Buổi chiều các cô ở ký túc xá tắm rửa xong mới nhìn thấy tấm ảnh chụp này, người các cô thảo luận lâu như vậy lại có thể nhận thức cùng Tô Li, hơn nữa quan hệ nhìn cũng không tệ lắm!

Đối với dưa lại lần nữa xuất hiện ở bên người các cô, Trần Tuyết và Lưu Giai Giai hưng phấn không được, các cô sắp làm quần chúng ăn dưa!

Lưu Giai Giai chua xót nhìn giáo viên tiếng Anh, cô thật muốn hỏi Tô Li.

Loại thời điểm này thật phá lệ hâm mộ Trần Tuyết.

Tô Li lại lần nữa mở ra, bên trong có một loạt dấu chấm than, cô quay đầu liền nhìn thấy đáy mắt Trần Tuyết tràn đầy hưng phấn, lóe quang mang bát quái.

Tô Li: “???”

Trần Tuyết trộm từ trong hộc bàn móc di động ra, điểm vài cái, lại cẩn thận liếc nhìn giáo viên ngồi bên trên, sau đó đưa di động về phía Tô Li ở bên cạnh.

Tô Li cúi đầu nhìn, trên di động rõ ràng là ảnh cô và Triệu Cửu đi ở trường học.

Trần Tuyết lại lấy tờ giấy về, viết nói: “Hai bức ảnh này đang được truyền điên rồi.”

“Đồn đãi nói, soái ca bảng thông báo là bạn trai cậu.”

Rốt cuộc đợi Tô Li lâu như vậy, thời buổi này không phải chờ bạn gái, ai có kiên nhẫn như vậy?

Tô Li nghĩ nghĩ, kéo tờ giấy qua viết: “Quan hệ giữa chủ nợ và người thiếu nợ.”

Rốt cuộc, cẩu tử còn chưa có đưa cho cô thẻ ngân hàng.

Trần Tuyết vừa thấy, ngốc lăng, ý gì?

Cô nhớ tới chồng tiền của Tô Li, tay run run, tiếp tục viết: “Cậu ta là người cho cậu mượn tiền?”

Tô Li nghĩ nghĩ, gật đầu, nói cẩu tử nợ cô tiền không quá có thể tin.

Trong nháy mắt kia, hình tượng giáo thảo Triệu Cửu ở trong lòng Trần Tuyết vỡ thành tra nam.

Tuy rằng số tiền kia rất nhiều, nhưng học sinh trường số 1, trong nhà giàu có, một tháng cũng sẽ được cho tầm hai ngàn.

Cho nên giáo thảo bảng thông báo vì hai ngàn đồng, ở bên cạnh bảng thông báo canh Tô Li thẳng đến khi tan học?

Hơn nữa hôm qua mới cho mượn, hôm nay liền tới đòi nợ?

Trần Tuyết nhìn hai bức ảnh kia đột nhiên cảm thấy người không còn soái nữa, cô vo tờ giấy lại, phóng tới góc bàn, chờ tan học sẽ ném.



Vẫn là học tập tương đối tốt, nam nhân đều là mây bay.

Tô Li cũng cúi đầu bắt đầu viết, tuy rằng đã qua mười năm, nhưng xem lại vẫn nhớ khá nhanh, làm bài tập cơ sở một lần, là có thể nhớ được thất thất bát bát.

Tuy rằng đã là người đi làm, nhưng hiện tại trở lại, bài tập vẫn phải làm.

Bên kia, lái xe gần hai giờ, Triệu Cửu về đến nhà, nhìn quản gia đi tới, nói: “Cháu chuyển vào trường học ở, giúp cháu thu thập một chút.”

Quản gia choáng váng nhìn hắn: “Cái gì?”

Tiểu thiếu gia nhà mình nhìn hiền hoà không có tính tình thiếu gia gì, nhưng cùng hắn ở lâu, là có thể biết, hắn các mặt rất bắt bẻ.

Nếu đồ ăn không tốt, hắn sẽ không phát giận, nhưng hắn sẽ dứt khoát không ăn, nếu ở không đủ thoải mái, hắn cũng sẽ không mắng bọn họ không có làm tốt, mà chính mình sẽ đi ra khách sạn, quần áo năm nay đưa tới không hợp mắt hắn, hắn sẽ trực tiếp mặc quần áo năm trước.

Quản gia đang lo lắng 2 năm sau hắn đi ra nước ngoài sẽ sống như thế nào, hắn hiện tại lại muốn dọn vào ký túc xá ở?

“Tiểu…… Thiếu gia?” Quản gia có hơi chút hoài nghi tinh thần của hắn có vấn đề.

Triệu Cửu đi được hai bước, đối thượng với ánh mắt hoài nghi của quản gia, nghĩ nghĩ thói quen sinh hoạt của chính mình trước khi xuất ngoại, vội nói: “Thích ứng trước mà thôi.”

Năm đó hắn giống như không thích ứng được, nên lúc ban đầu mới sống thảm như vậy, so với thời điểm ba hắn bị thả ra ngoài rèn luyện còn thảm hơn, sau đó hắn gặp Tô Li so với hắn còn thảm hơn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện