Rót rượu chậm rãi nhấm nháp hơn nửa tiếng, thời gian thoáng cái trôi đi.
Hai người ăn uống no đủ ngồi một đầu bàn ăn, nheo mắt tận hưởng sự thỏa mãn khó có được.
Nhưng mà Cố Tiêu khi híp mắt tỏa ra một vẻ đẹp biếng nhác kì lạ, còn Trương Tư Nghị híp mắt thì có vẻ ngây ngốc...
Cố Tiêu nhịn không được mà bật cười, dưới vẻ mặt bối rối của Trương Tư Nghị, anh khẽ gõ nhẹ lên bàn, ra lệnh: “Đi rửa bát.”
Trương Tư Nghị: “???”
Cái gì!? Em không hề chủ động đề nghị, anh vậy mà lại không biết xấu hổ bảo khách đi rửa bát? Cố Tiêu thấy vẻ mặt chống cự của Trương Tư Nghị, lười biếng nhướng mày, giọng nói mang theo chút phê bình giống như khi đang làm việc: “Sao nào, ăn cơm anh nấu còn không tình nguyện rửa bát?”
Trương Tư Nghị theo phản xạ có điều kiện đứng lên nhanh chóng thu dọn bát đũa, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng, có lẽ bầu không khí trong bữa cơm vừa rồi thật sự quá tốt, cậu đã triệt để quên mất thân phận của Cố Tiêu, vì vậy liền bày ra tính cách trẻ con trước mặt anh: “Ai lại bảo khách đi rửa bát chứ!”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt thích thú nói: “Em thật sự coi mình là khách?”
Trương Tư Nghị: “...” Em không phải khách thì là gì? Chẳng lẽ là chủ nhà sao?
Cố Tiêu cũng đứng dậy, giúp cậu bưng bát vào phòng bếp, không nhân nhượng nói: “Em xem em là cậu ấm ở nhà em sao, mọi chuyện đều có người khác hầu hạ em? Ăn cơm người khác nấu thì phải rửa bát, đây là quy tắc ở chỗ của anh.”
Trương Tư Nghị: “Vừa rồi anh nấu cơm em cũng giúp anh mà!”
Cố Tiêu giơ bát đũa trên tay lên: “Không phải anh đang giúp em sao?”
“...” Fuck! Không nói lại anh!
Trương Tư Nghị mở vòi nước, bị nước lạnh xối cho cả người co rụt, ba phần men say trong chớp mắt tản đi, cậu thở phì phì nói: “Nước quá lạnh!
Cố Tiêu lau xong bàn ăn, trở về, nghe câu oán giận đó, cười nhạo một tiếng rồi lấy nước nóng đun để rửa thịt còn thừa lúc nãy đổ vào trong bồn. Đổ nước mới vào nấu, anh cúi đầu nói một câu: “Nuông chiều từ bé.”
Trong phòng bếp chật chội, tay Trương Tư Nghị dính nước nên trong đi ra được, Cố Tiêu đổ nước thì cậu chỉ có thể sít sao đứng phía trước anh, bốn chữ đó vang lên bên tai Trương Tư Nghị, nhẹ nhàng và dịu dàng, rõ ràng là câu nói trách mắng nhưng lại có một loại giọng điệu lưu luyến khó hiểu, khiến người nghe cảm thấy lỗ tai tê dại.
Có nước nóng, Trương Tư Nghị cảm thấy không quá bị hành hạ nữa rồi, nhưng Cố Tiêu không đi mà vẫn đứng sau cậu nhìn cậu rửa bát là có ý gì?
“Rửa sạch xong đặt thẳng lên cái giá bên cạnh, đừng vứt lung tung...”
“...” (= 皿 =) Yêu cầu nhiều thế sao anh không tự mình rửa đi!
“Này, cầm bát cẩn thận chút, đừng để va chạm làm sứt mẻ, em rửa bát kiểu này sau này anh lại phải dùng đồ hỏng...”
“...” (= 皿 =) Ông đây rửa bát như thế làm sao khiến bát đĩa nhà anh mẻ được!
“Này, đừng quên giặt khăn lau!”
“...” Đáng ghét quá! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Rửa bát xong, Trương Tư Nghị hoàn toàn không còn cảm giác mất tự nhiên, cậu tùy tiện đi ra ngồi lên sofa, bộ dạng tỏ vẻ ông đây đã nỗ lực lao động rồi bây giờ có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ.
Cố Tiêu đun một ít nước ở bàn trà, lấy một bình trà bằng tre ở giá sách phía sau, kẹp vài nhúm trà nhỏ bỏ vào ấm trà.
“Đây là trà gì?” Trương Tư Nghị tò mò hỏi.
“Trà Phổ Nhĩ, uống đi, tiêu thực.” Cố Tiêu trả lời.
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu thuần thục rửa trà ngâm trà, nhịn không được cảm khái: “Cuộc sống của anh thật thoải mái!”
Cố Tiêu khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Cuộc sống là phải có theo đuổi...” Dứt lời, anh chậm rãi rót cho Trương Tư Nghị một chén trà.
Trương Tư Nghị nghe anh nói thế, đã nghĩ đến câu diễn giải kia của "Không Biên Giới", có vẻ như Cố Tiêu không chỉ không ngừng theo đuổi công việc mà còn theo đuổi cuộc sống. Nhìn sinh hoạt giản đơn nhưng tinh tế của anh mà xem, đối lập hoàn toàn với cậu... Mỗi ngày đi làm về ngoại trừ tán gẫu với Phó Tín Huy thì chính là lên mạng xem phim đọc tin nóng ba bốn tiếng trước khi ngủ, cảm giác u mê mà trôi qua.
Uống hai ngụm trà, Trương Tư Nghị tỉnh táo hơn, đang tự suy xét về hành vi lãng phí cuộc sống của mình, đột nhiên cậu nghe thấy ở đâu đó truyền đến những tiếng sột soạt, cậu duỗi cổ nhìn về nơi phát ra âm thanh: “Cái gì thế?”
Cố Tiêu dường như đã thành quen, anh rót thêm trà cho mình rồi mới nói: “Là mèo.”
Trương Tư Nghị tròn mắt nhìn: “Mèo? Anh nuôi mèo?”
“Không phải anh nuôi, là mèo hoang.” Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị tò mò, hỏi, “Em muốn đi xem không?”
Trương Tư Nghị bật dậy: “Đâu đâu?”
Cố Tiêu kéo rèm cửa phòng khách, lộ ra một cửa kính trượt... Bên ngoài vậy mà còn có một cái sân nhỏ! Để tránh ẩm mốc cho phòng khách, toàn bộ sàn nhà được nâng lên, sân nhỏ bên ngoài xây vài bậc thang, lát gạch men đỏ xám, kích cỡ bằng khoảng một cái ban công thông thường.
Cố Tiêu chỉ một góc trong sân, nói: “Chỗ kia, thấy không?”
Trương Tư Nghị dựa vào ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn sàn bên cạnh sofa, lờ mờ thấy trong góc sân có một ngôi nhà bằng gỗ, trên mặt đất có bồn đựng thức ăn, hai con mèo hoang cảnh giác quay đầu nhìn họ, một con có lông màu đen, con mắt tỏa ra ánh sáng xanh lá trong đêm tối, con còn lại vằn đen lông trắng, không rõ màu mắt.
Chúng nó nhìn về phía Trương Tư Nghị và Cố Tiêu một lát, không nhận thấy có nguy hiểm, bèn quay đầu lại tiếp tục ăn.
Trương Tư Nghị vừa kinh ngạc vừa cảm thấy mới mẻ: “Bọn mèo hoang này vào bằng cách nào?”
Cố Tiêu chỉ vào lỗ hổng của tấm bạt che trên tường rào, nói: “Từ chỗ đó.”
Trương Tư Nghị gật đầu, thảo nào cậu nghe được tiếng gió thổi lớn như thế, hóa ra là theo lỗ hổng này vào...
Lại nhìn nhà gỗ và bồn ăn, Trương Tư Nghị hỏi: “Anh nuôi chúng nó từ bao giờ?”
Cố Tiêu ôm cánh tay, chậm rãi nói: “Được một thời gian rồi, tháng bảy năm ngoái Hải Thành có một cơn bão, bạt che trên bờ tường bị rách một miếng, lúc đó anh bận rộn, không có thời gian tìm người đến sửa. Một đêm, trời mưa, anh đang đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng động lạ, lạch cà lạch cạch... Liên tục vang lên, anh cứ tưởng là ăn trộm, khi cẩn thận kéo rèm cửa...” Cố Tiêu nhấc chân nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa kính trượt kia, cười nói, “Mới phát hiện có một con mèo bị xối ướt sũng ngồi ở chỗ đó liếm lông, âm thanh đó là do mỗi lần nó di chuyển chạm vào cửa tạo nên tiếng vang.”
Trương Tư Nghị: “Nó không chạy sao?”
Cố Tiêu: “Anh nhìn nó, không đuổi nó cũng không dọa nó, sao nó chạy được? Bọn anh nhìn nhau một lát, nó tiếp tục liếm lông, không để ý đến anh nữa.”
Trương Tư Nghị liên tưởng một chút, nghĩ đến cảnh tượng Cố Tiêu bị mèo hoang làm ngơ, cậu cảm thấy hơi buồn cười, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Tiêu nhún vai: “Sau đó anh cũng tiếp tục đọc sách, không quan tâm tới nó nữa.”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)
Nếu đây là kết cục của câu chuyện, cậu sẽ tặng cho người kể chuyện không điểm.
Trương Tư Nghị nói: “Nó bị ướt, sao anh không giúp nó!”
Cố Tiêu nhướng mày, thản nhiên nói: “Nó tự liếm lông, anh giúp được gì? Hơn nữa tính cảnh giác của mèo hoang rất mạnh, nó không quen anh, lung tung cho nó một cái khăn mặt, nó chỉ biết đề phòng anh, biết đâu bị anh làm cho sợ hãi mà chạy mất, anh cho nó một nơi an toàn để trú mưa đã là giúp đỡ rồi.”
... Được rồi, nói thế dường như cũng có lý lắm.
“Tiếp đó thì sao?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Sau nữa thì, ha ha, có lẽ là nơi này tốt, liền thành khách quen thôi. Khoảng mười ngày sau, anh mua một ít thức ăn cho mèo đặt ở bên ngoài, nó cũng sẽ đến ăn.” Vốn là một câu chuyện rất ấm áp, không ngờ Cố Tiêu nói đến chỗ này thì khẽ cười một chút, đôi mắt anh hơi nheo lại để lộ cảm giác ngực trị và khống chế rõ như lòng bàn tay của động vật bậc cao đối với động vật bậc thấp, “Những vật nhỏ này, một khi cảm thấy hoàn cảnh an toàn rồi thì không thèm phòng bị, ngốc nga ngốc nghếch, bị người ta chụp lấy lúc nào cũng không biết...”
Trương Tư Nghị nghe anh nói thế, theo bản năng run rẩy, trong chớp mắt cậu nhớ đến Lương Học Anh từng đánh giá Cố Tiêu là "đứa bé xấu xa"!
Cậu nhanh chóng nhìn vào nhà gỗ cho mèo trong sân, khuyên nhủ bản thân, mặc dù trong bụng Cố Tiêu có bao nhiêu ý xấu, bản chất của một người tình nguyện cung cấp thức ăn và chỗ trú ẩn cho mèo vẫn là thiện lương phải không! (=_=)
“Vậy căn nhà gỗ kia là cho chúng ngủ sao?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Ừ, ban đầu nó thỉnh thoảng ngủ qua đêm, ăn chút thức ăn cho mèo, khoảng hai tháng trước, anh phát hiện nó dẫn theo đồng bọn nhỏ đến.” Cố Tiêu chỉ vào con mèo đen, nói, “Đó, con đen là con đến đầu tiên, vằn đen là đồng bọn nhỏ của nó, anh cho rằng nó tìm được bạn đời rồi, rất vui vẻ, hơn nữa thời tiết cũng trở lạnh, anh đặc biệt dành một ngày, tìm vài miếng gỗ đóng thành phòng cưới cho hai đứa nó.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Căn nhà đó là do anh làm!”
Cố Tiêu cong khóe môi, gật đầu, nhưng anh nhanh chóng ngừng cười, khẽ hừ một tiếng, “Nhưng hai vật nhỏ này cho đến bây giờ chưa từng vào ngủ, tình nguyện cùng nhau nằm trên gạch men sứ lạnh ngắt, thật kiến người ta khó hiểu.”
Trương Tư Nghị đột nhiên lại có chút buồn cười, không biết vì sao, giọng nói của Cố Tiêu tỏa ra cảm giác kiêu ngạo "Kiến trúc sư lớn như tao tự mình đóng phòng cưới cho loại động vật cấp thấp như bọn mày, bọn mày vậy mà dám không cảm kích."
“Về quê ăn tết, ít nhất nửa tháng không ở đây, xem ra ngày mai trước khi xuất phát anh phải cho bọn nó nhiều thức ăn mới được...” Cố Tiêu tự nhủ nói.
Trong lòng Trương Tư Nghị ấm áp, thừa nhận phán đoán vừa rồi của bản thân.
Cố Tiêu hiếm khi phơi bày bộ mặt bên ngoài công việc của anh với người khác, ngay cả kiểu người "Phiên bản hiện đại của Bách Hiểu Sinh[1] tinh thông nhiều chuyện" như Tất Nhạc Nhạc cũng không biết con người ngoài công việc của Cố Tiêu.
Tuy nhiên, ngày hôm nay, Trương Tư Nghị đến ăn cơm Cố Tiêu tự tay làm, còn uống rượu anh tự ủ, trà anh tự pha, nghe anh kể chuyện về mèo hoang. Từng chút, từng chi tiết một, Trương Tư Nghị cảm nhận được mùi khói lửa, hơi thở cuộc sống tỏa ra từ trên người đối phương, thật giống như một người xa vời không thể với tới đột ngột trở thành anh trai nhà bên...
Mặc dù mọi người tôn kính Cố Tiêu là nam thần, mặc dù sau khi trở lại môi trường làm việc, Cố Tiêu vẫn là Cố công cẩn thận tỉ mỉ kia, nhưng ít nhất hiện tại, Trương Tư Nghị cảm thấy, Cố Tiêu cách cậu rất gần, gần đến mức nhịp tim của cậu đập hỗn loạn.
Hai người nhìn thêm một lát, Cố Tiêu kéo rèm cửa xuống, trở lại bàn trà đổ trà nguội đi.
Trương Tư Nghị hỏi: “Không uống nữa sao?”
“Trà lạnh rồi uống hại dạ dày, uống hai chén đã đủ rồi, hơn nữa ngày mai phải dậy sớm, uống nhiều nữa em sẽ không ngủ được.” Cố Tiêu nhìn đồng hồ, hỏi, “Sắp chín giờ rồi, em muốn ngủ chưa?”
Trương Tư Nghị nghĩ đến ba giờ sáng mai phải dậy, ngủ sớm cũng tốt, liền gật đầu hỏi: “Em ngủ chỗ nào?”
“Trên tầng có hai phòng, một phòng là phòng ngủ của anh, phòng còn lại là phòng cho khách, nhưng phòng cho khách lâu rồi không ai ở, chất rất nhiều đồ linh tinh...” Cố Tiêu bình thản nói, “Cho nên, hoặc là em ngủ ở sofa, hoặc là ngủ cùng anh, em chọn đi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Em muốn hỏi anh một chút, con mẹ nó anh làm sao có thể nói ra lựa chọn thứ hai!? (╯#°Д°)╯
[1] Bách Hiểu Sinh: nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp "Đa tình kiếm khách vô tình kiếm" nằm trong bộ Tiểu Lý Phi Đao của nhà văn Cổ Long, là một thư sinh thông hiểu võ lâm, biết hàng nghìn hàng vạn sự trong giang hồ.
Hai người ăn uống no đủ ngồi một đầu bàn ăn, nheo mắt tận hưởng sự thỏa mãn khó có được.
Nhưng mà Cố Tiêu khi híp mắt tỏa ra một vẻ đẹp biếng nhác kì lạ, còn Trương Tư Nghị híp mắt thì có vẻ ngây ngốc...
Cố Tiêu nhịn không được mà bật cười, dưới vẻ mặt bối rối của Trương Tư Nghị, anh khẽ gõ nhẹ lên bàn, ra lệnh: “Đi rửa bát.”
Trương Tư Nghị: “???”
Cái gì!? Em không hề chủ động đề nghị, anh vậy mà lại không biết xấu hổ bảo khách đi rửa bát? Cố Tiêu thấy vẻ mặt chống cự của Trương Tư Nghị, lười biếng nhướng mày, giọng nói mang theo chút phê bình giống như khi đang làm việc: “Sao nào, ăn cơm anh nấu còn không tình nguyện rửa bát?”
Trương Tư Nghị theo phản xạ có điều kiện đứng lên nhanh chóng thu dọn bát đũa, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng, có lẽ bầu không khí trong bữa cơm vừa rồi thật sự quá tốt, cậu đã triệt để quên mất thân phận của Cố Tiêu, vì vậy liền bày ra tính cách trẻ con trước mặt anh: “Ai lại bảo khách đi rửa bát chứ!”
Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt thích thú nói: “Em thật sự coi mình là khách?”
Trương Tư Nghị: “...” Em không phải khách thì là gì? Chẳng lẽ là chủ nhà sao?
Cố Tiêu cũng đứng dậy, giúp cậu bưng bát vào phòng bếp, không nhân nhượng nói: “Em xem em là cậu ấm ở nhà em sao, mọi chuyện đều có người khác hầu hạ em? Ăn cơm người khác nấu thì phải rửa bát, đây là quy tắc ở chỗ của anh.”
Trương Tư Nghị: “Vừa rồi anh nấu cơm em cũng giúp anh mà!”
Cố Tiêu giơ bát đũa trên tay lên: “Không phải anh đang giúp em sao?”
“...” Fuck! Không nói lại anh!
Trương Tư Nghị mở vòi nước, bị nước lạnh xối cho cả người co rụt, ba phần men say trong chớp mắt tản đi, cậu thở phì phì nói: “Nước quá lạnh!
Cố Tiêu lau xong bàn ăn, trở về, nghe câu oán giận đó, cười nhạo một tiếng rồi lấy nước nóng đun để rửa thịt còn thừa lúc nãy đổ vào trong bồn. Đổ nước mới vào nấu, anh cúi đầu nói một câu: “Nuông chiều từ bé.”
Trong phòng bếp chật chội, tay Trương Tư Nghị dính nước nên trong đi ra được, Cố Tiêu đổ nước thì cậu chỉ có thể sít sao đứng phía trước anh, bốn chữ đó vang lên bên tai Trương Tư Nghị, nhẹ nhàng và dịu dàng, rõ ràng là câu nói trách mắng nhưng lại có một loại giọng điệu lưu luyến khó hiểu, khiến người nghe cảm thấy lỗ tai tê dại.
Có nước nóng, Trương Tư Nghị cảm thấy không quá bị hành hạ nữa rồi, nhưng Cố Tiêu không đi mà vẫn đứng sau cậu nhìn cậu rửa bát là có ý gì?
“Rửa sạch xong đặt thẳng lên cái giá bên cạnh, đừng vứt lung tung...”
“...” (= 皿 =) Yêu cầu nhiều thế sao anh không tự mình rửa đi!
“Này, cầm bát cẩn thận chút, đừng để va chạm làm sứt mẻ, em rửa bát kiểu này sau này anh lại phải dùng đồ hỏng...”
“...” (= 皿 =) Ông đây rửa bát như thế làm sao khiến bát đĩa nhà anh mẻ được!
“Này, đừng quên giặt khăn lau!”
“...” Đáng ghét quá! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Rửa bát xong, Trương Tư Nghị hoàn toàn không còn cảm giác mất tự nhiên, cậu tùy tiện đi ra ngồi lên sofa, bộ dạng tỏ vẻ ông đây đã nỗ lực lao động rồi bây giờ có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ.
Cố Tiêu đun một ít nước ở bàn trà, lấy một bình trà bằng tre ở giá sách phía sau, kẹp vài nhúm trà nhỏ bỏ vào ấm trà.
“Đây là trà gì?” Trương Tư Nghị tò mò hỏi.
“Trà Phổ Nhĩ, uống đi, tiêu thực.” Cố Tiêu trả lời.
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu thuần thục rửa trà ngâm trà, nhịn không được cảm khái: “Cuộc sống của anh thật thoải mái!”
Cố Tiêu khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Cuộc sống là phải có theo đuổi...” Dứt lời, anh chậm rãi rót cho Trương Tư Nghị một chén trà.
Trương Tư Nghị nghe anh nói thế, đã nghĩ đến câu diễn giải kia của "Không Biên Giới", có vẻ như Cố Tiêu không chỉ không ngừng theo đuổi công việc mà còn theo đuổi cuộc sống. Nhìn sinh hoạt giản đơn nhưng tinh tế của anh mà xem, đối lập hoàn toàn với cậu... Mỗi ngày đi làm về ngoại trừ tán gẫu với Phó Tín Huy thì chính là lên mạng xem phim đọc tin nóng ba bốn tiếng trước khi ngủ, cảm giác u mê mà trôi qua.
Uống hai ngụm trà, Trương Tư Nghị tỉnh táo hơn, đang tự suy xét về hành vi lãng phí cuộc sống của mình, đột nhiên cậu nghe thấy ở đâu đó truyền đến những tiếng sột soạt, cậu duỗi cổ nhìn về nơi phát ra âm thanh: “Cái gì thế?”
Cố Tiêu dường như đã thành quen, anh rót thêm trà cho mình rồi mới nói: “Là mèo.”
Trương Tư Nghị tròn mắt nhìn: “Mèo? Anh nuôi mèo?”
“Không phải anh nuôi, là mèo hoang.” Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị tò mò, hỏi, “Em muốn đi xem không?”
Trương Tư Nghị bật dậy: “Đâu đâu?”
Cố Tiêu kéo rèm cửa phòng khách, lộ ra một cửa kính trượt... Bên ngoài vậy mà còn có một cái sân nhỏ! Để tránh ẩm mốc cho phòng khách, toàn bộ sàn nhà được nâng lên, sân nhỏ bên ngoài xây vài bậc thang, lát gạch men đỏ xám, kích cỡ bằng khoảng một cái ban công thông thường.
Cố Tiêu chỉ một góc trong sân, nói: “Chỗ kia, thấy không?”
Trương Tư Nghị dựa vào ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn sàn bên cạnh sofa, lờ mờ thấy trong góc sân có một ngôi nhà bằng gỗ, trên mặt đất có bồn đựng thức ăn, hai con mèo hoang cảnh giác quay đầu nhìn họ, một con có lông màu đen, con mắt tỏa ra ánh sáng xanh lá trong đêm tối, con còn lại vằn đen lông trắng, không rõ màu mắt.
Chúng nó nhìn về phía Trương Tư Nghị và Cố Tiêu một lát, không nhận thấy có nguy hiểm, bèn quay đầu lại tiếp tục ăn.
Trương Tư Nghị vừa kinh ngạc vừa cảm thấy mới mẻ: “Bọn mèo hoang này vào bằng cách nào?”
Cố Tiêu chỉ vào lỗ hổng của tấm bạt che trên tường rào, nói: “Từ chỗ đó.”
Trương Tư Nghị gật đầu, thảo nào cậu nghe được tiếng gió thổi lớn như thế, hóa ra là theo lỗ hổng này vào...
Lại nhìn nhà gỗ và bồn ăn, Trương Tư Nghị hỏi: “Anh nuôi chúng nó từ bao giờ?”
Cố Tiêu ôm cánh tay, chậm rãi nói: “Được một thời gian rồi, tháng bảy năm ngoái Hải Thành có một cơn bão, bạt che trên bờ tường bị rách một miếng, lúc đó anh bận rộn, không có thời gian tìm người đến sửa. Một đêm, trời mưa, anh đang đọc sách trong phòng khách, nghe thấy tiếng động lạ, lạch cà lạch cạch... Liên tục vang lên, anh cứ tưởng là ăn trộm, khi cẩn thận kéo rèm cửa...” Cố Tiêu nhấc chân nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa kính trượt kia, cười nói, “Mới phát hiện có một con mèo bị xối ướt sũng ngồi ở chỗ đó liếm lông, âm thanh đó là do mỗi lần nó di chuyển chạm vào cửa tạo nên tiếng vang.”
Trương Tư Nghị: “Nó không chạy sao?”
Cố Tiêu: “Anh nhìn nó, không đuổi nó cũng không dọa nó, sao nó chạy được? Bọn anh nhìn nhau một lát, nó tiếp tục liếm lông, không để ý đến anh nữa.”
Trương Tư Nghị liên tưởng một chút, nghĩ đến cảnh tượng Cố Tiêu bị mèo hoang làm ngơ, cậu cảm thấy hơi buồn cười, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Tiêu nhún vai: “Sau đó anh cũng tiếp tục đọc sách, không quan tâm tới nó nữa.”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)
Nếu đây là kết cục của câu chuyện, cậu sẽ tặng cho người kể chuyện không điểm.
Trương Tư Nghị nói: “Nó bị ướt, sao anh không giúp nó!”
Cố Tiêu nhướng mày, thản nhiên nói: “Nó tự liếm lông, anh giúp được gì? Hơn nữa tính cảnh giác của mèo hoang rất mạnh, nó không quen anh, lung tung cho nó một cái khăn mặt, nó chỉ biết đề phòng anh, biết đâu bị anh làm cho sợ hãi mà chạy mất, anh cho nó một nơi an toàn để trú mưa đã là giúp đỡ rồi.”
... Được rồi, nói thế dường như cũng có lý lắm.
“Tiếp đó thì sao?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Sau nữa thì, ha ha, có lẽ là nơi này tốt, liền thành khách quen thôi. Khoảng mười ngày sau, anh mua một ít thức ăn cho mèo đặt ở bên ngoài, nó cũng sẽ đến ăn.” Vốn là một câu chuyện rất ấm áp, không ngờ Cố Tiêu nói đến chỗ này thì khẽ cười một chút, đôi mắt anh hơi nheo lại để lộ cảm giác ngực trị và khống chế rõ như lòng bàn tay của động vật bậc cao đối với động vật bậc thấp, “Những vật nhỏ này, một khi cảm thấy hoàn cảnh an toàn rồi thì không thèm phòng bị, ngốc nga ngốc nghếch, bị người ta chụp lấy lúc nào cũng không biết...”
Trương Tư Nghị nghe anh nói thế, theo bản năng run rẩy, trong chớp mắt cậu nhớ đến Lương Học Anh từng đánh giá Cố Tiêu là "đứa bé xấu xa"!
Cậu nhanh chóng nhìn vào nhà gỗ cho mèo trong sân, khuyên nhủ bản thân, mặc dù trong bụng Cố Tiêu có bao nhiêu ý xấu, bản chất của một người tình nguyện cung cấp thức ăn và chỗ trú ẩn cho mèo vẫn là thiện lương phải không! (=_=)
“Vậy căn nhà gỗ kia là cho chúng ngủ sao?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Ừ, ban đầu nó thỉnh thoảng ngủ qua đêm, ăn chút thức ăn cho mèo, khoảng hai tháng trước, anh phát hiện nó dẫn theo đồng bọn nhỏ đến.” Cố Tiêu chỉ vào con mèo đen, nói, “Đó, con đen là con đến đầu tiên, vằn đen là đồng bọn nhỏ của nó, anh cho rằng nó tìm được bạn đời rồi, rất vui vẻ, hơn nữa thời tiết cũng trở lạnh, anh đặc biệt dành một ngày, tìm vài miếng gỗ đóng thành phòng cưới cho hai đứa nó.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Căn nhà đó là do anh làm!”
Cố Tiêu cong khóe môi, gật đầu, nhưng anh nhanh chóng ngừng cười, khẽ hừ một tiếng, “Nhưng hai vật nhỏ này cho đến bây giờ chưa từng vào ngủ, tình nguyện cùng nhau nằm trên gạch men sứ lạnh ngắt, thật kiến người ta khó hiểu.”
Trương Tư Nghị đột nhiên lại có chút buồn cười, không biết vì sao, giọng nói của Cố Tiêu tỏa ra cảm giác kiêu ngạo "Kiến trúc sư lớn như tao tự mình đóng phòng cưới cho loại động vật cấp thấp như bọn mày, bọn mày vậy mà dám không cảm kích."
“Về quê ăn tết, ít nhất nửa tháng không ở đây, xem ra ngày mai trước khi xuất phát anh phải cho bọn nó nhiều thức ăn mới được...” Cố Tiêu tự nhủ nói.
Trong lòng Trương Tư Nghị ấm áp, thừa nhận phán đoán vừa rồi của bản thân.
Cố Tiêu hiếm khi phơi bày bộ mặt bên ngoài công việc của anh với người khác, ngay cả kiểu người "Phiên bản hiện đại của Bách Hiểu Sinh[1] tinh thông nhiều chuyện" như Tất Nhạc Nhạc cũng không biết con người ngoài công việc của Cố Tiêu.
Tuy nhiên, ngày hôm nay, Trương Tư Nghị đến ăn cơm Cố Tiêu tự tay làm, còn uống rượu anh tự ủ, trà anh tự pha, nghe anh kể chuyện về mèo hoang. Từng chút, từng chi tiết một, Trương Tư Nghị cảm nhận được mùi khói lửa, hơi thở cuộc sống tỏa ra từ trên người đối phương, thật giống như một người xa vời không thể với tới đột ngột trở thành anh trai nhà bên...
Mặc dù mọi người tôn kính Cố Tiêu là nam thần, mặc dù sau khi trở lại môi trường làm việc, Cố Tiêu vẫn là Cố công cẩn thận tỉ mỉ kia, nhưng ít nhất hiện tại, Trương Tư Nghị cảm thấy, Cố Tiêu cách cậu rất gần, gần đến mức nhịp tim của cậu đập hỗn loạn.
Hai người nhìn thêm một lát, Cố Tiêu kéo rèm cửa xuống, trở lại bàn trà đổ trà nguội đi.
Trương Tư Nghị hỏi: “Không uống nữa sao?”
“Trà lạnh rồi uống hại dạ dày, uống hai chén đã đủ rồi, hơn nữa ngày mai phải dậy sớm, uống nhiều nữa em sẽ không ngủ được.” Cố Tiêu nhìn đồng hồ, hỏi, “Sắp chín giờ rồi, em muốn ngủ chưa?”
Trương Tư Nghị nghĩ đến ba giờ sáng mai phải dậy, ngủ sớm cũng tốt, liền gật đầu hỏi: “Em ngủ chỗ nào?”
“Trên tầng có hai phòng, một phòng là phòng ngủ của anh, phòng còn lại là phòng cho khách, nhưng phòng cho khách lâu rồi không ai ở, chất rất nhiều đồ linh tinh...” Cố Tiêu bình thản nói, “Cho nên, hoặc là em ngủ ở sofa, hoặc là ngủ cùng anh, em chọn đi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Em muốn hỏi anh một chút, con mẹ nó anh làm sao có thể nói ra lựa chọn thứ hai!? (╯#°Д°)╯
[1] Bách Hiểu Sinh: nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp "Đa tình kiếm khách vô tình kiếm" nằm trong bộ Tiểu Lý Phi Đao của nhà văn Cổ Long, là một thư sinh thông hiểu võ lâm, biết hàng nghìn hàng vạn sự trong giang hồ.
Danh sách chương