Ngọn gió xuân thổi từ dãy núi cao lớn phía Nam mang theo một chút hơi lạnh, cây đào gần cạnh Ngự Linh Cung nở rộ, gió thổi qua cánh đào nhẹ nhàng cuốn vào gió rồi bay lên không trung tạo ra một cảnh sắc thật tuyệt đẹp, tết nguyên đán đã kết thúc trong phút chốc mọi người quay trở lại hoàng cung tiếp tục với công việc của mình, Tử Ngôn lại bận rộn với việc chính của Nguyên Quốc, hắn gần như ngày nào cũng thiết triệu với các quan thần, ban đêm hầu như chỉ nghỉ ngơi một chút là trời đã sáng
Đại tổng quản hôm nay có việc phải xuất cung từ rất sớm, Diệp Tử thì trở về Bách Hoa Môn theo lời căn dặn của sư phụ Mã Lưu, Ngự Linh Cung bỗng chốc trở nên trống vắng nhân lúc không có hai người đó ở đây nàng nhất định phải tới bãi săn một chút, dù sao cũng là luyện tập, không thể cứ ở mãi trong cung thế này được
Trong phút chốc nàng đã thay xong bộ y phục của nam nhân, mái tóc dài được cột lên cao nhưng vẫn rất mượt mà, nàng gỡ hết trâm ngọc trên đầu xuống mọi thứ đã xong xuôi, nàng nhanh chóng rời khỏi Thiên Tử Thành một cách tự do tự tại mà không sợ bị ai chú ý tới
Nhược Hy leo lên lưng ngựa bình tĩnh rời khỏi cung, làn gió mát dịu luồn vào trong ống áo, phi mã chạy như bay, trên đường đi tới bãi săn nàng đi qua rất nhiều dân chúng, mọi người đang ra vào tấp nập trong thành, kèm theo cả tiếng rao to lớn của người bán hàng, thành Yên Vu rất náo nhiệt, nàng ngước nhìn xung quanh khóe miệng khẽ mỉm cười, bỗng chốc đã tới nơi, bãi săn lớn nhất của Nguyên Quốc hiện ra trước mặt nàng, từ xa đến gần đâu đâu cũng toàn là cát bụi
Nàng nhảy xuống ngựa, một tay vẫn cầm dây cương ngựa, đưa mắt nhìn xung quanh, binh lính đứng đó thấy nàng liền lập tức tới hành lễ cung kính vô cùng
""Hoàng phi nương nương, hôm nay người giá đáo đến đây có việc gì sao""
Nàng xua tay, ánh mắt thoáng ý cười khiến tên binh lính đó dường như gần hiểu ra một vài phần
""Không có gì, chỉ là hôm nay muốn tới luyện tập thôi""
""Vâng, nếu vậy xin hãy lên phía bên trên thần lập tức đi chuẩn bị tên và cung thuật cho người""
Nàng gật đầu, tên đó lập tức quay đi bộ dạng vội vã chạy về phía trước, nàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hiện lên sự thích thú, khi lần đầu tiên nàng tới nơi nàng cùng mọi người dường như chỉ cảm thấy rằng nơi nàng vô cùng nhỏ bé nhưng hôm nay đứng trên phía cao này một mình lại cảm thấy thật to lớn
Những tấm bia được đặt phía xa kia, ngoài ra còn rất nhiều những thứ khác xung quanh, mỗi một hướng được đặt một tấm bia hướng ra phía xa kia tùy vào khả năng của người bắn cung
""Nương nương, cung thuật đã được mang tới"" Hai tên binh lính theo sau hắn đặt xuống chiếc bàn gỗ gần ngay đó rồi cúi đầu rời đi trước
""Được rồi ngươi lui đi, phần còn lại ta sẽ lo liệu""
""Vâng, thần xin lui"" Dứt lời hắn liền đi xuống không làm phiền không gian riêng tư của nàng, một mình một bãi săn rộng lớn, đứng trên cao tựa như một vị thần tiên cao cao tại thượng đứng nhìn chúng sinh trong thiên hạ, nàng tự mình cười thầm thích thú, thật vui phải không
Nàng cầm cung thuật tên tay, tay bên phải rút ra một đầu tên sắc nhọn, thoang thoảng mùi của kim loại
Cung thuật được giương lên, đầu mũi tên nhọn hoắt bay ra lao tới tấm bia ngay trước mặt một cách tàn bạo
*phập* đầu mũi tên đâm trúng thẳng dấu đỏ tròn giữa tấm bia, kĩ thuật cung thủ của nàng vẫn tuyệt đỉnh như ngày trước không mấy thay đổi, nhớ lại khi đó cùng với Tư Ngạn Thiếu cầm trên tay hắc tên thuật thì thật sự rất sợ hãi đến nỗi cánh tay phải bây giờ nhớ lại vẫn còn run lên, nàng và hắn một chín một người không ai yếu thế hơn ai, không ai sợ ai cả hai vẫn liều mạng cầm lấy hắc tên thuật bắn về phía đối thủ không một chút khoan nhượng
Ánh mắt lạnh lùng nhìn những tấm bia phía xa, mỗi khi đứng trước đối thủ hay đứng trước một thứ gì đó được coi là đối thủ của nàng, nàng nghiêm nhiên không thể cười nổi trong mắt nàng chỉ có duy nhất hai từ đó là " tiêu diệt"
Ba mũi tên cùng một lúc bay ra lao đến ba tấm bia cách một một khoảng cách khá xa, đôi tay vẫn chẳng do dự, nàng đưa mắt thản nhiên nhìn ba mũi tên đó trúng vào đích
*Chíu* ba mũi tên khác cùng lúc bay tới phía mũi tên của nàng khiến chúng bị bắn ra đầu mũi tên cắm thẳng xuống mặt cát còn ba mũi tên đó lại trúng hồng tâm
Nụ cười của nàng chợt tắt, nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh ba mũi tên đó từ đâu ra là do ai bắn, chính xác là tên nào đã cản mũi tên của nàng, ngăn cản được tên thuật của nàng ắt hẳn thủ thuật vô cùng tuyệt đỉnh
""Nàng dám tự tiện rời khỏi cung sao, càng ngày càng coi ta không ra gì""
Mạc Tử Ngôn bước lên phía trên vừa rồi là hắn đứng bên dưới quan sát nàng một lúc rồi mới quyết định ra tay, vẻ mặt hắn lúc này rất tức giận, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ lại hiện lên, nàng lùi lại một bước, sắc mặt càng lúc càng khó coi
Sao hắn biết nàng tới đây mà có thể tìm ra được nàng, chẳng phải hắn đang thiết triều sao
Hắn làm cách nào mà...
""Đang nghĩ làm sao mà ta tìm được nàng à"" Hắn cầm cung thuật trong tay thản nhiên rút ra một mũi tên
""A không... không"" Nàng gãi đầu, ánh mắt có chút lẩn tránh, hắn biết nàng đang nghĩ gì sao đôi lúc nàng tự hỏi Mạc Tử Ngôn hắn rốt cuộc có phải là con người hay không, hắn bất cứ chuyện gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, mọi việc ở thiên sơn trùng quốc không việc gì là hắn không biết đến, quả là một người chẳng thể xem thường được
""Bức thư trên bàn nàng đọc đi"" Mũi tên được lao ra từ tên thuật của hắn mạnh hơn người bình thường trong phút chốc bay thẳng tới hồng tâm, tấm bia bị rạn nứt không còn hình thù như lúc đầu
Nàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cầm bức thư trên tay lướt qua nhanh chóng những dòng chữ được ghi trên đó
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt xanh sáng rực dường như có niềm vui nho nhỏ sâu trong đôi mắt ấy
""Công chúa của Thiên Quốc thành hôn sao""
""Ngày mai ta với nàng sẽ phải tới Thiên Quốc một chuyến, hôm đó là đại lễ quan trọng trong cuộc đời muội ấy ta nhất định không thể bỏ lỡ"" Tử Ngôn gật đầu, hắn đặt cung thuật xuống dưới đất
""Muội ấy?? Chàng quen vị công chúa đó sao"" Nàng nhìn hắn khó hiểu, từ muội ấy từ miệng hắn nói ra lại nhẹ nhàng vô cùng có cảm giác như vị công chúa đó khá quan trọng với hắn
""Nàng ấy là muội muội của Bạch Tử từ nhỏ đã rất thông minh hiểu chuyện, Bạch Tử lúc còn nhỏ thường xuyên tới Nguyên Quốc chơi cùng ta lúc đó có đem muội ấy theo cùng, muội ấy xinh và lanh lợi tuy chỉ là một công chúa nhưng muội ấy dần trưởng thành càng bộc lộ ra muội ấy tài giỏi giúp cho Bạch Tử khá nhiều vấn đề chính trị của Thiên Quốc, những lần khó khăn đều là muội ấy một tay giải quyết mọi chuyện cho nên ta rất thích tính cách của muội ấy""
Nghe vậy nàng một phần rất khâm phục nàng ấy, một phần lại thắc mắc tại sao lại thông minh tới vậy, thân là nữ nhi lại còn là một công chúa lại ham hiểu về chính trị các việc mà vua thường hay làm quan trọng hơn nữa là cùng với Bạch Tử bảo vệ cho giang sơn Thiên Quốc, nàng chẳng cần biết nàng ấy có giỏi võ thuật hay kiếm thuật hay không chỉ cần biết một vị công chúa cao quý mà được như vậy đã là rất khâm phục rồi
""Xem ra chàng rất quý trọng nàng ấy, nên mới quyết định tới Thiên Quốc một chuyến sao""
""Muội ấy đã tìm được người sẽ ở bên cạnh muội ấy cả đời ta nên tới chúc phúc cho một vị công chúa tài giỏi như vậy mới phải, ta chưa từng khâm phục bất cứ nữ nhi nào trong suốt cuộc đời ta, chỉ có muội ấy là duy nhất, rất khiến ta nể phục"" Hắn không chút do dự mà gật đầu cũng đủ để nàng hiểu một người có thể khiến Mạc Tử Ngôn nể phục thì nhất định người đó không thể dùng một từ là giỏi mà là quá tài giỏi
""Nếu vậy thì ta cũng rất muốn xem vị công chúa này rốt cuộc nàng ấy là người thế nào mà có thể khiến một vị vua băng lãnh cao cao tại thượng như chàng để tâm đến vậy"" Nàng khẽ nhún vai, đặt bức thư xuống bàn gỗ, thở dài một hơi
""Nào giờ về cung thôi, ngày mai còn phải đi xa"" Tử Ngôn cúi người xuống cầm lấy cánh tay nàng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi chỉ là trong ánh mắt hắn vẫn rất để tâm đến nàng
Trên đường đi tới Thiên Quốc, cũng vừa hay là mùa xuân nên cây cối khắp nẻo đường tới Thiên Quốc mọc lên rất nhiều, tươi tốt vô cùng, người người qua lại, các thương nhân theo nhau vào trong thành Liêu Dương của Thiên Quốc, cảnh tượng trước mặt thật phồn vinh và trường an
Đoàn xe ngựa chở hắn và nàng cứ đi thẳng vào trong thành không phải dừng lại bất cứ lúc nào, Mạc Tử Ngôn đang tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt tuyệt đẹp nhắm nghiền lại chẳng muốn mở ra, gió xuân mát lạnh ở Thiên Quốc thổi vào trong khiến giấc ngủ của hắn tốt hơn bao giờ hết, nàng nhẹ tay vén rèm cửa ra phía trước là Thiên Quốc chỉ cần đi qua cổng thành một chút là sẽ vào
Vào trong thành mới cảm thấy rằng đất đai lại cực kì rộng lớn, hai bên vệ đường là vô vàn thanh lâu, tửu điếm và các hàng bán rong, mùi thức ăn thoang thoảng ở khắp mọi người, cứ một chốc lại nghe thấy tiếng của chủ quán, đây là nơi tụ tập đông đúc của bá tánh và thương nhân, mọi thứ đều tráng lệ vô cùng vì nằm ở phía Nam Thiên Sơn nên ở Thiên Quốc có một con đường là con đường nhung lụa quan trọng của các Trung Nguyên Quốc, Nguyên Quốc, Tây An, Đại Nguy, Bắc Thần hầu hết ở Thiên Quốc là nơi có trữ lượng vải, nhung lụa lớn nhất không một giang sơn nào sánh bằng, tất cả các thương nhân đều phải đi qua đây ít nhất là 5 lần
Đoàn xe ngựa vào trong thành, binh lính cận vệ đều phải đi sát xung quanh để bảo vệ cho nàng và Tử Ngôn vì nơi đây tấp nập người, không biết có những loại người nào an nguy của hoàng phi và bệ hạ vẫn nên được bảo vệ an toàn nhất
""Bệ hạ, bao giờ chúng ta mới vào được trong cung"" Nàng lay người hắn, hắn không một chút nhúc nhích mắt vẫn nhắm lại, trầm giọng trả lời
""Một lát nữa, hoàng cung ở Thiên Quốc không giống như ở Nguyên Quốc cách một khoảng khá xa mới vào được trong cung còn ở đây chúng ta chỉ cần đi một lát nữa là sẽ tới""
""Tên ngốc Bạch Tử hắn cố tình xây dựng hoàng cung gần với thành Liêu Dương hơn để cho thể thỏa mãn thú vui của hắn, thật đúng là tên không ra gì, ngu ngốc""
Nàng mải mê ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh còn hắn từ từ chìm vào giấc mộng, không gian bỗng nhiên lặng im không ai nói một lời, có thể nghe được tiếng lọc cọc của ngựa đang chạy vào trong cung, thành Liêu Dương dù đã đi một đoạn khá xa nhưng vẫn có thể thấy được cái đông đúc đó, phía trước mờ ảo hiện ra trước mặt bóng hình của Thất Lưu Thành, rộng lớn và đẹp đẽ vô cùng
Đại tổng quản hôm nay có việc phải xuất cung từ rất sớm, Diệp Tử thì trở về Bách Hoa Môn theo lời căn dặn của sư phụ Mã Lưu, Ngự Linh Cung bỗng chốc trở nên trống vắng nhân lúc không có hai người đó ở đây nàng nhất định phải tới bãi săn một chút, dù sao cũng là luyện tập, không thể cứ ở mãi trong cung thế này được
Trong phút chốc nàng đã thay xong bộ y phục của nam nhân, mái tóc dài được cột lên cao nhưng vẫn rất mượt mà, nàng gỡ hết trâm ngọc trên đầu xuống mọi thứ đã xong xuôi, nàng nhanh chóng rời khỏi Thiên Tử Thành một cách tự do tự tại mà không sợ bị ai chú ý tới
Nhược Hy leo lên lưng ngựa bình tĩnh rời khỏi cung, làn gió mát dịu luồn vào trong ống áo, phi mã chạy như bay, trên đường đi tới bãi săn nàng đi qua rất nhiều dân chúng, mọi người đang ra vào tấp nập trong thành, kèm theo cả tiếng rao to lớn của người bán hàng, thành Yên Vu rất náo nhiệt, nàng ngước nhìn xung quanh khóe miệng khẽ mỉm cười, bỗng chốc đã tới nơi, bãi săn lớn nhất của Nguyên Quốc hiện ra trước mặt nàng, từ xa đến gần đâu đâu cũng toàn là cát bụi
Nàng nhảy xuống ngựa, một tay vẫn cầm dây cương ngựa, đưa mắt nhìn xung quanh, binh lính đứng đó thấy nàng liền lập tức tới hành lễ cung kính vô cùng
""Hoàng phi nương nương, hôm nay người giá đáo đến đây có việc gì sao""
Nàng xua tay, ánh mắt thoáng ý cười khiến tên binh lính đó dường như gần hiểu ra một vài phần
""Không có gì, chỉ là hôm nay muốn tới luyện tập thôi""
""Vâng, nếu vậy xin hãy lên phía bên trên thần lập tức đi chuẩn bị tên và cung thuật cho người""
Nàng gật đầu, tên đó lập tức quay đi bộ dạng vội vã chạy về phía trước, nàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hiện lên sự thích thú, khi lần đầu tiên nàng tới nơi nàng cùng mọi người dường như chỉ cảm thấy rằng nơi nàng vô cùng nhỏ bé nhưng hôm nay đứng trên phía cao này một mình lại cảm thấy thật to lớn
Những tấm bia được đặt phía xa kia, ngoài ra còn rất nhiều những thứ khác xung quanh, mỗi một hướng được đặt một tấm bia hướng ra phía xa kia tùy vào khả năng của người bắn cung
""Nương nương, cung thuật đã được mang tới"" Hai tên binh lính theo sau hắn đặt xuống chiếc bàn gỗ gần ngay đó rồi cúi đầu rời đi trước
""Được rồi ngươi lui đi, phần còn lại ta sẽ lo liệu""
""Vâng, thần xin lui"" Dứt lời hắn liền đi xuống không làm phiền không gian riêng tư của nàng, một mình một bãi săn rộng lớn, đứng trên cao tựa như một vị thần tiên cao cao tại thượng đứng nhìn chúng sinh trong thiên hạ, nàng tự mình cười thầm thích thú, thật vui phải không
Nàng cầm cung thuật tên tay, tay bên phải rút ra một đầu tên sắc nhọn, thoang thoảng mùi của kim loại
Cung thuật được giương lên, đầu mũi tên nhọn hoắt bay ra lao tới tấm bia ngay trước mặt một cách tàn bạo
*phập* đầu mũi tên đâm trúng thẳng dấu đỏ tròn giữa tấm bia, kĩ thuật cung thủ của nàng vẫn tuyệt đỉnh như ngày trước không mấy thay đổi, nhớ lại khi đó cùng với Tư Ngạn Thiếu cầm trên tay hắc tên thuật thì thật sự rất sợ hãi đến nỗi cánh tay phải bây giờ nhớ lại vẫn còn run lên, nàng và hắn một chín một người không ai yếu thế hơn ai, không ai sợ ai cả hai vẫn liều mạng cầm lấy hắc tên thuật bắn về phía đối thủ không một chút khoan nhượng
Ánh mắt lạnh lùng nhìn những tấm bia phía xa, mỗi khi đứng trước đối thủ hay đứng trước một thứ gì đó được coi là đối thủ của nàng, nàng nghiêm nhiên không thể cười nổi trong mắt nàng chỉ có duy nhất hai từ đó là " tiêu diệt"
Ba mũi tên cùng một lúc bay ra lao đến ba tấm bia cách một một khoảng cách khá xa, đôi tay vẫn chẳng do dự, nàng đưa mắt thản nhiên nhìn ba mũi tên đó trúng vào đích
*Chíu* ba mũi tên khác cùng lúc bay tới phía mũi tên của nàng khiến chúng bị bắn ra đầu mũi tên cắm thẳng xuống mặt cát còn ba mũi tên đó lại trúng hồng tâm
Nụ cười của nàng chợt tắt, nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh ba mũi tên đó từ đâu ra là do ai bắn, chính xác là tên nào đã cản mũi tên của nàng, ngăn cản được tên thuật của nàng ắt hẳn thủ thuật vô cùng tuyệt đỉnh
""Nàng dám tự tiện rời khỏi cung sao, càng ngày càng coi ta không ra gì""
Mạc Tử Ngôn bước lên phía trên vừa rồi là hắn đứng bên dưới quan sát nàng một lúc rồi mới quyết định ra tay, vẻ mặt hắn lúc này rất tức giận, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ lại hiện lên, nàng lùi lại một bước, sắc mặt càng lúc càng khó coi
Sao hắn biết nàng tới đây mà có thể tìm ra được nàng, chẳng phải hắn đang thiết triều sao
Hắn làm cách nào mà...
""Đang nghĩ làm sao mà ta tìm được nàng à"" Hắn cầm cung thuật trong tay thản nhiên rút ra một mũi tên
""A không... không"" Nàng gãi đầu, ánh mắt có chút lẩn tránh, hắn biết nàng đang nghĩ gì sao đôi lúc nàng tự hỏi Mạc Tử Ngôn hắn rốt cuộc có phải là con người hay không, hắn bất cứ chuyện gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, mọi việc ở thiên sơn trùng quốc không việc gì là hắn không biết đến, quả là một người chẳng thể xem thường được
""Bức thư trên bàn nàng đọc đi"" Mũi tên được lao ra từ tên thuật của hắn mạnh hơn người bình thường trong phút chốc bay thẳng tới hồng tâm, tấm bia bị rạn nứt không còn hình thù như lúc đầu
Nàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cầm bức thư trên tay lướt qua nhanh chóng những dòng chữ được ghi trên đó
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt xanh sáng rực dường như có niềm vui nho nhỏ sâu trong đôi mắt ấy
""Công chúa của Thiên Quốc thành hôn sao""
""Ngày mai ta với nàng sẽ phải tới Thiên Quốc một chuyến, hôm đó là đại lễ quan trọng trong cuộc đời muội ấy ta nhất định không thể bỏ lỡ"" Tử Ngôn gật đầu, hắn đặt cung thuật xuống dưới đất
""Muội ấy?? Chàng quen vị công chúa đó sao"" Nàng nhìn hắn khó hiểu, từ muội ấy từ miệng hắn nói ra lại nhẹ nhàng vô cùng có cảm giác như vị công chúa đó khá quan trọng với hắn
""Nàng ấy là muội muội của Bạch Tử từ nhỏ đã rất thông minh hiểu chuyện, Bạch Tử lúc còn nhỏ thường xuyên tới Nguyên Quốc chơi cùng ta lúc đó có đem muội ấy theo cùng, muội ấy xinh và lanh lợi tuy chỉ là một công chúa nhưng muội ấy dần trưởng thành càng bộc lộ ra muội ấy tài giỏi giúp cho Bạch Tử khá nhiều vấn đề chính trị của Thiên Quốc, những lần khó khăn đều là muội ấy một tay giải quyết mọi chuyện cho nên ta rất thích tính cách của muội ấy""
Nghe vậy nàng một phần rất khâm phục nàng ấy, một phần lại thắc mắc tại sao lại thông minh tới vậy, thân là nữ nhi lại còn là một công chúa lại ham hiểu về chính trị các việc mà vua thường hay làm quan trọng hơn nữa là cùng với Bạch Tử bảo vệ cho giang sơn Thiên Quốc, nàng chẳng cần biết nàng ấy có giỏi võ thuật hay kiếm thuật hay không chỉ cần biết một vị công chúa cao quý mà được như vậy đã là rất khâm phục rồi
""Xem ra chàng rất quý trọng nàng ấy, nên mới quyết định tới Thiên Quốc một chuyến sao""
""Muội ấy đã tìm được người sẽ ở bên cạnh muội ấy cả đời ta nên tới chúc phúc cho một vị công chúa tài giỏi như vậy mới phải, ta chưa từng khâm phục bất cứ nữ nhi nào trong suốt cuộc đời ta, chỉ có muội ấy là duy nhất, rất khiến ta nể phục"" Hắn không chút do dự mà gật đầu cũng đủ để nàng hiểu một người có thể khiến Mạc Tử Ngôn nể phục thì nhất định người đó không thể dùng một từ là giỏi mà là quá tài giỏi
""Nếu vậy thì ta cũng rất muốn xem vị công chúa này rốt cuộc nàng ấy là người thế nào mà có thể khiến một vị vua băng lãnh cao cao tại thượng như chàng để tâm đến vậy"" Nàng khẽ nhún vai, đặt bức thư xuống bàn gỗ, thở dài một hơi
""Nào giờ về cung thôi, ngày mai còn phải đi xa"" Tử Ngôn cúi người xuống cầm lấy cánh tay nàng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi chỉ là trong ánh mắt hắn vẫn rất để tâm đến nàng
Trên đường đi tới Thiên Quốc, cũng vừa hay là mùa xuân nên cây cối khắp nẻo đường tới Thiên Quốc mọc lên rất nhiều, tươi tốt vô cùng, người người qua lại, các thương nhân theo nhau vào trong thành Liêu Dương của Thiên Quốc, cảnh tượng trước mặt thật phồn vinh và trường an
Đoàn xe ngựa chở hắn và nàng cứ đi thẳng vào trong thành không phải dừng lại bất cứ lúc nào, Mạc Tử Ngôn đang tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt tuyệt đẹp nhắm nghiền lại chẳng muốn mở ra, gió xuân mát lạnh ở Thiên Quốc thổi vào trong khiến giấc ngủ của hắn tốt hơn bao giờ hết, nàng nhẹ tay vén rèm cửa ra phía trước là Thiên Quốc chỉ cần đi qua cổng thành một chút là sẽ vào
Vào trong thành mới cảm thấy rằng đất đai lại cực kì rộng lớn, hai bên vệ đường là vô vàn thanh lâu, tửu điếm và các hàng bán rong, mùi thức ăn thoang thoảng ở khắp mọi người, cứ một chốc lại nghe thấy tiếng của chủ quán, đây là nơi tụ tập đông đúc của bá tánh và thương nhân, mọi thứ đều tráng lệ vô cùng vì nằm ở phía Nam Thiên Sơn nên ở Thiên Quốc có một con đường là con đường nhung lụa quan trọng của các Trung Nguyên Quốc, Nguyên Quốc, Tây An, Đại Nguy, Bắc Thần hầu hết ở Thiên Quốc là nơi có trữ lượng vải, nhung lụa lớn nhất không một giang sơn nào sánh bằng, tất cả các thương nhân đều phải đi qua đây ít nhất là 5 lần
Đoàn xe ngựa vào trong thành, binh lính cận vệ đều phải đi sát xung quanh để bảo vệ cho nàng và Tử Ngôn vì nơi đây tấp nập người, không biết có những loại người nào an nguy của hoàng phi và bệ hạ vẫn nên được bảo vệ an toàn nhất
""Bệ hạ, bao giờ chúng ta mới vào được trong cung"" Nàng lay người hắn, hắn không một chút nhúc nhích mắt vẫn nhắm lại, trầm giọng trả lời
""Một lát nữa, hoàng cung ở Thiên Quốc không giống như ở Nguyên Quốc cách một khoảng khá xa mới vào được trong cung còn ở đây chúng ta chỉ cần đi một lát nữa là sẽ tới""
""Tên ngốc Bạch Tử hắn cố tình xây dựng hoàng cung gần với thành Liêu Dương hơn để cho thể thỏa mãn thú vui của hắn, thật đúng là tên không ra gì, ngu ngốc""
Nàng mải mê ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh còn hắn từ từ chìm vào giấc mộng, không gian bỗng nhiên lặng im không ai nói một lời, có thể nghe được tiếng lọc cọc của ngựa đang chạy vào trong cung, thành Liêu Dương dù đã đi một đoạn khá xa nhưng vẫn có thể thấy được cái đông đúc đó, phía trước mờ ảo hiện ra trước mặt bóng hình của Thất Lưu Thành, rộng lớn và đẹp đẽ vô cùng
Danh sách chương