“Miên Miên.” Giọng Ninh Thiều Bạch thật nhẹ nhưng lại mang theo nhu tình

vô hạn.

“Hử?” Cả người Hạ Miên bay bay, giơ tay ôm lấy anh, theo bản năng gọi: “Bác

sĩ Ninh.”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ, “Ừm, anh đây.”

Đáy lòng bỗng dâng lên niềm vui sướng vô hạn, Hạ Miên nói, “Sau này anh

thuộc về em.”

Ninh Thiều Bạch khựng lại, một lúc lâu sau nhẹ giọng đáp: “Ừ, là của em.”

Cùng với những lời này, cánh tay bên hông bỗng siết chặt, Hạ Miên đột nhiên

cảm thấy có thứ gì đó mềm mại nóng rực dán trên cổ mình, cảm giác tê dại

thoáng cái len lỏi.

Cô không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, cả người hơi nhũn ra.

Ninh Thiều Bạch không ngờ cô lại có phản ứng lớn vậy.

Vội vàng vớt người lên, xoay lại ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, bàn tay

to vỗ lưng trấn an, “Xin lỗi, không nhịn được.”

Hạ Miên tựa vào vai anh dần hoàn hồn, chỉ biết không còn mặt mũi gặp ai nữa,

cô chưa bao giờ biết rằng một cái hôn lại có sức mạnh lớn đến vậy.

Chỉ là cổ thôi mà, thật chả được tí cơm cháo gì cả.

Hạ Miên vùi vào vai anh, chỉ cảm thấy gương mặt nóng như phát sốt.

Nghe tiếng cười của Ninh Thiều Bạch trên đầu, Hạ Miên giơ tay đánh anh.

Sau đó nghiêng mặt nhìn hầu kết đối phương gần trong gang tấc, không thể để

mỗi mình mất mặt được.

Chỉ cần nhẹ nhàng tìm tòi...

Ninh Thiều Bạch bỗng cứng đờ, tay đặt sau lưng Hạ Miên chuyển qua ấn.

Hạ Miên tựa sát vào lòng anh, sau khi nhận ra mình vừa làm gì thì ngoan ngoãn

không dám lộn xộn...

Một lúc lâu sau, cuối cùng Ninh Thiều Bạch cũng buông tay, nắm lấy cằm cô

nâng lên, rũ mắt nhìn xuống giọng khàn khàn, “Hôn không phải như thế.”

Mặt Hạ Miên đỏ bừng vì xấu hổ, gần như không dám ngước mắt, nhưng ánh

mắt đối phương lại như thực chất. Cô có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực

đảo qua mặt mình, mũi, cuối cùng bất động trên môi...

Chỉ nghe anh nhẹ giọng hỏi: “Để anh dạy em được không?”

Cô nắm chặt vạt áo trước ngực Ninh Thiều Bạch theo bản năng...

Ninh Thiều Bạch cảm nhận được động tác này, nhìn lông mi run run của thiếu

nữ, cổ họng lăn lăn, cúi đầu từ từ đến gần...

Hai mắt Hạ Miên nhắm lại...

Vào lúc mơ hồ cảm nhận được sự mềm mại, trong sân truyền đến tiếng động.

“Hạ Miên! Cháu về rồi à?” Hạ Văn Nguyệt lớn tiếng gọi, “Sao về rồi mà không

đóng cửa thế?”

Hai người như điện giật tách ra, Hạ Miên vội vàng ngồi xuống, Ninh Thiều

Bạch đứng dậy cầm lấy chậu rửa mặt dưới đất lên...

Hạ Miên vốn khiếp sợ, nhưng nhìn dáng vẻ kinh hoảng thất thố của bác sĩ Ninh

trước giờ luôn thong dong, lập tức không nhịn được bật cười.

Ninh Thiều Bạch nhìn chậu rửa mặt trong tay cũng cười, cúi người nhặt khăn

mặt ướt bị ném sô pha từ bao giờ lên, giơ tay túm tóc ngố cô.

Khi Hạ Văn Nguyệt tiến vào anh đã khôi phục vẻ thong dong, “Cô hai.”

Hạ Văn Nguyệt thấy anh thì hơi kinh ngạc, “Không phải bác sĩ Ninh đi công tác

hử? Sao lại ở đây?”

“Vâng, hôm nay mới về, vừa khéo gặp đám trẻ họp nhóm.” Ninh Thiều Bạch

nhìn Hạ Miên đang đỏ mặt nói, “Cô nhóc uống chút rượu, cũng hơi lo.”

Hạ Văn Nguyệt đáp, “Thật sự phiền cháu quá, để cô chăm nó cho, bác sĩ Ninh

mau về nghỉ ngơi đi.”

Ninh Thiều Bạch hơi khựng lại, “Vâng.”

Lúc đi ra cửa Ninh Thiều Bạch không nhịn được quay đầu liếc thoáng qua, chỉ

thấy Hạ Miên ngồi trên sô pha cười tủm tỉm phất tay với mình.

Ninh Thiều Bạch bật cười: Đồ vô lương tâm.

Hạ Văn Nguyệt đắp khăn ướt lên mặt Hạ Miên, “Đừng nhìn nữa, người đã đi

rồi.”

Hạ Miên bỗng hơi ngượng ngùng, “Cô hai nhìn ra rồi ạ.”

“Chỉ có đồ ngốc mới không thấy.” Hạ Văn Nguyệt thấy cô thừa nhận, cũng

không kiêng dè nữa, “Ngoài oắt con mi ra, ai dám làm phiền bác sĩ Ninh thế

hả?"

Hạ Miên cười he he khoác tay Hạ Văn Nguyệt, “Cô hai, cháu cũng rất thích anh

ấy mà.”

Hạ Văn Nguyệt xoa đầu cô, tâm tình phức tạp thở dài, “Thời gian trôi nhanh

quá, Hạ Miên chúng ta đã thành con gái rồi, có người yêu rồi.”

Hạ Miên tựa vào vai Hạ Văn Nguyệt làm nũng, “Có người yêu thì vẫn là cháu

cô hai mà.”

Hạ Văn Nguyệt bật cười, sau đó báo trước, “Trước lúc chưa kết hôn không được

xằng bậy, biết chưa?”

Đây là thời đại bảo thủ không khuyến khích những hành vi thái quá trước hôn

nhân.

“Cô haiii.” Hạ Miên đỏ mặt, lay Hạ Văn Nguyệt nói, “Cô còn không tin bác sĩ

Ninh ư?”

Hạ Văn Nguyệt liếc cháu mình một cái đáp, “Cô không tin cháu đấy.”

“To gan lớn mật, nào có chuyện cháu không dám làm.”

Hạ Miên:..

Thế mà không phản bác được.

Hạ Văn Nguyệt nói, “Không phải cháu muốn sửa sang lại à, cô thấy chốt

phương án thiết kế xong thì cháu dọn qua, đã chuẩn bị xong phòng cho mấy đứa

rồi.”

“Viện này lớn như vậy, sửa xong cũng phải sang năm, vừa khéo sang tuổi hai

mươi."

“Với tính cách của bác sĩ Ninh, có khi lúc ấy hai đứa định kết hôn luôn cũng

không chừng.”

“Của hồi môn...”

Hạ Miên:...

Cô nghi ngờ Hạ Văn Nguyệt đã nghĩ xông việc đặt tên cho con họ luôn rồi.

Ninh Thiều Bạch không biết mình sắp hết cách tự do hẹn hò với Hạ Miên. Sau

khi về nhà bèn ngâm mình trong phòng tập thể thao, hai giờ đêm, chuông điên

thoại đột nhiên vang lên.

Anh gần như chấp nhận trong một giây.

Tiếng cười hì hì của Hạ Miên phát ra, “Bác sĩ Ninh không ngủ hả?”

Ninh Thiều Bạch cười, “Em cũng không ngủ?”

“Ừm,” Hạ Miên cười đáp, “Định báo với anh một chuyện, em kể cho cô hai

rồi.”

Ninh Thiều Bạch hơi sửng sốt, còn tưởng phải đợi một khoảng thời gian, dù gì

cô vẫn còn nhỏ, sẽ cảm thấy ngại ngùng.

“Thật ra không cần gấp vậy đâu.”

“Thế sao được?” Hạ Miên hỏi, “Đã hứa cho anh một danh phận, em sẽ phụ

trách đến cùng.”

Ninh Thiều Bạch không nhịn được mỉm cười.

Đúng thế, đây là cô gái anh thích, thẳng thắn thành thật.

“Cho nên anh phải rõ ràng,” Hạ Miên cường điệu, “Hiện giờ anh là hoa đã có

chủ, không thể bị người khác nhúng chàm, biết chưa?”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ, “Đã biết.”

Cảm giác sung sướng căng tràn trong lồng ngực không thể giải quyết bằng vận

động, muốn thông báo, muốn thông báo với cả thế giới...

Ninh Thiều Bạch nhìn chằm chằm di động hồi lâu, sau đó nhấc máy gọi.

“Alo?” Giọng Vinh Tín mơ màng vang lên, “Hơn nửa đêm rồi, ai đấy?”

“Chuẩn bị đi, ngày chết của cậu đến rồi.”

Vinh Tín nửa tỉnh nửa mê bị những lời này dọa sợ đến mức giật mình, “Ai? Ai

muốn mạng tôi? Chẳng lẽ là ảnh hậu thuê anh đến giết tôi à?”

Ninh Thiều Bạch:...

“Cậu làm cái quái gì khiến ảnh hậu phải thuê người giết vậy.”

Vinh Tín nghe ra giọng Ninh Thiều Bạch, kinh hồn chưa kịp định hình, “Đại ca

à, sao lại là anh thế!”

“Anh nhìn đồng hồ đi, giờ là mấy giờ hả, nửa đêm đó, anh dọa em làm gì?”

Ninh Thiều Bạch đáp, “Tôi dọa cậu chỗ nào.”

“Tôi chỉ báo với cậu một tiếng, tôi có bạn gái rồi, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Vinh Tín sắp rơi vào mơ hồ lập tức xốc lại tinh thần, "Anh bảo có cái gì cơ?"

Ninh Thiều Bạch gằn từng chữ một, “Bạn, gái.”

“Thế mà bảo không dọa tôi sợ!” Vinh Tín đổi giọng, “Tôi còn chưa tìm được

bạn gái mới đây! Mấy ngày nữa lại còn là đại thọ bảy mươi của ông nội nữa,

cậu làm thế khác nào kêu tôi cưới con gái nhà họ Đường?”

Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt đáp, “Thế chẳng phải tôi mới báo ngày chết của cậu

tới rồi à.”

Vinh Tín:...

“Rốt cuộc chuyện từ lúc nào?” Vinh Tín kêu rên, “Không phải cậu bận thành

lập phòng thí nghiệm hả? Đào đâu ra thời gian tiếp xúc với con gái thế.”

Rồi không biết nghĩ đến cái gì, cả kinh hỏi, “Đừng bảo Cao Quỳnh Anh đấy

nhé?”

Dứt câu sợ thật sự là cô ta, chặn lại, “Đương nhiên, không phải tôi bảo Cao

Quỳnh Anh không tốt, người ta vừa xinh đẹp vừa biết làm việc, ngoài hơi cao

ngạo với bá đạo chút ra, thì chỉ cần anh Bạch nói một câu, hẳn có thể khống chế

được.”

Ninh Thiều Bạch cạn lời, “Cậu nói cái gì đấy? Sao có thể là cô ấy?”

“Thế đó là ai?”

Ninh Thiều Bạch mỉm cười, chỉ cần nhớ tới tên đối phương đáy lòng anh đã

tràn ngập niềm vui sướng khó tả.

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Ninh Thiều Bạch cúp máy, trong lòng cực kỳ thoải

mái.

Rất nhanh Vinh Tín đã gọi lại, “Đại ca ơi anh vô nhân tính quá rồi đó, khuya

khoắt khoe một trận mà còn không nói với tôi là ai, không phải định khiến tôi

mất ngủ đấy chứ?”

Ninh Thiều Bạch tiếp tục tắt máy, vô cùng mỹ mãn đi ngủ.

Bên này Hạ Miên cũng một đêm không mộng, sắc trời mới tờ mờ sáng đã mang

thần thái sáng láng rời giường.

Chuyện đầu tiên chính là đi mở cửa. Nhỡ đâu Tiểu Phong dậy sớm chạy về,

thấy cửa đóng lại không vào được.

Cô hơi hi vọng thăm dò cách vách, kết quả liếc mắt một cái đã thấy người đàn

ông mặc đồ thể dục tựa vào tường nhà mình.

Không biết Ninh Thiều Bạch đã đứng đó bao lâu, lúc này đang cười tủm tỉm

nhìn cô.

Gương mặt Hạ Miên vô thức nở nụ cười.

Thứ danh phận này, thật sự rất thần kỳ.

Rõ ràng lúc trước thường xuyên gặp nhau, nhưng một khi xác định người này là

của mình, đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ!

Cô có thể không kiêng nể gì, ngang nhiên làm bất cứ chuyện gì với anh.

“Bác sĩ Ninh, chào buổi sáng."

Ninh Thiều Bạch đi đến trước mặt cô, cười nói, “Chào buổi sáng..”

Hạ Miên bỗng nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi, “Em vẫn chưa rửa mặt!”

Sau đó xoay người bỏ chạy.

Ninh Thiều Bạch lắc đầu bật cười.

Lúc Hạ Miên sửa soạn xong quay lại nhà chính, thì thấy Ninh Thiều Bạch đang

nghiêm túc nhìn một cái hộp trên kệ nhiều ngăn.

Cô nhìn cái hộp thư tình bị mình vất xó bấy lâu, hoàn toàn ném ra sau đầu, đáy

lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành...

Quả nhiên Ninh Thiều Bạch cười tủm tỉm nói, “Là người có được danh phận

bạn trai, anh cảm thấy mình có quyền biết tình địch gồm những ai.”

Hạ Miên cười ha ha, “Tình địch chỗ nào cơ, anh xem trên hộp có bao nhiêu bụi

rồi.”

“Qua lâu rồi. Chính em cũng không biết có ai nữa.” Hạ Miên dọa, “Chẳng lẽ

anh hy vọng em biết ai từng thích mình à?”

Khắp mặt Ninh Thiều Bạch viết: “Trông anh ngốc lắm sao?”

“Em không cần biết, anh biết là được.”

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Hạ Miên vô cảm hỏi, “Anh không đếm xem trong đó có bao nhiêu lá thư tình

à?”

“Thì ra em vẫn nhớ,” Ninh Thiều Bạch vui mừng, “Loại nợ tình này sau khi gặp

được người định mệnh phải trả cho người đó gấp đôi đấy.”

Hạ Miên bị anh chọc cười, “Chứ không phải do anh tự nói hả?”

Ninh Thiều Bạch đáp, “Không, là truyền thuyết lâu đời.”

Hạ Miên bị anh chọc cười sắp chết, “Thế mà em còn nghe anh Vinh bảo anh

nhận được ít nhất một nghìn bức thư tình cơ, anh định trả em thế nào đây?”

“Chuyện không có thật,” Ninh Thiều Bạch kiên quyết phủ nhận, “Lời Vinh Tín

có chỗ nào đáng tin?”

“Chẳng lẽ em không muốn viết thư tình cho anh à?” Ninh Thiều Bạch bỗng thở

dài, móc một tờ giấy trong túi ra lật mở, “Lại nói tiếp, em biết tỏ tình như

vậy...”

Hạ Miên liếc một cái thấy ngay trên giấy viết hai câu thơ bọn họ đọc tối qua ở

quán ăn, cùng với những công thức khoa học tự nhiên ở mặt xi măng ngoài cửa.

Đương nhiên có cả lời giải của hai công thức toán học, hai trái tim lớn còn được

vẽ lại bằng bút mực đỏ.

Cô đột nhiên giang tay ôm lấy Ninh Thiều Bạch, ngẩng đầu cười hì hì làm

nũng, “Tối qua chúng ta vừa bắt đầu giai đoạn mới của cuộc sống đúng không?”

“Đừng nên nhắc lại chuyện quá khứ nữa.”

Cô vừa nói vừa duỗi tay muốn cầm lấy hộp thư tình, định bụng lát nữa hủy thi

diệt tích.

Nhưng Ninh Thiều Bạch vẫn kiền trì không buông tha, “Không thể.”

“Quá khứ của em, hiện tại của em, tương lai của em, đều là chuyện quan trọng

nhất cuộc đời anh, anh phải biết hết.”

Hạ Miên:...

Đừng có nói mấy lời oán hận như tỏ tình được không hả?!

Hạ Miên bỗng nghĩ đến, nếu hôm qua không nhận lời tỏ tình của anh, mình

hoàn toàn có thể dùng danh phận để đối lấy sự hận thù mà anh ghi nhớ trong sổ

tay làm con át chủ bài cơ mà!

Giờ không chỉ thiếu át chủ bài, ngược lại còn biến thành nhược điểm để đối

phương ghen tuông!

Chắc chắn Ninh Thiều Bạch có nghĩ vậy, thế nên hôm qua mới tỏ vẻ không so

đo gì hết!

Thật quá giảo hoạt!

Nhưng chuyện đến nước này, Hạ Miên không thể bội tình bạc nghĩa, cô thở dài,

nhón mũi chân hôn lên mặt anh một cái.

Thấy Ninh Thiều Bạch dừng lại, Hạ Miên mềm mại làm nũng, “Không xem

được không?”

Ánh mắt cô lóe lên, “Không thì chúng ta trao đổi nha?”

“Đổi nó bằng năm cái hôn?” Thấy Ninh Thiều Bạch nheo mắt, Hạ Miên lại xòe

thêm một bàn tay, “Mười cái?”

Ninh Thiều Bạch thở dài, thả hộp thư tình xuống, nhẹ giọng nói, “Hôn như vậy

không được.”

Nói rồi nắm lấy cằm Hạ Miên, chặn miệng cô lại...

Ban đầu chỉ lướt qua rồi dừng vẫn còn hơi mới lạ, nhưng sau khi vì không thở

nổi, à đâu vì không cẩn thận hé miệng thì đã không thể vãn hồi.

Hạ Miên chỉ cảm thấy pháo hoa đầy màu sắc nổ bùm bùm trong đầu, gần như

không thể suy nghĩ...

Không biết qua bao lâu, cả người Hạ Miên nhũn ra, nắm chặt lấy vạt áo anh rồi

tựa vào vai anh thở dốc.

“Bác sĩ Ninh, đây thật sự là nụ hôn đầu của anh à?” Sao mà thuần thục quá vậy? Thật đòi mạng mà.

Ninh Thiều Bạch cũng vỗ về lưng cô khôi phục hơi thở, giọng hơi khàn khàn,

“Cái tiếp theo sẽ không phải nữa, muốn thử chút không?”

Hạ Miên không dám cử động, “Xin tạm tha một mạng.”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ, một tay ôm cô, một tay lại cầm lấy hộp thư tình.

Hạ Miên trợn mắt, “Bác sĩ Ninh, không phải đã bảo đổi rồi à?”

“Đổi cái nào? Chuyện đêm qua hay cái hộp này?”

Hạ Miên dừng lại, nghĩ rồi thử hỏi, “Đổi cả hai?”

“Học kỳ hai lớp mười hai tại phòng tập...”

“Anh rõ ràng một lần luôn đi.” Hạ Miên thấy chết không sờn nói, “Đổi hết!”

Ninh Thiều Bạch cười to, không nhịn được cúi đầu hôn hôn khóe môi đỏ của

thiếu nữ, “Cô gái à, đây vốn là quyền lợi của tôi, không gì đổi được đâu.”

Mắt thấy Hạ Miên sắp nổi bão, Ninh Thiều Bạch ấn cô vào lòng, sau đó lấy một

tờ giấy tỏ tình sặc mùi nước hoa ra thả vào hộp rồi trả cô.

Hạ Miên không giãy giụa nữa, ngơ ngác hỏi, “Có ý gì?”

Ninh Thiều Bạch nhìn cô đầy nhu hòa, “Lần đầu tiên làm bạn trai, có lẽ sẽ có

lúc làm không tốt.”

Anh nhẹ giọng nói, “Đó là bằng chứng chứng minh không dễ gì mới có được

em, khi nào tôi khiến em giận, em có thể đưa cho tôi.”

“Để tôi nhớ rõ cô gái ưu tú của mình từng được rất nhiều người theo đuổi, phải

quý trọng cẩn thận...”

Trong lòng Hạ Miên ngọt ngấy, cố ý hỏi: “Thật sự không thù?”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn cô một cái, “Giữa người yêu

làm sao có thù qua đêm được?”

Hạ Miên:...

Không có thù qua đêm nào cả là vì đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.

Bắt nạt cô thiếu kiến thức? Hay đang ám chỉ điều gì đó hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện