Cẩu Đản thấy bà nội trưng vẻ mặt không tin nhìn mình thì khuôn mặt nhỏ quýnh lên, trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

“…… Bà không tin thì cháu cho bà xem.”

Chơng 10:

Dứt lời, cậu nhóc lôi kéo Lý Tú Lệ đi vào nhà bếp. Cậu đặt cái sọt lớn trên mặt đất rồi nhặt từng cành củi khô bên trên ra, bên trong cái sọt là một con gà rừng to mọng với bộ lông sặc sỡ.

“Bà nội, bà nhìn xem, cháu không có nói dối mà!”

Nhà bếp thời đại này đều được tùy tiện xây dựng, cơ bản chỉ có thể che đậy mưa gió chứ vẻ ngoài không có gì đáng chú ý cả.

Ở nông thôn thì thứ không đáng giá tiền nhất chính là củi, nhà bếp của nhà họ Lâm không tính là nhỏ, cửa bếp được Lâm Lộc làm từ gỗ. Bên trong là một cái bếp phủ đầy bụi, phía trên đặt một cái nồi sắt có vài lỗ thủng, bên cạnh bếp là một cái chạn bát bằng gỗ. Trên tường có một cái tủ đựng đồ được khoan trên cao cách mặt đất khoảng một mét, bên trên trên để vại sành, thìa gỗ, gái hồ lô và vài đồ linh tinh khác.

Nghe thấy cháu trai lớn nói vậy, phản ứng đầu tiên của Lý Tú Lệ chính là nhanh chóng chạy đi đóng cửa nhà bếp lại.

Khuôn mặt tang thương nở nụ cười tươi rói, “Ai da, bé ngoan của bà, thật sự là gà rừng này! Con gà này cháu lấy từ đâu về đấy?”

Trải qua mấy năm nạn đói, những con thú hoang ở núi Tiểu Thanh càng ngày càng ít dần đi. Ít nhất là gần hai năm rồi bà chưa từng được thấy con gà rừng nào to mọng như vậy cả.

Trên gương mặt đen gầy của Cẩu Đản lộ ra sự đắc ý, đầu nhỏ ngẩng lên thật cao.

“Cô nhỏ của cháu nhặt được đấy ạ!”

Cậu nhóc cảm thấy cô nhỏ của mình cực kỳ lợi hại.

Trên mặt mẹ Lý xuất hiện biểu tình hiểu rõ, “Là Đường Đường à, con gái mẹ đúng là lợi hại mà!” Lúc nói câu này thì bà nhìn về phía Lâm Đường với vẻ mặt kiêu ngạo mà hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Trong cảm nhận của bà thì sự tồn tại của Đường Đường giống như một bảo bối may mắn vậy. Đừng nói chỉ là một con gà rừng, cho dù Đường Đường có nhặt được một con lợn rừng thì bà cũng không thấy kinh ngạc chút nào.

Lúc này trên mặt bà toàn là sự kiêu ngạo và vui sướng, hoàn toàn không để ý lúc Cẩu Đản nói có thịt thì cậu bé trưng ra bộ dáng đề phòng nhìn xung quanh.

“Đường Đường à, con nhặt được ở nơi nào thế? Con không lên trên núi chứ? Trên núi có dã thú đấy.” Mẹ Lý lo lắng hỏi. Bà không muốn vì mấy miếng thịt này mà hại con gái mình gặp nguy hiểm.

Lâm Đường thấy ánh mắt lo lắng đầy quan tâm của mẹ Lý thì trong lòng vô cùng mềm mại, tiến lên ôm lấy cánh tay bà.

Mềm mại cười trả lời: “Không đâu ạ, con nghe lời mẹ mà, chỉ tìm kiếm ở chân núi thôi.”

Còn về việc đi hơi sâu vào núi thì cô không dám đề cập tới, sợ sau này sẽ bị hạn chế đi ra ngoài.

Cẩu Đản nâng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt trông mong đầy khát vọng nhìn về phía Lý Tú Lệ.

“Bà nội ơi, buổi tối chúng ta có thể ăn thịt không ạ?”

Cậu nhóc sắp được ăn thịt rồi! Mẹ của cậu nói rằng làm ruộng thật sự rất vất vả. Ông nội, bà nội, cha cậu và cả hai chú nhỏ đều phải làm việc rất mệt mỏi, cần phải ăn ít đồ ngon để bồi bổ mới được.

Cậu muốn cả nhà được ăn thịt cùng nhau.

Lý Tú Lệ không biết cháu trai lớn đang nghĩ cái gì, bà nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:

“Cô nhỏ của cháu dặn bà là tối nay xào một mâm trứng gà cho cả nhà ăn rồi, nếu ăn thịt thì sẽ không xào trứng gà nữa. Còn nếu là tối nay mà ăn trứng gà thì chúng ta sẽ giữ thịt này để ngày mai ăn, hôm nay cháu còn muốn ăn thịt nữa không?”

Hiện tại các hộ gia đình đều khó khăn túng thiếu, nhiều khi ngay cả bã đậu cũng không có mà ăn. Vậy cho nên nếu có đồ ngon thì mọi người đều hận không thể để dành mà ăn tận một năm, nhất định không thể ăn hết sạch luôn được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện