Trong lúc ngơ ngác, cha Viên đã dừng xe lại.
Ba người ra khỏi bãi đỗ xe, đi một đoạn đã tới nhà Viên Hi.
Cô nhìn nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Nhà của Viên Hi và nhà của Nhiếp Chi Văn thuộc cùng một khu, từ nơi này đến nhà cô chỉ mất mười phút đồng hồ.
Lúc trước, mỗi khi Nhiếp Chi Văn tan làm về nhà thì đều đi dạo cùng cô.
“Hi Hi, vào nhà thôi...”
Trong lúc cô đang xuất thần thì cha mẹ đều đã vào nhà rồi, thấy cô còn ngẩn người ở cửa thì lập tức lên tiếng gọi cô.
Viên Hi gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong nhà, giống như cô đang xâm chiếm lãnh thổ của người khác vậy.
Cô nhìn xung quanh, thấy cách bài trí trước mặt vừa đơn giản vừa sang trọng.
Cũng phải, những người có thể mua được nhà ở tiểu khu này đều không phải những gia đình bình thường.
Cô lên lầu hai, vào phòng, mẹ Viên nhanh chóng đưa giấy báo trúng tuyển đại học Hải Thành cho cô.
Cô mở ra nhìn, giấy báo trúng tuyển vô cùng chuyên nghiệp, đây chính là nơi Nhiếp Chi Văn đang giảng dạy.
Nếu như có cơ hội, rất có thể cô có thể trở thành học sinh của anh, từ vợ biến thành học sinh, chuyện này nghe đúng là huyền huyễn...
Cô nhìn tờ thông báo, mỉm cười, mẹ Viên cũng cười theo.
Bà ôm lấy bờ vai của cô, an ủi: “Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, sức khỏe của con không được tốt, con có được thành tích như thế này là mẹ đã vui mừng lắm rồi.
Hi Hi, mẹ chẳng mong gì hơn, chỉ mong con vui vẻ khỏe mạnh...”
“Cảm ơn mẹ...!Con muốn ở một mình một lát.”
“Được...”
Sau bữa cơm chiều, Viên Hi đi dạo trong tiểu khu một chút, hi vọng có thể gặp được Nhiếp Chi Văn.
Lúc trước, bọn họ cũng thường đi dạo khung giờ này.
Cô đứng gần nhà Nhiếp Chi Văn khoảng chừng nửa tiếng, cuối cùng, bóng dáng quen thuộc cũng xuất hiện trước tầm mắt cô.
Gần một tháng không gặp, bóng lưng của anh nhìn càng cao gầy hơn lúc trước, nhưng mà vẫn thẳng tắp như vậy.
Anh vẫn mặc bộ tây trang màu đen, tuy nhiên, phần tóc sau gáy hơi dài, giống như là chưa kịp cắt tỉa.
Viên Hi đứng nhìn anh từ sau lưng, thấy trong tay anh đang nắm chặt một chiếc túi đựng tài liệu.
Cô do dự hồi lâu, không biết có nên gọi anh hay không.
Một giây trước khi anh mở cửa vào nhà, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí mà gọi anh lại.
“Thầy Nhiếp!”
Nhiếp Chi Văn nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, Viên Hi tiến lên phía trước một bước, vẫy tay với anh: “Thầy Nhiếp!”
Nhiếp Chi Văn lập tức giấu túi tài liệu ra sau lưng, nhíu mày nhìn cô gái còn chưa tới mười chín tuổi trước mặt...
“Xin chào, cô biết tôi?” Giọng điệu của anh vừa xa lạ vừa khách sáo, đây chính là giọng điệu nói chuyện của anh với học sinh hàng ngày.
“Xin lỗi đã làm phiền thầy thế này, chỉ là em là tân sinh viên của đại học Hải Thành năm nay.
Em nhìn thấy được ảnh của thầy trên website của trường nên vô cùng kính nể thầy, hi vọng có thể trở thành học sinh của thầy...!Em cũng đã xem những luận văn thầy viết, em rất có hứng thú với chúng...!Thầy xem...”
Viên Hi vừa nói, ánh mắt vừa dán chặt lên người Nhiếp Chi Văn.
Anh vẫn đẹp trai như trước, chỉ có điều gương mặt đẹp trai lúc này lại lộ ra vẻ hốc hác tiều tụy...
Nhiếp Chi Văn hiếm khi ngắt lời người khác: “Xin lỗi, dạo này tôi không có tinh thần, vợ tôi mới qua đời...!Xin lỗi...!Những chuyện này để sau khi khai giảng, nếu chúng ta có cơ hội gặp lại thì nói tiếp đi.”
Rõ ràng là anh không muốn nói thêm nữa, Nhiếp Chi Văn vẫn lịch sự và khách khí như trước.
Nói xong, Nhiếp Chi Văn quay người đẩy cửa vào nhà.
“Thầy Nhiếp, nhất định là thầy rất nhớ vợ của mình nhỉ?” Văn Hi biết hỏi như vậy là rất đột ngột, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
“Đúng vậy...” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Nhiếp Chi Văn đi vào nhà, đóng cửa lại.
Viên Hi sững sờ đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa nhà đóng chặt, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: “Em cũng rất nhớ anh...”