Ngày Lục Yên đến trường mới liền nhìn thấy Thi Nhã mặc một bộ váy do Thi Tuyết Nhàn tỉ mỉ chuẩn bị, đoan chính mà ngồi ở hàng trước.

Thi Nhã không đậu Tam trung Bắc Thành, không nhiều không ít, vừa thiếu đúng ba điểm.

Thi Tuyết Nhàn thấy Lục Giản hình như không muốn giúp Thi Nhã, bà ta đành phải lấy thân phận bà Lục, hạ mình đi xin hiệu trưởng Tam trung Bắc Thành giúp đỡ.

Nhưng không nghĩ tới, hiệu trưởng lại quen vợ trước của Lục Giản, không chỉ quen, mà còn rất thân thiết. Thi Tuyết Nhàn nhận không ít lời châm chọc từ ông ấy, nhưng bà ta cũng chỉ có thể cười lấy lòng, dù sao cũng là mình có việc xin người ta giúp.

Chiều hôm đó ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, bà ta tức giận đến run người, đôi môi cũng tái nhợt.

Nhưng mà cũng may hiệu trưởng vẫn để lại mặt mũi cho Lục Giản, đồng ý cho Thi Nhã nhập học, Thi Tuyết Nhàn cũng coi như là không có nhận không.

Thi Nhã và Lục Yên được phân tới cùng một lớp, nhưng mà Lục Yên không rảnh để ý tới cô ta, lập tức đi tới cuối phòng học ngồi xuống.

Trong quá khứ, lúc Lục Yên học cao trung, cô luôn thích ngồi ở phía sau để giải trí, cùng các nữ sinh xem video về thời trang, hoặc là cùng các nam sinh chơi game.

Đằng trước có mấy bạn học nữ ngồi vây quanh bên nhau, thấp giọng nghị luận về cái gì đó.

——

“Tớ nghe nói con gái của Lục thị học cùng lớp chúng ta á!”

“Thiệt hay giả vậy, em gái Lục Trăn cùng lớp với chúng mình?!”

“Đúng vậy, không biết là ai đây.”

“Nếu trở thành bạn bè của cậu ấy, có phải có thể thường xuyên được nhìn thấy Lục Trăn hay không!”

“Ha ha, vậy thì có ích lợi gì, có thể thấy nhưng không thể ăn.”

“Này ~ cậu quá không thuần khiết, nếu có thể trở thành bạn bè với em gái anh ấy, nói không chừng có thể làm quen với anh ấy đấy.”

……

Lục Trăn ở trường học là một nhân vật phong vân, rất được hoan nghênh, dù sao thì dáng dấp anh tuấn, tỏa nắng như ánh mặt trời thì ai không thích chứ, ngay cả trường học cũng không có ít cô giáo thiên vị cậu.

Các nữ sinh nhìn xung quanh, tìm kiếm khắp nơi, suy đoán bạn học nào có thể là em gái của Lục Trăn.

Lục Yên đem đầu rũ xuống, dung mạo của cô rất giống Lục Trăn, nhưng cô không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mà Thi Nhã lại nghênh ngang hếch cằm, cái cổ cũng chỉ ngắn hơn cổ thiên nga, trên mặt là biểu tình như là sợ người khác không biết cô ta có quan hệ với Lục Trăn.

Bạn thân Tần Cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra tâm tư của cô ta, vì thế cố ý cất cao giọng điệu: “Nhã Nhã, nghe nói anh trai cậu Lục Trăn đêm nay muốn mở party âm nhạc, rất muốn đi nha~.”

Tiếng của cô ta vừa đủ dùng, có thể làm cho nữ sinh xung quanh đều nghe được, cũng sẽ không có vẻ là do cố ý.

Các nữ sinh lập tức nhìn Thi Nhã bằng ánh mắt tò mò, Thi Nhã duỗi tay sợi tóc ra sau tai, cằm nâng càng cao, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng biết, không phải là người quen, anh tớ sẽ không mời, nhưng nếu cậu muốn đi xem thì tớ có thể nói với anh ấy một chút.”

Tần Cần kéo tay Thi Nhã, mỉm cười: “Cảm ơn Nhã Nhã.”

Tính Thi Nhã vừa tự ti lại vừa sĩ diện nên không có nhiều bạn bè lắm, Tần Cần là bạn học sơ trung của cô ta, bởi vì biết cô ta ở Lục gia, nên luôn cố ý ôm đùi Thi Nhã, tâng bốc, nịnh hót, vì vậy hai người đúng rất hợp nhau và trở thành “Bạn thân tốt”.

Tần Cần “Tuyên truyền” cho mọi người, bây giờ cả nửa lớp đều biết Thi Nhã là em gái của hot boy Lục Trăn, cũng có không ít nữ sịn đến ngồi bên cạnh Thi Nhã, chủ động bắt chuyện cùng cô ta, khen váy cô ta đẹp.

“Váy này là do mẹ tớ mua, là thương hiệu ở Paris.”

“Anh tớ không thường xuyên về nhà nên tớ cũng không gặp anh ấy nhiều lắm.”

“Anh ấy không đưa tớ đến đây, các cậu cũng biết anh tớ đấy, bên ngoài đối với anh cũng lạnh nhạt nhưng thật ra trong lòng rất thương tớ.”

Thi Nhã rất thích cảm được được mọi người vây quanh như thế này, vì Thi Tuyết Nhàn chưa kết hôn mà đã có con, nên lúc trước luôn bị gièm pha, Thi Nhã từ nhỏ đã bị người khác lạnh nhạt nên cô ta rất khát khao được người khác chú ý tới mình.

Lục Yên chỉ là cảm thấy buồn cười, ở nhà mẹ của cô ta là Thi Tuyết Nhàn luôn tìm mọi cách để ly gián quan hệ cha con giữa Lục Trăn và Lục Giản, lúc này cô ta lại trở thành em gái ngoan của Lục Trăn.

Tuy nhiên, Thi Nhã có thể lớn tiếng dọa người ở học kỳ mới, trở thành nữ sinh được chú ý nhất lớp, không chỉ do cô ta là em gái Lục Trăn, mà cô ta còn là con gái nhỏ của tập đoàn Lục thị.

Tập đoàn Lục thị đã bắt đầu khởi nghiệp từ thời dân quốc, phát triển đến nay đã trải qua không ít lần cải cách và nâng cấp, bây giờ tên tuổi đã vang danh cả nước, là hào môn thế gia chân chính.

Những hào quang mộng ảo này đủ khiến cho lòng hư vinh của Thi Nhã nhiều lên.

Lục Yên không muốn nghe mấy lời ríu rít nịnh bợ Thi Nhã của mấy nữ sinh kia, đeo tai nghe của mình lên.

Lúc này, cô gái bên cạnh ghé sát vào cô, tò mò hỏi: “Đây là tai nghe của cậu?”

Lục Yên ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy có một làn da mềm mịn, một đôi mắt hạnh yêu kiều, cười rộ lên thì giống như vầng trăng non.

Lục Yên kéo tai nghe ra, đưa cho cô gái nayd, cô ấy hưng phấn tiếp nhận, nói: “Tớ cũng muốn có một cái tai nghe, nhưng mà giá của món đồ này quá đắt, nhà tớ không cho mua.”

“Là của anh tớ đưa.”

Hiện tại Lục Trăn yêu thương cô hoàn toàn không có điểm dừng, xe đạp, tai nghe, máy chơi game... Chỉ cô muốn, Lục Trăn đều sẽ nghĩ cách đưa tới tay cô.

Nếu là quá khứ, muốn người ba nghiêm khắc kia đưa cho cô một cái máy chơi game thì mặt trời phải mọc đằng Tây.

Cho nên đãi ngộ của em gái và con gái rất khác nhau.

“Cậy đang nghe ai hát vậy?”

“Trương Quốc Vinh.”

“A! Tớ cũng siêu thích anh ấy, tớ có nghe cùng cậu không?”

Lục Yên thấy cô gái kia tính cách rất rộng rãi, vì thế đưa tai nghe đưa cho cô ấy, khi đó tình bạn bè giữa các nữ sinh rất đơn giản, nghe xong một bài hát, hai người rất nhanh đã trở nên quen thuộc.

Nữ sinh này tên là Tề Ngọc Hoàn, nhưng mà trước các nam sinh luôn lấy tên cô ấy để nói giỡn, kêu là Dương Quý Phi, điều này làm cô ấy rất buồn rầu.

Đáng tiếc đây tên là ba mẹ đặt, cô nàng cũng không còn cách nào.

* Dương Quý Phi còn có tên là Dương Ngọc Hoàn nên Tề Ngọc Hoàn mới bị chọc vậy. (Mọi người nên tìm hiểu thêm về DQP và cả tứ đại mỹ nhân của TQ, nó rất chi là thú dị)

Lục Yên hỏi cô ấy: “Cậu là học sinh từ sơ trung học lên à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cậu có biết một nữ sinh tên là Giản Dao không?”

Tề Ngọc Hoàn ngơ ngác lắc đầu: “Không biết, sao vậy?”

“Tớ muốn gặp cô ấy, cô ấy đối với tớ là một người rất quan trọng.”

Đó chính là mẹ ruột của cô.

Lục Yên muốn học tại Tam trung Bắc Thành, còn có một nguyên nhân khác đó chính là Giản Dao.

“Cô ấy là học sinh của trường chúng ta hả?” Tề Ngọc Hoàn hỏi.

“Theo lý thuyết thì hẳn là vậy.”

“Lớp mấy?”

“Không biết nữa.”

Tề Ngọc Hoàn là một cô gái nhiệt tình, cô ấy nghĩ nghĩ, nói: “Tớ có quen vài bạn học ở lớp khác, tớ có thể kêu bọn họ giúp mình lưu ý một chút, xem có tìm được hay không.”

“Cảm ơn cậu! Nếu có thể tìm được, vậy cậu đã cho tớ một đại ân rồi.”

“Đừng khách khí.”

Lúc hai cô đang nói chuyện, bên cửa sổ bỗng nhiên có nữ sinh kinh ngạc thốt lên: “Lục Trăn tới kìa!”

Cả một nửa nữ sinh trong lớp đều duỗi đầu nhìn ra cửa sổ.

Chàng trai lãnh khốc, Lục Trăn mặc theo phong cách tương đối tiền vệ, áo khoác đen phối với quần bó sát, đeo đôi giày da màu đen, dây giày cột tán loạn.

Nếu là thẩm mỹ của thời Lục Yên, chiếc quần bó sát của cậu quả thực làm người ta cay mắt, nhưng các nữ sinh xung quanh cô lại cảm thấy cậu rất ngầu, nhìn cậu như nhìn minh tinh, cả tập thể đều mê trai.

Cậu không kiêng dè gì sải bước tiến vào vào lớp 2 năm nhất. (Kiểu như lớp 10A2)

Tất cả mọi người cho rằng Lục Trăn tới tìm Thi Nhã, nhưng mà cậu lại thẳng thừng đi ngang qua Thi Nhã, lập tức đi về phía Lục Yên.

Lục Yên còn đang mang tai nghe nghe nhạc, Lục Trăn không chút khách khí mà kéo tai nghe của cô xuống, Chân dẫm trên ghế, cúi người nhìn cô.

“Ai cho em đem tai nghe tới trường học?”

“Tại sao không thể mang theo.”

“Nếu để Lục lão đầu biết, thế nào cũng đánh lão tử cho coi.”

Lục Yên hì hì nở nụ cười, nói: “Em sẽ không để cho ông ấy biết, đây là bí mật của hai ta.”

Lục Trăn là anh cả, đương nhiên sẽ không trách móc em gái quá mức, ngồi vào ghế trống phía trước, đặt hai tờ vé lên bàn cô.

“Buổi tối hôm nay có party, tới cổ vũ cho ba... Không phải, tới cổ vũ cho anh trai em.”

Cậu bị lẹo bởi từ "ba" của cô luôn rồi.

Lục Yên cầm vé, thoải mái đáp ứng: “Được!”

Lục Trăn cũng không phí lời nữa, đứng dậy rời đi, nhân tiện vỗ vỗ gáy cô, thu lại tai nghe.

Lục Yên ôm đầu, nhìn bóng dáng cậu bĩu môi.

Các bạn học nữ xung quanh thấy hai người tự nhiên thân mật như vậy, đương nhiên ý thức được quan hệ của họ không đơn giản, ánh mắt rơi xuống trên người Thi Nhã, thay đổi suy nghĩ.

“Sao vậy ta, cậu ấy không phải nói Lục Trăn là anh trai cậu ấy sao, làm sao lại không phản ứng vậy, còn đem vé đưa cho người khác.”

“Chắc là giả rồi

, Lục Yên và Lục Trăn lớn lên mới giống nhau, hơn nữa đều là họ Lục.”

“Nghe nói Lục gia có mẹ kế mà, cậu ta không phải là con riêng của bà mẹ đó chứ.”

“Làm ơn đi, em kế kém em ruột cả mười vạn tám ngàn dặm luôn đấy, cậu ta có mặt mũi mà nói như vậy sao.”

“Chút nữa là bị cậu ta lừa rồi.”

……

Khuôn mặt Thi Nhã đỏ bừng, tay gắt gao nắm góc váy, môi dưới bị cắn trắng bệch.

Cái gọi là tự làm tự chịu là như vậy, người khác có thể ca ngợi cô ta bao nhiêu cũng có thể chê bai cô ta bấy nhiêu.

Lục Yên cảm thấy mặc dù không cần cô ra tay, Thi Nhã cũng tự đi tìm đường chết.

Người khó đối phó nhất chính là mẹ của cô ta, bà ta giở thủ đoạn làm cha con Lục gia trở mặt thành thù.

Thậm chí người phong vân cả đời như Lục Giản đến lúc tuổi già, hai đứa con trở điều tiếc nuối nhất cuộc đời ông.

Mà Lục Trăn cuối cùng cũng không còn là thiếu niên khí phách hăng hái kia nữa, mất cha, mất vợ, mất con... Ông trở thành một người rất cô đơn.

Lục Yên sống lại trở về, tuyệt đối sẽ không để người cô yêu quý chịu bất kì sự tổn thương nào.

*

Đôi mắt trong veo của Tề Ngọc Hoàn chờ mong mà nhìn Lục Yên, nói đúng ra là chờ mong hai tấm vé trong tay cô.

Lục Yên hào phóng mà đưa tấm vé cho Tề Ngọc Hoàn: “Buổi tối cùng đi đi.”

“Được được!” Tề Ngọc Hoàn mặt mày hớn hở nói: “Đêm nay sẽ có trò hay để xem.”

Lục Yên khó hiểu: “Trò hay gì?”

“Cậu không biết sao? Party âm nhạc của anh cậu được mở ra để chống đối với Thẩm Quát đó!”

“Anh ấy cùng Thẩm Quát cạnh tranh với nhau?”

“Nghe nói Thẩm Quát cùng mấy người bạn mở quán múa hát, đêm nay khai trương ngay ở phố giải trí, sau khi Lục Trăn biết liền thuê luôn tầng hầm đối diện, cũng mở quán múa hát, hơn nữa là miễn phí, tất cả mọi người đều có thể đi vào chơi, rõ ràng là muốn cùng Thẩm Quát chống đối còn gì! Có miễn phí rồi thì ai còn đi quán múa hát mất phí nữa, nhà các cậu thật là có tiền!”

Lục Yên nhíu mày: “Thật hay giả?”

Lục Trăn làm những việc này, nửa lời cũng không ói với cô.

“Đêm nay đi xem chẳng phải sẽ biết sao.”

“Ừm.”

*

Sau khi tan học, Thẩm Quát đeo túi xách, chây lười đi ra khỏi trường.

Một cơn gió thổi qua, tờ quảng cáo party âm nhạc của Lục Trăn bay tới dưới chân anh, vừa lúc bị chân trái của anh dẫm lên.

Thẩm Quát nhặt tờ giấy quảng cáo nhìn một cách đơn thuần, khóe mắt nổi lên một tia lạnh lẽo.

Anh cùng bạn mình cùng nhau mở quán múa hát, dùng hết số tiền mà anh kiếm được trong những năm qua, mà vị thiếu gia họ Lục kia lại mở miễn phí, nói rõ ra là muốn cùng anh đối nghịch, làm việc làm ăn của anh sụp đổ.

Sau một lúc lâu, Thẩm Quát đem tờ quảng cáo ném vào thùng rác đầy ruồi muỗi, sau đó đi về phía phố giải trí.

- ------

* Editor: Khi mày không có thời gian nhưng truyện gì cũng muốn edit ㅠㅠ Edit cũng không mượt mà gì ㅠㅠㅠ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện