Tạ Tình không muốn đi: "Cô út, cô cứ cầm đi, cha cháu đã đưa phiếu cho ông bà nội rồi, cháu và chị có thể đến chỗ ông bà nội ăn!"Kéo qua kéo lại như vậy, Tạ Kiều sợ Lục Hướng Vinh phát hiện không đúng sẽ đi ra xem thử.

Trước khi nấu cơm, Lục Hướng Vinh đã cho thấy thái độ không muốn làm phiền nhà mẹ cô, Tạ Kiều sợ Lục Hướng Vinh bực mình đến lúc đó một mình đi trong huyện kiếm lương thực.

Khi đó nếu Lục Hướng Vinh xảy ra chuyện gì thì cô cũng không sống nổi.

Tạ Kiều vội vàng nói: "Trước mắt cháu cứ đem về để ở chỗ ông bà nội, hai ngày nữa cô qua lấy có được không?"Tạ Tình còn muốn nói điều gì đó nhưng tiếng của Đại Thiết từ bên trong truyền tới: "Mẹ, mẹ đâu đó? !""Cô út, vậy cô nhớ đến nhà ông bà nội lấy nhé!" Cô nhóc bỏ lại những lời này, chạy thật nhanh, cô bé được cha dặn dò, lúc tới chỉ có thể cho Tạ Kiều nhìn thấy, "Cháu đi về trước! Tạm biệt cô út.

"Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô nhóc từ từ đi xa, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô nhóc này cứ tiếp tục kiên trì thì cô thật là không biết nên làm cái gì mới phải nữa.

"Mẹ?" Đại Thiết đến sân sau, nhìn thấy Tạ Kiều từ trong vườn đi ra, cậu ta sững sốt một chút, "Không phải mẹ đi nhà xí à?"Tạ Kiều nhìn cậu ta một cái nói: "Đổ phân.

"Đại Thiết cũng không hỏi gì, rất sợ hỏi một câu nữa, Tạ Kiều sẽ bảo cậu ta đi đổ phân.


Tạ Kiều múc một gáo nước, rửa tay rồi mới đi ăn cơm, vừa vặn nghe thấy Lục Hướng Vinh nói với Tiểu Tể: "Phải đợi mẹ con trở lại mới có thể ăn.

"Giọng nói ôn hòa nhưng lại nói một không hai.

Đừng nói đứa bé nhát gan thích khóc như Tiểu Tể mà đến Nhị Muội xảo quyệt bụng kêu mấy tiếng rồi cũng không dám lỗ mãng.

Tạ Kiều vừa vào cửa, ánh mắt của Nhị Nha cũng sáng lên: "Cha, mẹ đã trở lại!"Lục Hướng Vinh quay đầu nhìn, mặt mũi ôn hòa, nhưng Tạ Kiều bị anh nhìn một cái thì bất giác chột dạ, luôn cảm giác mình bị nhìn thấu.

Không đợi Tạ Kiều nói gì để dẹp cảm giác chột dạ trong lòng mình xuống đồng thời dời sự chú ý của Lục Hướng Vinh đi thì anh đã nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi.

"Cái gì cũng không truy cứu, cái gì cũng không so đo.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, chuyện gặp cháu gái vừa nãy hẳn là không bị Lục Hướng Vinh biết.

Cô cầm đũa lên, vừa ăn khoai tây vừa nói: "Anh Vinh, chiều nay anh còn phải đi dạy hả? Là học sinh thi phải không?"Lục Hướng Vinh dạy vào mùng hai, gần đây đang diễn ra kỳ thi cuối kỳ, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thu hoạch vụ lúa mì đầu tiên, học sinh trung học cơ sở cũng phải về nhà để thu hoạch lúa mì, tranh thủ kiếm điểm công.

Lục Hướng Vinh uống một hớp rượu loãng, gật đầu nói: "Còn có mấy bài thi chưa thi xong, phải làm cho xong.

""Vậy hôm nay anh hãy viết cho em một phong thư, ngày mai em vào trong huyện.

" Tạ Kiều nhìn thấy chén cháo của Lục Hướng Vinh đã thấy đáy, liền muốn đổ bén cháo của mình cho anh, "Nếu không qua hai ngày nữa thu hoạch lúa mì rồi, đại đội cũng không cho phát phiếu ra ngoài nữa.

"Lục Hướng Vinh giơ tay cản chén mình, "Em ăn đi, buổi sáng còn lên sốt, quên rồi hả?"Tạ Kiều dừng một chút, giải thích: "Em không thích ăn cái này lắm.


""Ngoan, ăn đi.

" Lục Hướng Vinh dùng giọng điệu dỗ Nhị Nha để dỗ Tạ Kiều, cô nhanh chóng cầm chén của mình lại, có chút lúng túng nói sang chuyện khác: "Chờ buổi tối viết thư cho em, lát nữa em vào trong đội xin giấy xác minh, như vậy ngày mai có thể vào huyện.

"Lục Hướng Vinh biết từ chối hoặc là hàm hồ không đồng ý thì sẽ khiến Tạ Kiều không vui, bèn gật đầu nói: "Được.

"Sau khi ăn xong, đám học sinh làm trực nhật trong lớp Lục Hướng Vinh tới đẩy anh đến trường, Tạ Kiều thì ở nhà chỉ huy hai anh em Đại Thiết Nhị Nha rửa chén.

Nhị Nha muốn lười biếng, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tạ Kiều nói: "Mẹ, con còn phải học thuộc lòng nữa.

""Mày học thuộc cái con khỉ!" Đại Thiết không chút do dự vạch trần cô bé, ôm đệm cỏ trong phòng ra phơi nắng đồng thời tố cáo với Tạ Kiều, "Mẹ, mẹ đừng tin Nhị Nha nói, mỗi lần nó mở miệng nói học thuộc bài thực tế là nhắm mắt mà ngủ!"Nhị Nha nào dám thừa nhận: "Em không có!"Tạ Kiều đem tất cả đệm cỏ hơi mốc ra ngoài phơi nắng, nghe hai anh em cãi nhau, cô nghiêng đầu nhìn sang, nói: "Nhị Nha, nhà chúng ta cho tới bây giờ chưa học hành tử thế thì phải đi làm.

"Thấy Lục Thiết đắc ý, Tạ Kiều chỉ đích danh cậu ta nói: "Đại Thiết, bởi vì con gây ra chuyện nên bây giờ chúng ta không có gì để ăn, mẹ và cha con phải nghĩ cách kiếm lương thực, bắt đầu từ hôm nay con ở nhà cùng Nhị Nha thay phiên nhau giặt quần áo nấu cơm, trông nom Tiểu Tể, có vấn đề gì hay không?"Đại Thiết cứng lại, "Mẹ, con là một thằng con trai mà, làm sao con có thể giặt quần áo, nấu cơm và trông em chứ?""Đúng là con trai trong đại đội không cần làm những việc này nhưng bọn họ đều biết vào ruộng làm việc, qua hai ngày nữa chính là lúc thu hoạch lúa mì, con cùng mẹ đi làm nhé?" Tạ Kiều nhặt gậy gỗ lên, đập đập tấm đệm cỏ nhằm phủi sạch cỏ mốc và bụi bám ở trên, "Đi làm đồng với mẹ cũng được, dù sao hai ngày nữa cha con cũng nghỉ, đến lúc đó việc nhà giao cho anh ấy, các con đi theo mẹ làm đồng.

"Hai đứa trẻ không cãi nhau nữa, lập tức tỏ thái độ nói ở nhà làm việc.

"Được, vậy thì bắt đầu từ hôm nay.


" Tạ Kiều đem chiếu rơm ở trong phòng ra ngoài, đặt ở bên cạnh giếng," Chờ lát nữa hai anh em giặt cái này, mẹ đi ra ngoài một chuyến.

"Cô phải đến trong đội xin giấy, báo nghỉ, lấy giấy phép đi vào trong huyện.

Lúc rời đi, Tạ Kiều còn nghe hai anh em vừa nói xấu đối phương, đùn đẩy chuyện giặt chiếu rơm lên đầu nhau.

Tạ Kiều quay đầu nhìn bọn chúng một cái, cũng nói: "Lúc mẹ trở về muốn nhìn thấy tất cả đều được giặt sạch.

"Hai đứa trẻ ngậm miệng, Tạ Kiều lại chỉ về phía Tiểu Tể đang cầm cỏ chơi ở ngưỡng cửa gian nhà chính, nói: "Thuận tiện trông em trai, đừng để cho nó đi ra ngoài.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện