Thân phận không đơn giản ? Chẳng lẽ cô gái đó là con gái của thị trưởng Hải Thành? Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm Cố Tiêu, chờ đợi lời giải thích của anh.

Cố Tiêu đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị nấu cơm cho Trương Tư Nghị ăn, nói: “Ba của em họ Yến Yến, chính là em vợ tổng giám đốc, là một trong những thành viên hội đồng quản trị của viện X, cũng là cổ đông chính của Không Biên Giới.”

Trương Tư Nghị không thể cười nổi: “Nói thế có nghĩa là thân phận của ba chị ấy còn cao hơn tổng giám đốc của chúng ta.”

Cố Tiêu xé bắp cải trong tay, nói: “Ừ.”

Tổng giám đốc cùng lắm chỉ là người quản lý được bầu hoặc bổ nhiệm bởi hội đồng quản trị mà thôi, Cố Tiêu làm giám đốc thiết kế cũng chỉ là quản lý của bộ phận thiết kế. Hệ thống phân quyền phân cấp này rất rõ ràng, ba của em họ Yến Yến có quyền quyết định ứng cử viên làm tổng giám đốc, cũng có thể quyết định con đường làm quan của Cố Tiêu.

Đúng vậy, chỉ có thể nói là “Đường làm quan”. Việc học, năng lực chuyên môn và kinh nghiệm làm việc đều dựa vào bản thân kiếm được, nhưng chức vị không nhất định theo năng lực nâng cao mà tăng lên.

Ở môi trường Trung Quốc hiện nay, để rêu rao giá trị của bản thân trong ngành kiến trúc trừ trình độ chính là chức danh, mức độ thâm niên phụ thuộc vào thời gian làm việc, ngay cả một nền tảng học vấn cao cũng phải có thâm niên phù hợp mới có được chức vị tương ứng.

Mặc dù năng lực cá nhân của Cố Tiêu đầy đủ, nhưng ở độ tuổi hiện tại của anh, việc có thể ngồi ở vị trí “Giám đốc thiết kế” là rất hiếm, có lẽ có một chút yếu tố là “Người quen” của tổng giám đốc.

Nhưng đặc quyền mà tổng giám đốc có thể cho Cố Tiêu chỉ vẻn vẹn như thế, chức vị “Giám đốc thiết kế” đã là cao nhất dành cho một người làm kỹ thuật.

Nếu đó là thành viên hội đồng quản trị của công ty, vậy quyền lên tiếng là khác. Đối phương có thể cho Cố Tiêu địa vị xã hội cao hơn, đưa anh lên cấp cao hơn, trực tiếp vượt qua thuộc tính nghề nghiệp vốn có của anh, chuyển hướng sang cấp quản lý.

Rất rõ ràng, sự xuất hiện của em họ Yến Yến là một cơ hội để đưa Cố Tiêu tiến thêm một bước.

Như vậy, cái gọi là “rắc rối” của Cố Tiêu chính xác là gì? Anh có kỳ vọng trở thành một quản lý không? Có thấy khó khăn khi từ chối một cơ hội tốt như vậy không? Trong lòng có dao động không?

Trương Tư Nghị thấp thỏm hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

Cố Tiêu xé bắp cải xong, sau đó lấy một miếng thịt xông khói và cắt nhỏ, anh cười nói: “Có thể nghĩ thế nào? Anh không có bất kì hứng thú nào với cô ấy, càng không quan tâm đến vị trí quản lý. Đã không có việc phải cầu cạnh người khác, thì không có bất kì suy nghĩ gì.”

Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, rầu rĩ nói: “Vậy “rắc rối” mà buổi chiều anh nói là gì?”

Cố Tiêu cắt thịt xông khói xong rồi lấy hành tây ra thái, tiện tay ném củ tỏi cho Trương Tư Nghị để cậu giúp anh bóc vỏ, anh nói tiếp: “Anh có thể nhận ra tổng giám đốc muốn giới thiệu đối tượng cho anh. Kỳ thật hôm nay không chỉ có người nhà của tổng giám đốc, mà người nhà của em họ Yến Yến cũng có mặt. Dưới tình huống có thêm một người ngoài, tổng giám đốc gọi anh đến ăn cơm thật ra không quá thích hợp, cho nên mục đích của chú ấy rất rõ ràng. Dù muốn anh và em họ Yến Yến nhận thức một chút... nhưng không nên để anh đi ra mắt chủ tịch phải không? Anh nói rắc rối, chính là việc này không giống với ra mắt nghiêm chỉnh. Nếu tổng giám đốc lấy danh nghĩa 'Ra mắt' gọi anh đi, vậy anh còn có thể từ chối, nhưng họ lại lấy danh nghĩa 'bữa cơm gia đình' gọi anh đến. Mọi thứ đều rõ ràng, nhưng lại không nói gì...”

Cố Tiêu nói xong liền nhíu mày, đúng thế, nếu đối phương không cho anh cơ hội từ chối, anh tùy tiện thanh minh anh đã có người yêu thì sẽ rất xấu hổ, cảm giác có chuyện nhưng không nói ra được lại bị người mưu tính, thật sự khiến anh phiền muộn không thôi.

Trương Tư Nghị nghe xong cũng rất khó chịu, nhưng cậu không bực bội với Cố Tiêu, sự thẳng thắn của anh khiến cậu rất yên tâm, cậu chỉ khó chịu việc người yêu của mình, vật báu của mình bị những người khác trắng trợn ngấp nghé như thế.

- Đáng ghét, về sau ở công ty nhìn thấy tổng giám đốc cậu không thèm chủ động chào hỏi nữa!

Trương Tư Nghị lột xong tỏi đưa cho Cố Tiêu, hỏi: “Vậy buổi chiều mọi người làm gì?”

Cố Tiêu xụ mặt nói: “Uống trà, xem tin tức tài chính, chơi cờ vua.”

Trương Tư Nghị: “...” Tại sao nghe giống như hoạt động của người già? (=_=)

Trương Tư Nghị: “Anh đánh cờ với ai, em họ của Yến Yến?”

Cố Tiêu “Ừ” một tiếng, rót dầu vào nồi: “Buổi chiều mấy người lớn tuổi chơi bài, bốn người vừa khéo đủ một bàn. Còn thừa ba người bọn anh, lúc đầu Yến Yến cũng có mặt, bọn anh trò chuyện một lát. Mặc dù cô ấy học nghệ thuật thuần túy nhưng cũng có điểm chung với kiến trúc, chuyện bọn anh nói có chút liên quan đến chuyên môn. Sau đó, bạn trai cô ấy facetime với cô ấy, cô ấy liền đi sang một bên, chỉ còn lại anh và em họ của cô ấy...”

Thịt lợn và bắp cải xắt nhỏ được đổ vào chảo dầu nóng cùng nhau, tiếng “xì” vang lên, chờ tiếng xào thức ăn nhỏ hơn một chút, Cố Tiêu mới tiếp tục nói: “Cô gái đó rất im lặng, không nói lời nào trong một thời gian dài.”

Cố Tiêu nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, toàn khuôn mặt đều biến thành màu đen. Cô gái kia không nói câu gì, anh cũng không tìm thấy chủ đề phù hợp, quá chủ động sợ đối phương hiểu lầm anh có ý với cô. Vào thời điểm đó, trên TV đang phát tin tức tài chính kinh tế, hai người uống trà, từng người lặng lẽ xem TV một lúc.

May mắn trên bàn trà có một bàn cờ vua, cô gái kia mở miệng trước hỏi anh có thể chơi cờ không, lúc này mới khiến tình huống trở nên không quá khó xử.

Cố Tiêu đảo thức ăn: “Anh chơi cờ với cô ấy vài tiếng đồng hồ trong khi nghe tin tức tài chính, nhưng cô ấy không bao giờ thắng.” Vì quá buồn bực, Cố Tiêu không nhường dù chỉ một nước, đánh cho cô gái kia thua tả tơi. Trận đấu nhanh nhất chỉ cần mười nước cờ đã giết chết hết quân của đối phương.

Khi nói câu này, Cố Tiêu nhíu lông mày, trên mặt hiện lên chút sảng khoái giống như trả thù được.

Trương Tư Nghị đúng lúc bắt được biểu cảm trẻ con này của Cố Tiêu, trong chớp mắt không còn quá khó chịu, cậu nín cười nói: “Xem ra anh chơi cờ rất giỏi.”

Cố Tiêu đậy nắp nồi để om bắp cải, nói tiếp: “Rõ ràng trình độ đánh cờ của cô ấy quá kém.”

“Anh học cờ vua từ bao giờ?” Trương Tư Nghị từng thấy một bàn cờ vua trên lầu, nhưng chưa khi nào thấy Cố Tiêu chơi.

Cố Tiêu: “Tùy tiện học cùng anh Tưởng lúc học đại học. Anh ấy chơi cờ rất giỏi, cờ hiệu, cờ tướng, cờ vua, mọi thứ đều biết. Lúc học tiểu học anh ấy đã thi nghiệp dư cấp sáu, tương đương với trình độ chuyên nghiệp giai đoạn đầu, thần đồng thật sự.”

Trương Tư Nghị: “Em chỉ biết đánh cờ ca rô...” Tại sao chênh lệch giữa người với người lớn như thế. (=_=)

Cố Tiêu: “Em muốn học không? Anh có thể dạy em.”

Trương Tư Nghị vui vẻ nói: “Được.”

Thấy Cố Tiêu đổ đồ ăn ra khỏi chảo, Trương Tư nghị lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Tổng giám đốc có gọi anh đi ăn cơm tiếp không?”

Cố Tiêu cười nói: “Em họ Yến Yến thêm Wechat của anh, không phải anh đăng ảnh chụp chúng ta lên Wechat rồi sao? Nếu cô ấy vào xem, sẽ biết khó mà lui.”

Cuối cùng Trương Tư Nghị cũng vui vẻ, chờ cô gái kia thấy ảnh chụp, chắc chắn sẽ không tiếp tục dây dưa Cố Tiêu, hì hì!

Cậu nghĩ ngợi một chút, đột nhiên căng thẳng nói: “Này, anh không thêm Wechat của ba mẹ em chứ?”

Cố Tiêu: “Không có, sao vậy?”

Trương Tư Nghị nhẹ nhàng thở ra: “Không có thì tốt, lỡ may anh thêm, họ sẽ thấy tấm ảnh kia. Công lực bổ não của mẹ em không phải mạnh bình thường, em sợ bà nhìn thấy ảnh chụp sẽ đoán ra được.”

Trên thực tế, Trương Tư Nghị cũng có một chút mâu thuẫn. Đến cùng, cậu có muốn mẹ mình đoán được hay không. Trước trình độ nhạy bén của Hứa phu nhân và tiền sử đọc đam mỹ có cảnh nhạy cảm, Trương Tư Nghị cảm thấy bà ít nhiều sẽ nghi ngờ một chút, nhưng thái độ của mẹ cậu đối với Cố Tiêu lại khiến Trương Tư Nghị thấy rằng không có khả năng này. Từ góc độ thực tế, có lẽ tất cả các bà mẹ đều không nghĩ rằng con trai họ là gay.

Cố Tiêu cầm trứng ra bảo Trương Tư Nghị đánh, rồi lấy nguyên liệu khác để làm món thứ hai. Anh tiếp tục nói: “Ừm, trước hết phải giấu ba mẹ đã, từ từ thôi, đợi cho đến khi chúng ta ổn định hãy bàn... Đúng rồi, em bảo họ muốn đến đây à, có chuyện gì sao?”

Trương Tư Nghị vội vàng kể lại cuộc nói chuyện qua điện thoại vào buổi chiều cho Cố Tiêu nghe.

Cố Tiêu: “Em về nước được một năm rồi, họ vẫn chưa đến Hải Thành chơi phải không? Đến một chuyến cũng tốt, anh tiện thể đưa họ đi chơi.”

Trương Tư Nghị: “Anh dẫn?”

Cố Tiêu: “Anh và em ở cùng nhau, họ đến, anh chắc chắn phải tiếp đãi. Hơn nữa, hiện tại anh là bạn trai em, con rể tương lai của họ, cơ hội tốt như vậy phải tận dụng thể hiện, kiếm thêm nhiều điểm ấn tượng.”

Trương Tư Nghị kêu nài: “Điểm ấn tượng của ba mẹ em về anh đã cao lắm rồi, có lẽ anh không biết họ khen ngợi anh như thế nào trước mặt em đâu. Còn mẹ em nữa, bây giờ mang cho em thứ gì cũng nhớ phần anh, người không biết còn tưởng anh mới là con ruột họ!”

Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu mặt mày rạng rỡ, cảm thấy hình như mình bỏ sót điều gì đó... Khoan đã, cậu đột nhiên kịp phản ứng: “Tại sao anh là con rể?”

Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu: “Không phải em theo họ của anh sao, Cố Tư Nghị?”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu khẽ lắc đầu: “Theo họ anh thì coi như là gả cho anh đúng không? Cố Tư Nghị, em đã gả tới, vậy anh không phải con rể của ba mẹ em thì là cái gì? Hả?”

Cố Tiêu lại mở miệng nói tiếng “Cố Tư Nghị” khiến Trương Tư Nghị gấp gáp nhảy cẫng kêu lên: “Cái này không tính! Lâu thế rồi, cái này đã hết hạn!”

Hai người đấu võ miệng một lát, Trương Tư Nghị không nói lại được Cố Tiêu, nóng nảy đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Món ăn cuối cùng ra nồi, Cố Tiêu bắt nạt đủ rồi, vỗ lưng Trương Tư Nghị, ra lệnh: “Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, lấy đũa, ăn cơm.”

Trương Tư Nghị: “...” Anh chờ đó cho em, từ hôm nay trở đi em chắc chắn phải luyện tài ăn nói!

Trước khi ăn cơm, Cố Tiêu bất chợt lấy điện thoại di động ra, nói: “Đợi đã, anh chụp một bức ảnh.”

Trương Tư Nghị cảm thấy kì lạ, thức ăn hôm nay rất bình thường, có gì đáng chụp đâu.

Kết quả Cố Tiêu không những chụp mà còn đăng ảnh lên Wechat. Chờ anh gửi xong, Trương Tư Nghị vội vàng mở điện thoại đi động của mình ra, lướt một lượt: “Anh gửi cái gì vậy? Mạng của em bị ngắt kết nối à? Sao em không thấy được?”

Cố Tiêu: “Không cho em thấy.”

Trương Tư Nghị lập tức cuống lên: “Tại sao?” Lại còn có dòng trạng thái Wechat cậu không thể thấy được! Cố Tiêu muốn làm gì?

Cố Tiêu nhếch miệng: “Là cho cô gái chiều nay có thể nhìn thấy.”

Trương Tư Nghị đặt đũa xuống, tò mò nói: “Nhanh cho em xem một chút!”

Cố Tiêu bị cậu dây dưa một lát mới bất đắc dĩ giải khóa điện thoại di động đưa cho cậu nhìn.

Trương Tư Nghị thấy dòng trạng thái mới nhất của Cố Tiêu mà các nhóm khác của Wechat có thể nhìn thấy: “Vừa về đến nhà liền được ăn cơm vợ nấu, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày”.

“Phụt...!” Trương Tư Nghị cười sặc sụa.

“Được rồi, xem xong chưa, trả lại cho anh.” Cố Tiêu nhìn Trương Tư Nghị, vẻ mặt tràn đầy dung túng và cưng chiều, chỉ có một chút ửng hồng trên má anh để lộ sự ngượng ngùng nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện