Vào lúc Hà Uy nhìn qua, Hạ Miên làm như không có việc gì dời tầm mắt, làm

bộ không thấy bọn họ.

Khóe mắt để ý thấy Hà Uy hơi sửng sốt, dường như không dám tin cô lại xuất

hiện trong trường hợp này.

Dù sao trong mắt anh ta, nhà họ Hạ chỉ là gia đình bình thường.

Có điều anh ta sẽ xác định được thân phận của cô nhanh thôi, vậy nên trước khi

làm rõ chân tướng chuyện giữa anh ta và Mao Tuệ Mai, không thể để anh ta biết

mình thấy anh ta được.

Hạ Miên chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, thế mà lại thấy Phạm Tiểu Uyển, ánh

mắt đối phương nhìn cô tràn ngập mùi thuốc súng.

Hạ Miên tò mò, "Vì sao Phạm Tiểu Uyển lại ở đây? Không phải cô ta ra nước

ngoài rồi sao?"

"Gì cơ, Phạm Tiểu Uyển cũng đến á?" Hình như Vinh Tín không biết chuyện

này, ngẫm nghĩ đáp, "Chắc là được ai đó dẫn tới."

Anh ta cười lạnh một tiếng, "Dù sao cũng hai mươi rồi, phải mau chóng tìm đối

tượng, trong mắt nhà họ Phạm bọn họ con gái càng lớn tuổi càng lớn không có

giá trị mà."

Nhà họ Phạm là "liên hôn thế gia" nổi tiếng trong giới, cả bảy chị em Phạm Tú

Chi đều bị ông Phạm lợi ích hóa, gả vào các nhà cao cửa rộng liên hệ mật thiết

với mọi ngành nghề.

Vậy nên lúc trước khi nhà họ Hoắc suy sụp, Phạm Tú Chi bị bắt, nhà họ Ninh

đại thương nguyên khí, nhưng họ Phạm lại không chịu quá nhiều ảnh hưởng,

nhanh chóng đưa Phạm Tiểu Uyển gần gũi với Phạm Tú Chi nhất ra nước

ngoài.

Hiện giờ đến tuổi thì về tìm kiếm đối tượng liên hôn.

"Vậy anh phải cẩn thận đấy." Hạ Miên trêu chọc Vinh Tín, "Anh cũng là lựa

chọn rất tốt đó nha!"

"Tha tôi đi." Vinh Tín nói, "Tôi tình nguyện cưới cô nhóc họ Đường còn hơn."

Ninh Thiều Bạch cười, "Xem ra đã chốt rồi?"

Vinh Tín liếc Hạ Miên và anh với vẻ khổ sở, bi thống đáp, "Anh đến rồi, phải

chốt thôi."

Hiển nhiên có cam kết gì đó với cha Vinh.

Vậy nên sau khi Ninh Thiều Bạch và Hạ Miên cùng tặng quà cho ông Vinh

xong, cha mẹ Vinh rất mừng rỡ nhìn hai người họ.

"Được được được," cha Vinh có dáng người hơi béo, lúc cười trông rất thân

thiết hòa ái, "Thiều Bạch có bạn gái rồi, định bao giờ kết hôn đây?"

Ông Vinh cười ha ha đáp lời, "Thiều Bạch không còn nhỏ nữa, năm nay kết hôn

đi, sang năm có đứa mũm mĩm ôm ngay."

Hạ Miên:...

Vinh Tín ép người lớn trong nhà thành dạng gì rồi vậy, gặp ai cũng giục kết

hôn, mà giục kết hôn thì thôi đi, còn thuận tiện giục sinh con nữa!

Vinh Tín kêu to, "Hạ Miên người ta còn đi học đấy, không nhanh thế đâu!"

Cha Vinh cười ha ha, "Không sao, con cũng mau lên, không phải đã hứa chỉ cần

Thiều Bạch yêu đương, con sẽ kết hôn sao."

Rồi quay đầu nói với ông Vinh, "Bọn con đã bàn xong với nhà họ Đường rồi, ba

cứ chờ ôm chắt trai đi!"

Vinh Tín vừa định lên tiếng, cha Vinh đã cướp lời, "Đây là bất ngờ vui vẻ Vinh

Tín dành tặng đại thọ bảy mươi của cha đấy!"

Ông Vinh lập tức cười đáp, "Tốt, tốt lắm! Đây là món quà tốt nhất ông nội nhận

được hôm nay!"

Vinh Tin lập tức không thốt lên lời.

Hạ Miên nhìn Vinh Tín nhịn đỏ cả mặt, nắm chặt tay Ninh Thiều Bạch nhịn

cười.

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn cô, một tay khác giúp cô sửa sang tóc bên thái

dương.

Vinh Tín đang định dẫn họ rời đi thì một đám người rầm rộ bước vào, phần lớn

đều là cháu chắt của ông Vinh, cũng có một số đến giao lưu, ví dụ như Phạm

Tiểu Uyển.

Hạ Miên chỉ liếc cô ả một cái rồi không để ý nữa, lơ loại người này chính là sự

miệt thị lớn nhất với cô ta.

"Ông ngoại!" Cô cháu gái hoạt bát nhất tên Lương Mật chạy đến ôm chặt ông

lão, "Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn ạ!"

Ông Vinh lập tức cười như nở hoa, "Cả đám mấy đứa chạy đi đâu chơi thế hả?"

"He he, đi chuẩn bị bất ngờ cho ông ngoại đó ạ."

Ông nhìn đám trẻ tinh thần phấn chấn, mắt thường cũng thấy được rất vui

mừng.

Đợi đến lúc Cao Quỳnh Anh và một cô gái khác bước vào, ông lão còn vui hơn.

"Miểu Miểu và Quỳnh Anh đến rồi hả!"

Ánh mắt Hạ Miên không khỏi dừng trên cô gái tên Miểu Miểu kia, Ninh Thiều

Bạch cúi đầu kề vào tai cô nhắc nhở, "Đó chính là cô Đường."

Hạ Miên đã hơi hiểu hiểu vì sao Vinh Tín lại sợ đối phương như vậy rồi, người

thì đúng là rất đẹp, nhưng dáng vẻ hơi lạnh lùng như băng sương, khác với kiểu

lạnh nhạt xa cách của Ninh Thiều Bạch.

Ninh Thiều Bạch là "không có việc chớ chọc tôi", còn cô Đường này thì thẳng

thừng là "đừng đến gần", khí chất cũng không hề bị lấn át, ngược lại còn làm

Cao Quỳnh Anh đi bên cạnh không quá nổi bật.

Hiển nhiên người lớn trong nhà họ Vinh rất hài lòng với đối phương, ông Vinh

còn kéo tay hỏi han ân cần, cuối cùng gọi Vinh Tín đến bên cạnh thông báo,

"Nhiệm vụ hôm nay của cháu chính là chăm sóc Miểu Miểu, biết chưa?"

Vinh Tín trưng biểu cảm cứng đờ gật đầu, trên mặt cô Đường lại không có bất

kỳ thay đổi gì.

Cao Quỳnh Anh cười nói, "Xem ra chuyện tốt của Vinh đại thiếu sắp đến rồi."

Vừa khéo đưa quà lên.

Người lớn nhà họ Vinh lập tức mỉm cười.

Lương Mật đang kéo tay ông Vinh bỗng nhớ ra gì đó hỏi, "Chị Quỳnh Anh, bọn

em định biểu diễn năng khiếu trong bữa tiệc trưa nay để chúc thọ ông ngoại, em

nhớ chị Quỳnh Anh đàn piano rất giỏi, chị có muốn tham gia không ạ?"

Hạ Miên lập tức sốc lại tinh thần, thầm nghĩ: Đến rồi! Kế hoạch dùng năng

khiếu áp đảo.

Ông Vinh cười ha ha hỏi, "Đây là bất ngờ cho ông đó sao?"

Lương Mật đắc ý nói, "Bọn con lên kế hoạch từ lâu rồi, ông ngoại cứ chờ xem

tiết mục đi!"

Lại quay ra làm nũng với Cao Quỳnh Anh, "Chị Quỳnh Anh, chị lên đi mà."

Quả nhiên Cao Quỳnh Anh phóng khoáng đồng ý, "Chắc chắn sẽ lên." Sau đó

quay đầu nhìn sang Ninh Thiều Bạch, "Còn nữa, Thiều Bạch đàn violon cũng

đỉnh lắm."

"Muốn cùng hiến một khúc cho ông Vinh không?"

Lương Mật lập tức vỗ tay nói, "Wow, hợp tấu piano và violon, chắc chắn sẽ rất

xuất sắc."

Ánh mắt Hạ Miên sáng như sao nhìn Ninh Thiều Bạch, "Bác sĩ Ninh còn biết

đàn violon sao!"

Ninh Thiều Bạch nhìn kỹ thuật diễn lố của cô không khỏi bật cười.

Đây cũng là chuyện họ đã đoán được từ trước, con người Cao Quỳnh Anh

cường thế bá đạo, lại khinh thường Hạ Miên từ tận đáy lòng, có lẽ cũng khinh

thường dùng thủ đoạn xấu xa.

Muốn để Hạ Miên tự biết xấu hổ, ngoài bị mọi người trong giới khinh bỉ ra, thì

áp đảo năng lực là phần quan trọng nhất, mà biểu diễn năng khiếu lại là cách

hữu hiệu trực tiếp nhất.

Dù sao thời đại này con nhà nghèo có tiền đi học đã tốt lắm rồi, đào đâu ra tiền

rảnh rỗi học thêm năng khiếu nữa chứ.

Vậy nên sau khi Hạ Miên biết chuyện anh biết chơi violon thì nhanh chóng

chuẩn bị tiết mục, mấy ngày qua cứ rảnh là lại kéo anh cùng luyện tập, tỏ vẻ đến

lúc đó nhất định phải khiến mọi người kinh ngạc.

Giờ ở đây thì làm bộ làm tịch.

Quả nhiên trong mắt Cao Quỳnh Anh toát lên vẻ khinh thường, nhưng trên mặt

lại cười hỏi, "Hạ Miên em không biết hả? Thiều Bạch đàn violon hay lắm đấy."

Lương Mật chen lời, "Piano của chị Quỳnh Anh cũng đỉnh lắm nha, hai anh chị

hợp tấu có thể làm phần kết cho bọn em luôn!"

Vinh Tín nhíu mày, "Lương Mật, đừng có nói linh tinh!"

Lương Mật khó hiểu, "Sao vậy ạ?"

Cao Quỳnh Anh nhìn Ninh Thiều Bạch khẽ nhíu mày, "Không tiện à?"

Cuối cùng ánh mắt cô ta cũng dừng trên người Hạ Miên rồi cười đầy hào phóng,

"Chỉ hợp tấu một khúc chúc thọ ông Vinh thôi, không đến mức nhỏ mọn thế

chứ?"

Ánh mắt mọi người tập trung về phía Hạ Miên, có không ít ánh mắt hóng kịch

vui.

Chỉ thấy Hạ Miên không vướng chút thần thái ngại ngùng nào, thẳng thắn đáp,

"Không phải tôi keo kiệt."

Cô kéo tay Ninh Thiều Bạch cười hì hì, "Bác sĩ Ninh, nếu anh đã biết chơi

violon, vậy chúng ta cùng hợp tấu!"

Có danh phận nên hợp tình hợp lý thế đấy, tôi muốn hợp tấu với bạn trai tôi, các

người phắn sang một bên!

Lương Mật lên tiếng, "Chị Quỳnh Anh chơi piano cấp mười đấy, trình độ của

chị là gì, đừng có ảnh hưởng đến Ninh đại thiếu.

Hạ Miên xua xua tay, "Bọn tôi đến chúc thọ chứ không phải thi chuyên nghiệp,

vui là được, hơn nữa ai bảo tôi định đánh đàn."

"Tôi muốn làm gì đó khác cơ," cô cười hứa hẹn với ông Vinh, "Đảm bảo khiến

ngài vô cùng náo nhiệt!"

Ông Vinh rất thích dáng vẻ căng tràn sức sống của cô, "Vậy ta mỏi mắt mong

chờ!"

Phạm Tiểu Uyển bỗng lên tiếng thắc mắc, "Tại sao đàn violon lại là không náo

nhiệt, có phải cô định chuẩn bị gì không, đừng có chém gió kinh quá đấy nhé,

cuối cùng lại để một mình Ninh đại thiếu đánh."

Hạ Miên không tức giận, cười hì hì hỏi Lương Mật, "Có danh sách tiết mục

không? Tôi xem thử có những gì, đến lúc đấy không sợ trùng bài."

Vinh Tín, "Đây."

Trực tiếp tìm Lương Mật lấy danh sách tiết mục đưa qua.

Hạ Miên xem xong danh sách tiết mục bèn nói, "Toàn piano với violon không

vậy."

Thời đại này sính ngoại, con cái nhà giàu không học mấy thứ nhạc cụ Tây

Dương đều cảm thấy thiếu sự giỏi giang, trong đó piano và violon phổ biến

nhất.

Vừa dứt câu đã khiến năng khiếu của mọi người như cùng nằm trong một con

phố nghèo nàn.

Cô cười nhìn Ninh Thiều Bạch, "May mắn mà em và anh hợp tấu, chắc chắn tiết

mục của chúng mình sẽ náo nhiệt nhất."

Lương Mật hỏi, "Vậy cô Hạ định biểu diễn cái gì?"

"Trống Jazz!" Thoạt nhìn trông Hạ Miên như nóng lòng muốn thử lắm rồi, cô

quay sang hỏi Vinh Tín, "Anh Vinh có trống Jazz không, em sẽ chơi trống

Jazz!"

Ninh Thiều Bạch bày ra dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Em biết chơi trống Jazz?!"

Hạ Miên hất cằm kiêu ngạo đáp, "Em còn biết nhiều thứ lắm!"

"Không phải trống Jazz chỉ dùng ở các phòng ca vũ thôi ư?" Phạm Tiểu Uyển

cẩn thận hỏi, "Chơi trống Jazz ở đây không hợp lắm thì phải? Chẳng lẽ kêu mọi

người nhảy disco tại chỗ à?"

Mọi người cười vang.

Hạ Miên cười hì hì đáp, "Có câu âm nhạc không có biên giới, cũng không phân

chia đắt rẻ sang hèn thì sao kén chọn địa điểm được nhỉ, hộp đêm cũng có piano

và violon mà, chẳng phải vẫn được mọi người tôn sùng đó sao."

Vinh Tín giơ ngón cái, "Nói rất đúng, thật không ngờ tuổi còn nhỏ mà tầm nhìn

không nhỏ."

Hạ Miên cười cười.

Sắc mặt Phạm Tiểu Uyển không tốt lắm, lời này của Vinh Tín khác nào kêu ả

tầm nhìn hạn hẹp đâu? Lương Mật nói, "Đúng là trống Jazz náo nhiệt, nhưng hợp tấu với đàn violon?

Chị chắc chứ? Đừng có hủy hoại biểu diễn của chúng tôi đấy!"

Cao Quỳnh Anh cũng cười xen lời, "Đây là tiệc mừng thọ của ông Vinh, hơn

nữa hiếm khi được nghe Thiều Bạch đàn violon một lần, cô có thể biểu diễn

riêng trống Jazz mà, nên đảm bảo một chút."

"Chưa từng thấy không có nghĩa là không xuất sắc." Hạ Miên biết trước đáp,

"Các người yên tâm, chắc chắn sẽ, nếu thật sự không tốt..."

Cô đang nghĩ xem cái gì tương đối lợi thế hơn.

Ninh Thiều Bạch đã xoa đầu cô cười nói thay, "Tôi sẽ tặng Vinh Tín một chiếc

Ferrari thể thao làm quà kết hôn."

Mọi người ồ lên, Vinh Tín hưng phấn hò hét, "Thật á?!"

Cha Vinh sửng sốt một lúc sau mới kịp phản ứng lại, cười ha ha nói với Vinh

Tín, "Người ta bảo là quà kết hôn đấy!"

Vinh Tín không rảnh quan tâm, xe thể thao Ferrari cực kỳ đắt đỏ, anh ta mơ ước

lâu lắm rồi, tui nguyện ý bán mình vì chiếc xe này.

Ông Vinh đâm cho cha Vinh thêm một dao, "Người ta nói là nếu biểu diễn

không tốt."

Cha Vinh cười, "Vậy thì hai đứa phải đề phòng Vinh Tín quấy rối đó."

Vinh Tín đáp lời, "Đúng vậy, Hạ Miên em phải đánh loạn vào."

Hạ Miên nhăn nhăn mũi, "Còn lâu." Cô quay đầu nhìn Ninh Thiều Bạch, ánh

mắt sáng ngời, "Bác sĩ Ninh tin em vậy sao."

Ninh Thiều Bạch xoa đầu cô, cười đến là chiều chuộng hỏi Vinh Tín, "Có thể

tìm được trống Jazz không?"

Vinh Tín làm tư thế OK, "Gì cũng tìm được cho hai người."

Không ai trong đại sảnh nói gì, bọn họ tự nghĩ ngay cả cha mẹ cũng chẳng thể

làm đến mức này vì họ, nên không dám tự kiếm chuyện nữa.

Trong phút chốc Cao Quỳnh Anh không duy trì nổi biểu cảm trên mặt, cô ta

đánh đổi ba năm với tất cả nỗ lực ngóng trông cũng chỉ vì được ở cạnh anh,

nhưng Hạ Miên lại ỷ vào cái gọi là ân cứu mạng đạt được sự chiều chuộng của

anh dễ dàng như thế...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện