Mười một giờ sáng Hạ Miên và Tiểu Phong lên xe lửa.

Vì hành lý mang theo không quá nhiều, Hạ Văn Nguyệt và Mao Chí Sơn không

vào trạm, chỉ có Ninh Thiều Bạch mua vé đưa hai người họ lên.

Thành phố Yến là trạm khởi hành, lại chỉ có một khoang giường mềm, vậy nên

ba người đủ thời gian.

Khoang của Hạ Miên không có người, Ninh Thiều Bạch để Hạ Miên trông Tiểu

Phong, còn mình thì lấy bình giữ ấm, hộp cơm với chăn thảm linh tinh cần dùng

từ vali ra, rồi dọn dẹp lại mấy thứ khác cất vào đế giường.

Sau đó còn ra ngoài nhìn hành khách đi tới đi lui, cầm bình đến chỗ ngã ba toa

lấy nước ấm.

Xong xuôi mới quay về dặn dò Hạ Miên, "Tưng đây đủ cho hai người uống nửa

ngày, đợi nhân viên đến mới thêm nước, đừng tự đi lấy, bên đó kiểu người gì

cũng có."

"Tuy giường ở đây mềm hơn nhưng vẫn phải cảnh giác chút," Ninh Thiều Bạch

vừa nói vừa không nhịn được nhíu mày, "Trên xe nhiều trộm."

Hạ Miên bật cười, "Bác sĩ Ninh, không phải anh đã quên thiên phú vận động ưu

tú của tôi rồi đó chứ? Yên tâm đi."

Ninh Thiều Bạch trả lời, "Cô lợi hại, nhưng nếu bọn chúng đông, gặp nhau

ngấm ngầm giở trò rất phiền phức."

"Tóm lại, tốt nhất ở trong phòng, muốn ra ngoài cũng phải chọn lúc ban ngày

náo nhiệt, biết chưa?"

"Dạ dạ dạ, biết rồi." Hạ Miên ngoan ngoãn đáp, "Bác sĩ Ninh đừng lo."

Ninh Thiều Bạch giơ tay xoa đầu cô, "Khoa giường mềm có điều hòa, tối nhớ

đắp chăn, đừng để cảm lạnh."

"Lúc xuống xe đừng có vội, xuống cuối cùng."

"Qua bên đó sẽ có người đến đón, số lưu rồi đấy, gần đến thì gọi cho anh ta."

"Tới nơi nhớ gọi báo bình an, rõ chưa?"

Hiếm khi anh mở miệng nói nhiều như vậy, Hạ Miên cảm nhận bàn tay lớn đặt

trên đầu mình, đáy lòng đột nhiên sinh ra ít cảm xúc khác lạ, mình sẽ có một

khoảng thời gian dài không được gặp người này...

Ngoài cửa sổ có người bưng thùng xốp chào bán kem.

Hạ Miên bắt lấy cổ tay anh quơ quơ, cười hì hì làm nũng, "Bác sĩ Ninh, hôm

nay tôi vẫn chưa được ăn kem nha!"

Tiểu Phong tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài nãy giờ lập tức lộ ra vẻ chờ mong.

Ninh Thiều Bạch bật cười, mở cửa sổ mua hai cây kem, đưa Hạ Miên và Tiểu

Phong một người một cái.

Hai người thuần thục xé vỏ, động tác nghiêng đầu cắn góc trái trên cùng giống

nhau như đúc, Ninh Thiều Bạch nhìn họ, không nhịn được duỗi tay túm từng

cọng tóc ngố của hai người.

Sau đó cầm khăn nhúng nước ấm để một bên, đợi cặp dì cháu ăn xong thì rửa

tay. Hạ Miên nhìn bộ dáng cẩn thận của anh, có loại cảm xúc muốn đóng gói

người đàn ông này theo cùng.

Cửa phòng bị đẩy ra, một đôi mẹ con bước vào, người con gái khoảng hai mươi

tuổi, mặc váy liền thân, là một thiếu nữ thanh tú.

Ánh mắt đối phương vừa thấy Ninh Thiều Bạch đã lập tức sáng lên, "Xin chào."

"Xin chào." Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt gật đầu, ngồi cạnh Hạ Miên, nhường vị

trí cho bọn họ.

Vali ban nãy còn nhẹ nhàng cầm trên tay lúc này bỗng nặng tựa ngàn cân, cô gái

lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng xin giúp đỡ, "Anh gì ơi, có thể giúp em chút

không? Cái này nặng quá."

Mẹ cô gái đi đằng sau thấy dáng vẻ của Ninh Thiều Bạch cũng dựa vào cửa

phòng thở dốc, "Cảm ơn cậu nhé."

Tuy biết gặp trai đẹp muốn đến gần là chuyện rất bình thường, nhưng Hạ Miên

vẫn cảm thấy đôi chút khó chịu.

Đừng tưởng đây không nhận ra nhé, ban nãy hai người còn cầm vali đi rất bình

thường.

Hạ Miên đưa kem cho Ninh Thiều Bạch, sau đó đứng dậy cười nói với hai mẹ

họ, "Cô, chị, tay anh em không tiện lắm, thôi để em giúp hai người nha."

Dứt lời cực kỳ nhẹ nhàng nhét vali xuống dưới giường, hai người lập tức hơi

xấu hổ.

Quay đầu thấy Ninh Thiều Bạch cười như không cười nhìn mình, Hạ Miên

không cam lòng yếu thế trừng anh một cái, còn không phải ngăn đào hoa hộ à? Ninh Thiều Bạch cười càng tươi hơn, nhưng Hạ Miên đã không rảnh nhìn, "Ai

nha sắp tan rồi."

Thời tiết nóng bức, để một lát đã có dấu hiệu tích nước chảy uống.

Hạ Miên vội vàng nhào qua, không kịp đón lấy que từ Ninh Thiều Bạch, cứ thế

cầm tay anh há miệng cắn lấy phần sắp rơi ra.

Sau khi xác nhận kem đã an toàn, Hạ Miên mới cầm nó từ Ninh Thiều Bạch

thong thả ăn.

Ninh Thiều Bạch nhìn cô, giọng nói hơi khàn, "Ngon không?"

Hạ Miên nâng mắt thấy Ninh Thiều Bạch bình tĩnh nhìn mình, đột nhiên cười

xấu xa, "Ngon lắm, bác sĩ Ninh muốn hả?"

Rồi đưa cây kem qua, "Thử chút không?"

Ninh Thiều Bạch nhìn cô không chớp, ánh mắt như xuất hiện lốc xoáy cuố

người ta vào.

Hạ Miên không tự giác rụt cổ, cười he hen định thu kem về, nhưng vào giây

phút cánh tay co lại, Ninh Thiều Bạch đột nhiên tóm lấy tay cô, há miệng cắn

một cái...

Hạ Miên ngây người, ngơ ngác nhìn Ninh Thiều Bạch từ từ nuốt xuống, nhìn

chằm chằm mình cười khẽ, "Ừm, đúng là khá được."

"Tôi chỉ có một cây kem thôi đấy!" Hạ Miên cả giận, "Ai cho anh cắn miếng to

thế hả!"

Cô vừa dứt lời, miếng kem vì bị Ninh Thiều Bạch cắn mất một góc làm mất

trọng tâm rớt xuống mu bàn tay anh.

Hạ Miên:...

Ninh Thiều Bạch:...

"Ai nha bẩn mất rồi." Thiếu nữ trẻ tuổi mới dọn dẹp xong thấy thế vội vàng lấy

khăn tay đưa qua.

"Không cần," Hạ Miên mở miệng từ chối thay anh, sau đó túm tay Ninh Thiều

Bạch, há miệng ăn luôn miếng kem kia.

Trùng hợp thông báo xe lửa sắp khởi hành vang lên, Ninh Thiều Bạch buộc phải

xuống.

Hạ Miên cũng không biết sao lại thế này, nghĩ đến cảnh bản thân bị anh chọc

cho mặt đỏ tim đập, khó mà nhịn được, nuốt miếng kem xong còn hơi cắn mạnh

một phát.

Cả người Ninh Thiều Bạch cứng đờ, ngữ khí nguy hiểm, "Hạ Miên?"

Hạ Miên buông ra, hừ lạnh một tiếng đáp, "Được rồi, xe sắp chạy rồi, bác sĩ

Ninh nhanh đi đi."

Ninh Thiều Bạch cắn chặt răng, hung hăng xoa đầu cô, "Đồ vô lương tâm!"

Hạ Miên không tim không phổi vẫy tay, "Tạm biệt nhé ~"

Ninh Thiều Bạch gõ trán cô, rồi sờ sờ Tiểu Phong nói, "Chú đi đây, trên đường

phải theo sát dì nhỏ, biết chưa?"

Tiểu Phong liếm kem ngoan ngoãn gật đầu, "Bai bai chú."

Ninh Thiều Bạch rời khỏi phòng, Hạ Miên vốn giả bộ bình tĩnh lập tức đỏ mặt,

má ơi, mình mới làm gì vậy!?

Tiểu Phong dựa sát vào cửa sổ hô, "Chú Ninh."

Hạ Miên nhanh chóng bò qua, Ninh Thiều Bạch đang đứng ngoài nhìn hai

người họ.

Việc cần dặn dò đều đã dặn xong, Hạ Miên nhìn anh mà cảm xúc không nỡ

trong lòng cứ thế phóng đại, không khỏi mở miệng gọi một tiếng, "Bác sĩ

Ninh."

Ninh Thiều Bạch đến gần một chút, "Sao vậy?"

"Không có gì," chỉ là muốn gọi một tiếng thôi.

Hạ Miên cười hì hì, "Đừng lo, chúng tôi sẽ về nhanh thôi."

Ninh Thiều Bạch cũng cười, "Nhanh là bao nhiêu?"

Hạ Miên he he, "Có lẽ hết nghỉ hè."

Nếu không phải cửa sổ quá cao, Ninh Thiều Bạch thật sự muốn gõ cô nhóc

nghịch ngợm này một phát.

Tiếng còi hơi xe lửa vang lên, Ninh Thiều Bạch lùi bước về khoảng cách an

toàn, ba người phất tay chào tạm biệt.

Lúc xe lửa sắp rời sân ga, Hạ Miên thoáng thấy Ninh Thiều Bạch nhấc tay trái

lên đặt trên môi.

Vị trí kia, chính là chỗ ban nãy mới bị mình cắn...

Hạ Miên:...

Gương mặt Hạ Miên đỏ bừng.

Bác sĩ Ninh, coi như anh lợi hại!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện