Sau khi Bát Đại Kim Cương bị tóm, lưu manh trường số mười bốn hoàn toàn an

phận.

Dạo này là nơi đầu sóng ngọn gió nên bọn chúng không dám đâm đầu vào họng

súng, hơn nữa ban lãnh đạo cảm thấy thanh danh không tốt, hung hăng sửa lại

tác phong của trường, nhất thời toàn bộ lưu manh đều mai danh ẩn tích.

Trung học phụ thuộc Yến đại lại khôi phục sự yên bình ngày xưa.

Độ hot của học sinh Hàn Hạo Ngôn mới chuyển đến khối mười một duy trì rất

lâu.

Con công đào hoa này thật sự rất năng động, không chỉ đẹp trai mà gần như

mười hạng toàn năng, thi giữa kỳ còn cầm vị trí thứ ba đứng bảng vàng, độ

oanh tạc lớn hơn cả Hạ Miên năm ngoái, trực tiếp trở thành nhân vật nổi tiếng

trong trường

Đàn em lớp mười, đàn chị lớp mười hai đều chạy xuống ngắm, mà tên kia lại có

thuộc tính điều hòa trung tâm, đối xử với con gái rất lịch sự ga lăng, khiến

những nữ sinh đó dù không thích cũng phải mê như điếu đổ.

Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến Hạ Miên, nhưng chẳng biết từ đâu

truyền ra tin Hàn Hạo Ngôn thích cô.

Còn có người tạo ra tổ hợp kim đồng ngọc nữ.

Lúc Hạ Miên nghe được chuyện này suýt nữa phụt hết nước trong miệng ra

ngoài, "Ai rảnh rỗi vậy."

Tôn Duyệt Hân lại cảm thấy rất vui mừng, "Ha ha, có lẽ Điền Tuyết Nhã sắp tức

chết rồi."

Hạ Miên trợn mắt, "Chỉ vì chọc tức Tuyết Nhã mà các cậu dính tớ với tên hải

vương* kia ư?"

(P/s: từ lóng ám chỉ mấy anh badboy, lăng nhăng.)

"Hải vương là gì?" Lý Lệ Trân khó hiểu.

Hạ Miên nghĩ lại, hình như lúc này vẫn chưa có khái niệm thế nào là điều hòa

trung tâm giống thời của mình, nhanh chóng giải thích, "Vương giả bắt cá trên

biển, giăng lưới rộng tóm được nhiều cá, muốn câu con nào thì câu con đó."

Tôn Duyệt Hân nghĩ nghĩ, "Cũng phải, ngày nào tên kia chả chọc ghẹo nữ sinh,

không phải loại gì tốt, Hạ Miên nhà ta không thể thích được."

Hạ Miên rụt rè đáp, "Hiểu là được rồi, cấp ba tớ chưa muốn yêu đương."

"Không sao đâu, cậu cũng nói cậu ta muốn giăng lưới mà, nhất định sẽ lộ ra

nhanh thôi." Tôn Duyệt Hân nói, "Bọn mình có thể chọc tức Tuyết Nhã một thời

gian."

Lý Lệ Trân cũng cười rộ lên, "Ai bảo lần đó cô ta xúi giục Hàn Hạo Ngôn ra

mặt thay mình cơ, kết quả Hàn Hạo Ngôn lại dính lấy Hạ Miên, cậu không biết

ả mất mặt cỡ nào đâu."

Tôn Duyệt Hân hưng phấn vỗ đùi, "Còn không phải à, chân trước mới đồn mình

và Hàn Hạo Ngôn có quan hệ tốt, sau lưng chính miệng đã Hàn Hạo Ngôn làm

sáng tỏ quan hệ giữa hai người, còn theo sau Hạ Miên xin lỗi các kiểu, muốn

phụ trách gì đó."

"Lần ấy ném đi phần lớn mặt mũi, lúc sau nhân tài lớp họ tra ra việc Hàn Hạo

Ngôn muốn hòa giải là do cô ta nói chuyện nửa kín nửa hở khiến mọi người

hiểu lầm, từ đó lớp số sáu không ai thèm quan tâm nữa."

"Nhưng da mặt ả cũng đủ dày," Lý Lệ Trân nói, "Hạ giọng xin lỗi Hàn Hạo

Ngôn đủ kiểu, nói cái gì mà muốn hối cải để làm con người mới vân vân."

"Hàn Hạo Ngôn cũng không so đo, cứ vậy tha thứ."

"Sau đó lấy lí do xin lỗi và cảm ơn đưa đồ ăn đồ uống quà cáp cho Hàn Hạo

Ngôn. Tớ thấy trong trường hiện giờ ai cũng biết cô ta theo đuổi Hàn Hạo Ngôn

ấy."

Nói đến đây còn cảm thán, "Da mặt đủ dày, thủ đoạn đủ cao."

Tôn Duyệt Hân hừ lạnh, "Không tin Hàn Hạo Ngôn kia không nhận ra."

Lý Lệ Trân bĩu môi, "Còn mải hưởng thụ cơ."

"Cho nên," Tôn Duyệt Hân an ủi Hạ Miên, "Cậu ta làm nhiều chuyện ái muội

với bà như vậy, nhất định sẽ không thừa nhận mập mờ với bất kỳ người ai đâu,

tin này truyền đi rõ ràng như vậy, rất nhanh sẽ làm sáng tỏ thôi."

Hạ Miên cười, "Cũng đúng, chúng tôi chỉ là bạn học/ bạn bè."

Ba người không khỏi bật cười, câu này trích từ lời giải thích kinh điển của Hàn

Hạo Ngôn: Tôi với cô ấy chỉ là bạn học/bạn bè.

Cuối cùng Hàn Hạo Ngôn có làm sáng tỏ hay không Hạ Miên không biết, dù

sao thi cuối kỳ sắp đến, việc học gia tăng, bọn họ lại không chung một lớp,

thậm chí một người khoa văn một người khoa học tự nhiên, giao thoa không

nhiều, dần dần không nghe thấy mấy tin đồn đó nữa.

Mà trong đầu Hạ Miên ngoài bản thân và thành tích học tập của các bạn ra, chỉ

nhớ thương mỗi chuyện bấm khuyên tai.

Cũng không biết Ninh Thiều Bạch định làm cho mình thế nào.

Tại nhà họ Vinh.

Ninh Thiều Bạch ngồi trên ghế sô pha đùa nghịch hộp y tế trong tay.

Vinh Tín ngồi bên cạnh thật sự không thể tin được, "Anh Bạch thật sự sẽ xỏ lỗ

tai cho em sao!"

Ninh Thiều Bạch đang do dự không biết nên chọn hạt gạo, đậu đỏ hay đậu nành,

cuối cùng chấm đậu nành vì nó có diện tích mặt chịu lực lớn nhất, xoay người

giơ tay nói, "Đưa tai lại đây."

Vinh Tín ngoan ngoãn thò đến gần, cảm động nói, "Anh Bạch thật sự quá tốt,

anh không biết đâu, em nói mình muốn lỗ tai mà bị rất nhiều người chê cười, ba

em còn mắng cho một trận."

"Không ngờ người cuối cùng ủng hộ lại là anh!"

"Rõ ràng bức ảnh chụp nam minh tinh Hong Kong đeo khuyên tai rất ngầu mà!"

"Mặt em giống với anh ta, nhất định sẽ rất đẹp."

Ninh Thiều Bạch nghe bạn lải nhải không tỏ ý kiến, chỉ dùng đậu nành từ từ

nghiền vành tai hắn hỏi, "Đau không?"

Vinh Tín trả lời, "Không đau, anh Bạch có thể dùng thêm chút sức không, chứ

không phải xoa cái này đến bao giờ?"

Ninh Thiều Bạch hơi tăng thêm lực, "Như này?"

Vinh Tín phản xạ có điều kiện cau mày, Ninh Thiều Bạch lập tức thả nhẹ động

tác. Vinh Tín khá bất ngờ, "Không sao, chút đau này vẫn có thể chịu được."

Ninh Thiều Bạch không nói gì, chỉ chậm rãi thử lực.

Vinh Tín cảm nhận được điều này, được sủng ái mà kinh sợ, "Anh Bạch, anh,

anh đừng có dịu dàng như vậy, em đây không quen đâu."

Ninh Thiều Bạch không để ý đến hắn, vẫn dùng lực đạo nghiền như cũ, biểu

cảm chuyên chú.

Cơ mà thời gian có hơi dài, cổ Vinh Tín duỗi đến mỏi nhừ rồi, thấy Ninh Thiều

Bạch vẫn dịu dàng thừa kiên nhẫn như vậy, lập tức sinh gan chó, "Anh, giơ tay

nãy giờ chắc mệt lắm rồi nhỉ, để em nằm trên đùi anh nha? Đỡ phải mất nhiều

sức."

Cuối cùng Ninh Thiều Bạch cũng nhìn hắn một cái, gương mặt không chút biểu

cảm, "Cậu xác định?"

Vinh Tín vô cớ cảm nhận được sát khí, vội vàng ngoan ngoãn ngồi im, "Ha ha,

em đùa thôi."

Ninh Thiều Bạch thu hồi ánh mắt, tiếp tục động tác trên tay, chờ đến khi cổ

Vinh Tín cương cả rồi, vành tai chết lặng không còn cảm giác mới mở một cái

hộp nhỏ ra.

Bên trong là một loạt kim xỏ.

Vinh Tín lập tức cảm động, "Thế nên khoảng thời gian trước anh lăn lội muốn

tìm kim tiêm đủ nhọn; lại còn phải cứng có thể đâm thủng, mạ vàng để tránh dị

ứng cho da, chính là vì xỏ lỗ tai cho em sao?"

"Anh, anh đối xử với em thật tốt quá."

Thấy Ninh Thiều Bạch tiện tay cầm kim ghim* lên, Vinh Tín cảm thấy nó

không đặc sắc lắm, lựa cái khác, "Anh, hình bông tuyết kia đẹp, em muốn cái

đó."

Ninh Thiều Bạch mắt điếc tai ngơ, làm theo ý mình.

Vinh Tín chỉ cảm thấy vành tai bị nhấc lên một chút, sau đó thì không còn sau

đó nữa.

Ninh Thiều Bạch nhìn kỹ phản ứng hắn, "Đau không?"

Vinh Tín vội vàng cầm lấy cái gương bên cạnh nhìn, ngạc nhiên hỏi, "Này là

xong rồi?"

"Không hổ là tay bác sĩ, quá nhanh rồi, một chút cảm giác đau cũng không có."

Hắn vui vẻ cầm gương soi xung quanh, "Quả nhiên đẹp!"

Vinh Tín nghiêng đầu để Ninh Thiều Bạch nhìn, "Anh Bạch, ngầu không ngầu

không?"

Ninh Thiều Bạch cúi đầu thu dọn hòm thuốc, thuận miệng đáp có lệ, "Ngầu."

Vinh Tín giơ vành tai còn lại lên, "Anh, em quyết định rồi, em muốn xỏ bốn

cái."

Ninh Thiều Bạch đẩy đầu hắn ra, "Một cái đủ rồi."

Vinh Tín kinh ngạc, "Ai đi xỏ tai lại chỉ bấm một cái chứ? Không bốn cũng phải

hai nha?"

Ninh Thiều Bạch liếc mắt quan sát, "Đàn ông để vậy ngầu hơn, phụ nữ mới xỏ

hai cái."

Gương mặt Vinh Tín vô cảm, "Câu này là anh bịa ra hả?"

Hắn đột nhiên nhanh trí, "Có phải anh lười xỏ cho em không?"

Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt đáp, "Cậu thấy sao?"

Vinh Tín cả giận, "Em cảm thấy anh thật quá đáng."

Ninh Thiều Bạch nhún nhún vai, "Không còn cách nào, đã hết kiên nhẫn."

Vinh Tín trừng mắt giận mà không dám nói gì.

Đã hưởng thụ tay nghề dịu dàng của Bạch, hắn nào có thể chịu được người

khác.

"Lát nữa tự sát chút cồn i-ốt đi," Ninh Thiều Bạch dọn hộp y tế, lúc đứng dậy

dặn dò, "Mỗi ngày bôi một lần, nếu nhiễm trùng hoặc chỗ nào không thoải mái

thì kịp thời báo tôi."

Vinh Tín thở dài, nội tâm bị vuốt phẳng, được rồi, đến cùng thì anh Bạch vẫn

quan tâm mình.

Một người luôn ngại phiền phức có thể vì hắn sợ đau mà xỏ lỗ tai hộ, còn gì mà

không đủ nữa? Vinh Tín cảm động đến rơi nước mắt nói với Ninh Thiều Bạch, "Anh Bạch yên

tâm, em sẽ giám sát hạng mục mới của Ma Hách thật chặt chẽ!"

Ninh Thiều Bạch nhìn ánh mắt tràn ngập cảm động của hắn, không biết người

này đang nghĩ đến cái gì, gật đầu đáp, "Cố lên, tôi tin tưởng cậu."

Vinh Tín lập tức như được bơm máu gà.

Hạ Miên thi xong môn cuối cùng về nhà, nghĩ đến ngày mai được nghỉ, tâm

trạng cực kỳ không tồi.

Đi đến đầu ngõ thấy Ninh Thiều Bạch cách mình không xa tan làm, tròng mắt

chuyển động, nhanh chóng làm ra động tác "dừng lại" với ba bạn nhỏ đang chạy

từ cửa đến chỗ mình, sau đó lắc người trốn ở một khúc ngoặt.

Chưa đến một lát đã nghe thấy tiếng bước chân Ninh Thiều Bạch tới gần, Hạ

Miên đột ngột nhảy ra, "Oa!"

Hình như Ninh Thiều Bạch bị dọa sợ, bước chân không nhúc nhích, kết quả bị

Hạ Miên lao mạnh ra húc vào ngực.

Hạ Miên cũng sửng sốt, ba đứa nhỏ bên kia đã thi nhau cười hi hi ha ha.

Sâm Sâm cười to, "Cậu bị dọa sợ rồi."

Tuệ Trúc cũng cạc cạc, "Chị Miên cũng sợ kìa."

Tiểu Phong chạy đến chỗ bọn họ, "Dì nhỏ."

Hạ Miên vội vàng định lui về phía sau, lại phát hiện eo mình bị Ninh Thiều

Bạch ôm lấy, đang lúc nghi hoặc thì cảm thấy cách tay kia di chuyển, xách cổ

áo sau của mình lên.

Hạ Miên giống như một con mèo nhỏ bị túm gáy, ngoan ngoãn lùi ra, cách xa

người kia một mét, "Bao lớn rồi, không thấy ấu trĩ à?"

Tròng mắt cô chuyển động, lại làm động tác đánh lén bất ngờ, "Oa!"

Cơ thể Ninh Thiều Bạch ngửa về sau, giơ tay định gõ trán cô.

Hạ Miên linh hoạt trốn thoát, cười he he, "Thế này mà bác sĩ Ninh không sợ

ha."

Có vẻ Ninh Thiều Bạch bị cô đoán đúng tim đen, trực tiếp mặc kệ đi về phía

trước.

Hạ Miên vội vàng đuổi theo kề sát vào, "Bác sĩ Ninh, ngày mai bấm tai cho tôi

nha."

"Đã bảo là quà sinh nhật đương nhiên phải đợi đến hôm đó mới được rồi." Ninh

Thiều Bạch vươn ngón tay đẩy bả vai cô ra xa, "Nóng, tránh xa một chút."

Bộ dáng ghét bỏ này chớp mắt khơi dậy tâm lý phản nghịch của Hạ Miên, cô

lập tức bước lên hai bước đứng gần hơn, để tránh anh né mình còn nhanh chóng

cầm lấy cổ tay làm nũng, "Nào có như vậy, nhỡ đâu hôm sinh nhật bấm tôi chảy

máu thì sao?"

"Bác sĩ Ninh, mai bấm nha..."

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn tay cô.

Hạ Miên lập tức cảnh giác nắm thật chặt, rất có kiểu không đồng ý sẽ không

buông ra.

Khóe miệng Ninh Thiều Bạch hơi cong lên, Hạ Miên ngẩn người, đang định hỏi

có chuyện gì thì thấy anh nguy hiểm nheo mắt lại, "Không tin tôi?"

Cảm giác nghi hoặc mới xuất hiện trong lòng Hạ Miên lập tức bị ném lên chín

tầng mây, vội vàng đáp, "Tin chứ tin chứ, đương nhiên tin anh rồi, anh chính là

bác sĩ Ninh mà."

"Nhưng để mai bấm không phải tốt hơn sao, một tuần sau khép lại tôi có thể đeo

khuyên tai xinh đẹp đón sinh nhật rồi, không phải hợp lý lắm à?"

Ninh Thiều Bạch vô tình cự tuyệt, "Không được."

Thấy Hạ Miên bất mãn trừng mắt, cọng tóc ngố trên đầu tràn ngập sự kháng

nghị, cuối cùng Ninh Thiều Bạch không nhịn được nữa bật cười.

Giơ tay túm túm lọn tóc ngố nói, "Yên tâm, bảo đảm khiến sẽ được đeo khuyên

tai xinh đẹp ngay trong ngày, đặt làm riêng cho cô."

"Mà nếu không sợ đau, bây giờ có thể bấm."

"Là vậy sao?" Hạ Miên lập tức nịnh nọt, "Tôi đã bảo rồi mà, bác sĩ Ninh chu

đáo săn sóc như vậy nhất định đã có kế hoạch đầy đủ."

"Do tôi đường đột." Hạ Miên thả tay ra, quay đầu cầm lấy cây quạt trong tay

Tiểu Phong nịnh nọt quạt cho anh, "Bác sĩ Ninh còn nóng không?"

Ninh Thiều Bạch hơi mỉm cười, há miệng trả lời lưu loát: "Nóng!"

Hạ Miên:...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện