“Bảy người anh trai của Đường Đường không phải chỉ để trưng thôi đâu, mấy người nhà họ Vương chúng mày tốt nhất là nghĩ kỹ xem con bé có phải là người dễ bị bắt nạt như vậy không đi. Nếu để tao nhìn thấy mày bắt nạt con gái tao lần nữa thì đến lúc đó mày xem xem bà đây có băm nát tay mày ra không……”
Từ lúc con gái mình bị Vương Chiêu Đệ ném đá vỡ đầu thì Lý Tú Lệ vẫn luôn rất oán giận trong lòng. Hôm nay đang làm việc thì bà nghe người trong thôn nói rằng Đường Đường lại bị Vương Chiêu Đệ bắt nạt nên vội vàng chạy như bay tới đây.
Đúng lúc thấy được Đường Đường đang bị ‘ dọa ngốc ’, bà nhanh chóng kéo con gái ra đằng sau rồi tát hai cái thật mạnh kêu ‘ bốp bốp……’ lên khuôn mặt to đùng của Vương Chiêu Đệ.
Vương Chiêu Đệ bị đánh tới ngây ngốc. Lúc bị đánh thì đầu cô ta còn ong ong lên, sọ não cũng bị đánh tới ngốc.
Khi đã phục hồi tinh thần lại thì cả người cô ta lập tức nằm bẹp trên mặt đất, bắt đầu khóc đến vang trời đất.
“Ôi đau quá, ông trời của con ơi, người nhà họ Lâm muốn đánh chết người rồi! Ông trời ơi, sao ông không cho sét đánh chết mấy con người táng tận thiên lương này đi? Những người này bắt nạt một cô gái nhỏ yếu như con, sao ông không mở mắt ra mà nhìn xem đi? Cha ơi, mẹ ơi, hai người không có ở đây nên đám người nhà họ Lâm mới hùa vào bắt nạt con gái của hai người đây này! Người trong thôn cũng chỉ biết nhìn mà không thèm quan tâm, tâm của những người này đều là sắt thép mà……”
Cô ta vừa khóc vừa đánh bồm bộp trên mặt đất mà kêu trời khóc đất. Đôi tay cứ đập liên hồi xuống đất giống mấy người đàn bà đanh đá trong thôn như đúc.
Người trong thôn vừa mới chạy tới xem náo nhiệt, “……” Con bé Vương Chiêu Đệ này lại còn la lối khóc lóc như vậy nữa hả? “Chiêu Đệ, mau đứng dậy nhanh lên! Một cô gái như cháu mà ngồi ăn vạ trên mặt đất thì ra thể thống gì, có chuyện gì thì phải từ từ mà nói……” Người nói chuyện chính là một thím trong thôn.
Bà vừa nói xong thì lại có một người khác mở miệng hỏi: “Đúng vậy, Chiêu Đệ, trên người cháu là chuyện thế nào thế? Sao lại thành ra như vậy?”
Dọn phân mà còn để dây lên trên người mình, chưa thấy một ai thế này bao giờ cả. Dính lên người thì coi như thôi đi, mấu chốt là còn cọ hết lên mặt đất nữa…… Đây là ngại không đủ ghê tởm đúng không?
Tuy rằng người nhà quê không chú ý mấy chuyện này, thế nhưng nhất thiết phải làm như vậy sao?
Con bé Vương Chiêu Đệ này đúng là… Sau này người thân họ hàng mà tìm vợ thì không thể để họ tìm người như con bé này được.
Vương Chiêu Đệ không biết rằng ấn tượng của các thím trong thôn đối với cô ta đã xuống dốc không phanh, lúc này cô ta vẫn còn ngồi dưới đất khóc lóc kể lể.
“Người nhà họ Lâm bắt nạt cháu, mẹ của Lâm Đường còn tát tai cháu hai cái nữa, mặt cháu đau quá đi mất! Người nhà họ Lâm phải bồi thường tiền cho cháu, không bồi thường mười khối thì mấy người đừng có hòng mà thoát khỏi tôi!”
Người trong thôn vừa nghe xong lời hăm dọa đòi tiền này thì một đám ánh mắt nhìn cô ta đều trở nên không thích hợp.
Không nghĩ rằng con bé Vương Chiêu Đệ này lại là một người lòng dạ hiểm độc như vậy mà!
Trên gương mặt kia rõ ràng là chẳng có tí dấu vết nào, thế mà còn bắt người ta bồi thường tận mười khối. Đây là ăn vạ đúng không? Chắc chắn là đúng rồi.
Lý Tú Lệ phì một tiếng chửi lại, “Đừng nói là mười khối, ngay cả một mao tiền nhà tao cũng không cho mày đâu! Bà đây sống ngần ấy năm rồi mà chưa thấy con bé nào độc ác mà lại không biết xấu hổ như mày cả!”
Vương Chiêu Đệ chờ bà nói xong thì lập tức nhìn về phía những người trong thôn đang xem náo nhiệt xung quanh mà khóc lóc, “Các chú, các thím, mọi người đều thấy hết rồi chứ? Mấy người nhà họ Lâm này trước mặt mọi người mà còn bắt nạt cháu như vậy, lúc mọi người chưa tới thì bọn họ còn bắt nạt cháu ác hơn nữa……”
Lời này của cô ta vừa nói ra thì có vài người đầu óc ngốc nghếch dễ bị lừa trong đại đội lập tức nhìn về phía người nhà họ Lâm với ánh mắt nghi ngờ xen lẫn trách móc.
Ánh mắt Lâm Đường nhẹ nhàng lóe lên rồi đi vào phạm vi giữa đám đông.
Từ lúc con gái mình bị Vương Chiêu Đệ ném đá vỡ đầu thì Lý Tú Lệ vẫn luôn rất oán giận trong lòng. Hôm nay đang làm việc thì bà nghe người trong thôn nói rằng Đường Đường lại bị Vương Chiêu Đệ bắt nạt nên vội vàng chạy như bay tới đây.
Đúng lúc thấy được Đường Đường đang bị ‘ dọa ngốc ’, bà nhanh chóng kéo con gái ra đằng sau rồi tát hai cái thật mạnh kêu ‘ bốp bốp……’ lên khuôn mặt to đùng của Vương Chiêu Đệ.
Vương Chiêu Đệ bị đánh tới ngây ngốc. Lúc bị đánh thì đầu cô ta còn ong ong lên, sọ não cũng bị đánh tới ngốc.
Khi đã phục hồi tinh thần lại thì cả người cô ta lập tức nằm bẹp trên mặt đất, bắt đầu khóc đến vang trời đất.
“Ôi đau quá, ông trời của con ơi, người nhà họ Lâm muốn đánh chết người rồi! Ông trời ơi, sao ông không cho sét đánh chết mấy con người táng tận thiên lương này đi? Những người này bắt nạt một cô gái nhỏ yếu như con, sao ông không mở mắt ra mà nhìn xem đi? Cha ơi, mẹ ơi, hai người không có ở đây nên đám người nhà họ Lâm mới hùa vào bắt nạt con gái của hai người đây này! Người trong thôn cũng chỉ biết nhìn mà không thèm quan tâm, tâm của những người này đều là sắt thép mà……”
Cô ta vừa khóc vừa đánh bồm bộp trên mặt đất mà kêu trời khóc đất. Đôi tay cứ đập liên hồi xuống đất giống mấy người đàn bà đanh đá trong thôn như đúc.
Người trong thôn vừa mới chạy tới xem náo nhiệt, “……” Con bé Vương Chiêu Đệ này lại còn la lối khóc lóc như vậy nữa hả? “Chiêu Đệ, mau đứng dậy nhanh lên! Một cô gái như cháu mà ngồi ăn vạ trên mặt đất thì ra thể thống gì, có chuyện gì thì phải từ từ mà nói……” Người nói chuyện chính là một thím trong thôn.
Bà vừa nói xong thì lại có một người khác mở miệng hỏi: “Đúng vậy, Chiêu Đệ, trên người cháu là chuyện thế nào thế? Sao lại thành ra như vậy?”
Dọn phân mà còn để dây lên trên người mình, chưa thấy một ai thế này bao giờ cả. Dính lên người thì coi như thôi đi, mấu chốt là còn cọ hết lên mặt đất nữa…… Đây là ngại không đủ ghê tởm đúng không?
Tuy rằng người nhà quê không chú ý mấy chuyện này, thế nhưng nhất thiết phải làm như vậy sao?
Con bé Vương Chiêu Đệ này đúng là… Sau này người thân họ hàng mà tìm vợ thì không thể để họ tìm người như con bé này được.
Vương Chiêu Đệ không biết rằng ấn tượng của các thím trong thôn đối với cô ta đã xuống dốc không phanh, lúc này cô ta vẫn còn ngồi dưới đất khóc lóc kể lể.
“Người nhà họ Lâm bắt nạt cháu, mẹ của Lâm Đường còn tát tai cháu hai cái nữa, mặt cháu đau quá đi mất! Người nhà họ Lâm phải bồi thường tiền cho cháu, không bồi thường mười khối thì mấy người đừng có hòng mà thoát khỏi tôi!”
Người trong thôn vừa nghe xong lời hăm dọa đòi tiền này thì một đám ánh mắt nhìn cô ta đều trở nên không thích hợp.
Không nghĩ rằng con bé Vương Chiêu Đệ này lại là một người lòng dạ hiểm độc như vậy mà!
Trên gương mặt kia rõ ràng là chẳng có tí dấu vết nào, thế mà còn bắt người ta bồi thường tận mười khối. Đây là ăn vạ đúng không? Chắc chắn là đúng rồi.
Lý Tú Lệ phì một tiếng chửi lại, “Đừng nói là mười khối, ngay cả một mao tiền nhà tao cũng không cho mày đâu! Bà đây sống ngần ấy năm rồi mà chưa thấy con bé nào độc ác mà lại không biết xấu hổ như mày cả!”
Vương Chiêu Đệ chờ bà nói xong thì lập tức nhìn về phía những người trong thôn đang xem náo nhiệt xung quanh mà khóc lóc, “Các chú, các thím, mọi người đều thấy hết rồi chứ? Mấy người nhà họ Lâm này trước mặt mọi người mà còn bắt nạt cháu như vậy, lúc mọi người chưa tới thì bọn họ còn bắt nạt cháu ác hơn nữa……”
Lời này của cô ta vừa nói ra thì có vài người đầu óc ngốc nghếch dễ bị lừa trong đại đội lập tức nhìn về phía người nhà họ Lâm với ánh mắt nghi ngờ xen lẫn trách móc.
Ánh mắt Lâm Đường nhẹ nhàng lóe lên rồi đi vào phạm vi giữa đám đông.
Danh sách chương