Đây là phản ứng đầu tiên của nhà họ Lâm.

Lâm Lộc nhìn bụng con thỏ, ông cảm thấy có chút không thích hợp.

Ông nhận lấy con thỏ từ trong Lâm Đường, sờ sờ, ánh mắt lập tức sáng rực lên.

“Ha ha ha, Đường Đường thật quá may mắn. Đây là một con thỏ cái, e rằng vài ngày nữa nó sẽ sinh ra một đàn con.”

Biểu cảm đầu tiên của Lâm Thanh Mộc là vui vẻ, sau đó anh trở nên có chút lo lắng.

“Cha, chúng ta có thể nuôi con thỏ này sao?”

Lâm Lộc nói: “Có gì mà không thể nuôi chứ? Lương thực không đủ ăn, nhà ai sẽ không yên lặng làm chút việc khác. Nuôi mấy con thỏ mà thôi, không phải việc lớn gì. Chờ làm xong thịt gà, khi đưa sang cho bác cả, con nhớ nhắc tới chuyện này một câu.”

Lâm Thanh Mộc thở dài nhẹ nhõm khi nghĩ đến bác cả là đại đội trưởng.

Anh thích thú và chọc vào bụng con thỏ béo.

“Nhìn con thỏ này béo như vậy, trên núi hẳn là có rất nhiều thứ tốt...”

Anh đang nói chính là núi sâu Đại Thanh.

Lời anh còn chưa nói xong, đã bị Lâm Lộc và Lý Tú Lệ đánh vào trên người.

Một cái đánh sau đầu, một cái đánh vào trên lưng.

Lâm Lộc sắc mặt rất khó coi.

“Vô luận có cái gì trên núi, con cũng không được phép đi, nếu để cho cha nhìn thấy, ông đây đánh gãy chân của con.”

Trong núi sâu là nơi ai cũng có thể vào sao? Thợ săn lành nghề cũng là vào tìm con đường chết.

Lý Tú Lệ cũng trừng mắt nhìn anh.

“Ai không biết trong núi có nhiều thứ tốt, chỉ con biết, chỉ con có thể?”

“Trong thôn cũng không phải có người không đi thử vận may, nhưng kết quả thì sao? Không có một người có thể trở về, thằng nhóc như con còn muốn đi?”

“Nếu con thật muốn tìm chết, không bằng để mẹ và cha đánh gãy chân con trước, đến lúc đó chúng ta đỡ phải đi nhặt xác cho con.”

Bà nói rất nặng lời.

Nhưng bà biết không nặng lời là không được.

Đứa con thứ ba này vừa béo tốt, lá gan lại lớn.

Bà thực sự sợ đứa con này không biết trời cao đất dày mà đi vào trong núi.

Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Thủy nhìn đến cha mẹ tức giận như vậy.

Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, lôi cánh tay em trai đi ra ngoài.

Thằng nhóc chết tiệt này, nếu không đánh một trận sẽ không biết sợ là gì.

Lâm Thanh Mộc nhìn thấy trận thế không đúng, la lối khóc lóc lên.

“Cha, mẹ, anh cả, anh hai, em chỉ là nói vậy thôi chứ không có ý định lên núi đâu.”

Lâm Thanh Mộc trong lòng chua xót.

Anh cả trong gia đình người khác sẽ bảo vệ em mình, nhưng gia đình mình cứ có việc là sẽ dùng nắm tay nói chuyện.

Những người dã man này!

Đừng tưởng rằng anh không biết, anh cả và anh hai chỉ muốn nhân cơ hội dạy cho anh một bài học.

Em gái thích anh nhiều hơn, cũng không phải là anh sai.

Lâm Đường nhìn thấy bộ dáng giả vờ uỷ khuất của anh ba, cô cười mở miệng nói: “Cha, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba khẳng định sẽ không vào trong núi đâu. Lần này tạm tha cho anh ba thôi, bây giờ chúng ta có phải nên bàn bạc nuôi con thỏ này như thế nào không?”

Lâm Thanh Mộc cảm động muốn rơi nước mắt.

Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Thủy có thể sẽ không cho ai mặt mũi, nhưng là em gái thì là chuyện khác.

Lập tức ném xuống người em trai không có chút đáng yêu này.

Tùy ý em trai ‘ Bùm ’ một tiếng rơi trên mặt đất.

Lâm Thanh Mộc: “…” Đây là anh ruột sao?

Lâm Thanh Sơn không quan tâm đến em trai đang khóc hu hu, anh chỉ nhìn về phía Lâm Đường nói: “Em gái, anh đi làm lồng sắt.”

“Anh cả, em đi với anh.” Lâm Thanh Thủy cũng muốn đi theo giúp.

Chu Mai đang nghe những người khác nói về con thỏ.

Còn chị chỉ tập trung nhìn vào con gà rừng béo phì đang dụ dỗ chính mình ăn nó.

“Cha, mẹ, khi nào chúng ta ăn con gà này thế? Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta đều thèm, cũng không thể lãng phí tâm ý của cô nhỏ, bằng không đêm nay liền ăn ……”

Chị biết rằng nếu chính mình nói muốn ăn nó chắc chắn sẽ bị mắng, chị chỉ đành lôi mấy đứa nhỏ trong nhà ra dùng làm lá chắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện