Sau bữa tối, mọi người có chút say, xiêu vẹo lười biếng ngồi trên ghế sofa hình tam giác anh Tưởng mang ra.
Hạ Tuyết Anh và Cố Diêu chụm lại với nhau xem chương trình giải trí thông qua điện thoại di động, thấy chỗ hay còn cầm tay nhau cười ngặt nghẽo. Ban ngày hai người còn lạ lẫm, không biết lúc nào tình cảm trở nên tốt như vậy.
Hạ Trình Thiên đang nói chuyện phiếm với anh Tưởng, tự mình hỏi thăm về cuộc sống cá nhân và lý do mở nhà hàng.
Trương Tư Nghị chống cằm ở bên cạnh lắng nghe. Khi cậu biết được anh Tưởng giống Cố Tiêu, đều là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh nào đó thì ngạc nhiên rớt hàm, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa luyến tiếc, tiếc anh không phát triển kế hoạch lớn ở ngành kiến trúc mà lại ẩn mình trong một góc hẻo lánh của thành phố này.
Nói về lý do mở nhà hàng, anh Tưởng cười nói: “Có lẽ do từ thuở nhỏ xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp, thích đọc thơ ca văn học. Khi anh còn là một đứa trẻ đã mơ ước mở một nhà hàng thuộc về riêng mình, giống như nhà sư quét rác[1] trong Thiên long bát bộ, hay là những cao thủ ẩn mình giữa lòng thành phố trong bộ phim điện ảnh "Tuyệt đỉnh công phu" của Châu Tinh Trì, làm một người trở về với nguyên thủy... Ha ha ha, có phải hơi hoang tưởng không?”
Hạ Trình Thiên cũng cười vang, một anh hùng phóng khoáng hấp dẫn người khác nhất, thiếu niên nào mà chẳng có một giấc mộng giống như của anh Tưởng? Nhưng họ lớn lên, trưởng thành, ảo tưởng nực cười đó chậm rãi bị xóa bỏ bởi việc theo đuổi danh tiếng và tiền tài.
Không có tiền thì nói gì đến ước mơ? Hạ Trình Thiên luôn sử dụng câu nói này để châm biếm những người dùng ước mơ để lừa mình dối người, đồng thời tự nhủ rằng, có tiền mới có thể trở thành người đứng trên người khác, có tiền mới có thể làm được chuyện mình muốn.
Nhưng một khi có tiền, sẽ muốn có rất nhiều tiền, sẽ luôn có người giàu hơn và có địa vị cao hơn mình, anh kiếm nhiều tiền hơn nữa, có thể vượt qua được Jack Ma[2] không? Anh không biết giới hạn của bản thân ở đâu, chỉ tiến về phía trước theo quán tính.
Vì vậy, tại thời điểm này, dưới sự kích thích luân phiên của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu và anh Tưởng, Hạ Trình Thiên rốt cục cũng bắt đầu mê man.
Anh không nhịn được mà hỏi anh Tưởng: “Vậy anh mở nhà hàng này không để kiếm tiền sao? Thu nhập của anh chủ yếu đến từ đâu?” Anh rất quan tâm đến điều này.
Tuy nhiên, anh Tưởng có vẻ khiêm tốn hơn so với lời nói ác độc của Cố Tiêu.
Anh thong thả giải thích, anh thi lấy giấy phép cùng năm với Cố Tiêu. Cố Tiêu thi xong rồi tiến thêm một bước mà trở thành giám đốc của Không Biên Giới, nhưng anh lại lùi một bước, rời bỏ ngành xây dựng, đưa giấy phép của mình cho công ty khác, mở nhà hàng này.
Ngành kiến trúc trong nước ngầm đồng ý hành vi "liên kết", tức là cho người khác mượn giấy phép của mình, để người không có giấy phép sử dụng trình độ riêng của họ để thiết kế kiến trúc. Theo đó người cho mượn thu một phần chi phí liên kết, nói trắng ra là dựa vào bằng cấp mà ăn không ngồi rồi.
Hành vi này rất phổ biến trong ngành xây dựng những năm trước đây, ngay cả khi một kiến trúc sư không hoạt động, anh ta có thể kiếm được một đến hai trăm nghìn tệ hàng năm, thậm chí nhiều hơn, chỉ nhờ vào chi phí liên kết. Nhưng những năm gần đây, bởi lẽ giấy phép kiến trúc sư từ từ tăng lên, ở mức độ nào đó, hành vi "liên kết" đã khiến cho tiêu chuẩn hành nghiệp giảm đáng kể, do đó nó bị cấm liên tục, phí liên kết cũng giảm dần qua các năm.
Trước đây Trương Tư Nghị từng nghe nói về "liên kết", lúc này cậu tò mò nói: “Hiện tại thu nhập từ việc cho mượn giấy phép có cao không?”
Anh Tưởng tràn đầy thích thú ngắm nhìn Trương Tư Nghị. Vừa rồi trong lúc ăn cơm, anh Tưởng nghe Cố Tiêu mang giọng điệu thân mật giới thiệu Trương Tư Nghị là "học trò nhỏ" trong công ty của Cố Tiêu, anh liền để ý đến cậu nhiều hơn. Giữa bữa tối, anh phát hiện Cố Tiêu thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cậu học trò nhỏ kia, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường - Người bạn học cũ nhìn bên ngoài có vẻ lạnh nhạt hờ hững kì thật trong lòng kiêu ngạo ngút ngàn này chưa từng để tâm đến người khác như thế? Nếu Trương Tư Nghị là học trò của Cố Tiêu, anh và Cố Tiêu là bạn học cùng một thầy, vậy anh cũng xem như là thầy của cậu? Ha ha!
Anh Tưởng bị ý nghĩ của mình chọc cười, nói với Trương Tư Nghị: “Hiện nay không bằng trước đây, mỗi năm được khoảng bảy, tám mươi nghìn là tốt lắm rồi, tạm thời dựa vào chút thu nhập đó sống qua ngày...” Anh phất tay, giống như khuyên nhủ người vai dưới mà khích lệ Trương Tư Nghị, “Tuy nhiên, em đừng học theo anh. Anh lười biếng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, một tách trà và hai quyển sách, trong lòng không lo nghĩ chỉ muốn làm thần tiên, nhưng từng ngày trôi vụt đi, không có tương lai gì, em cố gắng học hỏi thầy của em, cậu ấy có tiền đồ hơn anh nhiều.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu nghiêng sang một bên, lười biếng uống rượu, nghe đến đó mới liếc nhìn anh Tưởng, ôm khóe môi nói: “Anh cũng biết anh đang lười biếng làm kinh doanh? Em thật sự hi vọng rằng nhà hàng này sẽ đóng cửa sớm, như vậy anh mới đường hoàng làm việc.” Anh Tưởng tức giận nhặt vỏ một hạt lạc lên bàn ném vào người Cố Tiêu, bị tay Cố Tiêu bắt được, anh cười hừ một tiếng: “Nhưng với khả năng nấu nướng này, đi làm kiến trúc sư cũng thật tiếc.”
Nghe giọng điệu của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị nghĩ thầm, mặc dù Cố Tiêu vừa nói "muốn làm gì là tự do của anh Tưởng", nhưng có lẽ Cố Tiêu cũng tiếc nuối tài hoa của anh.
Chỉ có Hạ Trình Thiên không cùng mạch suy nghĩ với họ, anh mờ mịt một lát, hỏi: “Bảy, tám mươi nghìn không đủ để đầu tư vào nhà hàng này phải không?”
Anh Tưởng nhai một củ lạc, tiếp tục bắn vỏ lạc vào Cố Tiêu, nói: “Ừ, nhưng không phải có giám đốc Cố rồi sao!”
Hạ Trình Thiên ngạc nhiên nói: “Cậu ta đầu tư vào nhà hàng này?”
Anh Tưởng hầm hừ nói: “Tên keo kiệt đó làm sao có thể đầu tư cho anh. Anh hỏi vay tiền nó thôi. Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, lợi tức vẫn chia như thường!”
Có thể do anh Tưởng nói xấu Cố Tiêu khiến Hạ Trình Thiên vui vẻ. Anh chỉ muốn chống đối Cố Tiêu: “Chỗ tốt thế này có thể duy trì lâu thì tốt. Như thế này đi, sau này nếu anh cảm thấy khó khăn, có thể tìm em, em sẽ đầu tư.” Hạ Trình Thiên nói rồi lấy một tấm danh thiếp từ trong túi quần đưa cho anh Tưởng.
Anh Tưởng mừng rỡ tung vỏ lạc, nhanh chóng tiếp nhận danh thiếp: “Wow, chú Tư, bạn cùng lớp cấp ba của em là ông chủ lớn à!?”
Cố Tiêu vẫn giữ tư thế ban đầu, cầm chén rượu lên cười nhạo: “Không sai, cậu ta là đại gia đấy, anh nhanh ôm đùi người ta đi.”
Gương mặt Trương Tư Nghị ửng đỏ, cậu tò mò hỏi anh Tưởng: “Tại sao lại gọi Cố Tiêu là "chú Tư" ạ?”
... Cậu có một cảm giác kì lạ là biệt danh đó cùng với biệt danh "dì Tư" của cậu rất xứng đôi. (=///=)
Hơn nữa Cố Tiêu cũng biết các anh chị đồng nghiệp đặt cho cậu biệt danh này, không biết anh nghe thấy có cảm thấy kì lạ hay không. Trương Tư Nghị len lén nhìn về phía Cố Tiêu, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, cậu sợ hãi vội vàng tránh đường nhìn.
Anh Tưởng cười ha ha, nói: “Có bốn người trong ký túc xá của bọn anh. Cậu ấy nhỏ hơn ba người bọn anh một tuổi, nhỏ tuổi nhất nên gọi là "chú Tư" thôi.”
Trương Tư Nghị kì quái nói: “Nhỏ hơn các anh một tuổi?”
“Ừ, theo dương lịch là nhỏ hơn một năm” Lúc này, Hạ Trình Thiên đáp, anh nhìn về phía Cố Tiêu, “Nhưng tôi nhớ sinh nhật cậu vào tháng một phải không? Theo âm lịch thì vẫn giống tuổi nhau.”
Cố Tiêu nhướng mày nhìn anh: “Cậu cũng biết à? Xem ra cậu rất để ý đến tôi.”
Hạ Trình Thiên: “...” (= 皿 =) Mẹ nó, hàng năm sinh nhật cậu nhận được thư tình và quà tặng còn nhiều hơn ông đây thì ông đây làm sao mà không biết được!?
Hạ Trình Thiên không muốn nói chuyện với Cố Tiêu, anh thích trò chuyện với anh Tưởng hơn. Nói tiếp, Hạ Trình Thiên thậm chí còn bông đùa về đời sống tình cảm của đối phương: “Vậy mỗi ngày một mình anh sống ở đây, không kiếm tiềm, có lo mình không tìm được đối tượng không?”
Anh Tưởng không vội không nóng, trả lời: “Người thích lối sống của anh sẽ tự nhiên bị thu hút bởi giá trị sống của anh. Thậm chí một ngày chỉ có ba bữa cơm đạm bạc, cũng sẽ chọn ở lại với anh. Nhưng nếu không hợp cách sống của anh, ngay cả khi anh có nhiều tiền hơn, người anh thu hút không phải là người anh muốn, nếu không phải là bạn đời của nhau, ở bên nhau thì có ý nghĩa gì?...Đúng thế, có nhiều người thế tục trong thế giới này, nhưng luôn có vài ngoại lệ. Vậy nên chính là "thà ít mà tốt", tình yêu là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Là một người "thế tục", Hạ Trình Thiên nghe xong buổi nói chuyện này, lặng yên khóc ròng trong lòng.
Ngồi chuyện trò đến hơn chín giờ tối, Cố Tiêu mới đề nghị rời đi. Mọi người đã quen với nhiệt độ ấm áp của giường lò, cảm giác thoải mái giống như đang ở nhà mình, đều hơi lười đứng lên.
Cố Tiêu móc ra một xếp tiền muốn thanh toán, không ngờ anh Tưởng vừa mắng anh là tên keo kiệt lại từ chối: “Quên đi quên đi, không phải trả.”
Cố Tiêu cười hỏi: “Không trả sao lại nói anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng?”
Anh Tưởng đẩy tay Cố Tiêu: “Em viết rất nhiều tranh chữ cho anh cũng chưa hề lấy tiền còn gì.”
Cố Tiêu cãi với anh Tưởng hai câu mà không tranh đoạt được. Anh bất đắc dĩ cất tiền đi, nói một câu ác độc: “Sớm muộn gì cũng đóng cửa...”
Anh Tưởng: “...”
Mọi người mặc áo khoác, đội mũ và trùm khăn quàng cổ, luyến tiếc mà chia tay "Khách đến".
Ra khỏi cửa, một luồng khí lạnh đập vào mặt, mấy người rùng mình, kề bên nhau lảo đảo lắc lư bước đi.
Đi được khoảng một trăm mét, Trương Tư Nghị quay đầu lại nhìn, thấy hai chiếc đèn lồng đã tắt, toàn bộ "Khách đến" dường như chìm vào trong đêm tối, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng rượu trong dạ dày, sự ấm áp trên cơ thể và dư vị canh gà kéo dài trên đầu lưỡi nhắc nhở cậu rằng đây không phải là một giấc mơ.
Sau khi đi qua các khu dân cư và trở về thế giới thế tục, cuối cùng Hạ Trình Thiên mới phát giác - Mẹ nó, rõ ràng là Cố Tiêu mời khách, tại sao thằng cha này không tốn đồng tiền nào hết, ngược lại, chính mình lại tự đào cho bản thân một cái hố đầu tư tiềm tàng!? (= 皿 =)
Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, Hạ Tuyết Anh có xe hơi, liền tiện đường đưa mọi người về tận nhà.
Buổi tối, Trương Tư Nghị tắm rửa xong nằm trên giường, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày, cậu thấy "cuộc hẹn" ngày hôm nay hơi rối loạn, cảm thấy áy náy. Vì thế, cậu gửi tin nhắn qua Wechat bày tỏ lời xin lỗi và cảm ơn đến Hạ Tuyết Anh, cũng hứa hẹn sau này lại mời riêng cô ăn một bữa cơm.
Hạ Tuyết Anh trả lời rất nhanh: “Đừng khách sáo, rất hiếm có dịp ra ngoài chơi còn quen thêm bạn mới. Tớ rất vui.”
Cô nói thêm: “Tớ thêm Wechat của Cố Diêu rồi, mời em ấy lần sau đến nhà tớ chơi, lúc đó cậu có muốn đi cùng không?”
Trương Tư Nghị giật mình, nhớ đến thái độ nhiệt tình mời mọc cậu tập lái xe của Hạ Tuyết Anh, cậu hơi do dự: “Tớ không chắc chắn thời gian đâu, lúc đó hẵng bàn.”
Nói chuyện với Hạ Tuyết Anh xong, Trương Tư Nghị vứt điện thoại di động sang một bên, úp tay che kín mặt.
Mặc kệ có phải cậu quá nhạy cảm về hành động của Hạ Tuyết Anh hay không, nhưng sau ngày hôm nay, Trương Tư Nghị phát hiện ra một thực tế khủng khiếp rằng kế hoạch tìm bạn gái của cậu hoặc là thông qua việc hẹn hò bình thường làm sao lãng sự chú ý đã thất bại hoàn toàn!
Bây giờ đầu óc cậu toàn là Cố Tiêu, Cố Tiêu mặc một chiếc áo khoác màu trắng xuất hiện, mùi hương dễ chịu khiến cậu mê muội của Cố Tiêu, nhiệt độ và xúc cảm của bàn tay Cố Tiêu...
Cho đến bây giờ cậu không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ chìm sâu đến thế. Cậu cảm thấy mình xong đời rồi, không thể thẳng trở lại được nữa.
Miễn là cậu vẫn đang thích Cố Tiêu, cậu hoàn toàn không thể bắt đầu với bất cứ ai.
Vào lúc này, điện thoại di động của Trương Tư Nghị rung lên, không biết ai gửi tin nhắn. Cậu lấy nó lên để nhìn-
Cố Tiêu: “Ngày mai có rảnh không? Đưa em đi tập xe.”
[1] Nhà sư quét rác trong Thiên long bát bộ của tác giả Kim Dung hay còn gọi là Tảo Địa Tăng, xuất hiện một cách khiêm tốn với bộ áo cà sa cũ nhưng ông là nhân vật lợi hại nhất trong tất cả các bộ truyện của Kim Dung. Tảo Địa Lão Tăng là vị sư Thiếu Lâm duy nhất luyện thành 72 tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm.
Việc mô tả xuất thân dung dị của lão tăng này cũng cho thấy quan điểm xuyên suốt của Kim Dung trong tất cả các bộ truyện của ông. Đó là những nhân vật rất đỗi bình thường đôi khi tiềm ẩn võ công đệ nhất, người tài đôi khi là những người âm thầm, lặng lẽ, ẩn mình trong số đông.
[2] Mã Vân (tên tiếng Anh: Jack Ma, sinh ngày 10 tháng 9 năm 1964) là tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một gia đình của các doanh nghiệp dựa trên Internet rất thành công. Ông là doanh nhân Trung Quốc đại lục đầu tiên xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Forbes.
Hạ Tuyết Anh và Cố Diêu chụm lại với nhau xem chương trình giải trí thông qua điện thoại di động, thấy chỗ hay còn cầm tay nhau cười ngặt nghẽo. Ban ngày hai người còn lạ lẫm, không biết lúc nào tình cảm trở nên tốt như vậy.
Hạ Trình Thiên đang nói chuyện phiếm với anh Tưởng, tự mình hỏi thăm về cuộc sống cá nhân và lý do mở nhà hàng.
Trương Tư Nghị chống cằm ở bên cạnh lắng nghe. Khi cậu biết được anh Tưởng giống Cố Tiêu, đều là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh nào đó thì ngạc nhiên rớt hàm, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa luyến tiếc, tiếc anh không phát triển kế hoạch lớn ở ngành kiến trúc mà lại ẩn mình trong một góc hẻo lánh của thành phố này.
Nói về lý do mở nhà hàng, anh Tưởng cười nói: “Có lẽ do từ thuở nhỏ xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp, thích đọc thơ ca văn học. Khi anh còn là một đứa trẻ đã mơ ước mở một nhà hàng thuộc về riêng mình, giống như nhà sư quét rác[1] trong Thiên long bát bộ, hay là những cao thủ ẩn mình giữa lòng thành phố trong bộ phim điện ảnh "Tuyệt đỉnh công phu" của Châu Tinh Trì, làm một người trở về với nguyên thủy... Ha ha ha, có phải hơi hoang tưởng không?”
Hạ Trình Thiên cũng cười vang, một anh hùng phóng khoáng hấp dẫn người khác nhất, thiếu niên nào mà chẳng có một giấc mộng giống như của anh Tưởng? Nhưng họ lớn lên, trưởng thành, ảo tưởng nực cười đó chậm rãi bị xóa bỏ bởi việc theo đuổi danh tiếng và tiền tài.
Không có tiền thì nói gì đến ước mơ? Hạ Trình Thiên luôn sử dụng câu nói này để châm biếm những người dùng ước mơ để lừa mình dối người, đồng thời tự nhủ rằng, có tiền mới có thể trở thành người đứng trên người khác, có tiền mới có thể làm được chuyện mình muốn.
Nhưng một khi có tiền, sẽ muốn có rất nhiều tiền, sẽ luôn có người giàu hơn và có địa vị cao hơn mình, anh kiếm nhiều tiền hơn nữa, có thể vượt qua được Jack Ma[2] không? Anh không biết giới hạn của bản thân ở đâu, chỉ tiến về phía trước theo quán tính.
Vì vậy, tại thời điểm này, dưới sự kích thích luân phiên của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu và anh Tưởng, Hạ Trình Thiên rốt cục cũng bắt đầu mê man.
Anh không nhịn được mà hỏi anh Tưởng: “Vậy anh mở nhà hàng này không để kiếm tiền sao? Thu nhập của anh chủ yếu đến từ đâu?” Anh rất quan tâm đến điều này.
Tuy nhiên, anh Tưởng có vẻ khiêm tốn hơn so với lời nói ác độc của Cố Tiêu.
Anh thong thả giải thích, anh thi lấy giấy phép cùng năm với Cố Tiêu. Cố Tiêu thi xong rồi tiến thêm một bước mà trở thành giám đốc của Không Biên Giới, nhưng anh lại lùi một bước, rời bỏ ngành xây dựng, đưa giấy phép của mình cho công ty khác, mở nhà hàng này.
Ngành kiến trúc trong nước ngầm đồng ý hành vi "liên kết", tức là cho người khác mượn giấy phép của mình, để người không có giấy phép sử dụng trình độ riêng của họ để thiết kế kiến trúc. Theo đó người cho mượn thu một phần chi phí liên kết, nói trắng ra là dựa vào bằng cấp mà ăn không ngồi rồi.
Hành vi này rất phổ biến trong ngành xây dựng những năm trước đây, ngay cả khi một kiến trúc sư không hoạt động, anh ta có thể kiếm được một đến hai trăm nghìn tệ hàng năm, thậm chí nhiều hơn, chỉ nhờ vào chi phí liên kết. Nhưng những năm gần đây, bởi lẽ giấy phép kiến trúc sư từ từ tăng lên, ở mức độ nào đó, hành vi "liên kết" đã khiến cho tiêu chuẩn hành nghiệp giảm đáng kể, do đó nó bị cấm liên tục, phí liên kết cũng giảm dần qua các năm.
Trước đây Trương Tư Nghị từng nghe nói về "liên kết", lúc này cậu tò mò nói: “Hiện tại thu nhập từ việc cho mượn giấy phép có cao không?”
Anh Tưởng tràn đầy thích thú ngắm nhìn Trương Tư Nghị. Vừa rồi trong lúc ăn cơm, anh Tưởng nghe Cố Tiêu mang giọng điệu thân mật giới thiệu Trương Tư Nghị là "học trò nhỏ" trong công ty của Cố Tiêu, anh liền để ý đến cậu nhiều hơn. Giữa bữa tối, anh phát hiện Cố Tiêu thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cậu học trò nhỏ kia, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường - Người bạn học cũ nhìn bên ngoài có vẻ lạnh nhạt hờ hững kì thật trong lòng kiêu ngạo ngút ngàn này chưa từng để tâm đến người khác như thế? Nếu Trương Tư Nghị là học trò của Cố Tiêu, anh và Cố Tiêu là bạn học cùng một thầy, vậy anh cũng xem như là thầy của cậu? Ha ha!
Anh Tưởng bị ý nghĩ của mình chọc cười, nói với Trương Tư Nghị: “Hiện nay không bằng trước đây, mỗi năm được khoảng bảy, tám mươi nghìn là tốt lắm rồi, tạm thời dựa vào chút thu nhập đó sống qua ngày...” Anh phất tay, giống như khuyên nhủ người vai dưới mà khích lệ Trương Tư Nghị, “Tuy nhiên, em đừng học theo anh. Anh lười biếng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, một tách trà và hai quyển sách, trong lòng không lo nghĩ chỉ muốn làm thần tiên, nhưng từng ngày trôi vụt đi, không có tương lai gì, em cố gắng học hỏi thầy của em, cậu ấy có tiền đồ hơn anh nhiều.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu nghiêng sang một bên, lười biếng uống rượu, nghe đến đó mới liếc nhìn anh Tưởng, ôm khóe môi nói: “Anh cũng biết anh đang lười biếng làm kinh doanh? Em thật sự hi vọng rằng nhà hàng này sẽ đóng cửa sớm, như vậy anh mới đường hoàng làm việc.” Anh Tưởng tức giận nhặt vỏ một hạt lạc lên bàn ném vào người Cố Tiêu, bị tay Cố Tiêu bắt được, anh cười hừ một tiếng: “Nhưng với khả năng nấu nướng này, đi làm kiến trúc sư cũng thật tiếc.”
Nghe giọng điệu của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị nghĩ thầm, mặc dù Cố Tiêu vừa nói "muốn làm gì là tự do của anh Tưởng", nhưng có lẽ Cố Tiêu cũng tiếc nuối tài hoa của anh.
Chỉ có Hạ Trình Thiên không cùng mạch suy nghĩ với họ, anh mờ mịt một lát, hỏi: “Bảy, tám mươi nghìn không đủ để đầu tư vào nhà hàng này phải không?”
Anh Tưởng nhai một củ lạc, tiếp tục bắn vỏ lạc vào Cố Tiêu, nói: “Ừ, nhưng không phải có giám đốc Cố rồi sao!”
Hạ Trình Thiên ngạc nhiên nói: “Cậu ta đầu tư vào nhà hàng này?”
Anh Tưởng hầm hừ nói: “Tên keo kiệt đó làm sao có thể đầu tư cho anh. Anh hỏi vay tiền nó thôi. Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, lợi tức vẫn chia như thường!”
Có thể do anh Tưởng nói xấu Cố Tiêu khiến Hạ Trình Thiên vui vẻ. Anh chỉ muốn chống đối Cố Tiêu: “Chỗ tốt thế này có thể duy trì lâu thì tốt. Như thế này đi, sau này nếu anh cảm thấy khó khăn, có thể tìm em, em sẽ đầu tư.” Hạ Trình Thiên nói rồi lấy một tấm danh thiếp từ trong túi quần đưa cho anh Tưởng.
Anh Tưởng mừng rỡ tung vỏ lạc, nhanh chóng tiếp nhận danh thiếp: “Wow, chú Tư, bạn cùng lớp cấp ba của em là ông chủ lớn à!?”
Cố Tiêu vẫn giữ tư thế ban đầu, cầm chén rượu lên cười nhạo: “Không sai, cậu ta là đại gia đấy, anh nhanh ôm đùi người ta đi.”
Gương mặt Trương Tư Nghị ửng đỏ, cậu tò mò hỏi anh Tưởng: “Tại sao lại gọi Cố Tiêu là "chú Tư" ạ?”
... Cậu có một cảm giác kì lạ là biệt danh đó cùng với biệt danh "dì Tư" của cậu rất xứng đôi. (=///=)
Hơn nữa Cố Tiêu cũng biết các anh chị đồng nghiệp đặt cho cậu biệt danh này, không biết anh nghe thấy có cảm thấy kì lạ hay không. Trương Tư Nghị len lén nhìn về phía Cố Tiêu, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, cậu sợ hãi vội vàng tránh đường nhìn.
Anh Tưởng cười ha ha, nói: “Có bốn người trong ký túc xá của bọn anh. Cậu ấy nhỏ hơn ba người bọn anh một tuổi, nhỏ tuổi nhất nên gọi là "chú Tư" thôi.”
Trương Tư Nghị kì quái nói: “Nhỏ hơn các anh một tuổi?”
“Ừ, theo dương lịch là nhỏ hơn một năm” Lúc này, Hạ Trình Thiên đáp, anh nhìn về phía Cố Tiêu, “Nhưng tôi nhớ sinh nhật cậu vào tháng một phải không? Theo âm lịch thì vẫn giống tuổi nhau.”
Cố Tiêu nhướng mày nhìn anh: “Cậu cũng biết à? Xem ra cậu rất để ý đến tôi.”
Hạ Trình Thiên: “...” (= 皿 =) Mẹ nó, hàng năm sinh nhật cậu nhận được thư tình và quà tặng còn nhiều hơn ông đây thì ông đây làm sao mà không biết được!?
Hạ Trình Thiên không muốn nói chuyện với Cố Tiêu, anh thích trò chuyện với anh Tưởng hơn. Nói tiếp, Hạ Trình Thiên thậm chí còn bông đùa về đời sống tình cảm của đối phương: “Vậy mỗi ngày một mình anh sống ở đây, không kiếm tiềm, có lo mình không tìm được đối tượng không?”
Anh Tưởng không vội không nóng, trả lời: “Người thích lối sống của anh sẽ tự nhiên bị thu hút bởi giá trị sống của anh. Thậm chí một ngày chỉ có ba bữa cơm đạm bạc, cũng sẽ chọn ở lại với anh. Nhưng nếu không hợp cách sống của anh, ngay cả khi anh có nhiều tiền hơn, người anh thu hút không phải là người anh muốn, nếu không phải là bạn đời của nhau, ở bên nhau thì có ý nghĩa gì?...Đúng thế, có nhiều người thế tục trong thế giới này, nhưng luôn có vài ngoại lệ. Vậy nên chính là "thà ít mà tốt", tình yêu là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Là một người "thế tục", Hạ Trình Thiên nghe xong buổi nói chuyện này, lặng yên khóc ròng trong lòng.
Ngồi chuyện trò đến hơn chín giờ tối, Cố Tiêu mới đề nghị rời đi. Mọi người đã quen với nhiệt độ ấm áp của giường lò, cảm giác thoải mái giống như đang ở nhà mình, đều hơi lười đứng lên.
Cố Tiêu móc ra một xếp tiền muốn thanh toán, không ngờ anh Tưởng vừa mắng anh là tên keo kiệt lại từ chối: “Quên đi quên đi, không phải trả.”
Cố Tiêu cười hỏi: “Không trả sao lại nói anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng?”
Anh Tưởng đẩy tay Cố Tiêu: “Em viết rất nhiều tranh chữ cho anh cũng chưa hề lấy tiền còn gì.”
Cố Tiêu cãi với anh Tưởng hai câu mà không tranh đoạt được. Anh bất đắc dĩ cất tiền đi, nói một câu ác độc: “Sớm muộn gì cũng đóng cửa...”
Anh Tưởng: “...”
Mọi người mặc áo khoác, đội mũ và trùm khăn quàng cổ, luyến tiếc mà chia tay "Khách đến".
Ra khỏi cửa, một luồng khí lạnh đập vào mặt, mấy người rùng mình, kề bên nhau lảo đảo lắc lư bước đi.
Đi được khoảng một trăm mét, Trương Tư Nghị quay đầu lại nhìn, thấy hai chiếc đèn lồng đã tắt, toàn bộ "Khách đến" dường như chìm vào trong đêm tối, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng rượu trong dạ dày, sự ấm áp trên cơ thể và dư vị canh gà kéo dài trên đầu lưỡi nhắc nhở cậu rằng đây không phải là một giấc mơ.
Sau khi đi qua các khu dân cư và trở về thế giới thế tục, cuối cùng Hạ Trình Thiên mới phát giác - Mẹ nó, rõ ràng là Cố Tiêu mời khách, tại sao thằng cha này không tốn đồng tiền nào hết, ngược lại, chính mình lại tự đào cho bản thân một cái hố đầu tư tiềm tàng!? (= 皿 =)
Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, Hạ Tuyết Anh có xe hơi, liền tiện đường đưa mọi người về tận nhà.
Buổi tối, Trương Tư Nghị tắm rửa xong nằm trên giường, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày, cậu thấy "cuộc hẹn" ngày hôm nay hơi rối loạn, cảm thấy áy náy. Vì thế, cậu gửi tin nhắn qua Wechat bày tỏ lời xin lỗi và cảm ơn đến Hạ Tuyết Anh, cũng hứa hẹn sau này lại mời riêng cô ăn một bữa cơm.
Hạ Tuyết Anh trả lời rất nhanh: “Đừng khách sáo, rất hiếm có dịp ra ngoài chơi còn quen thêm bạn mới. Tớ rất vui.”
Cô nói thêm: “Tớ thêm Wechat của Cố Diêu rồi, mời em ấy lần sau đến nhà tớ chơi, lúc đó cậu có muốn đi cùng không?”
Trương Tư Nghị giật mình, nhớ đến thái độ nhiệt tình mời mọc cậu tập lái xe của Hạ Tuyết Anh, cậu hơi do dự: “Tớ không chắc chắn thời gian đâu, lúc đó hẵng bàn.”
Nói chuyện với Hạ Tuyết Anh xong, Trương Tư Nghị vứt điện thoại di động sang một bên, úp tay che kín mặt.
Mặc kệ có phải cậu quá nhạy cảm về hành động của Hạ Tuyết Anh hay không, nhưng sau ngày hôm nay, Trương Tư Nghị phát hiện ra một thực tế khủng khiếp rằng kế hoạch tìm bạn gái của cậu hoặc là thông qua việc hẹn hò bình thường làm sao lãng sự chú ý đã thất bại hoàn toàn!
Bây giờ đầu óc cậu toàn là Cố Tiêu, Cố Tiêu mặc một chiếc áo khoác màu trắng xuất hiện, mùi hương dễ chịu khiến cậu mê muội của Cố Tiêu, nhiệt độ và xúc cảm của bàn tay Cố Tiêu...
Cho đến bây giờ cậu không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ chìm sâu đến thế. Cậu cảm thấy mình xong đời rồi, không thể thẳng trở lại được nữa.
Miễn là cậu vẫn đang thích Cố Tiêu, cậu hoàn toàn không thể bắt đầu với bất cứ ai.
Vào lúc này, điện thoại di động của Trương Tư Nghị rung lên, không biết ai gửi tin nhắn. Cậu lấy nó lên để nhìn-
Cố Tiêu: “Ngày mai có rảnh không? Đưa em đi tập xe.”
[1] Nhà sư quét rác trong Thiên long bát bộ của tác giả Kim Dung hay còn gọi là Tảo Địa Tăng, xuất hiện một cách khiêm tốn với bộ áo cà sa cũ nhưng ông là nhân vật lợi hại nhất trong tất cả các bộ truyện của Kim Dung. Tảo Địa Lão Tăng là vị sư Thiếu Lâm duy nhất luyện thành 72 tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm.
Việc mô tả xuất thân dung dị của lão tăng này cũng cho thấy quan điểm xuyên suốt của Kim Dung trong tất cả các bộ truyện của ông. Đó là những nhân vật rất đỗi bình thường đôi khi tiềm ẩn võ công đệ nhất, người tài đôi khi là những người âm thầm, lặng lẽ, ẩn mình trong số đông.
[2] Mã Vân (tên tiếng Anh: Jack Ma, sinh ngày 10 tháng 9 năm 1964) là tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một gia đình của các doanh nghiệp dựa trên Internet rất thành công. Ông là doanh nhân Trung Quốc đại lục đầu tiên xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Forbes.
Danh sách chương