Chú hai đứng ngoài gọi cửa, nhà họ Hạ mắt điếc tai ngơ, nên làm gì thì làm cái

đó.

Chỉ có Cường Cường chống ở cửa lớn đáp lời, "Nhà cháu không có ai cả! Đều

không có nhà!"

"Lừa ai thế, rõ là xe đỗ ở cửa cơ mà." Chú hai hô, "Hạ Miên về rồi đúng không,

nay ông sang thăm con bé đây."

"Không phải, không phải xe nhà cháu!" Cường Cường thuần thục ứng đối, "Cô

Miên chưa về, ông hai bận gì nhanh đi đi."

Rõ ràng chú hai giằng co với Cường Cường không phải lần một lần hai, biết bản

thân không thể vào được, chỉ có thể gọi cửa sát vách, "Miên Miên, chú biết con

đã về, thím hai cắt riêng thịt mời con đấy, tối nhớ sang nhà ăn cơm nha."

Hạ Xuyên bĩu môi, "Còn cắt thịt cơ, thật biết hạ vốn gốc."

"Cơm nhà ông ta ai dám ăn, một đấu*, đến mười đấu cũng chả đủ."

(P/s: đấu gạo)

Hạ Hà nói, "Tránh được nhất thời không tránh được mãi mãi, chú hai có cả

bụng cách bắt người."

Chỉ vì chiếm tiện nghi mà có thể kiên trì ngồi xổm góc tường một tháng.

Chị dâu Hồng Quyên sầu thay Hạ Miên, "Bị nhà đấy cuốn lấy phiền muốn

chết."

"Yên tâm ạ," Hạ Miên không để bụng, "Có lẽ ông ta đã quên trước giờ chưa

từng chiếm được thứ gì tốt nào từ em rồi, lát nữa cứ gợi nhớ là được."

Hạ Xuyên lập tức nhớ lại hai năm trước Hạ Miên phá nhà chú hai gà bay chó

sủa thế nào, không khỏi cười khúc khích.

Chọc cho Hồng Quyên tò mò.

Hạ Hà kể lại chuyện cũ cho cô ấy.

Sau khi sắp chia quà xong, bác cả sắp xếp Tiểu Lưu nghỉ ngơi ở phòng cho

khách, sáng mai mới đi.

Bác gái thì dẫn theo hai con dâu đưa Hạ Miên và Tiểu Phong qua nhà sát vách.

Quả nhiên thấy chú hai dọn miếng gạch ngồi xổm trước cửa.

Thấy nhóm Hạ Miên đến cười không dứt, "Biết ngay Miên Miên về rồi mà,

Cường Cường cứ bảo không phải."

"Chị dâu, em gọi nửa ngày sao không ai đáp thế."

Mặt bác gái không đổi sắc đáp, "Đều ở trong phòng nói chuyện, không nghe

thấy."

Chú hai không thèm để ý, chỉ liếc mắt đánh giá Hạ Miên và Tiểu Phong, "Ở

thành phố Yến không tồi đó chứ, có cả xe cơ đấy? Tiểu Phong được chăm tốt

quá, nhiều thịt lên rồi."

Hàn huyên thì hàn huyên nhưng vẫn không nhịn được hỏi đến thứ mình quan

tâm, "Nhà họ Ninh cho mấy đứa không ít tiền phỏng? Nghe bảo mang về cả một

xe quà?"

"Có phần của bà cháu không? Người già lớn tuổi đi lại không tiện, cháu lại

không đi tìm được, chi bằng đưa đây để chú hai đưa hộ cho."

Hạ Miên trợn mắt, "Chú hai này, chú bớt cái kiểu rào trước đón sau ấy được

không? Tôi không nhận người thân kiểu này đâu."

"Mới qua bao lâu, ông đừng tưởng tôi quên chuyện các người muốn bán đứa

cháu này đấy chứ?"

"Còn cả việc bẫy nhà tôi, từng vụ từng vụ không ít đâu," Hạ Miên nói, "Trí nhớ

tôi đây rất tốt, dọn cái tâm tư đó lại đi, đừng có mơ chiếm được chút lợi ích nào

từ con này."

Chú hai trợn mắt quát, "Ô hay cái con bé này nói chuyện kiểu gì thế hả? Thù

hằn gì chứ? Chú chiếm lợi của mấy đứa lúc nào?"

"Rào trước đón sau? Chú là người thân của cháu đó, không phải chỉ vì muốn tốt

cho cháu mình thôi sau, cháu xem em Lệ Lệ đi, từ ngày gả cho Vương Đào, ra

ngoài có xe đón đưa, khí phái bao nhiêu, năm ngoái dọn đến thành phố Yến, ai

gặp cũng phải gọi một tiếng bà chủ."

Hạ Miên không kiên nhẫn ôn kỉ niệm cùng ông ta, đáp thẳng, "Nể mặt ông và

ba tôi là anh em ruột, chuyện quá khứ không lôi ra nói nữa, nhưng bắt đầu từ

bây giờ, chúng ta không liên quan đến nhau, ông còn làm phiền tôi như đám

ruồi bọ thì đừng có trách đây không khách khí."

Chú hai cả giận, "Hạ Miên, cháu thế này là muốn đoạn tuyệt quan hệ ư?"

"Chính xác!" Hạ Miên nói với Cường Cường đang đến gần, "Mai gọi đám bạn

của cháu lại đây, lần này cô về mang theo sô cô la, mấy đứa chưa từng ăn đúng

không?"

Cường Cường lập tức hoan hô, chú hai vội la lên, "Sô cô la ngon thế đưa nó làm

gì, chú và thím còn chưa thử bao giờ đâu, nghe nói là hàng nước ngoài đấy, đắt

lắm."

"Chả sao cả, tôi vui là được." Hạ Miên nhìn ông ta, cúi đầu hạ giọng dặn Cường

Cường, "Cường Cường, bảo mấy bạn đáp vỡ cửa kính nhà ông ta, hỏng một cái

được một cái."

Mắt chú hai trợn ngược lên, "Hạ Miên! Mày định làm gì?"

"Làm phiền ông chứ làm gì," Hạ Miên đáp, "Tôi đặt câu này ở đây, chỉ cần ông

dám xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa, tôi sẽ phát kẹo cho đám trẻ đập nát cửa

nhà ông, đây là lần thứ nhất."

"Đập xong cửa sẽ đập cái khác, hỏng một cái được một cái, không tin thì có thể

chờ đến ngày mai."

"Hạ Miên!" Ông ta cả giận, "Cái con ranh này sao mày ngoan tuyệt thế hả, đừng

có mà hẹp hòi!"

"Không đi đúng không, lần thứ hai," Hạ Miên nói, "Hay giờ tôi gọi người đến

luôn nhé? Chắc không thiếu trẻ con đồng ý đâu, Cường Cường..."

Dáng vẻ này của Hạ Miên lập tức đánh thức ác mộng hai năm trước của chú hai,

ông ta không dám cược Hạ Miên nói thật hay giả, vội vàng xoay người rời đi,

trong miệng còn căm giận lẩm bẩm, "Mất công chú thím mày mổ thịt, thật

không biết tốt xấu."

Lần đầu tiên Hồng Quyên chứng kiến Hạ Miên đối đầu trực diện với lão ta,

không khỏi trợn mắt há mồm, "Miên Miên thật lợi hại. Công phu trên người chú

hai kia không biết đã làm khổ bao nhiêu người rồi."

Hạ Miên đáp, "Loại mặt dày mày dạn này phải ăn đau mới hiểu tiếng người."

Sau đó quay qua dặn dò Cường Cường, "Ngày mai nhớ dẫn bạn đến đấy."

Hồng Quyên kinh ngạc, "Làm thật á?"

"Đương nhiên," Hạ Miên nói, "Ban nãy cảnh cáo rồi, chẳng phải hôm nay ông

ta đến trước mặt em sao? Đây tính là một lần."

Cô cười lạnh, "Nếu nay bỏ qua, chị có tin mai này ông ta vẫn dám đến không? Đã làm phải làm cho phiền chết, một kích trừ hết hậu họa."

Hồng Quyên che miệng cười, "Sau này đừng có nói chặn đường, thấy em có khi

còn sợ chạy đường vòng ấy chứ."

"Ông ta sớm nên vậy." Hạ Miên không muốn lần nào về cũng phải cãi nhau.

Đẩy cửa lớn bước vào, bên trong sạch sẽ, biết bọn họ về nên bác gái đã cùng hai

chị dâu dọn dẹp qua.

Dâu cả Lý Phương lướt qua sân, đột nhiên dở khóc dở cười nói, "Không có túm

cây ngải của chị."

Bó ngải là phương pháp đuổi muỗi hay dùng ở huyện Minh Khê, những lá ngải

tươi mới hái được đan vào nhau đem phơi hai ngày, một nửa để khô giữ lại, khi

nào nhiều muỗi đốt lên, có hiệu quả xua ruồi muỗi rất tốt.

Trước khi qua đây Lý Phương đã đốt hai túm đặt trong viện.

Hồng Quyên cạn lời, "Nhất định bị chú hai lấy mất rồi."

Bác gái đã quá quen với việc này,"Chỉ cần là đồ nhà người khác, đất cứng trong

mắt ông ta cũng biến thành vàng."

"Lát về rồi mang hai cái qua."

...

Hạ Miên và Tiểu Phong ngủ một giấc mỹ mãn, cho đến khi một tiếng động

thanh thúy từ cách vách vang lên, kèm theo đó là tiếng chửi bậy lay tỉnh.

Tiểu Phong mơ màng mở mắt, nhìn vải màn trên đầu chưa kịp định hình, quay

qua thấy Hạ Miên vẫn nằm cạnh thì yên tâm nhắm mắt, trên mí mắt là ba nếp

gấp nặng trĩu, trông cực kỳ buồn ngủ.

"Còn sớm, ngủ thêm một lát đi." Hạ Miên sờ trán cậu kêu thằng bé tiếp tục ngủ,

sau đó đứng dậy ra ngoài, nghe giọng nói chỉ cây dâu mắng cây hòe kia mở

miệng, "Chỗ tôi còn một thùng sô cô la nhé, các người cứ mắng hết sức đi!"

Thím Hạ như bị bóp cổ lập tức câm miệng, tiếng chú Hạ nhỏ giọng khuyên giải

theo sau.

Hạ Miên vừa lòng, quay về ôm Tiểu Phong tiếp tục ngủ nướng.

Tận đến khi mặt trời lên cao, nghe thấy giọng Cường Cường hô to bên ngoài,

hai người mới mở mắt.

Tiểu Phong duỗi người, đột nhiên nhớ đến gì đó lăn lông lóc bò dậy, "Anh

Cường Cường."

Hạ Miên bật cười, "Ngủ đủ rồi?"

Tiểu Phong cười hì hì ôm lấy cổ Hạ Miên, "Đi bắt cá chạch."

"Cường Cường muốn dẫn con đi bắt cá hả?" Hạ Miên đứng dậy, mặc cho bạn

nhỏ bộ quần áo cũ, "Mặc cái này đi, hôm nay không sạch nổi đâu."

Lúc hai người sang nhà mẹ bác gái, Cường Cường đã chơi một vòng quay về,

dẫn các bạn làm chuyện xấu.

Hạ Miên nói chuyện giữ lời, lấy sô cô la đưa Cường Cường, cu cậu lập tức lên

giọng khoe khoang, "Xếp hàng! Xếp hàng! Không xếp hàng không có nhé!"

Tiểu Phong ăn cơm sáng bác gái làm rồi chạy theo anh.

Hạ Miên hỏi bác chuyện tảo mộ cho Hạ Xuân, xem phải chuẩn bị những gì.

"Hồng Quyên đang nấu đồ cúng." Bác gái nói, "Hôm nay mua chút tiền giấy,

trái cây với rượu là được."

Nhắc đến Hạ Xuân, tâm trạng mọi người đều trùng xuống.

Không khí vốn đang tràn ngập thương cảm, một bà lão mặc sơ mi trắng thêu

hoa xanh tiến vào, thấy người trong viện thì mỉm cười, "Hương Nga, nghe nói

Miên Miên đã về rồi hả?"

Bà Hạ.

Hạ Xuyên liếc Hạ Miên một cái, coi đi, tới rồi này.

Bác gái không tự giác nhíu mày, âm thầm thở dài.

Hạ Miên lau khóe mắt, tha thiết chào đón bà lão, "Bà nội! Bà đến rồi!"

Trực giác của bà Hạ cảm thấy không đúng lắm, nhưng vẫn từ ái nhìn đứa cháu

này, "Hai năm không gặp, Miên Miên nhà ta trở thành thiếu nữ cả rồi, ở đấy gặp

chuyện gì tủi thân không con?"

"Dạ," Hạ Miên bắt lấy tay bà kích động, "Con đang định tìm bà, không ngờ bà

lại đến trước."

"Không phải lần trước bà bảo muốn cùng chúng con đến thành phố Yến giặt

quần áo nấu cơm sao? Lần này về bà theo cùng luôn đi!"

Phảng phất như sợ bà không đồng ý, Hạ Miên còn tích cực lấy lòng, "Bà, lần

này con có mua khăn lụa rất đẹp, nhưng chưa kịp mang về, dù sao qua mấy

ngày nữa bà cũng tới thành phố Yến, lên rồi dùng chả như nhau."

Tuy trong lòng bà Hạ có suy nghĩ này, nhưng nhìn dáng vẻ nhiệt tình kia của Hạ

Miên không khỏi do dự, "Làm sao vậy?"

"Bà dưới đây không biết đó thôi, hai năm qua con và Tiểu Phong sống rất khó

khăn." Hạ Miên tủi thân, "Hàng ngày học trên học dưới không có thời gian đón

Tiểu Phong, toàn phải gửi thằng bé ở nhà hàng xóm, lâu dài như vậy cũng

không phải cách."

"Hơn nữa trong nhà không ai quét dọn nấu cơm, hôm nào cũng mua đồ ăn, tiền

của con sắp hết rồi."

Bà Hạ nhíu mày hỏi, "Họ Ninh mặc kệ mấy đứa à?"

Hạ Miên thở dài, "Năm trước vẫn còn quan tâm, nhưng năm nay muốn quan

tâm cũng không được."

"Hình như công ty nhà họ xảy ra vấn đề," Hạ Miên nói, "Bong bóng bất động

sản Hải Nam gì ấy, hình như có rất nhiều giám đốc vì nó mà nhảy lầu thì phải?

Nhà họ đắp vào đó số tiền lớn, giờ không rảnh lo cho ai."

"Cơ mà người ta vẫn tìm cho bọn con trường học tốt, lại thuê năm phòng, cũng

coi như tận tình tận nghĩa."

Hạ Miên hơi buồn rầu nói, "Nhưng con còn năm nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi,

tình hình như vậy chỉ sợ không được."

"Lần này về bà lên với bọn con luôn nha," Hạ Miên kéo tay làm nũng, "Chỉ vất

vả một năm thôi, sau khi đỗ đại học là nhẹ nhàng ngay."

"Thật ra cũng chả có bao nhiêu, con và Tiểu Phong đều phải đi học, bà chỉ cần

dọn dẹp nhà cửa này, nấu cơm này, đón Tiểu Phong này, không mệt lắm đâu,

với sức khỏe dẻo dai của bà tuyệt đối không thành vấn đề."

Nói đến đây Hạ Miên bỗng vỗ tay bốp một cái, "Phải rồi, trước cổng nhà bọn

con thuê có một công việc quét đường, để con nhờ nhà họ Ninh nói đỡ cho bà

đến làm, rất nhẹ nhàng, hàng ngày cầm chổi quét hai ba cái là được."

"Coi như rèn luyện sức khỏe, lương một tháng tận hai trăm đồng, cứ vậy ba

người chúng ta cũng đủ chi tiêu."

Điều này quá rõ ràng, bà Hạ lập tức cau mày thở dài, "Không phải không muốn

giúp mấy đứa, mà là năm ngoái kêu bà làm thì còn được, chứ nay sang bảy lăm

rồi, chân cẳng không còn nhanh nhẹn nữa."

"Không sao đâu, cứ dần dần là nhanh nhẹn hết." Hạ Miên đáng tiếc nói, "Thế

thì mình không quét đường nữa, chuyển qua nấu cơm cũng được, không thì

giúp cháu trông nom Tiểu Phong, ít nhất lúc thằng bé đi học về còn có người ở

nhà."

"Đi mà bà, bà theo bọn con đi, đợi vào đại học rồi con nhất định sẽ để bà hưởng

phúc."

"..."

Bà Hạ sợ bị cô dây dưa, chưa ngồi được mấy phút đã kiếm cớ rời đi.

Hạ Miên không đồng ý kéo người lại, "Bà, chẳng phải chính bà bảo muốn lên

chăm bọn con hay sao? May mà nãy Tiểu Phong ra ngoài chơi nên không nghe

thấy lời bà nói đấy." Dáng vẻ quyết không từ bỏ muốn tiếp tục thuyết phục.

Bà Hạ bày tỏ có việc nhất định phải đi, Hạ Miên lại thay đổi yêu cầu.

"Con thật sự không có tiền." Cô vô cùng đáng thương giữ chặt tay người bà

thân yêu, "Bà cho con mượn một ít nha, đợi đến khi lấy được nhà của Trương

Khải Minh đem bán rồi sẽ trả ngay, có thể lên năm sáu vạn lận đấy."

"Lần này vì hết tiền nên con mới quay về bán nhà."

Bà Hạ cảnh giác hỏi, "Chỗ đấy bán được không?"

Ánh mắt Hạ Miên hơi dao động đáp, "Được chứ ạ, nhiều người tranh lắm, có ai

bán nhà mà không phải căng thẳng đâu, làm gì có chuyện không bán nổi."

"Dù cho ở đó từng có tội phạm giết người sống, cùng lắm thì hạ giá thấp hơn

chút..."

Cô càng nói như vậy, bà Hạ càng không tin.

Nhưng Hạ Miên sống chết không cho đi chẳng khác nào ép một người luôn vắt

cổ chày ra nước bỏ ra hai mươi đồng cả.

Bà Hạ đi khỏi, cả đám Hạ Xuyên cười ngặt nghẽo, "Cái con bé này đào đâu ra

nhiều mưu ma chước quỷ thế hả!"

Hạ Miên cười đáp, "Chẳng phải do bọn họ ép em à? Em chỉ muốn sống thoải

mái thôi."

Hạ Hà cười, "Được, giải quyết xong hai cục nợ, từ nay về sau có thể an ổn rồi."

Tuy nhiên nhà bác cả muốn sống dễ chịu mãi là điều không thể, loại họ hàng

như chú hai bà Hạ chỉ có thể nghĩ cách khiến bọn họ đến ít hơn thôi.

Nhưng quỷ bướng bỉnh Hạ Cường Cường dù khiến người lớn tức chết vẫn phải

quản.

Trời sẩm tối gần như đã chuẩn bị xong lễ tảo mộ cho Hạ Xuân, cả nhà vô cùng

náo nhiệt nấu cơm chiều.

Một đứa trẻ đột ngột chạy vào nhà, vội vàng la lên, "Chú Hải, thím Ma nhờ

cháu báo Cường Cường rơi xuống hố rồi."

"Cái gì?!" Sắc mặt Hạ Hải biến đổi.

Giờ là giai đoạn dân tưới mạ, rất nhiều nơi đào hố để trữ nước, bờ ruộng phía

tây có mấy cái tương đối sâu, từng có trẻ con chết đuối ở đó.

Vậy nên người lớn dặn dò con nhà mình nghìn lần, không được bén mảng đến

gần vũng nước bên kia.

Hạ Hải cho rằng Cường Cường ỷ vào việc có Tiểu Phong mà vô pháp vô thiên,

dám chạy qua đó chơi.

"Cái thằng oắt này!" Hạ Hải vừa mắng vừa chạy đi.

Đầu óc Hạ Miên cũng choáng váng, vội vàng hỏi đứa trẻ kia, "Thế em nó thì

sao? Hai đứa chơi cạnh nhau à?"

"Em trai mới đến ạ?" Đứa trẻ nói, "Ở cạnh, bạn ấy vì cứu em trai nên nhảy

xuống."

Cả nhà hoảng loạn chạy ra ngoài, kết quả mới đến cửa đứa trẻ kia đã lớn tiếng

hô, "Không phải bên đó đâu, phía đông cơ!"

Hạ Hải vội muốn chết, "Sao lại phía đông, phía đông tưới xong cả rồi, làm gì có

vũng nước!"

Đứa trẻ mới đáp, "Không phải vũng nước, là vũng bùn."

"Vũng bùn?" Trái tim Hạ Hải từ từ hạ xuống, "Thế Cường Cường có sao

không?"

"Cả người đầy bùn, sắp thành tượng người luôn rồi, mà cậu ấy vẫn ở đó không

ra," bạn nhỏ nói, "Còn mấy bạn nữa, thím Ma kêu cháu đi báo cho gia đình

chú."

Thì ra là bướng quá, được người ta báo về tận nhà.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, chân Lý Phương mềm oặt thiếu nữa ngã xuống,

may mà được Hồng Quyên đỡ lấy.

Hạ Miên cũng hậu tri hậu giác phát hiện cả người đổ mồ hôi lạnh từ bao giờ.

Sau khi biết không nguy hiểm đến tính mạng, Hạ Hải đen mặt quay vào nhà

cầm gậy chuyên đánh con thở phì phò chạy đến phía đông.

Hạ Miên vội vàng theo anh đi tìm lũ trẻ, những người khác quay lại nhà chờ.

Đi đến chỗ đó, Hạ Miên thật sự không thể không cảm thán, đám nhóc này biết

cách chơi thật.

Ở đây đã xác nhận tưới xong, vũng trữ nước lúc trước giờ trở thành vũng bùn

lớn.

Bên cạnh hố bùn là một con dốc hẹp hơi dốc, mấy đứa nhỏ múc nước và bùn đổ

vào chỗ kia, con dốc hẹp lập tức trở thành cầu tuột thiên nhiên.

Sáu bảy đứa trượt xuống.

Hạ Hải và Hạ Miên đi đến trơ mắt nhìn một bạn nhỏ trượt từ dốc xuống, lúc

quan trọng bị thứ gì đó cản trở, sau đó theo quán tính ngã về phía trước, cơ thể

không duy trì được cân bằng lăn vào vũng bùn bên cạnh.

Hạ Miên bỗng nghĩ đến cảnh mình nhúng miếng gà vào bột chiên, đùi gà đó

cũng lăn vào như vậy, nhưng lũ ông trời con này khỏe hơn đùi gà, không cần

ngoại lực, tự mình lăn vòng vòng trong đó, đầu tóc cũng không tha.

Hơn nữa trong hố còn hai đứa nữa đang đứng.

Chả trách người ta kêu đi gọi người lớn đến, đám nhóc này nghịch dại quá rồi.

Hạ Hải và Hạ Miên tìm xem đâu là Cường Cường, nhưng mấy cái đùi gà, à đâu,

mặt mũi lũ trẻ đều bị bùn che kín, căn bản không biết ai là ai.

Cho đến khi Cường Cường cất giọng hò hét, "Ha ha, Đại Cương vào đi, xem tớ

đây!"

"Đạn pháo, đáp!"

Âm thanh này phát ra từ vũng bùn, Hạ Hải và Hạ Miên nhìn qua, phát hiện một

pho tượng đất ngồi cạnh con dốc, trên tay cầm cái rổ đan bằng cỏ, thi thoảng lại

múc nước đổ vào bùn để nó luôn ướt.

Vì màu sắc trên người hòa quyện với màu đất, cu cậu không mở miệng thì nhìn

qua hoàn toàn không thể nhận ra.

Hạ Miên trơ mắt nhìn thằng bé trượt từ dốc xuống, một thằng khác theo sau phi

vào, lực mạnh làm bùn bắn ra xung quanh, cười khanh khách không ngừng.

Rõ ràng là cố ý.

Hạ Miên có thể cảm nhận được Hạ Hải bên cạnh hít thở sâu như thổi bóng bay,

cảm giác như giây tiếp theo sẽ phát nổ tại chỗ.

Hạ Miên vội vàng vẫy tay với Tiểu Phong, ban nãy liếc một phát là nhận ra cu

cậu.

Tiểu Phong không hoang dã như mọi người, chỉ ngồi cạnh vũng bùn nhìn các

bạn trượt xuống, lúc Cường Cường bẩn cả người thì nhấp miệng cười.

Bù lại hai tay hai chân là lớp bùn dày.

Kết hợp với thông tin ban nãy, hiển nhiên Cường Cường xung phong nhảy vào

đó đầu tiên rồi kéo Tiểu Phong theo.

Vốn không ngờ Cường Cường nhảy dứt khoát như vậy, Tiểu Phong vội vàng

kêu cứu.

"Hạ Chí Cường!!!" Cuối cùng Hạ Hải không nhịn được rống lên, một câu kinh

thiên động địa.

Cường Cường nhổm dậy từ vũng bùn, thấy ba mình đến lập tức cả kinh, tay

chân hoạt động bò lên chỗ Tiểu Phong.

Hạ Miên bị chọc cười, vội vàng gọi Tiểu Phong lại, "Tiểu Phong, mau qua đây!"

Tiểu Phong thấy Hạ Miên đã sớm lật đật chạy qua, giờ nghe được lời triệu hồi,

chân ngắn lập tức bước nhanh hơn, "Dì nhỏ!"

Hiếm khi Hạ Miên thấy được dáng vẻ bướng bỉnh của cậu mà tiếc, giá như có

máy ảnh thì tốt rồi, quay lại, sau này trở thành những hồi ức tươi đẹp.

Tiểu Phong vốn đang lo, dù sao đây cũng là lần đầu cậu chơi quá trớn như vậy,

nhưng lúc nhìn biểu cảm của Hạ Miên thì thở ra, vừa chạy vừa giải thích, "Anh

Kiên Cường rơi xuống bùn ạ."

Hạ Miên cười xoa đầu bạn nhỏ, "Thấy rồi, Tiểu Phong giúp anh Cường Cường

đó hả?"

Tiểu Phong gật gật đầu, Hạ Miên nắm móng vuốt bùn của cậu nói, "Đi, nhanh

về rửa."

Bên kia Cường Cường thấy bùa hộ mệnh rời đi, bước chân lập tức dừng lại.

Hạ Hải chống gậy, dùng khí thế nuốt núi dời sông gầm lên, "Còn không qua

đây!"

Cường Cường rụt cổ, biết không chạy được, chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.

Tránh cho bị đánh, thằng nhóc gần như không nhích nổi một bước chân, Hạ Hải

nhìn mà cơn tức trong lòng sắp bùng nổ.

Hắn cầm gậy đi thẳng qua, "Thằng nhãi này mày muốn tự đi hay để ba giúp

mày?!"

VÌ thế Cường Cường bị ba cầm gậy đuổi như đuổi vịt chạy về nhà.

Ai đi đường gặp hai cha con cũng ôm bụng cười to.

Nãy làm tượng đất ở vũng bùn thì chưa thấy gì, giờ trên đường người đi kẻ lại

ai cũng bình thường càng khiến tạo hình của Cường Cường thêm khôi hài.

Tiểu Phong túm tay Hạ Miên lén cười anh, thi thoảng còn không nín được "ha

ha" mấy tiếng.

Hạ Miên thấy cậu nhịn vất vả bảo, "Cứ yên tâm cười đi, không phải chỉ mỗi con

đâu."

Tiểu Phong nắm tay Hạ Miên cười ngửa trái ngửa phải.

Hạ Miên cũng thấy hài, cúi đầu nhìn chân cu cậu, "Không khó chịu sao?"

Tiểu Phong dơ lên để cô nhìn bùn khô trên đùi mình, "Khó chịu ạ, bám chặt

lắm."

"Vậy mau về rửa thôi nào." Hạ Miên dắt bạn nhỏ chạy.

Lúc Cường Cường phóng vào sân, tuy mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhưng đều

phải kinh ngạc.

Dễ tính như Lý Phương cũng không nhịn được quát: "Hạ Chí Cường! Con đứng

im đó cho mẹ, làm bẩn sân mẹ đánh chết con!"

Hạ Hải đợi Hạ Miên và Tiểu Phong về mới khóa chặt cửa lại.

Bên này Hạ Xuyên đã cầm sẵn ống da rắn lắp vào vòi bơm hướng đến chỗ

Cường Cường, vì tăng thêm lực rửa, hắn dùng ngón cái chặn nửa miệng ống,

dòng nước lập tức trở nên mạnh hơn.

"A a a!" Cường Cường bị phun mà giật mình, xoay người muốn chạy, Hạ Hải

cầm gậy đứng ngay sau, "Muốn đi đâu?!"

Cường Cường không dám động, rụt cổ mặc cho chú ba xối.

Lý Phương tức giận, "Cởi hết quần áo ra!"

Cứ vậy Cường Cường very đáng thương đứng trên phiến đá xanh trong sân tự

lột đồ mình, để Hạ Xuyên tắm rửa như một tác phẩm điêu khắc.

Hạ Miên sắp cười chết rồi, cô ôm Tiểu Phong cởi quần đùi giúp cậu, chỉ để lại

mỗi đồ lót dẫn đến cạnh Hạ Xuyên.

"Xong rồi không được nhúc nhích!" Hạ Xuyên liếc mắt cảnh cáo Cường Cường,

lúc quay qua tắm rửa cho Tiểu Phong thì dáng vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Hắn tháo ống da, thử phun Tiểu Phong một chút, ban đầu Tiểu Phong còn hơi

giật mình, nhưng sau đó không nhịn được bắt đầu cười khanh khách.

Hạ Xuyên thấy cậu không sợ thì yên tâm.

Xả bùn một lúc, Hạ Miên ôm bạn nhỏ đặt sang bên cạnh ngâm nước.

Lại nhìn đến Cường Cường, có thể hiểu tại sao hè nào nhà bác cả cũng phải

phơi hai chậu nước to rồi.

Tiểu Phong vừa ngồi tắm vừa nhìn Cường Cường kêu gào trong dòng nước

mạnh mẽ, tựa vào thành chậu cười nghiêng ngả.

Nhóm người lớn vừa tức vừa thấy hài.

Đợi Tiểu Phong tắm xong, Hạ Hải mới ném Cường Cường vào chậu tắm lần

cuối rồi mặc quần áo sạch sẽ.

Nhưng vẫn chưa xong.

Hạ Hải xách Cường Cường đến một cái lu trong sân, mặt vô cảm nói, "Không

kêu ba thì không bịt miệng, kêu thì ba bịt, tự chọn đi."

Cường Cường chổng vó nhìn gương mặt đen ngòm của ba mình, lắc đầu, "Con

không kêu, không cần bịt."

Hạ Hải không đáp, Cường Cường cô đơn lẻ bóng ngồi trong lu nhìn mọi người

bận rộn mà không còn gì lưu luyến.

Tiểu Phong thi thoảng chạy đến nhìn một cái, tò mò sờ cánh tay buông thõng

của anh trai.

Đến tận bữa tối, Hạ Miên cảm thấy có lẽ Cường Cường đã tình nguyện để ba

đánh một trận cho xong.

Hạ Xuyên và Hạ Hà sắp bàn ghế, Lý Phương và Hồng Quyên lục tục dọn đồ ăn.

Cường Cường lập tức sống lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mâm cơm,

đợi lúc Hạ Hải bưng một cái đĩa to ra hít hít nước miếng nói, "Ve sầu!"

Lúc trước Tiểu Phong nói thích ăn, thế nên đêm qua Hạ Xuyên bắt về rất nhiều,

đây cũng là món bình thường Cường Cường thích nhất.

Hạ Hải đặt đĩa xuống, cầm khăn hỏi, "Muốn ba trói không?"

Cường Cường vội vàng lắc đầu.

Hạ Hải ngồi về vị trí, cả nhà coi như không thấy con khỉ nhỏ kia, từng người

một ăn cơm.

Cường Cường ở trong lu trông mòn con mắt, không ngừng lau nước miếng.

Tiểu Phong ăn một miếng cơm lại quay đầu nhìn anh mình một cái.

Sau một lúc lâu do dự, nhóc con gắp mấy miếng ve sầu bỏ vào bát gỗ nhỏ, đứng

lên thử đi về phía Cường Cường vài bước.

Thấy người lớn không có ý ngăn cản, lập tức cầm bát đứng ăn cạnh Cường

Cường.

Sau đó nhân lúc không ai chú ý, nhanh chóng cầm một con lên nhét vào miệng

đối phương.

Cường Cường cảm động sắp khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện