Đầu mùa xuân năm nay, núi Song Thanh đã ngủ say qua một mùa đông đang dần dần thức tỉnh.

Hoa nghênh xuân và hoa hạnh dưới chân núi đều đã nở rộ lộ ra cả nhụy hoa, một mảng đầy màu sắc và sức sống.

Lúc Lâm Đường lấy lại được ý thức thì cảm giác được da đầu mình vô cùng đau đớn, dường như có người nào đó đang lắm lấy tóc cô, ấn cô xuống đất mà kéo giống như là nhổ củ cải vậy.

Cô chậm rãi mở mắt ra trong mơ hồ, một co gái trẻ tuổi với bộ mặt vặn vẹo chứa đầy ghen ghét và oán hận mà kéo tóc cô về phía trước.

“…… Hừ, đồ hồ ly tinh, chỉ biết thông đồng với người khác thôi!” Người này hung hăng cào Lâm Đường một cái, vừa oán hận lại vừa đắc ý mà nói.

Ngón tay quẹt qua một đường, trên gương mặt trắng nõn của Lâm Đường lập tức xuất hiện một vết móng tay.

Vương Chiêu Đệ chỉ nghĩ đến việc ngày hôm qua, Lưu Quốc huy mà mình thích từ lâu nhìn con hồ ly tinh Lâm Đường nhiều thêm một chút là lòng cô ta đã tức muốn chết rồi.

Con hồ ly tinh, ỷ vào khuôn mặt đẹp đẽ nên suốt ngày cấu kết làm bậy khắp nơi!

Lâm Đường tỉnh táo lại, cảm thấy da đầu mình vừa nóng rát vừa đau đớn.

Lúc chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại thì cánh tay lại bị cào một cá.

Trong mắt cô hiện lên chút ánh sáng lạnh lẽo, giơ tay lên trực tiếp ném hất tay người đang kéo tóc mình ra.

Giây tiếp theo ——

‘ Rầm…. ’. Một âm thanh lớn vang lên.

Vương Chiêu Đệ ngã chổng vó ra xa, thân thể khô cằn ngã vào một cành cây trên đất bên cạnh.

“Ối!”

“Lâm Đường, mày muốn chết à!” Cô ta đỡ eo ngồi dậy, tức muốn hộc máu mà căm hận quát.

Lâm Đường không phản ứng Vương Chiêu Đệ mà liếc mắt một cái nhìn ra xung quanh, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Cô đây là…… xuyên trở về rồi? Không phải là cô đang làm thực nghiệm ở phòng thí nghiệm hay sao?!

Cha, mẹ, các anh trai, chị dâu, còn có Cẩu Đản, Xú Đản……

Cô thật sự đã trở lại rồi ư?

Lâm Đường nhìn về phía chân núi xa xa, vẻ mặt hiện lên vẻ vừa khó tin lại vừa hỗn loạn, khó nén nổi vui mừng.

Qua một lúc lâu, cô bỗng nhiên nở nụ cười vui sướng.

“Ha ha ha ha…… Mình đã trở lại, cuối cùng mình cũng đã trở lại……”

Vương Chiêu Đệ cảm thấy Lâm Đường có chút kỳ quái, đang muốn tiến lên tiếp tục dạy cho cô một bài học nhớ đời, thế nhưng eo cô ta vừa bị đụng nên chỉ cần động đậy sẽ vô cùng đau đớn.

Vì thế, cô ta tạm thời bỏ qua ý nghĩ tiếp tục dạy dỗ Lâm Đường, dùng giọng nói căm hận cạnh cảo:

“Này, con mọt sách xấu xí kia! Tao cảnh cáo mày nhớ phải cách Lưu Quốc Huy xa ra một chút, mày nghe thấy chưa hả?”

Lâm Đường cũng không thèm phản ứng lại với cô ta.

“Lâm Đường!” Vương Chiêu Đệ nghiến răng nghiến lợi, “Mày choáng váng hay là bị điếc rồi? Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe thấy không hả?”

Giọng nói của cô ta sắc nhọn, âm sắc chói tai đâm thẳng vào tai Lâm Đường khiến cả đầu cô ong ong.

Hơn nữa, đây là Vương Chiêu Đệ hả?

Vương Chiêu Đệ vừa nãy mới…… giật đứt tóc cô, còn cào cô nữa?

Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Đường dừng ở trên người Vương Chiêu Đệ, tiến lên một bước, giơ lên bàn tay tát một cái thật mạnh lên trên mặt cô ta.

‘Chát! ’

Ăn một cái tát vào mặt khiến cả người Vương Chiêu Đệ đều ngây ngẩn.

“Chỉ bằng mày mà cũng xứng ra lệnh cho tao sao?” Ý cười trên mặt Lâm Đường vô cùng lạnh lẽo, “Một cái tát này coi như là cho mày cái cảnh cáo, hiểu chưa? Sau này liệu hồn mà cách xa tao ra một chút, nếu không mày sẽ biết chữ chết viết như thế nào!”

Nói xong thì vuốt vuốt da đầu đang đau nhức, mẹ nó, cũng quá là độc ác mà!

Da đầu sắp bị kéo rách luôn rồi.

Nghĩ vậy, cô không nhịn được lại tát thêm một cái nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện