A, câu chuyện đăng tải năm tháng lẻ tám ngày cuối cùng đã đến cuối con đường.
Rõ ràng phải có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút buồn bã, có lẽ là không nỡ chia tay với mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì sự kiên nhẫn trong giai đoạn này, cảm ơn mọi người bao dung sự dài dòng của tôi, và cảm ơn mọi người đã theo tôi đi đến đây.
“Trợ lý kiến trúc sư” là câu chuyện dài nhất của tôi, cũng là câu chuyện có số lượng từ lớn nhất từ trước đến nay. Tất cả số liệu thống kê của nó đều quét mới các ghi chép tác phẩm trước đây của tôi… Tuy nhiên, đối với tôi, đây không phải là câu chuyện khiến tôi đặc biệt hài lòng (bất kỳ tác phẩm nào trước kia cũng không phải).
Bởi vì trong quá trình viết, tôi thực sự cảm thấy sự thiếu thốn ngôn ngữ, sự cằn cỗi của tư tưởng và những thiếu sót khác nhau của mình. Mỗi lần tôi viết một chương, tôi muốn dốc hết hết sức mình để viết ra thứ văn chương đẹp nhất cho mọi người xem. Nhưng vì khả năng viết và kiến thức hạn hẹp, chỉ có thể gửi lên một phần bản giấy viết thi đáng phải xé rách như vậy.
Tôi biết rằng loại phương pháp viết này thực sự không quá khỏe mạnh, không nên “móc tim móc phổi” mà nên “tích lũy lâu dài sử dụng một lần”, với ít nỗ lực nhất, câu cú đơn giản nhất, viết ra những suy nghĩ và cảm xúc sâu sắc, đây là những gì một tác giả ưu tú có thể làm.
Tuy nhiên, tôi không tích lũy được bao nhiêu, vì vậy tôi không thể có loại sức mạnh Hồng Hoang (sức mạnh từ lúc trời đất sơ khai đủ để hủy diệt thế giới), thoải mái đào hố và lấp hố tận khi hỏa táng… Trong quá trình đăng tải truyện, tôi thường xuyên đầu rơi máu chảy. Cho nên, mỗi lần viết xong một câu chuyện, tôi có cảm giác toàn thân bị móc sạch, rỗng tuếch! _ (: З “∠) _
Sáng tác là một con đường rất dài và tôi may mắn có được sự ủng hộ của mọi người trong quá trình sờ soạng lần mò, khiến tôi cảm thấy xấu hổ, cũng biết ơn sâu sắc về sự hướng dẫn, phê bình và khuyến khích của mọi người, có mọi người làm bạn là thu hoạch lớn nhất trên con đường trưởng thành của tôi.
Tôi không dám đọc các bình luận trong hai ngày này, bởi vì thấy các bình luận như “Tui không muốn kết thúc” khiến tôi vừa cảm động vừa áy náy.
Thật vậy, có rất nhiều điều có thể viết được khi tiểu thuyết này được mở rộng, như mô tả cẩn thận câu chuyện du học của nhân vật chính, câu chuyện làm việc ở Anh, đi du lịch khắp thế giới, viết các dự án thiết kế chi tiết, cách tạo ra một công ty, cách quyết định tên công ty, v…v…
Tuy nhiên, sự phát triển của Trương Tư Nghị đã kết thúc ở đây. Tôi nghĩ rằng tất cả những ý tưởng được truyền tải qua câu chuyện này đã được viết ra. Nếu tôi viết tiếp, nó chẳng qua là câu chuyện đăng nhiều kỳ, sẽ đi lệch khỏi ý định ban đầu của tôi.
Vì vậy, tôi rất xin lỗi những độc giả đang mong chờ, phải nói lời tạm biệt ở đây.
…
Hi Hòa Thanh Linh.
Ngày 18 tháng 3 năm 2017.
Rõ ràng phải có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút buồn bã, có lẽ là không nỡ chia tay với mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì sự kiên nhẫn trong giai đoạn này, cảm ơn mọi người bao dung sự dài dòng của tôi, và cảm ơn mọi người đã theo tôi đi đến đây.
“Trợ lý kiến trúc sư” là câu chuyện dài nhất của tôi, cũng là câu chuyện có số lượng từ lớn nhất từ trước đến nay. Tất cả số liệu thống kê của nó đều quét mới các ghi chép tác phẩm trước đây của tôi… Tuy nhiên, đối với tôi, đây không phải là câu chuyện khiến tôi đặc biệt hài lòng (bất kỳ tác phẩm nào trước kia cũng không phải).
Bởi vì trong quá trình viết, tôi thực sự cảm thấy sự thiếu thốn ngôn ngữ, sự cằn cỗi của tư tưởng và những thiếu sót khác nhau của mình. Mỗi lần tôi viết một chương, tôi muốn dốc hết hết sức mình để viết ra thứ văn chương đẹp nhất cho mọi người xem. Nhưng vì khả năng viết và kiến thức hạn hẹp, chỉ có thể gửi lên một phần bản giấy viết thi đáng phải xé rách như vậy.
Tôi biết rằng loại phương pháp viết này thực sự không quá khỏe mạnh, không nên “móc tim móc phổi” mà nên “tích lũy lâu dài sử dụng một lần”, với ít nỗ lực nhất, câu cú đơn giản nhất, viết ra những suy nghĩ và cảm xúc sâu sắc, đây là những gì một tác giả ưu tú có thể làm.
Tuy nhiên, tôi không tích lũy được bao nhiêu, vì vậy tôi không thể có loại sức mạnh Hồng Hoang (sức mạnh từ lúc trời đất sơ khai đủ để hủy diệt thế giới), thoải mái đào hố và lấp hố tận khi hỏa táng… Trong quá trình đăng tải truyện, tôi thường xuyên đầu rơi máu chảy. Cho nên, mỗi lần viết xong một câu chuyện, tôi có cảm giác toàn thân bị móc sạch, rỗng tuếch! _ (: З “∠) _
Sáng tác là một con đường rất dài và tôi may mắn có được sự ủng hộ của mọi người trong quá trình sờ soạng lần mò, khiến tôi cảm thấy xấu hổ, cũng biết ơn sâu sắc về sự hướng dẫn, phê bình và khuyến khích của mọi người, có mọi người làm bạn là thu hoạch lớn nhất trên con đường trưởng thành của tôi.
Tôi không dám đọc các bình luận trong hai ngày này, bởi vì thấy các bình luận như “Tui không muốn kết thúc” khiến tôi vừa cảm động vừa áy náy.
Thật vậy, có rất nhiều điều có thể viết được khi tiểu thuyết này được mở rộng, như mô tả cẩn thận câu chuyện du học của nhân vật chính, câu chuyện làm việc ở Anh, đi du lịch khắp thế giới, viết các dự án thiết kế chi tiết, cách tạo ra một công ty, cách quyết định tên công ty, v…v…
Tuy nhiên, sự phát triển của Trương Tư Nghị đã kết thúc ở đây. Tôi nghĩ rằng tất cả những ý tưởng được truyền tải qua câu chuyện này đã được viết ra. Nếu tôi viết tiếp, nó chẳng qua là câu chuyện đăng nhiều kỳ, sẽ đi lệch khỏi ý định ban đầu của tôi.
Vì vậy, tôi rất xin lỗi những độc giả đang mong chờ, phải nói lời tạm biệt ở đây.
…
Hi Hòa Thanh Linh.
Ngày 18 tháng 3 năm 2017.
Danh sách chương