Ánh mắt nhìn về phía Lâm Đường phát ra ánh sáng rực rỡ như nhìn thần tượng.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta nên xuống núi thôi!” Lâm Đường khẽ vỗ lên đầu cậu, nói.

Cẩu Đản vội vàng hồi phục lại tinh thần rồi nhìn vào con thỏ béo kia với vẻ mặt khát vọng. Đôi mắt cậu phát ra ánh sáng thèm thuồng, không nhịn được mà lại nuốt nuốt nước miếng.

Đây đều là thịt cả đấy!!

Trước tiên cậu rải một lớp cỏ khô vào trong sọt tre nhỏ, sau đó đặt con thỏ béo kia vào trong đó, ở bên trên lại rải thêm một lớp cỏ nữa.

Cậu nhóc đưa sọt nhỏ cho Lâm Đường rồi dặn dò cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô nhỏ, cô sẽ phụ trách cầm cái sọt này nhé.”

Nói xong, cậu lại nhét con gà béo kia vào dưới đáy của cái sọt còn lại, mặt trên dùng mấy cành củi khô đắp lên.

May là hôm nay cậu mang theo cái sọt lớn, nếu không thì sẽ không để vừa mất.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lâm Đường hơi ngây ngốc hỏi, “…… Cẩu Đản, con đang làm gì thế?”

Sao giống như đi ăn trộm vậy? Cẩu Đản hơi nhăn cặp lông mày nhỏ lại, nhìn về phía cô giải thích: “Bà nội nói là hiện tại mọi người thấy thức ăn là giống như chó thấy xương vậy. Đây chính là thịt đó cô, đương nhiên chúng ta phải đề phòng rồi.”

Lâm Đường vẫn có chút không quen, thế nhưng cô cũng biết lương thực rất khan hiếm trương nên cũng đồng ý với cách làm của cháu trai.

Dưới sự dẫn dắt như đánh du kích trên chiến trường của Cẩu Đản, cuối cùng Lâm Đường cũng mệt mỏi về tới nhà cùng cậu nhóc.

Lúc này việc ngoài ruộng không tính là quá nhiều, nếu mọi người làm xong phần việc của mình thì có thể về nhà.

Hiện tại vẫn còn chưa đến giờ ăn cơm.

Ở nông thôn không có gì để tiêu khiển nên nhóm phụ nữ vừa làm quần áo vừa ngồi ở một chỗ râm mát trong đại đội để tám chuyện bốn phương.

Đề tài không phải nhà này thì cũng là nhà kia.

Lâm Đường rất ‘ vinh hạnh ’ khi lọt vào mắt xanh của đám bảy cô tám dì này.

“Các bà nói xem tại sao thằng nhóc nhà họ Lưu lại muốn từ hôn với cô bé nhà họ Lâm nhỉ? Không phải là hai đứa nhỏ đó rất xứng đôi à? Hôn sự này không phải là do bà vợ Dương Xuân Phương nhà họ Lưu kia mặt dày mày dạn cầu xin nên mới có được hay sao?”

“Tôi cũng nhớ rõ việc này, xác thật là Dương Xuân Phương cầu xin được hôn sự này đấy. Vì muốn giành cô bé nhà họ Lâm cho con trai mình mà ngày nào bà ta cũng đều chạy tới nhà họ Lâm hết, bậc cửa nhà họ Lâm cũng sắp bị bà ta giẫm mòn rồi!”

“Cô bé nhà họ Lâm khi còn nhỏ xác thật là rất đáng yêu, gặp ai cũng cười hết. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia ấy, chẳng giống người nhà họ Lâm một chút nào cả!”

“Sao mấy bà lại chuyển đề tài rồi, hiện tại không phải đang nói về chuyện từ hôn của hai đứa nhỏ đó sao? Tôi nghe nói nguyên nhân hình như là do thằng nhóc nhà họ Lưu kia sắp được chuyển thành công nhận chính thức, muốn cưới một cô vợ trong thành cho nên mới muốn từ hôn đấy!”

“Gì cơ? Thằng nhóc nhà họ Lưu thật sự sắp thành công nhân chính thức trong thành rồi à? Thật đúng là có tiền đồ mà, chắc tiền lương một tháng cũng không ít đâu!”

“Cho dù là nhiều hay ít thì sau này cũng sẽ ăn cơm nhà nước. Đã vậy hàng tháng còn có thể nhận tiền và phiếu nữa, nhà họ Lưu đúng là sắp đổi đời rồi. Thảo nào thằng nhóc Lưu Quốc Huy kia lại kiên quyết muốn từ hôn.”

Những người phụ nữ này mồm năm miệng mười mà nói chuyện, trên mặt mang theo biểu tình cực kỳ hâm mộ.

Ngô Xuân Hoa vừa mở miệng thì không khí lập tức tệ đi trong nháy mắt.

“Hừ! Theo tôi thấy ấy mà, cái con tiện nhân nhỏ nhà họ Lâm kia bị từ hôn cũng là xứng đáng thôi. Chỉ bằng cái bộ dáng mọt sách kia của nó thì làm gì có đứa con trai nào thích nó cho được? Còn có người mẹ kia của nó nữa, cũng chẳng phải là cái thứ gì tốt cả. Trông đã xấu xí mà lại còn là cái đồ đê tiện hư mấy đời chưa thấy qua đàn ông. Con gái của bà ta bị từ hôn cũng là báo ứng cho việc bà ta giành đàn ông của người khác……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện