Khi Trương Tư Nghị còn chưa kịp phản ứng, Cố Tiêu đã mở lời trước: “Tỉnh rồi?”

Đầu óc Trương Tư Nghị lộn xộn mà ‘dạ’ một tiếng, tầm mắt rõ ràng hơn một chút, cậu thấy Cố Tiêu quay lưng về phía nguồn sáng từ cửa ra vào, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt trở nên mông lung mờ ảo.

“Ngủ ngon không?” Giọng nói của Cố Tiêu hơi khàn.

Trương Tư Nghị ngồi dậy, trí não vẫn còn chậm chạp, có chút không nắm bắt được tình huống: “Cũng tạm ạ, mấy giờ rồi…”

“Gần chín giờ rồi” Cố Tiêu đứng lên nói, “Anh đã mua bữa sáng cho các em, dậy đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng.” Cố Tiêu nói xong liền bước đi.

What the fuck! Sắp chín giờ rồi cơ à? Vậy không phải là sắp đến giờ vào làm rồi? Trương Tư Nghị nhanh chóng xỏ giày và bước vào toilet.

Hứng nước lạnh hắt vào mặt, Trương Tư Nghị giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng lắm…

Vừa rồi mặc dù Cố Tiêu đúng là đi gọi cậu dậy ăn sáng, nhưng cậu không phải bị đánh thức mà là tự tỉnh. Lúc ấy cậu có cảm giác có cái gì đó chạm vào mặt cậu, phần nào giống một cái xoa nhẹ nhàng. Hơn nữa khi cậu mở mắt ra thấy Cố Tiêu thì đối phương cách cậu rất gần, gần đến mức không giống khoảng cách khi sếp gọi nhân viên dậy…

Nếu như lúc đó cậu không tỉnh lại thì sao? Rốt cuộc Cố Tiêu đang làm gì? Da đầu Trương Tư Nghị tê rần, cả người cảm thấy rất kì lạ.

Nghĩ đến Cố Tiêu có khả năng chạm vào cậu, sờ soạng cậu, cậu không hề cảm thấy buồn nôn hay kì quái, ngược lại, cậu có cảm giác thất thường, mới mẻ, hồi hộp và ngượng ngùng.

Trương Tư Nghị đột nhiên lắc đầu, thoát khỏi tâm trạng không thể giải thích này, cho rằng bản thân nghĩ nhiều rồi. Sao Cố Tiêu lại chạm vào cậu được? Có lẽ anh chỉ muốn đánh mạnh vào cậu để cậu tỉnh dậy! Chắc chắn là cậu nhầm lẫn cảnh tượng trong mơ và thực tại rồi.

Rửa mặt xong quay lại phòng làm việc, Trương Tư Nghị quả nhiên thấy trên bàn họp đặt một túi bữa sáng nhỏ, có sữa đậu nành, bánh bao, sữa tươi… Trương Tư Nghị lấy một chiếc bánh sandwich để ăn, thấy Chu Hồng Chấn hai mắt dại ra ngồi ở một bên, anh đang cầm cơm nắm phủ thịt gà rán teriyaki ăn từng miếng một, cơ thịt trên mặt máy móc chuyển động. Trương Tư Nghị lo lắng hỏi: “Anh thức trắng đêm?”

Chu Hồng Chấn ngây ngốc ‘ừ’ một tiếng, chỉ mới hai, ba ngày, khuôn mặt béo mập sáng bóng mượt mà của anh giống như bị Bạch Cốt Tinh[1] hút tinh khí, hốc hác không còn sức sống.

Trên lưng Tất Nhạc Nhạc khoác một chiếc chăn, cô nằm úp sấp trên bàn làm việc mà ngủ bù. Viên Chí Thành cũng lệch đầu sang một bên, râu trên cằm mọc lún phún.

Rất nhiều đồng nghiệp không ở trong đội dự án đã đi làm, biết họ thức trắng đêm, vẻ mặt tỏ ra cảm thông chia sẻ.

Trương Tư Nghị lặng lẽ đi đến nhìn văn bản trên màn hình máy vi tính của Tất Nhạc Nhạc, hành động này đánh thức cô nàng, Trương Tư Nghị nhanh chóng giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Xin lỗi, chị nghỉ ngơi tiếp đi.”

Tất Nhạc Nhạc xoa mắt, ỉu xìu nói: “Không sao, chị vốn không ngủ được, vẫn có một ít phần chưa làm xong.” Nói xong, cô bắt đầu đặt tay lên con chuột máy vi tính mà tiếp tục đoạn còn dang dở.

Trương Tư Nghị nhìn cô gái bình thường thích buôn dưa lê, thích đùa giỡn này, bây giờ cô lại mệt đến mức không có sức lực để nói chuyện. Bởi vì thức đêm, vài nốt mụn mọc trên trán, cả người nhếch nhác đến mức không thể nói rằng đây là một cô gái xinh đẹp, nhưng toàn thân cô tỏa ra một luồng năng lượng mạnh mẽ, giống như Đỗ Nhuế Hiên khi bị phê bình xong vẫn không chịu thua, hay Kỷ Phi Vũ đã khuyến khích động viên tất cả mọi người lúc họ cảm thấy mất mát bất ổn… Tinh thần uể oải của Trương Tư Nghị trở nên phấn chấn trong bầu không khí như thế.

“Em muốn xem không?” Tất Nhạc Nhạc mỉm cười bày ra thành quả đã xong xuôi cho Trương Tư Nghị.

“Dạ!” Trương Tư Nghị tràn trề hứng thú kéo ghế đến ngồi.

Tất Nhạc Nhạc mở từ đầu văn bản, trang đầu tiên là bản vẽ vân da của thành phố Z làm nền mặt bìa, sử dụng màu xanh xám, bên trái là đầu đề màu đen bằng phông chữ trang nghiêm, phía dưới là dòng chữ phiên dịch sang tiếng Anh màu trắng in nhỏ, nhìn rất tao nhã và nhẹ nhàng.

Tiếp đó là lời mở đầu, một đoạn trích dẫn có liên quan đến ‘nước’, kết hợp với bức vẽ phong cảnh nghệ thuật mà Tất Nhạc Nhạc tìm được…

Nước là nguồn gốc của sự sống,

Nước là biểu tượng của sự giàu có.

Dẫn nước kênh đào vây ruộng lúa,

Núi vừa mở cổng đón màu xanh.

Thành phố, sinh tồn nhờ vào nước…

Trương Tư Nghị sửng sốt, hôm qua lúc cậu làm phiên dịch, không có hai câu ‘Dẫn nước kênh đào vây ruộng lúa, núi vừa mở cổng đón màu xanh’. Cậu hỏi: “Chị thêm vào hai câu thơ này à?”

Tất Nhạc Nhạc trả lời: “Không phải, bọn em đi ngủ rồi, sếp đến xem một chút, anh ấy bảo chị thêm vào, nói là thơ của Vương An Thạch[2], biểu đạt quan hệ giữa nước và gia đình.”

Thật vậy, dự án của thành phố Z này quy hoạch phát triển hệ thống nước khu vực, cánh đồng trên khu vực cảng Long Đầu bị chia tách thành những mảnh rất nhỏ, lại bởi vì nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, những thửa rộng bị nước bẩn bao quanh, khiến người ta nhìn vào mà thở dài não nề.

Cố Tiêu thêm hai câu thơ này vào giống như làm nổi bật nét chính, không chỉ làm cho lời mở đầu càng thêm thơ mộng, mà còn trực tiếp trình bày tầm nhìn của họ đối với vùng mới giải phóng.

Quả nhiên, kết thúc trang mở đầu, tiếp theo là một bản vẽ lớn, chính là bản vẽ quy hoạch tổng thể mà họ đã làm.

Tròn hai trăm năm mươi héc-ta đất được quy hoạch ngăn ngắp có trật tự, rõ ràng khu vực chính yếu và thứ yếu, nhờ hiệu quả của kết xuất đồ họa trau chuốt dựng lên, mây xanh bồng bềnh trên toàn bộ khu vực, rộng rãi không biên giới, sóng nước dập dờn ở cảng Long Đầu, giống như một chiếc vòng cổ ngọc bích điểm xuyết trong đó.

Trương Tư Nghị sợ hãi nói: “Đẹp mê hồn…”

Tất Nhạc Nhạc cũng ngắm nhìn, vẻ mặt mệt mỏi nhạt đi: “Mặc dù không đẹp bằng hoa lily, nhưng chúng ta làm không tệ, đúng không?”

Trương Tư Nghị gật đầu lia lịa: “Em nghĩ đẹp hơn cả hoa lily!!!”

Tất Nhạc Nhạc cười to nói: “Ha ha ha, chị rất thích hình dạng thành thực của em!”

Tất Nhạc Nhạc chuyển sang những trang tiếp theo, bên cạnh cũng có không ít đồng nghiệp vây quanh cùng nhau xem.

Hết bản vẽ quy hoạch tổng thể là nội dung quy hoạch chính thức, bắt đầu từ bối cảnh quy hoạch ban đầu, bên trong nói về lịch sử phát triển đô thị, triển vọng quy hoạch vùng và phân tích hiện trạng, Trương Tư Nghị thấy những tấm ảnh cậu tự chụp được ghép vào, song song với bản vẽ phác thảo bằng bút chì của Viên Chí Thành, trái tim cậu tưng bừng nhảy nhót.

Theo sau là chính sách quy hoạch, chủ yếu định vị thuộc tính và các hệ thống lớn của khu vực; tiếp đó là thiết kế cụ thể của thành phố, cấu trúc không gian, bản vẽ mặt bằng tổng thể, thiết kế cảnh quan, thiết kế sinh thái,… bao gồm thời gian phát triển, rất logic và có tính khả thi cao; sau nữa là quy trình kiểm soát phong cách kiến trúc và thiết kế chi tiết phân khu, quy hoạch nhà ở mà Trương Tư Nghị đã làm nằm ở phần này.

Không ngừng phát hiện sự đóng góp của mình trong văn bản, Trương Tư Nghị có loại cảm giác hài lòng và thành tựu không nói nên lời, suy cho cùng cậu không phải là một người đàn ông tồi, cậu cũng có ích cho toàn đội!

Phần cuối cùng của văn bản giới thiệu bối cảnh công ty và thành viên tham gia dự án này…

Thiết kế trưởng: Cố Tiêu (Kiến trúc sư đã đăng ký cấp quốc gia)

Đồng Hạ Nghi (Tiến sĩ kiến trúc học)

Cố vấn quy hoạch: XXX (Nhà quy hoạch đô thị đã đăng ký)

Quy hoạch cảnh quan: Trần XX

Nhân viên thiết kế: Kỷ Phi Vũ, Tất Nhạc Nhạc, Viên Chí Thành, Chu Hồng Chấn, Trương Tư Nghị…

A a a a…!

Trương Tư Nghị quét mắt thấy có tên của mình trong rừng tên nhân viên, cả người giống như ngâm mình trong chậu nước đường, kích động đến mức không biết nói cái gì.

Mặc dù Tất Nhạc Nhạc tua qua đoạn này rất nhanh nhưng không thể ngăn cản tâm trạng trào dâng của Trương Tư Nghị… Tên của cậu vậy mà lại xuất hiện ở trong một dự án lớn đến thế! Trời ơi!!!

Trương Tư Nghị giống như đã thấy trước ngày cậu nắm chiếc cúp Pritzker danh giá đi lên đỉnh vinh quang của cuộc sống, hoa tươi! Tiếng vỗ tay! Ánh đèn flash! Come on, baby!!!

Đợi một chút, Trương Tư Nghị sau đó mới phát hiện, tên Đồng công cũng có ở bên trong.

Cậu hỏi Tất Nhạc Nhạc: “Đây không phải là phương án của tổ chúng ta sao? Tại sao tên của Đồng công cũng có trong thiết kế trưởng?”

Tất Nhạc Nhạc quay trở về trang trước đó, nói: “Đúng rồi, cùng nhau tham gia mà, theo lý thuyết thì tên của thành viên tổ B cũng viết phía sau tên của chúng ta. Aiz, cái này không quan trọng đâu, trên văn bản nhiều tên người tài giỏi xem như là một mánh khóe, trước đây bình thường chị còn được yêu cầu viết tên một đống người căn bản không tham gia vào dự án.”

Trương Tư Nghị: “…”

Tất Nhạc Nhạc: “Quan trọng là… Trúng thầu rồi tiền thưởng đều thuộc về tổ A chúng ta, ha ha ha!”

Trương Tư Nghị nghe nói xong cũng trở nên hưng phấn, hỏi Tất Nhạc Nhạc: “Nếu như trúng thầu, sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng?”

Tất Nhạc Nhạc: “Chị không biết, có người nói đấu thầu lần này thưởng tám trăm nghìn, nếu như trúng thầu thì hai mươi phần trăm được gửi riêng cho nhóm dự án, chia ra thì mỗi người được ít nhất mười, hai mươi nghìn, phân chia dựa vào cấp trên.”

“A! Mười, hai mươi nghìn! Thật nhiều!” Trương Tư Nghị phấn khởi bẻ ngón tay răng rắc, cộng thêm tiền lương tháng thì cậu kiếm được ít nhất hai mươi, ba mươi nghìn, tiền thuê nhà nửa năm không thành vấn đề nữa rồi!

Tất Nhạc Nhạc cười nhạo cậu: “Tên ngốc nhà em, bấy nhiêu đó mà nhiều à, trúng thầu chỉ là một khoản thôi, còn chưa kể đến phí thiết kế sau đó.”

Trương Tư Nghị: “Phí thiết kế là cái gì?”

Tất Nhạc Nhạc: “Mảnh đất lớn như thế, hiện tại chỉ là quy hoạch, công trình giai đoạn I, công trình giai đoạn II, công trình giai đoạn III, chẳng phải mỗi một mảnh đất nhỏ ở từng giai đoạn đều phải làm thiết kế kiến trúc sao? Mặc dù bên kia không chắn chắn sẽ lựa chọn chúng ta làm, nhưng trúng thầu rồi thì cơ hội rất lớn, việc có thể làm theo sau còn nhiều nữa, em không sợ mệt là được.”

Trương Tư Nghị nghe xong cả người phiêu diêu bay bổng, mệt thì thấm vào đâu, trải qua dự án này cậu rốt cuộc hiểu rõ, dù sao cậu chính là một con cá mắm nhỏ, giống như lúc trước Tô Nguyên đã nói, công ty tuyển cậu vào làm không phải trông cậy cậu có thể gánh được nhiệm vụ quan trọng, trời sụp đã có người tài đỡ rồi, cậu xem như chỉ làm miếng vá nhỏ, rất tốt, A ha ha!

Đang nói chuyện, văn bản đã chuyển đến trang cuối cùng, ba chữ cái tiếng Anh giống màu sắc ở mặt bìa như đúc – END.

Những đồng nghiệp vây quanh phía sau mà xem vỗ tay ào ào, thấy phương án đấu thầu được hoàn thiện tốt đến thế, tất cả mọi người đều tràn ngập tin tưởng.

Tất Nhạc Nhạc xúc động bùi ngùi: “Ngày mai khởi hành đi tham dự đấu thầu rồi, còn có rất nhiều chi tiết chưa hoàn thành.”

Trương Tư Nghị hỏi: “Vẫn còn thiếu cái gì?”

Tất Nhạc Nhạc mở văn bản khác ra, nói: “Kỷ Phi Vũ tìm công ty kết xuất đồ họa làm thiết kế cảnh đêm, vẫn chưa xuất hiện, tối hôm qua sếp nói vừa mới làm xong đã vượt qua dung lượng khống chế, chị còn phải dùng photoshop chỉnh sửa bản vẽ, a đúng rồi, phương án xử lý nước thải và cảnh quan cũng hoàn tất rồi, vẫn chưa ghép vào…”

Tất Nhạc Nhạc gấp đến độ ôm khư khư tay áo, nói: “Không thể nói chuyện nữa, chị phải làm đây, nếu không sẽ muộn mất!”

Cô thức thâu đêm, sáng sớm chỉ nằm sấp trên bàn ngủ một chút, nhưng hiện tại giống như được tiêm máu gà, tinh thần hưng phấn.

Trương Tư Nghị vội vã hỏi: “Có gì cần em giúp không?”

Tất Nhạc Nhạc: “Hả? Vậy em phiên dịch hai câu thơ sếp thêm vào đi, còn nữa, trước đây làm bản vẽ hệ thống đường phố, nhỏ Kiều giúp làm photoshop, màu sắc mấy chỗ không đúng lắm, em giúp chị sửa lại một chút, em ấy đi ngủ rồi, bây giờ còn chưa ra.”

Trương Tư Nghị bị nhiễm thái độ làm việc ‘đã tốt còn muốn tốt hơn’ của Tất Nhạc Nhạc, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu: “Giao hết cho em!”

Có lẽ ngày hôm qua Lục Kiều không chiếu theo bảng phối màu của Tất Nhạc Nhạc, dù là giống nhưng nhìn kỹ quả thật có chút kì lạ, sự khác biệt tựa như giữa sách in lậu và sách gốc.

Lúc Trương Tư Nghị dùng photoshop cậu cũng phát hiện, cảm giác màu sắc và cảm giác phối trộn của Tất Nhạc Nhạc phi thường tốt, người tài như cô, đi làm thiết kế quảng cáo, thiết kế mặt bằng, biết đâu lại có tương lai sáng lạn.

Aiz, người tài ở Không Biên Giới quá nhiều!

Ăn xong bữa sáng, Trương Tư Nghị bận rộn không ngừng nghỉ suốt buổi sáng, gần như không có thời gian để thở. Cho đến bây giờ cậu chưa từng nghĩ bản thân lại chăm chỉ cố gắng đến thế, nếu như vào vài năm trước đây, thời gian học đại học cậu cũng cần cù như vậy, biết đâu ngày hôm nay… Không không không, đừng nghĩ lung tung nữa, thời gian đã qua không thể nào quay lại. Hơn nữa, nếu được trở về quá khứ, ở trong môi trường thoải mái không áp lực, cậu chưa chắc đã có khả năng kích phát ra động lực lớn đến thế.

Đến đây làm thật sự là đúng đắn, Trương Tư Nghị hạnh phúc suy nghĩ.

Vất vả lắm mới làm xong, Trương Tư Nghị thoát khỏi trạng thái chuyên chú, lúc này cậu mới nhận ra mình đã nhịn lâu lắm rồi.

Sau khi đưa bản vẽ cho Tất Nhạc Nhạc, cậu vọt đến WC, cởi quần ngồi lên toilet, bỗng chốc cả người thoải mái…

Có thể do tinh thần vừa tập trung cao độ, tiêu hao quá độ, bây giờ tê liệt tại chỗ, cậu có chút không muốn đứng dậy khỏi toilet.

Lười biếng ngơ ngẩn một lúc, Trương Tư Nghị đột nhiên nghe được một giọng nói từ xa truyền đến gần…

“Tiểu Cố, ngày hôm qua toàn bộ tổ các cháu đều tăng ca?” Đây là giọng nói của tổng giám đốc.

“… Dạ.” Cố Tiêu trả lời.

Tổng giám đốc thở dài, nói: “Chú đã nói với cháu rồi, đấu thầu đã được quyết định nội bộ rồi, lần này viện X không tham gia chính là không muốn làm quân xanh cho người ta, cho nên chú khuyên cháu đừng quá gắng sức, chỉ sử dụng bảy mươi đến tám mươi phần trăm sức lực thôi.”

Cố Tiêu dường như im lặng trong chốc lát, sau đó anh mới nói: “Cháu biết, cháu nắm được.”

Tổng giám đốc: “Ừ, chú biết năng lực và nỗ lực của cháu, nhưng có đôi khi đừng quá bướng bỉnh…”

Hai người trò chuyện đôi câu, Trương Tư Nghị ngồi ở trong buồng vệ sinh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Quyết định nội bộ? Quân xanh? Đây là có ý gì? Lần đấu thầu này đã xác định được nhà thầu trúng thầu rồi? Viện X không tham dự là vì không muốn làm quân xanh cho nhà thầu khác?

Thế nên tất cả họ bị lừa gạt, chuyện gì cũng không biết, vất vả khổ nhọc hơn nửa tháng chỉ đi làm bia đỡ đạn cho công ty khác? Chắc chắn sẽ trượt thầu? Vậy mà Cố Tiêu biết hết mọi chuyện nhưng không nói gì hết?!

Trong nháy mắt Trương Tư Nghị giống như từ trên đám mây vinh quang giả dối rớt xuống hồ nước lạnh lẽo dưới đáy vực, cả người bị đông cứng.

Nghe ngóng thấy bên ngoài không có tiếng động nữa, cậu mới xách quần đứng lên, hai chân tê dại. Không ngờ cậu vừa mở cửa liền thấy Cố Tiêu đứng trước bồn rửa tay, mặt hướng về phía cậu, kinh ngạc nói: “Em ở bên trong?”

Trương Tư Nghị: “…”

Không biết tại sao Cố Tiêu vẫn ở đó, không hề đi ra, anh thấy Trương Tư Nghị bước ra, có vẻ rất bất ngờ: “Em nghe được hết rồi?”

Khuôn mặt Trương Tư Nghị trắng bệch, cậu muốn giả vờ không biết cũng không được: “Tại sao lừa chúng em?”

Câu này vừa dứt khỏi miệng, cơn tức giận trong lòng Trương Tư Nghị dâng lên, nghĩ đến cả đám người họ còn cố gắng giành giật từng giây từng phút dùng hết toàn sức lực, ngốc nghếch chờ mong có thể giành được thắng lợi cuối cùng, cậu đột nhiên nghĩ Cố Tiêu rất quá đáng.

Cố Tiêu nhìn cậu, giải thích: “Quan trọng là quá trình, không phải là kết quả.”

Trương Tư Nghị vội vàng la lên: “Nếu biết trước kết quả, anh nói với bọn em, bọn em vẫn sẽ cố gắng làm tốt!”

Cố Tiêu nói: “Không giống nhau, anh bảo các em làm và tự các em muốn làm, là hai chuyện khác nhau.”

Trương Tư Nghị bị những lời này làm cho nghẹn họng, bỗng chốc kích động nâng cao giọng nói: “Cho nên anh liền lừa chúng em? Xem chúng em mệt mỏi làm việc chăm chỉ, dào dạt hi vọng, sau đó chịu một cú đòn giáng mạnh xuống, thất vọng đi về?”

Cố Tiêu mở miệng, một lời cũng nói không nên lời.

Trương Tư Nghị: “Em thà rằng thất bại trong cuộc đua giữa hai tổ còn hơn nhận lấy cơ hội nhặt được này!”

Nói đến đây, cậu đột nhiên nhớ đến bóng lưng buồn bã rời đi trong cuộc họp ngày hôm đó của Đồng công, cậu hỏi: “Có phải Đồng công đã sớm biết rồi không? Ngày Halloween hôm đó tổng giám đốc không phải nói cho hai người biết tin về trùng ý tưởng của phương án hoa lily, mà là tin tức về quyết định nội bộ đấu thầu phải không?”

Cái gì mà ‘Đồng công chưa thể điều chỉnh tốt tâm trạng để đối mặt với thành viên tổ B’, kì thật là cô trực tiếp từ bỏ còn Cố Tiêu lại tiếp nhận dự án này!

Cố Tiêu im lặng, gương mặt anh rất trắng, tái nhợt do thiếu nghỉ ngơi, cũng bởi thế nên trong mắt nổi bật hai màu xanh đen.

Trương Tư Nghị không biết tại sao cậu có can đảm như vậy, dám chất vấn Cố Tiêu, dám to tiếng hỏi cấp trên của chính mình.

Có thể cậu là nghé con mới sinh không sợ hổ dữ, có thể là cậu tiếc thương cố gắng của mọi người trở thành mây bay nước chảy, cũng có thể cậu không nỡ để Cố Tiêu một mình gánh vác tất cả… Cậu không hi vọng nhận được đáp án thỏa mãn từ miệng Cố Tiêu, cậu chỉ là không nhịn được mà muốn trút hết sự bất mãn trong lòng.

Không ngờ, Cố Tiêu trầm lặng một lát, đột nhiên hỏi ngược lại một câu: “Tại sao em muốn làm kiến trúc?”

Trương Tư Nghị tự hỏi, chuyện này có liên quan gì đến tại sao muốn làm kiến trúc?

Cố Tiêu hỏi tiếp: “Nếu như không trúng thầu, em nghĩ nửa tháng này không có bất kì ý nghĩa nào sao?”

Trương Tư Nghị bị hỏi đến nóng nảy: “Đương nhiên là có, nhưng em không muốn cố gắng vì một mục tiêu giả tạo!”

Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Con đường kiến trúc, không phải bây giờ em làm gì là ngay sau đó sẽ có kết quả. Đấu thầu lần này không phải điểm kết thúc của chúng ta, nếu em đang hướng đến việc trúng thầu thì đó không gọi là cố gắng, mà gọi là thực dụng.”

Trương Tư Nghị thật sự bùng phát tức giận… Mẹ nó, anh giỏi lắm! Anh nói hay lắm, ông đây không nói lại anh!

Đúng lúc này, có người tới, hai người không thể đứng ở trong WC tiếp tục giằng co. Chân Trương Tư Nghị cũng không quá tê nữa, cậu bước ra ngoài trước, tưởng tượng mỗi một bước chân đều giẫm nát người Cố Tiêu, nổi giận đùng đùng mà đi.

Trở về phòng làm việc, cậu thấy mọi người vẫn đang chìm đắm trong trạng thái điên cuồng giống như phần tử cuồng nhiệt bị công ty bán hàng đa cấp tẩy não. Trương Tư Nghị có cảm giác đau điếng người, dường như mọi người đều say rượu, chỉ riêng mình cậu tỉnh táo, cảm thấy thương cảm cho số phận bất hạnh của họ.

Một lát sau, Cố Tiêu gửi tin nhắn cho cậu: “Chuyện này em đừng nói với người khác, sẽ ảnh hưởng lớn đến tinh thần của mọi người.”

Trương Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi gõ bàn phím: “Em không định nói.” Cậu vẫn không rõ, nếu kết quả trúng thầu đã biết trước rồi, còn muốn tinh thần làm con khỉ gì!? So với bảo mình ngậm miệng, đáng lẽ Cố Tiêu nên cố gắng nghĩ xem sau này làm thế nào để động viên tinh thần của mọi người thì tốt hơn!

Cố Tiêu nói tiếp: “Ngày mai anh sẽ dẫn Kỷ Phi Vũ, Tất Nhạc Nhạc và mấy người nữa đi thành phố Z, nếu em không có việc gì làm, buổi chiều ngày hôm nay có thể về nhà, mấy ngày tăng ca tích lũy lại chắc là có thể đổi lấy không ít ngày nghỉ, tự em tính đi, trở về nghỉ ngơi vài ngày.”

Trương Tư Nghị: “…”

[1] Bạch Cốt Tinh nghĩa là yêu quái xương trắng, là nhân vật xuất hiện trong hồi 27 Tây du ký: ‘Thây ma ba lượt trêu Tam Tạng, Đường Tăng nhiều phen đuổi Ngộ Không’. Bạch Cốt Tinh là yêu quái ở động Bạch Hổ đã ba lần biến hóa để lừa bắt Đường Tăng và ba lần bị Tôn Ngộ Không đánh chết.

[2] Vương An Thạch (Sinh ngày 18/12/1021 – mất ngày 21/5/1086), tự Giới Phủ, hiệu Bán Sơn Lão Nhân, người ở Phủ Châu – Lâm Xuyên (nay là huyện Đông Hương, tỉnh Giang Tây), là một nhà văn nổi tiếng thời nhà Bắc Tống và cũng là nhà kinh tế, chính trị lỗi lạc trong lịch sử Trung Quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện