Vừa rồi Trương Tư Nghị còn tưởng rằng Cố Tiêu tức giận, chớp mắt lại nghe được một lời tỏ tình xen lẫn giáo dục, tâm trạng cậu phức tạp đến nỗi không biết phải nói điều gì, nhưng cậu biết mình đã cảm động phát khóc.

Tay Trương Tư Nghị được Cố Tiêu đặt trên ngực anh, mặc dù cách lớp vải áo, nhưng dường như cậu thật sự sờ được nhịp tim dồn dập tràn đầy chân thành của anh.

Nhìn vào đôi mắt người yêu, Trương Tư Nghị cảm thấy mình lại yêu anh lần nữa.

Đúng vậy, dù đã thích, nhưng dường như Cố Tiêu mỗi ngày đều có thể khiến cậu thích anh thêm chút nữa.

Từ lời tỏ tình vào tháng tư, đến đột nhiên xuất hiện ở Lệ Giang, hòa giải sau lần chiến tranh lạnh đầu tiên, lại đến cuộc cãi vã ngày hôm qua... Hóa ra, thích một người giống như đường cong góc phần tư dương của hàm bậc hai, càng ngày càng tăng khi thời gian chưa đạt đến đỉnh.

Làm sao đây, cậu muốn cả đời không thể rời đi Cố Tiêu! Trương Tư Nghị vươn tay, ép cơ thể lớn hơn của đối phương vào trong lồng ngực mình, nói: “Em biết, em sẽ học cách tin tưởng anh.”

Hai người nhìn nhau vài giây rồi trao cho nhau một nụ hôn. Cố Tiêu duỗi một ngón tay ra, gãi mặt Trương Tư Nghị, cười nói: “Hỏi đủ rồi? Không hỏi nữa?”

“Không hỏi, em tin anh.” Trương Tư Nghị ôm chặt anh, “Em chỉ hơi tò mò về quá khứ của anh thôi.”

“Về sau có cơ hội anh sẽ từ từ nói cho em nghe.” Ngón tay Cố Tiêu trượt đến trên chóp mũi cậu, nhẹ nhàng đánh dấu một chút, “Bây giờ chúng ta đã được các đồng nghiệp trong công ty đồn là một đôi, em còn ghen tuông với Đào Phỉ? Ghen tuông với đàn chị của anh? Vẫn không hài lòng?”

Trương Tư Nghị đột ngột nhấc chân lên cuốn lấy eo Cố Tiêu, cùng cả tay và chân khóa chặt anh vào trong lòng, tràn ngập chiếm hữu nói: “Hai ta vốn là một đôi, anh là của em.”

Cố Tiêu trở nên cứng đờ vì hành động này, đôi mắt anh tối sầm lại, thuận theo tình thế va chạm vào người Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị bật ra một tiếng “A”, hai má nóng bừng, tim như đánh trống, nhanh chóng luống cuống chân tay buông đối phương ra, nói một câu “Phải làm hướng dẫn rồi”, liền đẩy Cố Tiêu ra và đứng lên.

Cố Tiêu bị đẩy, người nghiêng qua một bên, khuỷu tay hơi chống đỡ thân trên, vẻ mặt buồn cười nhìn cậu.

Trương Tư Nghị nghiêm chỉnh ngồi trước bàn nhỏ, không khỏi ảo não nghĩ, tại sao mỗi lần Cố Tiêu làm cử động lưu manh, bộ dạng cậu lại giống như một cô gái bị người chòng ghẹo? Cậu cũng là đàn ông mà, sao cậu không thể lưu manh trở lại? (ˋ_ˊ)

Nếu biết trước, vừa rồi cậu nên nói về chuyện bí đỏ với Cố Tiêu, biết đâu còn có thể nhìn thấy anh bối rối!

Hai người chơi đùa tán gẫu, thời gian vô thức trôi qua hơn một giờ.

Sau khi tìm kiếm thông tin một lúc, xác định sơ lược mấy cái thành phố muốn đi, xếp thành một hàng, hai người trước tiên rửa mặt đi ngủ.

Sau khi nằm xuống, Trương Tư Nghị theo thói quen nhìn điện thoại di động một lát, phát hiện tài khoản điện tử của cậu không biết khi nào có thêm năm trăm nhân dân tệ. Cậu ấn vào xem xét, thấy buổi sáng hôm nay Cố Tiêu chuyển cho cậu.

“A, anh cho em tiền à.” Trương Tư Nghị kì lạ nói, “Tại sao cho em nhiều tiền như vậy?”

Cố Tiêu tiến đến ôm cậu, dịu dàng nói: “Đêm qua anh rất thoải mái, hành vi của em cải thiện chất lượng sinh hoạt của chúng ta, đây là phần thưởng anh tặng em.”

Trương Tư Nghị: “...” A! Tốt như vậy! Còn có đền bù kinh tế!

... Đợi, đợi đã, có chỗ nào không đúng lắm. (=_=)

Mẹ nó, cậu cung cấp phục vụ, Cố Tiêu cho cậu tiền thì có thì khác với loại “Giao dịch nào đó”!? (= 皿 =)

... Không không không, cậu không nên so sánh như thế, có lẽ Cố Tiêu căn bản không có ý này!

Tuy nhiên, đạt được khen thưởng thông qua loại chuyện ấy thật sự không dễ chịu!

Trương Tư Nghị giận dữ bấm hai lần vào điện thoại, chẳng mấy chốc, điện thoại của Cố Tiêu reo lên.

“Làm cái gì?” Cố Tiêu giơ một tay ra lấy điện thoại di động, thấy Trương Tư Nghị cũng phát tiền cho anh, nhưng chỉ năm mươi tệ.

Trương Tư Nghị cười gừ gừ nói: “Đây cũng là phí phục vụ em đưa cho anh.” Nói xong còn ra vẻ hào phóng bổ sung một câu, “Không cần trả lại tiền thừa.”

- Ha ha, hai người họ đưa cho nhau tiền, vậy chẳng phải hòa nhau sao? Cũng không thể để một mình cậu cảm giác mình giống “Trai bao”.

Trương Tư Nghị cho rằng mình vừa có một ý tưởng tuyệt vời, không ngờ Cố Tiêu bỗng cười nói: “Phục vụ của anh chỉ đáng giá năm mươi tệ à?”

Trương Tư Nghị đặt di động lên tủ đầu giường, rụt cổ vào trong chăn: “Năm mươi tệ mà chưa đủ?” Dựa vào sự cọ xát ngày hôm qua của Cố Tiêu, cậu còn cảm thấy bản thân cậu tổn thất nhiều hơn!

Cố Tiêu cười với giọng khàn khàn: “Đủ rồi, đủ rồi. Dựa theo quy đổi ở mức giá năm trăm nhân dân tệ ba mươi phút, năm mươi nhân dân tệ chính xác là ba phút. Chà, toán học rất tốt, anh không phản đối mức giá này.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu kéo Trương Tư Nghị vào lòng, cắn tai cậu, thì thầm với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: “Hi vọng lần sau em có thể khiến anh cho em một nghìn tệ, được không?”

Trương Tư Nghị: “...” Anh đi chết đi! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻

Ngủ thiếp đi cho đến bình minh, ngày hôm sau đến công ty, Trương Tư nghị lại nghe thấy các đồng nghiệp tụ tập cùng nhau nói xem ở Nhật Bản có chỗ nào chơi vui. Cậu nhớ đến Cố Tiêu để cậu làm hướng dẫn, không khỏi khoái chí. Hì hì, em là người đàn ông chủ trì lộ trình cuối cùng của mọi người!

Buổi sáng, Cố Tiêu gửi một tin nhắn nhóm, nhắc nhở mọi người làm việc chăm chỉ. Nếu bất cứ ai không xử lý tốt công việc trong tay trước khi đi du lịch, họ sẽ bị loại.

Mặc dù đó chỉ là một cảnh báo nhỏ, ngay cả khi ai đó thực sự chậm trễ công việc, chờ hộ chiếu thông qua rồi cũng không có khả năng không đi, nhưng đọc được tin nhắn này, cuối cùng mọi người cũng hòa hoãn một chút. Thần kinh cả đám người căng thẳng, vừa khe khẽ than vãn Cố Tiêu nghiêm khắc vừa khôi phục thái độ làm việc nghiêm túc.

Trước đây ở nước ngoài, Trương Tư Nghị thường đi du lịch. Cậu đã ghé thăm nhiều nơi, ngược lại không quá phấn khích như mọi người. Ngoài ra, dự án của họ có thời gian cho báo cáo lần thứ hai vào đêm trước ngày đi du lịch. Những ngày này, cậu và Đào Phỉ hừng hực khí thế lao đầu vào thiết kế.

Bởi vì mấy tháng vừa vào công ty, Cố Tiêu từng để cậu chuyên môn vẽ bản vẽ mặt phẳng cỡ nhỏ trong một quãng thời gian. Bây giờ làm thiết kế khu biệt thự nghỉ dưỡng, Trương Tư Nghị đã nắm bắt phi thường chính xác kích thước của không gian bên trong những ngôi nhà này, biết kích thước giới hạn dựa trên công thái học là cái gì, kết hợp với trải nghiệm từng vào ở trong khách sạn xa hoa, nên làm đồ vật kích thước lớn căn bản không quá khó.

Cộng thêm kinh nghiệm vẽ toàn bộ bản vẽ thi công của tòa nhà văn phòng trước đó, Trương Tư Nghị đã có hiểu biết sâu sắc về cấu trúc của tòa nhà và các thông số kỹ thuật liên quan. Bây giờ làm biệt thự, giống như là học xong lớp năm, lớp sáu lại trở về làm bài tập lớp bốn, cũng là quen việc dễ làm.

Thuận lợi xử lý xong không gian giao thông bên trong, mặt bằng kiến trúc, tương đương đã làm xong một nửa thiết kế.

Về sau, Trương Tư Nghị định hình căn biệt thự dựa trên những gì cậu nghe và thấy ở Vân Nam, thêm các đặc sắc và điểm nổi bật của địa phương. Vì thế, cậu chẳng những thường xuyên lật lại những bức ảnh du lịch tự quay chụp để tham khảo, mà còn gần như lật hết các cuốn sách án lệ thiết kế biệt thự kinh điển trong công ty để bổ sung tài liệu, tìm linh cảm.

Đây là phần khó nhất trong toàn bộ quá trình thiết kế, bởi vì những thứ khác đều có quy tắc cần tìm, miễn là thành thạo phương pháp và có kinh nghiệm thì không chút phí sức.

Chỉ có vẻ bề ngoài của tòa nhà, muốn tạo nên sự riêng biệt của chính nó, không thể thông qua việc chắp vá lung tung hoặc sao chép điểm sáng của người khác là có thể dễ dàng thực hiện. Một nhà thiết kế kiến trúc, phải đọc nhiều bản vẽ, suy đi xét lại, thông hiểu đạo lý, mới có thể dần dần hun đúc ra thẩm mỹ thuộc về chính mình và làm ra những sản phẩm tốt thực sự.

Bận rộn sứt đầu mẻ trán, Trương Tư Nghị một lần nữa nhớ lại những lời mà ba Cố Tiêu đã nói với chính mình tết năm trước - “Con cần phải thường xuyên nâng cao kiến thức và kỹ năng của mình, lớn lên với tốc độ nhanh nhất... Chờ đến lúc đó, con sẽ biết đâu là niềm vui trong xây dựng kiến trúc.”

Đúng vậy, làm việc đến tháng thứ mười, sau khi có chút tích lũy, Trương Tư Nghị cuối cùng đã ngộ ra được một ít đạo lý, rốt cục cảm nhận được niềm vui làm thiết kế.

Trước đó Cố Tiêu từng nói với cậu, thiết kế giống như chơi hoán vị và kết hợp, căn cứ quy tắc tính toán các điều kiện hạn chế, sau đó chơi đùa trong phạm vi giới hạn.

Hiện tại xem ra không chỉ như vậy, Trương Tư Nghị cảm giác, nhà thiết kế kiến trúc càng cao cấp hơn, có lẽ tương đương với pháp sư. Họ có thể hóa mục nát thành thần kỳ, có thể biến xấu thành đẹp, có thể biến không thành có.

Giống như từ kiến trúc “Architecture” trong Tiếng Anh ban đầu được sử dụng để biểu thị “Nghề thủ công khổng lồ” - Khi có đủ tích lũy, với tất cả kiến thức mà một kiến trúc sư có, là có thể quậy tung cả thế giới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện