Người dưới lầu vừa đi làm về ngẩng đầu nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp sạch sẽ có chút sửng sốt, “Hạ Miên?”

“Là Hạ Miên hả?”

Hạ Miên ngượng ngùng sờ đầu giải thích, “Là em, sau khi lên đây mới thấy các bạn học thành phố không giống như tưởng tượng, thế là phải đổi đầu tóc và quần áo lại, lúc trước em để mọi người chê cười rồi.”

Mọi người đều biết, giá trị nhan sắc là một loại buff, đời sau có câu tam quan theo ngũ quan, người ta dễ dàng thấy được uy lực của nó.

Hạ Miên sớm lĩnh ngộ được câu này, mười mấy năm sống trong sự khiêu khích của hai anh trai, đã giúp cô luyện thành tiểu tiên nữ bình tĩnh không giận dỗi không đánh người, nói chuyện rõ ràng mền mại, phảng phất như ôm thiện ý với thế giới; mà mấy hôm trước……

Aizz, không đề cập tới cũng vậy, một thân giỏi đấu vật này vẫn là lợi hại nhất.

Tóm lại, hiện giờ cô là tiểu tiên nữ vừa mềm vừa cứng, nói mình lúc trước vô tri, mọi người nháy mắt liền tha thứ.

“Cháu nghe ai nói học sinh thành phố trang điểm như vậy thế hả?”

“Trẻ con không hiểu cũng thôi đi, Trương Khải Minh thế mà lại không dạy.”

“Ôi, con mình còn hại, sao biết dạy ai, tôi thấy chính là cố ý.” Người vừa nghe bác Lưu giải thích nói.

……

“Đúng thế, sao có thể đuổi Hạ Miên đi được, cháu nhất định đừng để bị bắt nạt.” Bác Lưu khuyên nhủ, “Cũng đừng tha cho bọn họ.”

Mễ lão sư cũng nói, “Ừ ừ, chốc nữa tôi sẽ bảo Tiểu Bạch đuổi bọn người kia đi.”

Đi sao được, cơm chiều hôm nay của cô đây còn phải trông cậy vào bọn họ nha, Hạ Miên ôm Tiểu Phong nhanh chóng đi xuống, “Tóm lại đều do cháu chọc phiền toái, mọi người để cháu giải quyết, bằng không trong lòng rất băn khoăn.”

Vừa lúc Lý Tân Mai đón Tráng Tráng đi học về, Hạ Miên nói với Tiểu Phong, “Tiểu Phong cùng chơi cùng anh Tráng Tráng, để dì nhỏ đi đuổi bọn người xấu được không?”

Tiểu Phong ngoan ngoãn gật đầu, lần này cũng không có biểu hiện bất an, “Dì nhỏ phải cẩn thận.”

Hạ Miên sờ sờ ngốc mao trên đỉnh đầu cậu, “Ngoan.”

Thời điểm Hạ Miên vòng lại chỗ đó một lần nữa, quả nhiên mấy tên lưu manh vẫn còn ở đây.

Tố chất tâm lý của nhóm người này thật không tồi, đã mở lại tạo hình nâng cằm run chân.

Có lẽ là tin huýt sáo ảnh hưởng đến tuyến tiền liệt, vì thế an tĩnh hơn rất nhiều, ngẫu nhiên có tên nào đó quen miệng mở mồm, lập tức sẽ bị đồng bọn dí khuỷu tay tới hoặc quát.

Đương nhiên, cũng có khả năng là tan tầm người nhiều, đàn ông lui tới, bọn họ sợ.

“Chào.” Hạ Miên thản nhiên đến gần.

Những người đó thấy cô biểu tình khẽ biến, anh trai mào gà cầm đầu đám người hạ giọng nói, hình như cảm thấy mình lúc nãy chưa phát huy tốt, bây giờ muốn tìm lại chút mặt mũi.

Hạ Miên lười nói vô nghĩa, trực tiếp hỏi, “Các người tới tìm ai?”

Anh trai mào gà hiển nhiên nhớ rõ nhiệm vụ của mình, cà lơ phất phơ đáp lại, “Chúng tôi tìm Hạ Miên, cô ta gọi chúng tôi tới đây, em gái quen không?”

“Chỗ này của chúng tôi có ba người tên Hạ Miên cơ, các người tìm ai?”

Anh trai mào gà sửng sốt, “Ba người lận?”

“Đúng, ba người.” Hạ Miên nói, “Cho nên là Hạ nào Miên nào?”

Anh trai mào gà cùng đám đàn em nhìn nhau, Hạ Miên khinh thanh tế ngữ, “Không phải nói là bạn bè tốt sao, ngay cả cái tên cũng không biết viết? Hay là các người không chỉ thiếu diện mạo thân hình, ngay cả đầu óc cũng không có? Không biết chữ?”

Hiển nhiên so với giá trị nhan sắc, thân hình, thì chỉ số thông minh chính là thứ làm bọn họ chột dạ, bị cười nhạo thất học làm bọn họ chịu không nổi, rốt cuộc thì học tiểu học cũng là bắt buộc nha.

Một thanh niên mặc quần da bó sát phía sau anh trai mào gà rất phẫn nộ, “Ai nói chúng tao không biết chữ, mày mới không biết ấy!”

“Thế đó là hai chữ nào?!” Hạ Miên vẫn nhẹ giọng nói chậm, không phải cô cố ý áp chế, mà là những người này thật sự không gợi được tâm tình.

“Là chữ……” Thanh niên quần da dừng một chút, nhìn về phía anh trai mào gà.

Anh trai mào gà: ……

Anh ta muốn giưc mặt mũi đành phải bịa ra, “Hạ trong mùa hè, Miên trong bông miên.”

“Chỗ này căn bản không có người đó,” Hạ Miên cười, “Tìm người không đúng chỗ, còn không biết xấu hổ nhận tiền quấy rối, nôn tiền ra đây.”

Ninh Thiều Bạch bị bà ngoại (Mễ lão sư) không yên tâm bắt đi theo xem tình hình: ……

Trách không được tích cực như vậy, thì ra đã sớm có chủ ý.

Ninh Thiều Bạch bật cười, dứt khoát không tiến lên, đứng ở bên cạnh góp vui.

Anh trai mào gà đương nhiên không nhận, “Trả tiền gì chứ, tôi không hiểu gì cả.”

Đàn em quần da cũng cả giận nói, “Đúng thế, có phải cô trả tiền cho bọn tôi đâu! Sao phải nôn ra.”

Anh zai mào gà: ……

Hạ Miên: ……

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Mọi người thấy Ninh Thiều Bạch xuất hiện mà tụ tập chung quanh: ……

“Cho nên mới nói.” Hạ Miên thương hại nhìn anh trai mào gà, “Mấy người đúng là không có đầu óc.”

Cô tận tâm khuyên nhủ, “Các người thật sự không phải là lưu manh, thôi mau về nhà đọc sách đi, làm học tra còn hơn cường hào thiểu năng trí tuệ. Bị lão sư mắng nhiều, sau này sẽ hiểu đòn hiểm của xã hội.”

“Quản cái mẹ mày!” Anh trai mào gà thẹn quá hóa giận, “Mày cảm thấy tao không dám đánh phụ nữ hả?”

Vừa nói xong liền muốn túm cổ áo Hạ Miên.

Trong đám người vây xem có mấy thanh niên trai tráng đang muốn tiến lên, chỉ thấy Hạ Miên không biết lấy con dao gọt hoa quả từ chỗ nào, mọi người chưa kịp nhìn rõ, lưỡi dao sắc bén đã kề trên cổ anh trai mào gà.

Anh trai mào gả cảm thấy cổ chợt lạnh, phản xạ có điều kiện giơ hai tay.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

……

Đám đàn em mặt đầy kinh hoảng.

Người vây xem cũng hoảng sợ, “Cô gái có gì từ từ nói, làm vậy với loại người này không đáng đâu.”

Hạ Miên thì cười tủm tỉm đáp, “Không sao, tôi mới vị thành niên, hơn nữa đều do đám lưu manh này khiêu khích trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi, giờ có đâm anh ta mấy lỗ cũng không việc gì.”

Cổ anh trai mào gà chợt lạnh, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ thức thời nhận sai, “Cô gái này, có chuyện gì từ từ nói.”

Hạ Miên cười tươi đáp lại, “Trả tiền đi, đây không phải yêu cầu vô lý, các người không tìm được người cần tìm, chưa hoàn thành nhiệm vụ, còn không biết xấu hổ nhận tiền hả?”

Đàn em quần da thấy cô nghi ngờ năng lực công việc của bọn họ liền ủy khuất, “Ai nói chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, thanh danh của cái cô Hạ Miên đó nhất định hỏng rồi!”

Hạ Miên: ……

Anh trai mào gà: ……

Một tên đàn em khác hung hăng cho quần da một đá, nghiến răng nghiến lợi nói, “Từ giờ trở đi, mày câm miệng cho tao!”

Quần chúng vây xem: Vậy là nhóm người này cố ý đến đây hủy thanh danh của cô gái, chậc, hành vi này cũng quá ác độc rồi.

Mấy thanh niên chung quanh trong nhà có em gái nghe vậy liền thi nhau xông tới, một anh trai cực kỳ cường tráng kéo cổ áo của quần da, “Ai kêu các người làm chuyện thiếu đạo đức này?”

Đàn em quần da phóng ánh mắt xin giúp đỡ về phía anh trai mào gà, trong miệng điên cuồng chống đỡ, “Tôi không biết.”

“Ồ, là ‘không biết’, chứ không phải

‘không có’ .” Hạ Miên kéo dài ngữ điệu.

Mọi người bắt đầu phản ứng lại, vị anh trai cường tráng kia hiển nhiên là người nóng tính, lập tức cho hắn một quyền, “Rốt cuộc là ai hả?”, một đấm làm quần da kêu thảm thiết.

Hạ Miên nói với anh trai mào gà, “Xem đi, đòn hiểm của xã hội đấy, tôi không nói sai chứ?”

Anh trai mào gà nghẹn đỏ mặt, nhưng nhìn mọi người vây đầy xung quanh, lại thấy đàn em bị đánh, vội vàng mở miệng, “Nó nói đùa đó, chúng tôi có muốn làm hỏng thanh danh của ai đâu, chỗ này cũng không có người chúng tôi cần tìm haha.”

Hạ Miên vừa lòng gật gật đầu, “Nếu thanh danh vẫn còn, vậy là chưa hoàn thành nhiệm vụ, chắc phải hoàn tiền nhỉ.”

Anh trai mào gà: ……

Anh ta khóc không ra nước mắt, “Cô gái này, rốt cuộc vì sao lại tóm bọn tôi mãi không tha thế.”

Vì thiếu tiền, Hạ Miên cười tủm tỉm đáp, “Tôi chính là Hạ Miên.”

Đàn em quần da buột miệng thốt ra, “Gạt người, Hạ Miên tóc đỏ! Cũng là lưu manh!”

Anh trai cường tráng vừa nghe, lại bổ mấy quyền nữa, “Bịa đặt này! Bịa đặt này!”

“Bịa đặt thì vả miệng, không xóa bỏ tin đồn thì đánh gãy chân.” Hạ Miên đè mũi dao xuống, “Vì các người mà trưa nay tôi bị mắng, thử nói xem phải làm sao đây?”

Hai tay anh trai mào gà càng chĩa thẳng lên trời, “Chuyện gì cũng phải từ từ, từ từ, cô nói làm sao là làm sao, chúng tôi chỉ cần xóa bỏ tin đồn là được chứ gì.”

Đám ngưòi vây xem sợ cô kích động thấy máu, cũng mau chặn lại, “Cô gái này đừng xúc động, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

“Vậy tôi phải cảm ơn mọi người rồi.” Hạ Miên thả con dao gọt hoa quả xuống.

Đôi mắt anh trai mào gà nhìn chằm chằm tay cô, cảm thấy lúc này là thời điểm an toàn, đột nhiên phóng đến cướp dao.

Thân thể Hạ Miên phản ứng nhanh hơn đầu, cô bắt lấy cánh tay đối phương vặn một cái, đồng thời duỗi chân đá cong gối, trong chớp mắt anh trai mào gà quỳ xuống kêu thảm.

Nhận thấy ánh mắt khiếp sợ chung quanh, Hạ Miên nhịn không được cắn răng, tên côn đồ này thật đúng là hố người!

Cô nói mình không phản ứng kịp, mọi người có tin không? Ninh Thiều Bạch cảm thấy cô gái này rất ngốc, cầm dao kề cổ người ta rồi còn muốn giữ hình tượng thục nữ?

Không biết xuất phát từ tâm thái gì, vẫn là giúp cô giải vây, “Thần kinh vận động không tồi.”

Hạ Miên thấy thế lập tức haha đáp lại, “Đúng thế, từ nhỏ thân thể tôi đã linh hoạt. Đám người này ờ… bọn họ không muốn thành thật, hay cứ để tôi đuổi xử lý đi, hôm nay phiền mọi người hơi nhiều rồi.”

Nói xong tay cô dùng sức, anh trai mào gà chỉ có thể theo lực đạo đó đứng lên, đám đàn em sắp đái ra quần cũng mau chóng theo sau……

Mọi người muốn tiếp tục xem náo nhiệt, Ninh Thiều Bạch đã duỗi tay ra ngăn lại, “Được rồi các bác đừng chậm trễ giờ cơm.”

Mọi người lập tức quên Hạ Miên, cười nói mấy câu liền về nhà.

Bên này Hạ Miên đá người đến cổng đại viện, tìm một góc hơi hẻo lánh, lập tức thay đổi sắc mặt, thở phì phò nói, “Mấy người bị bệnh hả? Hay là cuồng bị ngược thế? Hại tôi mất hết mặt mũi!”

Anh trai mào gà rất muốn hỏi là ai mất mặt, nhưng hắn không dám. Chỉ có thể nghẹn khuất nói, “Cô rốt cuộc muốn gì?”

Hạ Miên nhìn nhìn, “Đương nhiên là trả tiền, tôi cũng không cần nhiều, hai trăm thôi, nhanh lên.”

Anh trai mào gà khóc không ra nước mắt, “Tôi đâu có nhiều tiền như vậy?”

Hạ Miên nghi hoặc, “Trương Khải Minh sai mấy người làm chuyện này, lương không đến hai trăm à?”

Anh trai mào gà đáp, “Cơ 40 thôi.”

“40?!” Hạ Miên cả giận rú, “Thanh danh của bà đây chỉ có giá 40 tệ?”

Anh trai mào gà: …… nuốt nước bọt.

“Trương Khải Minh cũng thật keo kiệt, loại hành vi hủy thanh danh này đồng nghĩa với việc hủy tiền đồ của người ta, không khác phóng hỏa gϊếŧ người, thế mà chỉ đưa có tí tiền?”

Hạ Miên vẫn hận sắt không thành thép, “Cho nên tôi mới nói các người phải đọc sách nhiều vào, làm lưu manh cũng không nổi, bị người ta chiếm tiện nghi còn không biết, ngu dốt vừa thôi!”

Thấy đối phương có thái độ cùng chung kẻ địch, làm anh trai mào gà thấy cô nói rất có lý, hôm nay mất hết mặt mũi, 40 tệ này đủ bù đắp sao?

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Nhưng mà hắn thật sự không muốn bị Hạ Miên xem thường, nỗ lực cứu lấy lòng tự tôn, “Anh ta đưa 40 đặt cọc, sau khi hoàn thành mới trả thêm 40 còn thiếu nữa.”

Tổng cộng là 80 tệ.

“80 tệ là nhiều hả!?” Hạ Miên trừng mắt một cái, cuối cùng lười phải so đo, duỗi tay ra vẫy vẫy, “Thôi, 80 thì 80.”

Anh trai mào gà: ……

Hắn nhịn không được tát bản thân một cái, ai kêu mày tham hư vinh!

Anh trai mào gà cùng đám đàn em chắp vá lung tung mới đủ 80 tệ, Hạ Miên nhận được tiền tâm tình không tồi đến chợ bên mua sắm.

Đầu năm nay sức mua tương đối ổn, một đống trứng thịt cùng trái cây rau dưa mà chỉ mất hơn 50, nếu không phải Hạ Miên nhớ câu nói đừng nên để túi rỗng, đã tận sức mà mua rồi.

Nghĩ đến mấy ngày kế tiếp có thể nhẹ nhàng sinh hoạt, bước chân Hạ Miên không khỏi nhẹ nhàng. Thừa dịp Trương gia không ở đây, cô phải bồi bổ cho Tiểu Phong thật tốt.

Thời điểm trở về dưới lầu tụ không ít người, bọn họ đều đang bàn luận chuyện hôm nay, rốt cuộc việc Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi trẻ con phải vào đồn công an đã đủ bùng nổ, không ngờ cô ta còn tiếp tục hãm hại em vợ cũ của chồng mình, quả thực còn drama hơn phim truyền hình dài tập.

Nhìn thấy hình tượng của Hạ Miên, mọi người từ ngạc nhiên đến hỏi han ân cần, tuy rằng cũng có một ít nghi ngờ, nhưng phần lớn người đều khiển trách Hoàng Hiểu Quyên.

Mễ lão sư thấy Hạ Miên nhìn chung quanh, cười nói, “Tiểu Phong theo Tiểu Bạch về nhà rồi, đứa trẻ nào thấy Tiểu Bạch cũng sợ, thật không ngờ Tiểu Phong lại rất dính nó.”

Có người cười tiếp lời, “Đâu có sợ, đấy là tôn kính, bác sĩ Ninh nhà bà tốt như thế, còn từ nước ngoài trở về, chắc chắn không giống người thường.”

Năm nay người có thể du học chính là tinh anh trong tinh anh, nói trắng ra chính là con rùa vàng trong mắt bọn họ.

Hạ Miên có chút ngoài ý muốn, không ngờ Tiểu Phong lại đi theo bác sĩ Ninh, nhưng cô đoán chắc cậu nhóc bị mọi người này dọa sợ, mà mấy người này nói cũng đúng, bác sĩ Ninh có buff cách ly bẩm sinh, bên người đặc biệt thanh tĩnh, dù là thăm hỏi cũng rất cẩn thận.

“Bảo bảo, dì nhỏ về rồi.” Hạ Miên đứng ở cửa hô một tiếng, mới vén rèm cửa nhà Mễ lão sư ra.

Thời tiết nóng bức, cửa nhà Mễ lão sư không đóng, chỉ treo một cái mành sa, Hạ Miên có thể nhìn thấy Tiểu Phong ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn nhỏ xem bác sĩ Ninh cùng ông Trần chơi cờ.

Nghe thấy giọng nói Hạ Miên, Tiểu Phong lập tức quay đầu, cặp mắt phảng phất như chứa đầy sao nhỏ lấp lánh, “Dì nhỏ!” ngốc mao cũng theo đó mà hưng phấn dựng lên.

Ông Trần thấy thế cười cười, “Đúng là làm khó thằng bé rồi.”

Đó là ông ngoại của bác sĩ Ninh, kiến trúc sư cao cấp củq Hoa Cương, nho nhã hiền hòa, thời điểm nói chuyện khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

“Cháu chào ông.” Hạ Miên nói, “Phiền ông rồi.”

“Không phiền không phiền.” Ông Trần tựa hồ rất thích Tiểu Phong, “Đứa nhỏ này thông minh lắm, Tiểu Phong, khi nào rảnh nhớ đến tìm ông chơi đấy.”

Tiểu Phong túm góc váy Hạ Miên, ngoan ngoãn đáp, “Vâng.”

Hạ Miên nhìn người đàn ông nãy giờ không mở miệng, nở nụ cười công nghiệp nói, “Hôm nay cũng phải cảm ơn bác sĩ Ninh.”

Ninh Thiều Bạch rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hai cái túi lớn của cô, cười như không cười nói, “Đánh cướp thành công?”

Nhìn biểu tình kinh ngạc của ông Trần, Hạ Miên nhắm mắt, hít sâu một hơi, nụ cười tươi hơn, “Là bọn họ bồi thường thiệt hại tinh thần thôi.” Đừng có phá hư hình tượng của cô!

“Ồ?” Ninh Thiều Bạch cũng học ngữ khí ôn nhu của Hạ Miên nói, “Đám lưu manh đó có lương tâm nhỉ.”

Hạ Miên tiếp tục hít sâu, cô có dự cảm, ngoài Trương Khải Minh cùng Hoàng Hiểu Quyên, người này cũng có thể là một trở ngại làm tan nát hình ảnh tiểu tiên nữ.

Vì không nói thêm, Hạ Miên không muốn để ý anh ta nữa, đang muốn dắt Tiểu Phong về, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ngọt nị từ bên ngoài truyền đến, “Cháu chào bác Mễ, bác sĩ Ninh ở nhà không ạ?”

Hạ Miên còn chưa kịp đoán xem là ai, Tiểu Phong đã ôm chặt chân cô, một động tác nhỏ nhắc nhở.

Hạ Miên nhìn Ninh Thiều Bạch, ánh mắt ban nãy còn tức giận giờ đã tràn ngập thương hại, thôi, hà tất so đo với kẻ mắt đui tâm mù, tìm được loại bạn gái như này đã đủ đáng thương rồi.

Thời điểm chuẩn bị rời đi, Hạ Miên vẫn nhịn không được nhắc nhở một câu, “Ờ, bác sĩ Ninh, người trẻ tuổi kết giao bạn bè nên nghe ý kiến của người lớn một chút, không sai đâu nha.”

Cô tin tưởng lấy sự cơ trí của ông Trần cùng Mễ lão sư, có thể ngăn chặn ánh mắt đen sì của anh ta.

Ninh Thiều Bạch: ……

Dám vũ nhục phẩm vị của tôi, quả thực buồn cười.

“Cháu là Hoàng Hiểu Quyên em gái của Hoàng Hiểu Hà, bác gọi cháu là Hiểu Hà là được.” Giọng nói ngọt nị mang theo ý vị lấy lòng rõ ràng vang lên, “Nghe nói bác sĩ Ninh bị cô em vợ côn đồ cũ của anh Khải Minh đánh, nên cháu đến thăm.”

Hạ Miên: ???

Ninh Thiều Bạch cười, “Côn đồ?”

Hạ Miên nghiến răng, “Anh bị đánh??”

Ninh Thiều Bạch xoa eo “a” một tiếng, lập tức bật hình tượng than thở lên, “Đau quá, chắc là nứt xương rồi, ngày mai phải đến bệnh viện khám thôi……”

Hạ Miên đuối lý, lẩm bẩm, “Ai kêu ánh mắt anh có vấn đề……”

Bên ngoài vẫn tiếp tục nói chuyện, Hạ Miên cũng im, muốn nghe xem Hoàng Hiểu Hà gắn cho cô cái danh gì.

Mễ lão sư khách khí nói, “Không thể nào, Tiểu Bạch tính khí lớn, sao bị đánh được, lúc nhỏ nó bị ba mình ném vào quân đội, đánh nhau rất giỏi.”

“A, vậy cháu nhầm rồi.” Hoàng Hiểu Hà rất biết nghe lời, “Là côn đồ đó mạo phạm bác sĩ Ninh, tóm lại đều do cô ta không đúng, cháu cũng có một phần trách nhiệm, hôm nay tới đây chính là thay chị họ xin lỗi bác sĩ Ninh.”

Bác Lưu nhìn không nổi, cười ha hả, “Sao cô lại tới, anh chị họ đâu? Hàng xóm lầu trên lầu dưới, chỗ nào cần cô ra mặt.”

Hoàng Hiểu Hà nghẹn một chút, lập tức giải thích, “Dạ anh họ hiện tại đi công tác, chị cháu thì bị mấy tên lưu manh đe dọa phải về nhà ngoại mấy hôm.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

“Nghe nói mấy tên lưu manh đó đến để giáo huấn chị họ cháu, còn muốn bắt Hiên Hiên đi, chị cháu cũng là vì sợ hãi mới về nhà mẹ đẻ.” Hàng Hiểu Hà thở dài một tiếng, “Mọi người thử nói xem Hiên Hiên còn nhỏ đâu có sai? Vậy mà cô ta còn dám xuống tay cho được.”

Bác Lưu cười lạnh, “Thế Tiểu Phong thì sao? Chị cô xuống tay cũng tàn nhẫn đó thôi.”

Hoàng Hiểu Hà lập tức thương tâm, “Cháu cũng không ngờ chị mình lại làm vậy…… Aizz, chị ấy nói bản thân không chịu khống chế, bác sĩ bảo có thể là chứng trầm cảm sau sinh.”

Hạ Miên trừng mắt, Hoàng Hiểu Hà hiển nhiên công phu, hơn nữa ……Hạ Miên nhíu mày, trầm cảm sau sinh có thuộc về phạm vi bệnh tâm thần hay không? Hoàng Hiểu Quyên muốn dùng chuyện này để thoát tội?

“Ha ha, không chịu khống chế nên ngược đãi trẻ con? Bị bệnh tâm thần hả?” Bác Lưu chưa từng nghe thấy cái gì mà trầm cảm sau sinh, coi cô ta đang lấy cớ.

Bà trực tiếp đáp lại, “Vậy tại sao chỉ mất khống chế với Tiểu Phong, còn Hiên Hiên lại khỏe mạnh bình an? Mau nói thật đi. Chị cô là hạng người gì chúng tôi đều rõ cả rồi!”

Hoàng Hiểu Hà lập tức đỏ mắt, “Đó là chị cháu, cháu đâu còn cách nào? Huống hồ lúc cháu ở đấy chị đối xử với Tiểu Phong khá tốt, cháu từng ôm thằng bé, nó rất nghe lời, cháu cũng đau lòng lắm…… c-cháu đồng ý thay chị ấy chăm sóc Phong Phong……”

Nói xong liền oa oa khóc lên.

Cô gái này cũng đủ tàn nhẫn, vì thể hiện bản thân mà không tiếc kéo chị mình làm đệm lưng……

Nhưng mà hiệu quả cũng ổn, rốt cuộc người khóc rồi, bọn họ còn có thể nói gì?

Ninh Thiều Bạch bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài, thời điểm đi ngang qua cửa vươn tay với Tiểu Phong.

Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên một cái, sau khi thấy cô gật đầu mới ngoan ngoãn túm lấy.

Ninh Thiều Bạch hình như cười, cúi người ôm cậu lên, Hạ Miên cũng theo sau, muốn xem xem hồ lô của anh bán thuốc gì.

Hoàng Hiểu Hà dám dùng Tiểu Phong kéo hảo cảm, để xem cô có lột da ả không!

Hoàng Hiểu Hà dùng tuyệt chiêu chế trụ bác Lưu, tiếp tục đỏ mắt nói với bà Mễ, “Bác sĩ Ninh ở nhà không ạ? Cháu đến đây thăm anh ấy.”

Nói xong còn khoe ra không ít đồ trên tay, gương mặt tràn ngập thành ý.

Mễ lão sư cũng có chút khó xử, tuy bà không thích cô gái có tâm tư, nhưng nếu ngăn cản thì lại không phù hợp.

“Bà ngoại.” Ninh Thiều Bạch từ trong đi ra, mọi người nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng anh và Hạ Miên theo phía sau, ánh mắt không khỏi dừng trên người Hoàng Hiểu Hà, âm thầm tấm tắc.

Hoàng Hiểu Hà căn bản không chú ý đến ánh mắt của mọi người, trong mắt cô ta hiện giờ không còn ai, tỏa sáng chạy chậm đến chỗ Ninh Thiều Bạch, “Bác sĩ Ninh, anh tới rồi.”

Ngữ khí kia phảng phất như bác sĩ Ninh là người của cô ta, đặc biệt âm cuối còn mang theo nghẹn ngào nức nở, giống như nhận ủy khuất cực kỳ lớn.

Hạ Miên cảm thán, đúng là bạch liên hoa thời nào cũng không thiếu.

Ninh Thiều Bạch không care, trực tiếp ôm đứa trẻ nói với Mễ lão sư, “Bà ngoại, cơm chín rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Hoàng Hiểu Hà cũng không xấu hổ, tự mình tìm đề tài, trêu đùa đứa trẻ trong lòng anh:

“Đây không phải bảo bảo đáng yêu hôm qua sao? Thì ra nhóc là họ hàng của bác sĩ Ninh! Xin chào bảo bảo, tên em là gì……”

Mọi người: ……

Hạ Miên không nhịn được bật cười.

Hoàng Hiểu Hà lúc này mới chú ý tới cô, thấy rõ diện mạo của Hạ Miên, lập tức cảnh giác, “Em cũng là họ hàng của bác sĩ Ninh? Đang học sơ trung hả?”

Hạ Miên bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, túm lấy cánh tay bác sĩ Ninh nghiêng đầu tỏ vẻ nghịch ngợm, “Dì thử đoán xem?”

Sắc mặt Hoàng Hiểu Hà đại biến, ngẩng đầu nhìn Ninh Thiều Bạch, “Bác sĩ Ninh, anh……”

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn người to gan lớn mật nào đó, ánh mắt rốt cuộc hướng về Hoàng Hiểu Hà, không kiên nhẫn hỏi, “Cô là ai?”

“Phốc……”

Lần này không chỉ có Hạ Miên, mà không ít người xung quanh cũng bắt đầu cười.

Trực giác của Hoàng Hiểu Hà cảm thấy không ổn, nhưng mà người ở đây lại hoàn toàn không kể nguyên nhân cho cô ta.

Mễ lão sư cũng vội vàng, “Y tá Hoàng, Tiểu Bạch không sao đâu, nếu cháu muốn xin lỗi chi bằng đưa những thứ này cho Tiểu Phong đi, anh chị họ bỏ mặc hai dì cháu, lúc này căn bản không có gì để ăn.”

Hoàng Hiểu Hà đương nhiên không muốn, đồ này đều do cô ta tự bỏ tiền túi ra mua, bây giờ Mễ lão sư lại cự tuyệt, còn đưa ra yêu cầu đó là thế nào.

Cũng chỉ có thể không cam tâm đưa cho hai người kia, “Vâng, nhưng cháu không biết côn đồ đó mang Tiểu Phong đi đâu, phải đưa thế nào ạ?”

Sau đó trang mô làm dạng, “Mễ lão sư, chẳng nhẽ cô ta mang Tiểu Phong lêu lổng với đám du côn đó?”

“Cái này không phiền cô nhọc lòng!” Bác Lưu chặn miệng mấy người khác, tiếp lời, “Đưa tôi đi, chốc nữa có gặp thì tôi đưa giúp cho, đừng lo lắng, nhiều người làm chứng như vậy, bảo đảm không ai dám động vào.”

Những người khác cũng phản ứng lại, cảm thấy giấu diếm thân phận thật thú vị, “Nhân phẩm bác Lưu thế nào không phải bàn, y tá Hoàng cứ yên tâm giao cho bác ấy đi.”

“Không phải nói muốn chiếu cố Tiểu Phong sao? Đứng đây đã nửa ngày mà không thấy hỏi một câu về đứa nhỏ nhỉ.”

“Đâu ra, người ta đến đây chỉ để xem bác sĩ Ninh thôi, rồi thuận miệng nói về Tiểu Phong. Chứ mang được thứ gì cho đứa nhỏ?”

……

Hoàng Hiểu Hà sao có thể chống đỡ nổi, đối mặt với chuyện này căn bản không ra chiêu được, cuối cùng chỉ có thể lưu luyến giao đồ, trên mặt không giấu được đau lòng.

Bác Lưu nhìn thẳng cổ cười cười, “Yên tâm, tôi sẽ đưa hết cho Tiểu Phong, cô nói muốn thay chị họ chiếu cố đứa nhỏ mà nhỉ? Chút tâm ý này chúng tôi đã thấy cả rồi.”

Cầu ☆ 🙏 and follow me

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện