Một tháng trước khi Hạ Miên thi đại học, Hạ Văn Nguyệt không thể yên lòng

đến nhà xưởng nữa, ở nhà thay đổi các cách khác nhau bổ sung dinh dưỡng cho

Hạ Miên.

Hạ Miên bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc bảo, ngay cả mỗi lần ở nhà Mao

Tuệ Trúc cũng biết mà không nô đùa lớn tiếng.

Tiểu Phong thì càng ngoan ngoãn bưng trà rót nước mời dì, trưa ngủ còn chạy

tới quạt, Hạ Miên sắp bị sự ấm áp của cậu nhóc làm cảm động rớt nước mắt rồi.

Cuối cùng cũng tới ngày thi đại học, cả nhà xuất phát.

Mao Tuệ Mai chuẩn bị bữa sáng, Mao Tuệ Lan giúp kiểm tra đồ dùng cần mang

theo khi thi, không yên tâm bỏ vào thêm mấy cái bút, Hạ Văn Nguyệt thấy sắp

đến giờ thì dẫn Tiểu Phong cùng ra ngoài.

Hai ngày này Hạ Văn Nguyện và Tiểu Phong sẽ theo cô đi thi.

Ninh Thiều Bạch đã chờ ở cửa.

Trường thi của Hạ Miên ở trung học số bảy, tuy khoảng cách không quá xa

nhưng để cô bảo trì trạng thái tốt nhất, ngồi xe trong nhà chắc chắn thích hơn.

Hạ Văn Nguyệt vẫn hơi ngại ngùng, “Lại làm phiền bác sĩ Ninh rồi, sang năm

chúng ta cũng nên mua chiếc thôi.”

“Không cần khách khí.” Ninh Thiều Bạch mở cửa ghế phụ cho Hạ Miên, rất tự

nhiên cầm lấy túi thi trong tay cô kiểm tra xem có vấn đề gì không một lần cuối,

mới lên xe xuất phát.

Không ít người tụ tập trước cổng trường thi, Ninh Thiều Bạch dừng xe ở xa,

đoàn người đi bộ qua.

Trước khi vào trường thi, Hạ Văn Nguyệt không nói gì thêm, chỉ dặn: “Đừng

khẩn trương, cố hết sức là được.”

Tiểu Phong nắm tay Hạ Miên nghiêm túc nói: “Dì nhỏ cố lên!”

Ninh Thiều Bạch xoa xoa đầu cô, cười, “Đi thôi, đừng lo lắng, thi cho tốt.”

Có bác sĩ Ninh ở đây, Hạ Miên thật sự rất yên tâm.

Bởi vì trước đó đã bước qua một số thứ nên tất cả đều rất thuận lợi, Hạ Miên

còn gặp được Phạm Hiểu Mạn.

Phạm Hiểu Mạn thay đổi rất nhiều, tóc đuôi ngựa đơn giản và gương mặt tươi

tắn, nếu không phải cô ta gọi tên Hạ Miên, Hạ Miên cũng chẳng thể nhận ra đây

là nữ du côn một năm trước.

“Một năm không gặp, lại xinh đẹp hơn rồi.”

Gương mặt hơi ngầu của Phạm Hiểu Mạn lộ ra ý cười, “Cô thì vẫn biết ăn nói

thế nhỉ.”

Hạ Miên bật cười, “Cố lên!”

“Ừm,” Phạm Hiểu Mạn thả lỏng đáp: “Lần này tới coi như trải nghiệm, sang

năm tôi lại đến nữa.”

Này là định học lại sao, Hạ Miên mừng thay đối phương, Phạm Hiểu Mạn nói:

“Cô cũng cố lên.”

Hai ngày thoáng qua đã thay đổi vận mệnh cuộc đời của rất nhiều người, thi

xong môn cuối cùng, Hạ Miên có cảm giác nhẹ nhàng như được giải phóng

hoàn toàn, hận không thể hét to hai tiếng.

Những ngày đen tối khó khăn nhất cuối cùng cũng qua rồi!

Cô bế bổng Tiểu Phong đang chạy về phía mình, sung sướng xoay cậu mấy

vòng, bạn nhỏ vui vẻ cười khanh khách.

“Hôm nay ngủ chung với dì nhỏ nha!”

“Vâng, ngủ chung.”

Trước sinh nhật bảy tuổi Tiểu Phong đã chia giường với Hạ Miên, mấy ngày

nay mọi người đều chú ý quan sát tình huống của cậu, may mà chuyện họ lo

lắng không xảy ra.

Nhờ có kỳ nghỉ hè năm trước ngủ cùng Cường Cường, lần này Hạ Miên tìm

Sâm Sâm để thằng bé ngủ với Tiểu Phong mấy đêm, sau khi quen dần Tiểu

Phong đã có thể tự ngủ một mình.

Mấy tháng này càng vì sợ làm phiền đến Hạ Miên nên cậu nhóc càng độc lập

hơn, tự dậy tự ngủ, giờ không tránh khỏi làm nũng với cô.

Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc.

Ninh Thiều Bạch cầm theo ba que kem đi tới, Hạ Miên lập tức vui mừng, “Woa,

bác sĩ Ninh tốt quá!”

Ẩm thực hai ngày qua của cô luôn bị khống chế rất nghiêm khắc, ngay cả chè

đậu xanh buổi trưa Ninh Thiều Bạch chuẩn bị cho cũng toàn là đậu.

Kem thì càng không dám ăn, sợ bị tào tháo rượt.

Ninh Thiều Bạch đưa cho Hạ Văn Nguyệt và Tiểu Phong mỗi người một que,

cái cuối cùng cho cô, cười nói: “Khao đó, hai ngày qua vất vả rồi.”

Hạ Miên cười, “Mọi người đều vất vả!”

Sau hôm thi đại học chính là lúc điền nguyện vọng, thời đại này thi đại học

trước, hôm sau mới công bố đáp án cho thí sinh tự đánh giá điểm của mình, tiếp

tới mới điền nguyện vọng.

Dù là điểm trúng tuyển của trường hay điểm thi đại học của mình, tất cả đều chỉ

tự ước lượng.

Một khi đánh giá sai, thành quả của lần thi đại học này coi như đi tong: ví dụ

như kém một hai điểm không đậu trường tốt nguyện vọng một, phải đến trường

nguyện vọng hai kém hơn.

Hạ Miên còn nghe kể có người thi rất tốt, nhưng lại nghĩ rằng bản thân thi

không đạt, kết quả rõ ràng điểm cao hơn trường mơ ước rất nhiều, nhưng vẫn

xảy ra chuyện trượt xuống trường số hai.

Tóm lại cực kỳ hố cha.

Chủ nhiệm lớp và giáo viên có kinh nghiệm đều lo cho đám học sinh trong giai

đoạn này đến mức trọc cả đầu, chỉ sợ xảy ra sai lầm nào đó.

Mễ Cao Nhạc cứ tưởng Hạ Miên là người không cần nhọc lòng nhất, kết quả

sau khi nhìn thấy tờ nguyện vọng của cô suýt thì hộc máu.

“Đại học Yến Kinh Sư?” Mễ Cao Nhạc chần chờ hỏi: “Em chắc chứ? Tuy đại

học Yến Kinh Sư rất tốt, nhưng với thành tích của em vào Hoa Đại Yến Đại

tuyệt đối không thành vấn đề.”

Hạ Miên gãi đầu đáp: “Vật lý với toán gì gì đó em đều không hiểu lắm, em

muốn trở thành giáo viên.”

Mễ Cao Nhạc nghe vậy chỉ muốn đánh người, ý đây là ghét bỏ Yến Đại Hoa

Đại không có chuyên ngành mình thích ấy hả? Hạ Miên thè lưỡi, cả nhà đều biết chuyện của cô, thành tích tốt như vậy đa phần

nhờ do ưu thế từng sống một đời.

Những nơi thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp như Hoa Đại Yến Đại không

quá phù hợp với Hạ Miên, đặc biệt tính cách cô còn táo bạo, không có kiên

nhẫn làm nghiên cứu.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn vì thích làm giáo viên.

Mễ Cao Nhạc dẫn dắt Hạ Miên hai năm, cũng biết suy nghĩ của học trò, không

nói thêm nữa, sau khi cho cô đi bèn gọi điện thoại cho Hạ Văn Nguyệt.

Hạ Văn Nguyệt biết Hạ Miên có thể vào Hoa Đại với Yến Đại thì rất vui mừng,

nhưng sau khi nghe Hạ Miên nói sẽ tới đại học Yến Kinh Sư cũng rất hài lòng,

“Làm giáo viên rất tốt.”

Trong mắt thế hệ họ, giáo viên, bác sĩ, y tá đều là những công việc tốt nhất dành

cho con gái, ngược lại làm nghiên cứu thì họ không hiểu ra sao.

Mễ Cao Nhạc cảm thấy nói chuyện với phụ huynh này không thông, nghĩ một

lát lại gọi cho Ninh Thiều Bạch, vị anh trai này của Hạ Miên là nhân tài hải

ngoại, chắc chắn biết tầm quan trọng của bằng cấp.

Kết quả đối phương càng đơn giản hơn: “Trường nào cũng được, đại học Yến

Kinh Sư cũng tốt, cô bé vui là được.”

Mễ Cao Nhạc:...

Hoá ra chỉ có một mình người ngoài là mình nhọc lòng vì tương lai của Hạ

Miên thôi sao? Chiều trẻ con cũng không nên chiều như vậy chứ!

Hạ Miên không biết chủ nhiệm lớp sầu trọc đầu vì việc đăng ký trường học của

mình, sau khi hẹn ngày giờ gặp đám Tôn Duyệt Hân xong thì về thẳng nhà.

Mao Tuệ Mai và Mao Tuệ Lan đang thu dọn đồ đạc, thấy cô tiến vào Mao Tuệ

Mai hỏi: “Chị bảo chị muốn trang trí sân thế nào cơ? Bác sĩ Ninh kêu chị qua đó

nói trực tiếp với anh ấy đấy.”

Gia đình Hạ Văn Nguyệt sắp chuyển nhà.

Năm ngoái Hạ Văn Nguyệt trả nợ xong thì có dự định mua nhà, Hạ Miên lập

tức nhớ đến hai cái sân bên cạnh dưới tên mình vẫn chưa kể với đối phương.

Nghe Hạ Miên muốn cho mình một gian, Hạ Văn Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng

rất nhanh đã vui vẻ nói: “Cô còn đang sầu thúi ruột đây, cô và chú hai đều thích

ở tứ hợp viện, nhà tầng thì quá xa, ở xa quá cũng lo lắng, dù sao cũng chỉ có

cháu và Tiểu Phong, lần này đúng là vừa khéo.”

Hạ Miên chuẩn bị xong lí do thoái thác gốc gác của hai tòa sân rồi, kết quả Hạ

Văn Nguyệt không hỏi gì cả.

Sau khi mười tám tuổi, Hạ Văn Nguyệt không còn suy nghĩ coi cô như trẻ con

nữa, nhiều chuyện giữa cô và Tiểu Phong cũng ít khi can thiệp.

Ba chị em họ Mao rất vui mừng, cứ vậy không chỉ không chia xa, mà còn có

nhà của riêng mình nữa.

Hạ Văn Nguyệt mua sân theo giá thị trường rồi bắt đầu sửa sang, bây giờ cô ấy

không thiếu tiền, cải tạo lại theo phong cách nhà Ninh Thiều Vận và Ninh Thiều

Bạch, việc lắp đặt điện nước với ống nước đều là công trình không nhỏ.

Hai tháng trước mới sửa xong, sau đó vì chuyện thi đại học của Hạ Miên nên

đành tạm trì hoãn việc chuyển nhà, bây giờ kì thi của Hạ Miên đã kết thúc, họ

phải chính thức chuyển nhà rồi.

Sau khi bọn họ dọn đi, Hạ Miên cũng lên kế hoạch sửa sang lại phòng của mình

và Tiểu Phong, dù sao viện cũng có niên đại khá lâu, hệ thống sưởi rất cũ, điện

nước với cống thoát nước không được hợp lý, Hạ Miên có không ít ý tưởng.

Nghe Mao Tuệ Mai bảo Ninh Thiều Bạch tìm mình, Hạ Miên không nghĩ nhiều,

dù sao đối phương tìm giúp đội trang trí, xác nhận trước với mình phương án

trang trí là chuyện bình thường.

Sau khi Hạ Miên bước vào phát hiện Ninh Thiều Bạch đang ngồi trên ghế mỹ

nhân, trên đầu gối còn có quyển sách.

Cô lén cười, rón ra rón rén tới gần định đánh lén thì một giọng nữ vang lên: “Cô

là ai? Làm gì đó?”

Hạ Miên đã nhào qua, Ninh Thiều Bạch chẳng thèm quay đầu, nghiêng người

né tránh một cách chuẩn xác, quay lại thấy cô thò đầu bên cạnh mình thì cười:

“Điền xong nguyện vọng rồi?”

Hạ Miên gật đầu, nhìn sang Cao Quỳnh Anh đứng bên, bởi đối phương trùng

hợp đứng sau cây cột lớn nên lúc đầu Hạ Miên không trông thấy cô ta.

Ninh Thiều Bạch giải thích: “Cô Cao đây đến để đưa tài liệu phòng thí nghiệm.”

Hạ Miên nghiêng đầu thắc mắc: “Phòng thí nghiệm?”

“Ừm.” Ninh Thiều Bạch trả lời: “Bệnh viện muốn mở một phòng thí nghiệm,

tôi là người phụ trách số một..."

Cao Quỳnh Anh hơi kinh ngạc, “Thiều Bạch anh nói cho cô gái này làm gì,

người ta có hiểu đâu.”

Ninh Thiều Bạch nhạt nhòa đáp: “Cô Cao, đây là chuyện của tôi.”

Hạ Miên thấy hình như bọn họ đang bàn chuyện công việc, bèn đề nghị:

“Không thì để lát tôi qua nhé?”

Ninh Thiều Bạch: “Không cần, cô Cao sắp đi rồi.”

Cao Quỳnh Anh đang định thuận thế ở lại nói chuyện thêm một lát:...

Ninh Thiều Bạch đã đứng dậy làm tư thế tiễn khách, Cao Quỳnh Anh đành phải

theo hướng rời đi.

Cô ta nhìn Hạ Miên theo cạnh Ninh Thiều Bạch, “Không ngờ Thiều Bạch lại có

một mặt thế này ở nhà, xem ra độ hiểu biết của em về anh thật sự không đủ rồi.”

“Vì là ân nhân hả?” Cao Quỳnh Anh ám chỉ, “Thiều Bạch anh định lo cho cô

gái này cả đời sao?”

Câu này cứ như cô đang ăn vạ Ninh Thiều Bạch.

“Ân nhân.” Ninh Thiều Bạch bật cười, giơ tay xoa đầu Hạ Miên, sau đó thuận

thế đặt xuống bả vai cô cười khẽ, “Đương nhiên phải chăm sóc cả đời.”

Hạ Miên cứng đờ.

Xong rồi xong rồi! Quên mất trạng thái vô địch của mình bây giờ đã kết thúc

theo kỳ thi đại học! Giọng điệu này của bác sĩ Ninh là muốn chơi lớn rồi!

Hạ Miên lập tức cười hì hì đáp: “Không thì bác sĩ Ninh bác anh đưa cô Cao đây

về đi, vừa khéo tôi có tí việc, lát nữa lại đến tìm anh sau nha.”

Ninh Thiều Bạch cười tủm tỉm giữ cô lại, “Trùng hợp tiện đường tiễn Cao ra

ngoài với tôi.”

“Ha ha, được thôi.” Hạ Miên giả bộ thỏa hiệp, sau đó nhân lúc Ninh Thiều Bạch

mất cảnh giác cất bước bỏ chạy.

Ninh Thiều Bạch nhìn bóng dáng thiếu nữ, không khỏi bật cười.

Cao Quỳnh Anh nhìn trạng thái thả lỏng khác hẳn bình thường của anh, trong

lòng đột nhiên có cảm giác nguy cơ, bèn cất giọng: “Thiều Bạch, chuyện lúc

trước em nói với anh, hy vọng anh suy xét một chút.”

“Chỉ cần giả bộ thôi cũng được, nhiều nhất ba tháng, em chỉ muốn để ông nội ra

đi yên lòng.”

Cao Quỳnh Anh cười, “Ông ấy coi trọng anh nhất. Nếu biết em thành công theo

đuổi được anh, ông nhất định sẽ rất vui, có thể sẽ trụ được một thời gian nữa.”

“Cô Cao,” Ninh Thiều Bạch lạnh nhạt đáp: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi

tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.”

Ninh Thiều Bạch nói đến đây sắc mặt bỗng nhu hòa, “Tôi có người mình thích

rồi.”

“Tôi sẽ không vì người chẳng liên quan mà khiến người tôi thích đau đớn khổ

sở.” Ninh Thiều Bạch nói: “Vì vậy sau này cô Cao đừng đặt tâm tư lên người

tôi nữa."

Cao Quỳnh Anh trừng mắt phản bác theo bản năng: “Không thể nào!”

Ninh Thiều Bạch cũng không quan tâm, nhạt nhòa nói tiếp: “Tôi là bác sĩ, bệnh

của ông Cao sống thêm ba năm nữa không thành vấn đề, cô Cao có thể yên

tâm.”

“Đi thong thả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện