Tuy nhiên, tâm trạng biến động lên xuống, công việc vẫn phải hoàn thành, cậu không thể ngồi đó nghĩ ngợi vẩn vơ.

Chỉ chốc lát sau, Đỗ Nhuế Hiên gửi tin nhắn đến: “Dì Tư, Cố công bảo chị giúp em hoàn thành bản vẽ thi công tòa nhà văn phòng.”

Trương Tư Nghị nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên, trả lời: “Dạ! Tất cả nhờ vào chị!”

Đỗ Nhuế Hiên: “Không có gì, nhưng chị vẫn đang làm nhiệm vụ khác, tạm thời không thể chia sẻ cùng em. Lát nữa chị sẽ nói cho em về quy trình cụ thể và một số chi tiết cần chú ý khi vẽ bản vẽ thi công. Em cứ tự vẽ trước đi, không hiểu chỗ nào có thể hỏi lại chị.”

Trương Tư Nghị: “Dạ! Cảm ơn chị!”

Đỗ Nhuế Hiên: “Ờm, sao chị cảm thấy em đã vượt qua nỗi buồn "thất tình" rồi?”

Trương Tư Nghị: “...”

Đỗ Nhuế Hiên: “Tốt lắm, rất hăng hái, cố gắng lên!”

... Cậu biểu hiện rõ ràng như thế sao??? Nhưng hình như thật vậy, vừa nghĩ đến Cố Tiêu đang ở công ty, ngồi trong phòng làm việc cách cậu một bức tường thủy tinh, chỉ cần đẩy cánh cửa đó ra là có thể nhìn thấy anh, Trương Tư Nghị cảm thấy rất yên tâm, có động lực lớn lao để làm việc.

Hic hic, cậu bị bệnh nguy kịch rồi! TAT

Tục ngữ có câu, quan mới nhận chức thích lập chiến công, lính mới khai hoang thường xuất ra toàn bộ sức lực.

Lần đầu tiên Trương Tư Nghị vẽ bản vẽ thi công, còn là phương án thiết kế do chính tay cậu làm, thật đúng là xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử.

Hơn nữa tết âm lịch đi chúc tết Cố Tiêu nghe ba Cố nói chuyện cũng khiến cậu tràn đầy hi vọng, gấp rút muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Đương nhiên, sáu ngày trước bởi vì Cố Tiêu không có mặt ở công ty khiến cậu rơi vào thời kỳ tối tăm là tình huống đặc biệt, dù sao mỗi người sẽ có vài ngày như thế. (=_=)

Sắp đến giờ tan ca, dưới sự giúp đỡ của Đỗ Nhuế Hiên, Trương Tư Nghị liệt kê tính toán thời gian để hoàn thành bản vẽ thi công, cũng chủ động trình lên cho Cố Tiêu thẩm định và phê duyệt.

Trong vòng một tháng, mặt bằng mười lăm tầng, bốn mặt đứng, hai mặt cắt, khoảng bảy, tám bản vẽ chi tiết công trình. Giai đoạn trước một mình Trương Tư Nghị độc lập hoàn thành, giai đoạn sau cần xem Đỗ Nhuế Hiên có tham gia hay không. Thời gian sắp xếp này khá thoải mái đối với một người mới làm.

Cũng may bên mời thầu không thúc giục đòi bản vẽ, có thể là ngày hai mươi tám tết năm ngoái vội vàng báo cáo khiến họ áy náy, cho nên năm nay vẫn còn có lương tâm.

Cố Tiêu xem xong không có bình luận gì, để họ thực hiện theo thời gian biểu này. Anh chỉ căn dặn, mỗi một giai đoạn đều phải để chuyên viên kết cấu điện nước sưởi xem lại bản vẽ, phòng ngừa xảy ra vấn đề.

“Kết cấu? Điện nước sưởi?” Trước đó khi thiết kế phương án, Trương Tư Nghị không cần xem xét những thứ này, cũng chưa từng phối hợp với người chuyên môn khác nên cậu hơi mơ hồ.

Đỗ Nhuế Hiên giải thích: “Bởi vì bản vẽ của em ở đây là bản vẽ thi công, em cần phải sắp xếp mạng lưới cột trụ. Sau khi xác định chiều cao, em phải để chuyên viên kết cấu giúp em tính toán liệu nó có hợp lý hay không, kích cỡ cột chịu lực có cần sửa chữa hay không. Sau đó đơn vị thi công sẽ làm theo kích thước mà em hoàn thiện cuối cùng, làm quá lớn thì lãng phí tiền, làm quá nhỏ thì không chống đỡ được. Vì thế cần phải cẩn thận và chặt chẽ, sắp xếp không hợp lý còn có thể phải thay đổi phương án của em.”

Trương Tư Nghị: “...”

“Đối với hệ thống điều hòa không khí và điện nước, em sớm dự tính ra vị trí đường ống là được, họ sẽ bố trí.” Đỗ Nhuế Hiên nói xong, thấy vẻ mặt rối bời của Trương Tư Nghị, cô an ủi cậu: “Yên tâm đi, phòng thiết kế kiến trúc của chúng ta dù sao cũng là kế hoạch tổng thể, những bộ phận chuyên môn khác đều vì chúng ta mà phục vụ. Phương án này của em được Cố công dẫn dắt, chắc là không có vấn đề phổ biến nào, cho dù để chuyên viên kết cấu xem xét, cũng không phải sửa nhiều đâu.”

Trương Tư Nghị vô cùng đau đầu. Cậu cứ tưởng vẽ bản vẽ thi công chính là vẽ chi tiết bản vẽ ban đầu hơn, không ngờ còn phải suy xét rất nhiều, thậm chí có thể phải đổi phương án, cân nhắc các tiêu chuẩn và quy tắc khác nhau. Điều này tương đương bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới!

A! Mặc dù con đường xa xôi vô tận nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi đến cùng!

Tan tầm, Trương Tư Nghị nhìn bản vẽ vẫn không có tiến triển của mình, lại quay đầu liếc về phòng làm việc đang sáng đèn của Cố Tiêu, cậu hơi lưỡng lự.

Phó Tín Huy không ở nhà trọ, dù sao cậu trở về thì cũng chỉ có một mình. Lần đầu tiên, Trương Tư Nghị muốn chủ động ở lại tăng ca.

Được rồi, thật ra trong lòng cậu có ý muốn ở cùng Cố Tiêu thêm một lát, mặc dù cách một cánh cửa kính, nhưng tốt xấu gì họ cũng ở bên nhau.

Trương Tư Nghị quyết tâm, vui vẻ đi vào khu vực ăn uống rót cho bản thân một tách cà phê.

Không ngờ sau khi trở về, cậu vừa ngồi xuống, Cố Tiêu bước ra khỏi phòng làm việc, anh mặc áo khoác, choàng khăn quàng cổ, chuẩn bị rời đi.

Trương Tư Nghị: “...”

“Sao em còn ở đây?” Thấy Trương Tư Nghị cầm cà phê ngồi trước máy vi tính, sách tham khảo về bản vẽ thi công mở ra đặt trên bàn, Cố Tiêu hơi nghi hoặc, Trương Tư Nghị còn những một tháng để hoàn thành bộ bản vẽ thi công. Hơn nữa, bây giờ mới bắt đầu, căn bản cậu không cần phải làm thêm giờ.

“Gặp phải vấn đề gì rồi sao?” Cố Tiêu xách cặp, nhíu mày đứng tại chỗ, dường như anh đang do dự có nên ở lại cùng cậu hay không.

Trương Tư Nghị rất xấu hổ, nhanh chóng xua tay nói: “Không, không có, em đọc sách một lát, anh về trước đi.”

Cố Tiêu nhìn cậu hai giây, mỉm cười, gật đầu nói: “Rất cố gắng nha, vậy em gắng lên, anh đi đây.” Dứt lời, anh thắt chặt khăn quàng cổ, thật sự nhấc chân bước ra ngoài.

Trương Tư Nghị: “...”

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tiêu, phòng làm việc sáng sủa và ấm áp dường như bị đối phương mang đi hơn nửa ánh sáng và nhiệt độ. Trương Tư Nghị uể oải ủ rũ úp sấp trên bàn, không đọc nổi sách, không vẽ được tranh, lại thành một con cá mắm dở sống dở chết.

... Ôi (/_)...

Đờ dẫn ở phòng làm việc một tiếng đồng hồ, buổi tối về nhà, tàu điện ngầm không còn đông đúc như vào giờ cao điểm.

Trương Tư Nghị quấn mình trong chiếc áo khoác, mua một bát canh cay bên lề đường. Về đến nhà, cậu bật đèn, nghênh tiếp cậu là một mớ hỗn độn.

Ban ngày không có ai, Phấn Chấn phá tan hoang nhà cửa. Giấy cuộn trong nhà vệ sinh không biết bị nó lôi ra từ lúc nào, cắn nát bét khắp nơi đều là giấy vụn, trái cây trên bàn trà cũng bị rơi tung tóe trên mặt đất.

Chó lông vàng nhìn thấy cậu trở về, nhảy lên nhảy xuống, hưng phấn khác thường, nhưng sau khi nghe Trương Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ “Phấn! Chấn!”, nó nhanh chóng trốn sau ghế sofa, lè lưỡi, vẫy đuôi, nhô nửa đầu ra giống như đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi trốn tìm với người lớn.

Trương Tư Nghị không thể nổi giận bởi bộ dạng làm nũng của nó. Cậu thở dài, nghĩ thầm, nó cũng là một thằng nhỏ tội nghiệp, được một người ba ruột xúi quẩy nhận về, bây giờ ở cùng người ba nuôi không đáng tin cậy, mỗi ngày ở nhà cô đơn phòng không gối chiếc...

Trương Tư Nghị xách canh cay nhìn nó hai giây, Phấn Chấn dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng cọ đầu vào người cậu.

“Chó ngốc...” Trương Tư Nghị vuốt ve vành tai nó, trước tiên thu dọn căn phòng rồi đưa Phấn Chấn ra ngoài đi dạo, sau đó trở về nhà cho Phấn Chấn ăn thức ăn cho chó. Hơn nửa giờ trôi qua, bát canh nóng cậu mua cũng biến thành "canh lạnh" rồi.

Trương Tư Nghị mở điện thoại, chụp một bức ảnh, đăng lên Wechat, ghi chú: “Phận làm con sen khốn khổ.”

Gửi xong, cậu đặt canh cay vào lò vi sóng ở phòng bếp đun nóng lại, lấy pa-tê cua mang từ nhà ra, vừa ăn vừa lướt mạng.

Đám bạn mất trí đã cho cậu hai mươi cái like trong mười phút! Đủ loại bình luận kì dị không đành lòng nhìn thẳng ở phía dưới -

Nhậm Mộng Huyên: “Gì đây? Cám lợn?”

Tô Nguyên: “Không phải lương tháng của em cao lắm sao, tại sao lại ăn đồ ăn kinh khủng đến thế?”

Khương Hải: “Gần đây mỗi ngày vợ tớ đều nấu cơm cho tớ ăn, đừng ghen tị nhé!”

Điền Ngữ Tĩnh: “Hoan nghênh đến ăn chực! [cười trộm]”

Khương Hải trả lời Điền Ngữ Tĩnh: “Vợ, không phải em nói đó là độc quyền của anh sao! [khóc to]”

Tiết Văn Hàn: “Anh bạn trẻ, quay về nước Anh đi, khoai tây chiên và cá rán chờ cậu. [mỉm cười]”

...

Phó Tín Huy không bình luận gì, xem ra cậu ta rất bận bịu, không biết cậu ta thế nào rồi. Trương Tư Nghị chụp ảnh Phấn Chấn, gửi cho cậu ta, kèm theo lời nhắn: “Con trai cậu rất khỏe, yên tâm, tự mình chú ý an toàn.”

Quay ra mới phát hiện mẹ cậu gửi tin nhắn cho cậu, Trương Tư Nghị ấn vào đọc -

Mẹ già: “Con trai, mẹ hữu nghị nhắc nhở con, ít ăn đồ ăn ngoài đường phố thôi. Những món cay nướng đó không hợp vệ sinh, không tốt cho cơ thể. Mẹ khuyên con có thời gian thì tự mình nấu cơm. Nếu thật sự bận rộn không có thời gian, thà rằng mất thêm tiền ăn đồ tốt. Con còn trẻ mà mặt đó đã xảy ra vấn đề, càng cần phải chú ý.”

Trương Tư Nghị: “...”

Thấy những lời này, Trương Tư Nghị bị mũi tên xuyên qua ngực, hộc máu ngã xuống đất... Hứa phu nhân, mẹ thật độc ác!

Có lẽ bởi vì tâm lý nổi loạn, Trương Tư Nghị không những không dừng lại, mà còn giận dữ ăn hai thìa canh cay, quấn miến quanh đũa, hút vào miệng - Ăn ăn! Ai nói con có vấn đề trong chuyện đó! Ông đây tràn trề sinh lực! (= 皿 =)

Một lần nữa refresh trang chủ Wechat, Trương Tư Nghị rất ngạc nhiên khi thấy Cố Tiêu gửi lên một trạng thái mới cách đây nửa phút.

Đối phương cũng gửi ảnh chụp cơm tối hôm nay lên: Một bát thịt kho tàu màu nâu đỏ bóng, hai con cá thu đao rán xốp giòn, một đĩa củ cải muối nhỏ, một bát trứng hấp hành hoa... Bất kể thức ăn hay kỹ thuật trình bày đều hoàn hảo không thể soi mói, khiến người ta không thể dứt mắt nổi, cơn thèm ăn trỗi dậy mạnh mẽ.

Nếu Trương Tư Nghị không nhận biết được những chiếc bát, cái thìa, bàn ăn nọ, cậu đã nghi ngờ Cố Tiêu lấy trộm ảnh chụp của tạp chí ẩm thực nào đó.

Nhưng những thứ đó không quan trọng, quan trọng là lời chú thích Cố Tiêu viết kèm bức ảnh.

Bởi vì trong tấm hình có một bát cơm ở một đầu bàn, một cái bát rỗng ở đầu bên kia, hai bên đều đặt một đôi đũa, chỉ vẻn vẹn có ba từ miêu tả: “Để giành chỗ”.

Nhìn vào câu nói này, đồ ngốc cũng có thể hiểu những gì Cố Tiêu muốn thể hiện.

Anh đang nói, anh có một bàn thức ăn ngon, ăn một mình rất cô đơn, anh đang thiếu một người bầu bạn, em nhanh đến ăn cơm cùng anh đi.

Trương Tư Nghị ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, không còn ham muốn ăn hết bát canh cay bị người ta xem là "cám lợn".

Nhìn Cố Tiêu rồi nhìn lại chính mình, Trương Tư Nghị không hiểu tại sao chất lượng cuộc sống giữa con người với nhau lại quá khác biệt!

Cậu nhớ đêm trước giao thừa tại nhà Cố Tiêu, họ một người nấu ăn, một người rửa bát, như người nhà đã sống với nhau thật lâu. Cậu nhớ rượu nếp họ cùng uống, ấm trà cùng chia. Cậu nhớ cảm giác an toàn và hạnh phúc Cố Tiêu mang đến cho cậu...

Mũi Trương Tư Nghị ê ẩm. Cậu rất muốn ăn cơm cùng Cố Tiêu, muốn ngồi dối diện anh, cầm chiếc bát rỗng trong bức ảnh nọ.

Nhưng mà, câu nói đó của Cố Tiêu, không phải dành cho cậu.

Hết chương 86 

1. Tâm trạng khi rơi vào tình yêu đầu của Cố Tiêu

Cố Tiêu nghe Trương Tư Nghị ở đầu dây điện thoại bên kia nói thẳng cậu sẽ không rời khỏi Không Biên Giới, anh rất vui. Thời gian nghỉ tết của anh vốn dài hơn của Trương Tư Nghị, có thể ở nhà lâu hơn, chờ đến gần ngày khai giảng của em gái, hai người mới lái xe trở lại Hải Thành. Kết quả anh kích động đẩy ngày quay lại sớm hơn một tuần, cũng mời Trương Tư Nghị đi cùng anh. Nhưng anh không tự tin Trương Tư Nghị sẽ đồng ý, anh sợ đồ ngốc đó sẽ giống như lần đầu tiên, tìm một cái cớ để từ chối anh.

May thay, lần này, chàng trai nhỏ kia háo hức nói: “Được! Em cũng muốn! Đi cùng!”

Tâm trạng của Cố Tiêu rất vui vẻ. Kết thúc cuộc gọi, anh không kìm lòng nổi, lưỡng lự một lát, anh tìm biểu tượng cảm xúc "cáo nhỏ hôn nhẹ" trong danh sách, gửi cho đối phương.

Nhưng sau đó, tròn tám ngày Trương Tư Nghị không nhắn tin trả lời.

Trong lòng Cố Tiêu rất phức tạp -

Biểu cảm này có phải quá rõ ràng hay không? Dọa em sợ rồi sao?

Dù sao em là trai thẳng, có lẽ cảm thấy đàn ông con trai gửi cho người cùng giới icon này rất kì quái.

Tuy nhiên, rõ ràng em là người khởi xướng. Ban đầu, là em gửi cho tôi biểu cảm ẻo lả kiểu đó.

... Không trả lời tôi, thật không vui, tôi cũng không thèm để ý đến em.

Vài ngày sau.

Em sẽ ghét tôi sao?

...

Em dám ghét tôi! (╰_╯)

...

Tại sao lâu thế rồi không viết status mới? Em ra ngoài đi chơi sao?

Sớm biết thế đã không hạn chế em vào Wechat, thật hối hận.

Người mình thích, dù em viết gì lên Wechat, đều muốn xem.

Nhưng vẫn không có bất kì tin tức gì, thở dài...

Nếu họ không phải là cấp trên và cấp dưới ở cùng một công ty, không có công việc ràng buộc họ lại với nhau, cứ tiếp tục như thế, có lẽ họ sẽ sớm quên mất nhau.

Chàng trai nhỏ bạc bẽo kia.

...

Rốt cục đến ngày họ hẹn nhau cùng quay lại Hải Thành. Tâm trạng của Cố Tiêu thoải mái hơn, bởi lẽ anh cuối cùng cũng tìm được lý do hợp lý để gặp người anh thích, cũng tìm được cơ hội làm dịu sự xấu hổ trong cuộc trò chuyện trên Wechat lần trước.

Thêm Trương Tư Nghị và em gái vào nhóm chat, Cố Tiêu nói với em gái: “Bảo Trương Tư Nghị gửi địa chỉ nhà vào nhóm, lát nữa chúng ta sẽ qua đón cậu ấy.”

Em gái nghe theo, một lát sau, cô cười to chạy đến tìm anh: “Anh xem, anh Tư Nghị gửi ảnh chụp, nói đây là đồ đạc mẹ anh ấy chuẩn bị, giống hệt ba mẹ chúng ta. Ha ha ha!”

Cố Tiêu nhìn điện thoại di động của anh, không thấy gì, hỏi: “Cậu ấy gửi cho em?”

Cố Diêu: “Dạ, anh ấy bảo em hỏi anh có thể chở được không.”

Cố Tiêu: “... Có thể.”

Tại sao em không hỏi thẳng tôi mà nhờ Cố Diêu chuyển lời?

Tâm trạng không tốt, thật buồn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện