Vinh Tín tưởng Ninh Thiều Bạch đang ám chỉ tình cảnh của mình hiện giờ, thở

dài đáp, "Còn không phải sao, em cũng bảo với ba rồi, đến anh Bạch ưu tú vậy

còn chưa có đối tượng, lại còn không gần nữ sắc... ánh mắt cao như thế, bốn

mươi tuổi cũng chưa chắc đã lấy vợ. Anh không kết hôn, em đây nào dám?"

"Kết quả anh biết ba em trả lời thế nào không?" Vinh Tín căm giận.

Ninh Thiều Bạch vô cảm hỏi, "Nói gì?"

"Thế mà lại bảo "mày có thể so sánh với Tiểu Bạch được sao? Mày chỉ cần giỏi

bằng một nửa thằng bé thôi, muốn độc thân cả đời bố mày cũng mặc kệ." "

"Nghe câu này xem, không phải ông ấy sốt ruột muốn em thành gia lập nghiệp,

mà là cảm thấy em không nên thân, muốn một đứa cháu, bồi dưỡng một người

thừa kế ưu tú khác!"

"Anh không biết bây giờ ông ấy đáng sợ cỡ nào đâu, lúc nào em ở nhà nhà là y

rằng bị kéo đi coi hồ lô biến*, chỉ vì muốn nghe mấy cái hồ lô bảy màu ấy gọi

ông ơi ông ơi thôi đấy."

Hắn kể đến đây thì hơi run lên, lại cảm thấy may mắn tiếp tục, "Thật đó anh

Bạch à, may mà anh vẫn chưa yêu ai."

"Ba em bảo, đợi đến khi Tiểu Bạch có đối tượng rồi vẫn chưa kết hôn, nhất định

sẽ đánh gãy chân em rồi ép lấy vợ."

"Anh không thể biết cái ánh mắt đấy đâu," Vinh Tín hoảng sợ, "Đã thế còn

chấm cái cô Cao Quỳnh Anh nhà họ Đường nữa chứ, nói gì mà phải lợi hại một

chút mới quản được em."

"Đấy mà là quản được em sao? Đòi mạng em thì có!" Vinh Tín bắt lấy tay Ninh

Thiều Bạch van nài, "Anh, nhất định đừng yêu đương, bằng không ngày anh

yêu đương chính là ngày chết của em!"

Ninh Thiều Bạch:...

Anh nở nụ cười giả tạo đáp, "Vậy cậu liệu mà tiêu dao một năm này đi, sang

năm tôi sẽ yêu, năm sau nữa kết hôn."

Vinh Tín sửng sốt, kinh ngạc giãy nảy lên, "Không phải chứ anh Bạch, đến cả

yêu đương kết hôn cũng làm theo kế hoạch á?"

"Không đúng, không nên quan tâm cái này," Vinh Tín nói, "Anh, anh không thể

đối xử với em như vậy được, hoãn hai năm đi, không, phải năm năm..."

Ninh Thiều Bạch cười lạnh, "Mở miệng nữa cẩn thận tôi cho năm nay luôn

đấy."

Vinh Tín tức khắc không dám.

Biết không thay đổi được quyết định của Ninh Thiều Bạch, Vinh Tín đành phải

tự mình nghĩ cách, vỗ tay bốp một cái quyết định, "Sợ cái gì chứ! Không phải

vẫn còn một năm đó sao? Đủ để theo đuổi nữ thần rồi, đến lúc ấy kết hôn với cô

ấy chẳng phải là xong à?"

Hắn tự tin sờ đầu mình, "Với gương mặt đẹp trai lẫy lừng này..." dứt lời, nhìn

chiếc khuyên tai cô độc trong gương, quay sang cười hì hì thương lượng với

Ninh Thiều Bạch, "Anh Bạch, hôm sinh nhật em anh có thể xỏ nốt bên còn lại

luôn không?"

Ninh Thiều Bạch khựng lại, nghiêng đầu hỏi, "Gì?"

"Hôm đấy em thấy khuyên tai của Hạ Miên rồi." Vinh Tín oán giận, "Ạn Bạch

thật bất công, bấm cho Hạ Miên thì thôi đi, còn đưa đôi khuyên đẹp nhất cho cô

ấy."

Sau đó lại tỏ vẻ rộng lượng xua tay, "Aizz, thôi, nên vậy, dù sao cũng là sinh

nhật người ta..."

Tiếp đến lại cười ha ha, "Ý tưởng của anh đỉnh thật, sinh nhật Hạ Miên lại tặng

một cuộc phẫu thuật nho nhỏ mới sợ chứ."

Mắt thấy Ninh Thiều Bạch trở nên nguy hiểm, Vinh Tín lập tức giơ ngón cái

khen ngợi hết lời, "Cực kỳ hợp với thân phận bác sĩ, vừa thực dụng vừa đặc

biệt, một món quà không ai có thể thay thế! Bảo đảm nhớ cả đời."

Thì ra là lòi ở đây.....

Đôi mắt Ninh Thiều Bạch nheo lại, đang suy xét xem có nên thương lượng với

bác Vinh một chút hay không, sớm ngày đưa tên này cho thiên kim họ Đường,

tránh ra ngoài làm hại người khác.

Vinh Tín vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đến gần, tiếp tục cười hỏi, "Vậy

nên em cũng muốn món quà như vậy, được không?"

Hắn sờ sờ vành tai vẫn chưa được bấm của mình, "Thật ra một cái cũng được, ít

nhất phải cân xứng..."

Ninh Thiều Bạch mỉm cười híp mắt, "Được, không cần đợi đến sinh nhật, giờ

làm cho cậu luôn."

"Thật ư?" Vinh Tín kinh hỉ.

"Thật," Ninh Thiều Bạch đáp, "Trước khi người chết thường được ăn no, chúng

ta quen nhau nhiều năm như vậy, nếu cậu phải chết, sao tôi có thể từ chối chút

nguyện vọng này chứ."

"Anh đừng nói mấy câu thấm người thế được không?" Vinh Tín ôm tay chà xát,

"Chí ít trước khi anh kết hôn, em vẫn có thể giãy giụa tìm đường."

Ninh Thiều Bạch cong môi, không nêu ý kiến.

Năm phút sau, trong nhà chính vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vinh Tín,

"Anh, anh nhẹ chút! Đau!!!! Em không làm nữa!!!"

Đã xỏ không thể không đâm, tên rời cung làm gì có chuyện quay đầu.

Hiệu suất của Ninh Thiều Bạch cực cao, lần trước mất hơn nửa tiếng, lần này

chưa tới mười phút đã kết thúc.

Vinh Tín che tai lại phiếm nước mắt, "Anh, đây mà là thực hiện nguyện vọng

trước khi chết gì chứ, rõ ràng là muốn đưa em lên đường thì có?"

Ninh Thiều Bạch dọn dẹp hòm thuốc, cười tủm tỉm hỏi, "Hay sinh nhật cậu tôi

tặng một đôi khác nhé?"

Vinh Tín cuống quít lắc đầu, "Không, không cần, em cảm thấy mình sống khá

tốt."

Đúng là một con người rộng lượng, đợi đến khi cơn đau qua đi, bắt đầu cầm

gương tiếp tục ca thán, "Không tồi không tồi, quả nhiên bấm hai bên đẹp mắt

hơn nhiều." "A phải rồi, mới làm xong có được chạm vào nước không?"

Ninh Thiều Bạch đáp, "Không sợ đau thì tùy cậu."

Sờ sờ vanh tai nóng rát, Vinh Tín tiếc nuối nói, "Tiếc quá, mai còn định rủ nữ

thần đi cầu trượt nước nữa chứ."

Động tác cất hòm thuốc của Ninh Thiều Bạch dừng lại, "Cầu trượt nước?"

Vinh Tín, "Ừm, khách sạn nghỉ dưỡng nhà họ Chu tháng sau chuẩn bị khai

trương, dạo này mời không ít người đến chơi thử trước, nói là để trải nghiệm."

"Không đùa đâu nha, khá là thú vị đó, lâm ninh hà kiến(?), một nơi yên tĩnh

giữa sự ồn ào, du nhập khái niệm khách sạn nghỉ dưỡng của phương tây."

"Ăn nhậu chơi bời đều có đủ, đằng sau tầng một đang xây bể bơi lớn, còn lắp

thêm cầu trượt, em thấy cô gái nào cũng thích chơi cái kia."

Nhắc đến là vẻ mặt hắn nhộn nhạo, "Ngẫm lại nghĩ đến cảnh nữ thần ăn mặc

gợi cảm trượt từ trên xuống, bị dòng nước nhẹ nhàng vây lấy... sau đó xuất hiện

từ trong mặt hồ tĩnh lặng, mái tóc dài xõa trên vai... xuất thủy phù dung..."

Hắn bất giác nuốt nước miếng, khóe mắt ngó thấy trên mặt Ninh Thiều Bạch

cũng là ý cười, Vinh Tín sửng sốt, cả kinh hỏi, "Anh Bạch, anh nghĩ cái gì đấy? Không phải là nữ thần của em đấy chứ? Không được phép!"

Ninh Thiều Bạch liếc hắn một cái, nhàn nhạt trả lời, "Tôi đang nghĩ nếu thật vậy

chắc chắn sẽ được bọc khá đều, có thể thả vào nồi dầu chiên luôn."

Vinh Tín:...

Phép so sánh này đáng sợ đến nỗi phản ứng đầu tiên của Vinh Tín là hình ảnh

nữ thần rơi xuống bát lòng trứng nhão nhão dính dính, sau khi chiên lên giòn

xốp vô cùng.

Hắn vội vã ném hình ảnh đáng sợ đó đi, sắp die hỏi, "Anh, dù anh không gần nữ

sắc cũng không nên biến thái như vậy chứ? Sao lại có thể nghĩ đến cảnh ném

mỹ nữ vào chảo dầu vậy?!"

Kết quả không biết mấy lời này buồn cười ở chỗ nào, Ninh Thiều Bạch lại

nhếch miệng, hỏi, "Có mời tôi không?"

Ban đầu Vinh Tín chưa kịp định hình câu nói này, một lúc lâu sau mới không

thể tin được thốt lên, "Anh muốn đi?"

Phải biết rằng trước nay Ninh Thiều Bạch chưa từng tham gia vào kiểu tiệc tùng

chơi bời này bao giờ, bao nhiêu người muốn mời cũng không được.

"Chu Gia Đống biết anh đi chắc vui chết luôn ấy." Vinh Tín lập tức cầm điện

thoại mở khóa.

Nhắc đến nhân vật thần bí nhất trong vòng tròn quan hệ, tuyệt đối không thể

thiếu Ninh Thiều Bạch.

Ngay khi xuất hiện vào hai năm trước, bằng thủ đoạn tài giỏi của bản thân một

mình đối chọi với hai nhà Hoắc Ninh, cứ thế nhất minh kinh tâm.

Sau đó không ít người kéo tơ lột kén dò xét từng thủ đoạn của Ninh Thiều Bạch,

cuối cùng đưa ra kết luận, tốt nhất nên kết bạn với người này, chưa đến vạn bất

đắc dĩ thì không nên đối địch.

Vào lục mọi người đang xoa tay chuẩn bị thể hiện mong muốn kết giao, người

này lại yên lặng chạy về bệnh viện đảm nhiệm vai trò bác sĩ.

Ngày xưa ngoài những buổi gặp mặt tất yếu, những kiểu bữa tiệc râu ria thế này

không hề tham gia.

Khiến nhóm người nhen nhóm ý định kết giao không thể xuống tay, đặc biệt

trong hai năm qua khi mà Moher phát triển vượt trội, càng khiến bọn họ mỗi lần

nhắc đến là lại lực bất tòng tâm.

"Quả nhiên Chu Gia Đống vui muốn chết," Vinh Tín cúp máy, "Cậu ta giải thích

vốn định gửi thiếp mời cho anh, nhưng sợ không thích nên không quấy rầy, nếu

muốn đi, lúc nào cũng có thể gọi đến báo một tiếng."

Ninh Thiều Bạch không tỏ ý kiến.

Vinh Tín lại vuốt cằm nhíu mày nhìn anh, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi,

"Đang êm đẹp tại sao lại muốn đi chơi thế? Hoàn toàn không phải phong cách

của Bạch à nha."

Ninh Thiều Bạch lười quan tâm tên dở hơi này nghĩ gì, "Mau ngủ đi, đừng làm

phiền tôi."

"Đột nhiên cảm thấy hứng thú là lúc em nhắc đến cậu trượt nước... bể bơi... các

cô gái..." Vinh Tín lẩm bẩm, vỗ tay bốp một cái nói, "Em biết rồi nhé! Có phải

anh muốn đi ngắm gái đẹp đúng không?!"

"Sang năm định yêu đương, năm nữa là kết hôn, dựa theo tính cách của anh,

nhất định lúc này sẽ đi khảo sát tình hình," Vinh Tín hưng phấn, "Em đoán đúng

chứ?"

Ninh Thiều Bạch:....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện