Trương Tư Nghị suýt nữa phun ra một ngụm máu, đây mà gọi là tính cách lãnh đạm à? Tại sao tưởng tượng lại khác xa với thực tế như thế!? Vẻ mặt cậu méo mó, phàn nàn: “Mỗi ngày anh đều muốn tại sao anh còn bảo em nhu cầu nhiều?”
Cố Tiêu: “Tình huống của anh khác của em, hiện tại không phải em không có bạn gái à? Mỗi ngày trong đầu em nghĩ gì mà hàng tuần lại muốn làm hai, ba lần?”
Trương Tư Nghị lại muốn ói ra một ngụm máu, không có bạn gái thì không thể tự mình thỏa mãn sao? Lúc tắm rửa tiện thể tuốt một chút không phải là chuyện thuận theo tự nhiên ư?
Chờ chút, cậu hình như thiếu chút nữa đã bỏ qua một tin tức quan trọng: “... Anh có bạn gái rồi?”
“Này này” Cố Tiêu cắt lời cậu, “Đừng xen ngang, em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.”
Câu hỏi nào? Trương Tư Nghị suy ngẫm vài giây... What the fuck! Đó mà cũng là một câu hỏi à!
Cố Tiêu: “Nói nhanh, lúc làm nghĩ cái gì? Huh?” Âm cuối “huh” khẽ nâng lên, nhẹ nhàng tràn ra từ khoang mũi, với một chút khàn tiếng mang theo sự tán tỉnh đầy gợi cảm.
Trương Tư Nghị nguyền rủa “fuck” một tiếng, má nóng gần như bốc khói, anh bảo ông đây làm sao nói ra loại chuyện này mà không biết xấu hổ? Là đàn ông thì ai chả biết!
... A! WTF!... “Em chọn thử thách!”
Cố Tiêu cười cợt từ trong chăn vươn tay ra, khẽ động ngón trỏ và ngón giữa.
Trương Tư Nghị lúc nhúc trong ổ chăn cởi áo phông đưa qua, đột nhiên cậu hơi hối hận vì đã mở ra chủ đề không có giới hạn này, ai mà biết được Cố công thường ngày nghiêm trang trong chuyện riêng tư lại không có tiết tháo gì hết?
Cố Tiêu nhận lấy áo phông rồi ném xuống giường, châm biếm cậu: “Nhanh thế đã mất hai chiếc rồi, ba trừ hai, vậy bây giờ trên người em chỉ còn đúng một chiếc quần lót phải không?”
Trương Tư Nghị rụt người vào trong chăn, mạnh miệng nói: “Là thế thì sao.” Dù cậu có cởi hết thì vẫn còn chăn để che chắn.
Cố Tiêu tắc lưỡi cảm thán: “Chậc chậc, thật không có lực thách thức.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, anh hãy đợi đấy!
Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Về câu hỏi trước đó của em, anh không có.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Không có bạn gái? Vậy tình huống của anh có gì khác của em?”
Cố Tiêu uốn nắn cậu, nói: “Em lại chen ngang rồi, anh trả lời câu hỏi rồi, bây giờ đến lượt anh hỏi.”
Trương Tư Nghị: “...” What?
Cố Tiêu cười cười: “Nhưng thấy em bi thảm như thế, xem như anh nhường em một lượt là được rồi.”
Đầu óc của Trương Tư Nghị sắp không theo kịp tiết tấu, cậu có lỗi giác mình đang bị Cố Tiêu đùa giỡn xoay mòng mòng...
Cố Tiêu: “Vì anh có người mình thích.”
Trương Tư Nghị: “...” Anh ấy có người mình thích? Không phải bạn gái vậy xem như là vẫn chưa hẹn hò? Từ câu trả lời của Cố Tiêu mà phân tích, anh nói gần đây tương đối nhiều, nghĩa là gần đây mới thích ai đó? Ai nhỉ?
... A a a fuck! Vấn đề muốn hỏi thật nhiều! Làm sao cậu hỏi hết trong một lần được!
“Được rồi, đến lượt anh.” Cố Tiêu chậm rãi nói từng chữ, giống như làm khuyếch đại bầu không khí căng thẳng, anh còn cười cợt nhắc nhở Trương Tư Nghị một câu, “Nếu không trả lời được câu hỏi này em sẽ không còn quần áo để mặc.”
Tại thời điểm này, trong phòng tràn đầy không khí mơ hồ kỳ lạ, Cố Tiêu dường như vô tình bật chế độ gian ác, không ai biết tiếp theo anh sẽ nói gì hay làm gì...
Trương Tư Nghị run rẩy, vô thức cuộn chặt chăn, vững vàng bao lấy bản thân.
Cố Tiêu chậm chạp nói: “Nói về một người làm tim em rung động lần gần đây nhất.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu còn tốt bụng giải thích thêm: “Sự "rung động" này không nhất định là thích, có thể là hảo cảm, cũng có thể là một lần cảm giác tim đập nhanh, hoặc trong một khoảnh khắc em cảm thấy bị thu hút, ví dụ như thấy một cô gái xinh đẹp xa lạ mỉm cười với em, rất bình thường đúng không? Anh tin ai cũng đã trải qua những trải nghiệm này... Nào, nói đi, đó là dạng người gì, lúc đó đối phương đang làm gì, tại sao em lại cảm thấy rung động?”
Trương Tư Nghị: “...”
... QAQ... A...
Não bộ Trương Tư Nghị nổ ầm ầm, giống như long trời lở đất.
Mảnh ký ức như một đoạn phim được cắt nối biên tập lần lượt hiện lên trong đầu cậu, cậu nhớ đến vừa rồi Cố Tiêu đun rượu trong phòng bếp thì anh khẽ cười nói một câu "gọi anh trai", nghĩ đến hôm đi công tác Cố Tiêu tựa bên cạnh xe bông đùa gọi cậu là "học trò nhỏ", nghĩ tới Cố Tiêu nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu hỏi tết đến có muốn về quê cùng anh, nhớ đến Cố Tiêu đột nhiên xoa đầu cậu ở văn phòng, trong trò chơi ở cuộc họp thường niên Cố Tiêu ôm cậu xoay người ngã xuống đất còn hỏi cậu ngã có đau không...
... Quá nhiều...
Giống như lời Cố Tiêu nói, đó không nhất định là thích, nhưng chắc chắn là rất bình thường.
Chúng ta cả đời sẽ gặp nhiều người như vậy, có thể không phải là yêu, nhưng luôn có những khoảnh khắc khiến trái tim rung động.
Gần đây, gần đây nhất, Trương Tư Nghị tuyệt vọng muốn tìm ra một ngoại lệ trong trí nhớ, nhưng không có, đừng nói là một lần, hai lần gần đây nhất, thậm chí ba lần năm lần mười lần gần nhất... mỗi một lần trái tim rung động, đều bởi vì Cố Tiêu!
Vậy cậu có thể nói gì đây? Cậu căn bản không thể nói ra được!
Bất kể cậu chọn mẩu chuyện nào, cảnh tượng nào, Cố Tiêu đều sẽ biết cậu đang nói về anh ấy.
Một mặt, Trương Tư Nghị vô cùng lo lắng vì không trả lời được câu hỏi, mặt khác, cậu hoảng loạn vì phát hiện tần suất rung động liên tiếp của cậu đối với Cố Tiêu, thật giống như vấn đề vẫn luôn cố gắng che dấu trong tiềm thức hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng...
Thôi xong, không phải cậu thích Cố Tiêu rồi chứ? O////O
“Sao không trả lời? Không có sao? Hay em không hiểu rõ?” Giọng nói trầm thấp của Cố Tiêu từ bên người truyền đến, lần nữa làm trái tim của Trương Tư Nghị đập rộn ràng, cũng khiến cậu quay về câu hỏi trước mắt, “Được rồi, nếu em cảm thấy "rung động" là một từ quá văn vẻ khó hiểu, thì cũng có thể mở rộng ra thành "kích động sinh lý", dù sao phần lớn đàn ông dùng nửa người dưới suy nghĩ cho đến bây giờ không phân biệt được sự khác nhau của hai loại này, nào, nói về lần cuối cùng em...”
“Ngừng ngừng ngừng! Em hiểu "rung động" là gì!” Trương Tư Nghị đỏ mặt cắt lời đối phương, nhớ đến lần gần đây nhất kích động cũng bởi vì Cố Tiêu, cậu thật sự không dám để anh nói hết.
“A? Xem ra em có kinh nghiệm!” Cố Tiêu tỏ ra vô cùng hứng thú.
“Em, em...” Trương Tư Nghị lúng túng hồi lâu, đau trứng không gì sánh được, nói, “Em chọn thử thách...” (=_=)
“...” Cố Tiêu kinh ngạc, “Chuyện này mà không thể nói? Anh thật tò mò em từng kích động với cái kì quái gì!”
Trương Tư Nghị: “...” Anh cút đi!!
Cố Tiêu vừa cười vừa nói: “Được rồi, em biết phải làm thế nào rồi chứ, tự mình cởi đi.”
Trương Tư Nghị tình nguyện đánh cược tình nguyện chịu thua mà ở trong chăn cởi quần lót, cậu nghĩ Cố Tiêu hẳn là sẽ không lật xem thể loại quần lót mà cậu mặc chứ?
Cũng may Cố Tiêu không biến thái đến thế, anh cười nói: “Quần lót không cần đưa cho anh, tự em ném xuống dưới giường đi.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó! Cả người trống trơn! Thật nhục nhã! (T_T)
“Đến lượt em hỏi!” Trương Tư Nghị thua sạch, lùi vào trong ổ chăn tức giận nói.
Cố Tiêu thong dong nói: “Em hỏi đi.”
Trương Tư Nghị đặt tay lên ngực, đè ép trái tim đập điên cuồng và sự ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, tò mò hỏi: “Người anh thích... là ai?”
Cố Tiêu đột ngột im lặng, đây là lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ Cố Tiêu tạm ngừng vì một câu hỏi. Trương Tư Nghị vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy sống mũi cao thẳng và lông mi chậm rãi chớp trong bóng đêm của Cố Tiêu...
Giây tiếp theo, Cố Tiêu cũng xoay đầu sang, đôi mắt sâu thẳm tiếp xúc với cậu, mang theo chút cảm xúc Trương Tư Nghị không hiểu, nhưng dường như có dòng điện chạy toán loạn trong không khí.
Cố Tiêu cười cười, nói: “Anh chọn thử thách.”
Trương Tư Nghị: “!!!”
Tại sao!? Người Cố Tiêu thích không thể để người khác biết sao? Bản thân cậu chỉ chung các mối quan hệ trong công việc với Cố Tiêu, cho dù biết đó là ai thì cũng không biết đi đâu mà bép xép... Chờ chút, vậy có nghĩa là cậu cũng quen người Cố Tiêu thích? Là cùng công ty? Hay là...
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của Phó Tín Huy lần đi ăn bánh bao rán quán Tiểu Dương ngày hôm đó.
Hay là... Người Cố Tiêu thích là... O////O
Không không không! Trương Tư Nghị! Không nên tự mình đa tình! Chỉ là gần đây số lần rung động của mày với Cố Tiêu tương đối nhiều nên phán đoán lung tung rồi!
Cố Tiêu nhướng mày, cười hỏi: “Em muốn anh làm gì? Cũng cởi quần áo?”
“A, a, được.” Trương Tư Nghị hoàn toàn không nhập tâm, lắp bắp nói không giống người đưa ra yêu cầu.
Cố Tiêu dễ dàng cởi áo đang mặc trên người, vứt trên mặt đất.
“Tiếp tục, đến lượt anh hỏi.” Giọng nói của Cố Tiêu mang theo ý cười xấu xa.
Trương Tư Nghị theo bản năng cuộn tròn người, trong ổ chăn run rẩy, cầu mong Cố Tiêu đừng hỏi những câu hỏi xảo quyệt nữa.
Cố Tiêu: “Lần đầu tiên của em còn không?”
Trương Tư Nghị: “Phụt -!”
Lần, đầu tiên? What the fuck, cái hình dung kì quái gì thế này! Cậu không phải phụ nữ!
Câu hỏi này dù biến thái thật đấy nhưng không đến nỗi không trả lời được, “Nếu ý anh là trải nghiệm lần đầu tiên của chuyện đó thì... em không có kinh nghiệm gì hết.” Trương Tư Nghị giả vờ bình tĩnh nói.
Cố Tiêu cười bình luận: “Không ngờ em vẫn rất ngây thơ, anh cứ tưởng mấy đứa con nít ranh yêu sớm như em chắc rất hỗn loạn trong chuyện đó.”
Trương Tư Nghị bĩu môi phản đối: “Sao gọi là yêu sớm được, yêu đương khi đang học đại học là vô cùng bình thường. Hơn nữa em cảm thấy em và bạn gái cũ cũng không chính thức lắm, cùng lắm chỉ là hẹn hò nhau thôi. Lúc đó em ở nước ngoài, cô ấy ở trong nước, nửa năm chúng em không gặp nhau, cực kì Plato[1]... Cái loại chuyện phải chịu trách nhiệm đó, ít nhất phải xác nhận tương lai sẽ ở bên nhau mới được làm, đúng không?”
Cố Tiêu cười nhạo: “Sách triết học chưa đọc được mấy cuốn mà còn mở miệng là "Plato", con nít mà học đòi theo người lớn... Nhưng nhìn vào thái độ xem như nghiêm túc đối với chuyện này, không bị lây nhiễm thói quen xấu của người tây của em, có thể được coi là có ý thức trách nhiệm.”
Trương Tư Nghị khó chịu vì bị Cố Tiêu giáo dục, hỏi ngược lại: “Nói em, còn anh thì sao? Kinh nghiệm của anh rất phong phú à? Anh yêu đương với mấy người rồi?”
Cố Tiêu: “Anh chưa từng yêu đương.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên: “Cái gì?” - Cấp bậc nam thần, đẹp trai nhất khoa đại học như Cố Tiêu mà chưa từng yêu đương?
Cố Tiêu dường như cảm nhận được ánh mắt ngờ vực của cậu, nói thẳng: “Không để ý.”
Trương Tư Nghị: “Ừm, không phải anh vừa nói anh có người mình thích sao?”
“Không phải vất vả lắm mới có một người sao.” Cố Tiêu cười cười, khẽ khàng thở dài, trong giọng nói lần nữa nhuốm vị buồn man mác, “Nhưng anh không có kinh nghiệm, cũng không biết phải theo đuổi người ta thế nào.”
Trương Tư Nghị: “...”
[1] Một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Cố Tiêu: “Tình huống của anh khác của em, hiện tại không phải em không có bạn gái à? Mỗi ngày trong đầu em nghĩ gì mà hàng tuần lại muốn làm hai, ba lần?”
Trương Tư Nghị lại muốn ói ra một ngụm máu, không có bạn gái thì không thể tự mình thỏa mãn sao? Lúc tắm rửa tiện thể tuốt một chút không phải là chuyện thuận theo tự nhiên ư?
Chờ chút, cậu hình như thiếu chút nữa đã bỏ qua một tin tức quan trọng: “... Anh có bạn gái rồi?”
“Này này” Cố Tiêu cắt lời cậu, “Đừng xen ngang, em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.”
Câu hỏi nào? Trương Tư Nghị suy ngẫm vài giây... What the fuck! Đó mà cũng là một câu hỏi à!
Cố Tiêu: “Nói nhanh, lúc làm nghĩ cái gì? Huh?” Âm cuối “huh” khẽ nâng lên, nhẹ nhàng tràn ra từ khoang mũi, với một chút khàn tiếng mang theo sự tán tỉnh đầy gợi cảm.
Trương Tư Nghị nguyền rủa “fuck” một tiếng, má nóng gần như bốc khói, anh bảo ông đây làm sao nói ra loại chuyện này mà không biết xấu hổ? Là đàn ông thì ai chả biết!
... A! WTF!... “Em chọn thử thách!”
Cố Tiêu cười cợt từ trong chăn vươn tay ra, khẽ động ngón trỏ và ngón giữa.
Trương Tư Nghị lúc nhúc trong ổ chăn cởi áo phông đưa qua, đột nhiên cậu hơi hối hận vì đã mở ra chủ đề không có giới hạn này, ai mà biết được Cố công thường ngày nghiêm trang trong chuyện riêng tư lại không có tiết tháo gì hết?
Cố Tiêu nhận lấy áo phông rồi ném xuống giường, châm biếm cậu: “Nhanh thế đã mất hai chiếc rồi, ba trừ hai, vậy bây giờ trên người em chỉ còn đúng một chiếc quần lót phải không?”
Trương Tư Nghị rụt người vào trong chăn, mạnh miệng nói: “Là thế thì sao.” Dù cậu có cởi hết thì vẫn còn chăn để che chắn.
Cố Tiêu tắc lưỡi cảm thán: “Chậc chậc, thật không có lực thách thức.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, anh hãy đợi đấy!
Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Về câu hỏi trước đó của em, anh không có.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Không có bạn gái? Vậy tình huống của anh có gì khác của em?”
Cố Tiêu uốn nắn cậu, nói: “Em lại chen ngang rồi, anh trả lời câu hỏi rồi, bây giờ đến lượt anh hỏi.”
Trương Tư Nghị: “...” What?
Cố Tiêu cười cười: “Nhưng thấy em bi thảm như thế, xem như anh nhường em một lượt là được rồi.”
Đầu óc của Trương Tư Nghị sắp không theo kịp tiết tấu, cậu có lỗi giác mình đang bị Cố Tiêu đùa giỡn xoay mòng mòng...
Cố Tiêu: “Vì anh có người mình thích.”
Trương Tư Nghị: “...” Anh ấy có người mình thích? Không phải bạn gái vậy xem như là vẫn chưa hẹn hò? Từ câu trả lời của Cố Tiêu mà phân tích, anh nói gần đây tương đối nhiều, nghĩa là gần đây mới thích ai đó? Ai nhỉ?
... A a a fuck! Vấn đề muốn hỏi thật nhiều! Làm sao cậu hỏi hết trong một lần được!
“Được rồi, đến lượt anh.” Cố Tiêu chậm rãi nói từng chữ, giống như làm khuyếch đại bầu không khí căng thẳng, anh còn cười cợt nhắc nhở Trương Tư Nghị một câu, “Nếu không trả lời được câu hỏi này em sẽ không còn quần áo để mặc.”
Tại thời điểm này, trong phòng tràn đầy không khí mơ hồ kỳ lạ, Cố Tiêu dường như vô tình bật chế độ gian ác, không ai biết tiếp theo anh sẽ nói gì hay làm gì...
Trương Tư Nghị run rẩy, vô thức cuộn chặt chăn, vững vàng bao lấy bản thân.
Cố Tiêu chậm chạp nói: “Nói về một người làm tim em rung động lần gần đây nhất.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu còn tốt bụng giải thích thêm: “Sự "rung động" này không nhất định là thích, có thể là hảo cảm, cũng có thể là một lần cảm giác tim đập nhanh, hoặc trong một khoảnh khắc em cảm thấy bị thu hút, ví dụ như thấy một cô gái xinh đẹp xa lạ mỉm cười với em, rất bình thường đúng không? Anh tin ai cũng đã trải qua những trải nghiệm này... Nào, nói đi, đó là dạng người gì, lúc đó đối phương đang làm gì, tại sao em lại cảm thấy rung động?”
Trương Tư Nghị: “...”
... QAQ... A...
Não bộ Trương Tư Nghị nổ ầm ầm, giống như long trời lở đất.
Mảnh ký ức như một đoạn phim được cắt nối biên tập lần lượt hiện lên trong đầu cậu, cậu nhớ đến vừa rồi Cố Tiêu đun rượu trong phòng bếp thì anh khẽ cười nói một câu "gọi anh trai", nghĩ đến hôm đi công tác Cố Tiêu tựa bên cạnh xe bông đùa gọi cậu là "học trò nhỏ", nghĩ tới Cố Tiêu nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu hỏi tết đến có muốn về quê cùng anh, nhớ đến Cố Tiêu đột nhiên xoa đầu cậu ở văn phòng, trong trò chơi ở cuộc họp thường niên Cố Tiêu ôm cậu xoay người ngã xuống đất còn hỏi cậu ngã có đau không...
... Quá nhiều...
Giống như lời Cố Tiêu nói, đó không nhất định là thích, nhưng chắc chắn là rất bình thường.
Chúng ta cả đời sẽ gặp nhiều người như vậy, có thể không phải là yêu, nhưng luôn có những khoảnh khắc khiến trái tim rung động.
Gần đây, gần đây nhất, Trương Tư Nghị tuyệt vọng muốn tìm ra một ngoại lệ trong trí nhớ, nhưng không có, đừng nói là một lần, hai lần gần đây nhất, thậm chí ba lần năm lần mười lần gần nhất... mỗi một lần trái tim rung động, đều bởi vì Cố Tiêu!
Vậy cậu có thể nói gì đây? Cậu căn bản không thể nói ra được!
Bất kể cậu chọn mẩu chuyện nào, cảnh tượng nào, Cố Tiêu đều sẽ biết cậu đang nói về anh ấy.
Một mặt, Trương Tư Nghị vô cùng lo lắng vì không trả lời được câu hỏi, mặt khác, cậu hoảng loạn vì phát hiện tần suất rung động liên tiếp của cậu đối với Cố Tiêu, thật giống như vấn đề vẫn luôn cố gắng che dấu trong tiềm thức hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng...
Thôi xong, không phải cậu thích Cố Tiêu rồi chứ? O////O
“Sao không trả lời? Không có sao? Hay em không hiểu rõ?” Giọng nói trầm thấp của Cố Tiêu từ bên người truyền đến, lần nữa làm trái tim của Trương Tư Nghị đập rộn ràng, cũng khiến cậu quay về câu hỏi trước mắt, “Được rồi, nếu em cảm thấy "rung động" là một từ quá văn vẻ khó hiểu, thì cũng có thể mở rộng ra thành "kích động sinh lý", dù sao phần lớn đàn ông dùng nửa người dưới suy nghĩ cho đến bây giờ không phân biệt được sự khác nhau của hai loại này, nào, nói về lần cuối cùng em...”
“Ngừng ngừng ngừng! Em hiểu "rung động" là gì!” Trương Tư Nghị đỏ mặt cắt lời đối phương, nhớ đến lần gần đây nhất kích động cũng bởi vì Cố Tiêu, cậu thật sự không dám để anh nói hết.
“A? Xem ra em có kinh nghiệm!” Cố Tiêu tỏ ra vô cùng hứng thú.
“Em, em...” Trương Tư Nghị lúng túng hồi lâu, đau trứng không gì sánh được, nói, “Em chọn thử thách...” (=_=)
“...” Cố Tiêu kinh ngạc, “Chuyện này mà không thể nói? Anh thật tò mò em từng kích động với cái kì quái gì!”
Trương Tư Nghị: “...” Anh cút đi!!
Cố Tiêu vừa cười vừa nói: “Được rồi, em biết phải làm thế nào rồi chứ, tự mình cởi đi.”
Trương Tư Nghị tình nguyện đánh cược tình nguyện chịu thua mà ở trong chăn cởi quần lót, cậu nghĩ Cố Tiêu hẳn là sẽ không lật xem thể loại quần lót mà cậu mặc chứ?
Cũng may Cố Tiêu không biến thái đến thế, anh cười nói: “Quần lót không cần đưa cho anh, tự em ném xuống dưới giường đi.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó! Cả người trống trơn! Thật nhục nhã! (T_T)
“Đến lượt em hỏi!” Trương Tư Nghị thua sạch, lùi vào trong ổ chăn tức giận nói.
Cố Tiêu thong dong nói: “Em hỏi đi.”
Trương Tư Nghị đặt tay lên ngực, đè ép trái tim đập điên cuồng và sự ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, tò mò hỏi: “Người anh thích... là ai?”
Cố Tiêu đột ngột im lặng, đây là lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ Cố Tiêu tạm ngừng vì một câu hỏi. Trương Tư Nghị vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy sống mũi cao thẳng và lông mi chậm rãi chớp trong bóng đêm của Cố Tiêu...
Giây tiếp theo, Cố Tiêu cũng xoay đầu sang, đôi mắt sâu thẳm tiếp xúc với cậu, mang theo chút cảm xúc Trương Tư Nghị không hiểu, nhưng dường như có dòng điện chạy toán loạn trong không khí.
Cố Tiêu cười cười, nói: “Anh chọn thử thách.”
Trương Tư Nghị: “!!!”
Tại sao!? Người Cố Tiêu thích không thể để người khác biết sao? Bản thân cậu chỉ chung các mối quan hệ trong công việc với Cố Tiêu, cho dù biết đó là ai thì cũng không biết đi đâu mà bép xép... Chờ chút, vậy có nghĩa là cậu cũng quen người Cố Tiêu thích? Là cùng công ty? Hay là...
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của Phó Tín Huy lần đi ăn bánh bao rán quán Tiểu Dương ngày hôm đó.
Hay là... Người Cố Tiêu thích là... O////O
Không không không! Trương Tư Nghị! Không nên tự mình đa tình! Chỉ là gần đây số lần rung động của mày với Cố Tiêu tương đối nhiều nên phán đoán lung tung rồi!
Cố Tiêu nhướng mày, cười hỏi: “Em muốn anh làm gì? Cũng cởi quần áo?”
“A, a, được.” Trương Tư Nghị hoàn toàn không nhập tâm, lắp bắp nói không giống người đưa ra yêu cầu.
Cố Tiêu dễ dàng cởi áo đang mặc trên người, vứt trên mặt đất.
“Tiếp tục, đến lượt anh hỏi.” Giọng nói của Cố Tiêu mang theo ý cười xấu xa.
Trương Tư Nghị theo bản năng cuộn tròn người, trong ổ chăn run rẩy, cầu mong Cố Tiêu đừng hỏi những câu hỏi xảo quyệt nữa.
Cố Tiêu: “Lần đầu tiên của em còn không?”
Trương Tư Nghị: “Phụt -!”
Lần, đầu tiên? What the fuck, cái hình dung kì quái gì thế này! Cậu không phải phụ nữ!
Câu hỏi này dù biến thái thật đấy nhưng không đến nỗi không trả lời được, “Nếu ý anh là trải nghiệm lần đầu tiên của chuyện đó thì... em không có kinh nghiệm gì hết.” Trương Tư Nghị giả vờ bình tĩnh nói.
Cố Tiêu cười bình luận: “Không ngờ em vẫn rất ngây thơ, anh cứ tưởng mấy đứa con nít ranh yêu sớm như em chắc rất hỗn loạn trong chuyện đó.”
Trương Tư Nghị bĩu môi phản đối: “Sao gọi là yêu sớm được, yêu đương khi đang học đại học là vô cùng bình thường. Hơn nữa em cảm thấy em và bạn gái cũ cũng không chính thức lắm, cùng lắm chỉ là hẹn hò nhau thôi. Lúc đó em ở nước ngoài, cô ấy ở trong nước, nửa năm chúng em không gặp nhau, cực kì Plato[1]... Cái loại chuyện phải chịu trách nhiệm đó, ít nhất phải xác nhận tương lai sẽ ở bên nhau mới được làm, đúng không?”
Cố Tiêu cười nhạo: “Sách triết học chưa đọc được mấy cuốn mà còn mở miệng là "Plato", con nít mà học đòi theo người lớn... Nhưng nhìn vào thái độ xem như nghiêm túc đối với chuyện này, không bị lây nhiễm thói quen xấu của người tây của em, có thể được coi là có ý thức trách nhiệm.”
Trương Tư Nghị khó chịu vì bị Cố Tiêu giáo dục, hỏi ngược lại: “Nói em, còn anh thì sao? Kinh nghiệm của anh rất phong phú à? Anh yêu đương với mấy người rồi?”
Cố Tiêu: “Anh chưa từng yêu đương.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên: “Cái gì?” - Cấp bậc nam thần, đẹp trai nhất khoa đại học như Cố Tiêu mà chưa từng yêu đương?
Cố Tiêu dường như cảm nhận được ánh mắt ngờ vực của cậu, nói thẳng: “Không để ý.”
Trương Tư Nghị: “Ừm, không phải anh vừa nói anh có người mình thích sao?”
“Không phải vất vả lắm mới có một người sao.” Cố Tiêu cười cười, khẽ khàng thở dài, trong giọng nói lần nữa nhuốm vị buồn man mác, “Nhưng anh không có kinh nghiệm, cũng không biết phải theo đuổi người ta thế nào.”
Trương Tư Nghị: “...”
[1] Một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Danh sách chương