Dịch: LinhMuội

***

Ngô béo chạy thẳng đến và dẫn Lương Xuyên đến chỗ đầu tiên.

- Cái giếng này không dùng vào ngày thường, chỉ dùng khi dân làng bơm nước tưới vào cánh đồng mới sử dụng. Khi họ phát hiện ra thì thi thể đã bị thối rữa, được tìm thấy trong tình trạng đầu hướng xuống.

Lương Xuyên nhìn vào cái giếng, cái giếng này không lớn lắm, xung quanh đều là đồng ruộng, ngày thường dân làng sẽ không lấy nước ở giếng này, vì cơ bản, mỗi gia đình đều có giếng riêng hoặc dùng nước máy.

- Thi thể đâu?

Lương Xuyên hỏi.

- À, thi thể đang ở chỗ kia, anh đi theo tôi.

Ngô béo đưa Lương Xuyên đến bên một chiếc lều đơn giản, mở lều ra, đôi mắt của Ngô béo híp lại nhìn thi thể bên trong rồi nói:

- Không đành lòng nhìn thẳng.

Một nữ bác sĩ pháp y mặc áo trắng đang ngồi xổm trên thi thể để kiểm tra.

- Đây là Giản Hồng, bác sĩ pháp y mới của nhóm chúng tôi, lão Phương - bố cô ấy đã nghỉ hưu.

Ngô Đại Hải giới thiệu với Lương Xuyên.

- Đội trưởng Ngô, đây là cố vấn Lương.

Vóc dáng của Giản Hồng rất cao, khuôn mặt trái xoan và đeo kính gọng đen, trông có vẻ đẹp đầy trí tuệ, thế nhưng nghề nghiệp của cô thực sự có thể mang lại cho người bình thường một cảm giác rất khó nói thành lời.

- Kiểm tra thế nào rồi?

Ngô Đại Hải hỏi.

- Nạn nhân trước khi chết nặng khoảng 90 kg, 30 đến 40 tuổi, thời gian tử vong dự kiến là khoảng tháng ba năm ngoái. Miệng giếng rất nhỏ, đường kính chỉ 33cm và cơ thể gần như bị nhồi nhét vào. Nguyên nhân tử vong là do hộp sọ bị đánh bởi một dụng cụ không có đầu sắc nhọn, xương mặt nạn nhân bị gãy. Đoán chừng ngay cả khi cơ thể được đưa trở lại đồn cảnh sát, khuôn mặt không thể được phục hồi bằng kỹ thuật dựng hình ảnh. Thi thể đầy đủ, không có vật gì để xác định thân phận, thông tin đăng ký dấu vân tay vẫn còn trong thông tin nhận dạng trong văn phòng. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy không lạc quan lắm về khả năng nhận dạng được danh tính của người chết thông qua nhận dạng dấu vân tay.

- Thời gian tử vong đã quá lâu.

Lương Xuyên quỳ xuống bên cạnh cơ thể.

- Ừm, thời gian cụ thể cần phân tích sâu hơn để xác định. Nhưng Lương cố vấn, anh thấy đấy, thi thể bị thối rữa quá nhiều dẫn tới trên mặt cũng không còn thịt, vì vậy tôi phỏng đoán thời gian tử vong hẳn là nửa năm trước.

Giản Hồng nói.

- Thi thể chết lâu như vậy, không thế nghe thấy những lời cuối cùng nạn nhân.

Dường như Lương Xuyên phớt lờ lời nói của các bác sĩ pháp y.

- Gì cơ?

Giản Hồng băn khoăn.

- Cô có nghĩ thi thể có thể nói chuyện không?

Lương Xuyên quay mặt lại và nhìn thẳng vào nữ bác sĩ pháp y, hỏi một cách nghiêm túc.

Nữ bác sĩ pháp y nghĩ rằng Lương Xuyên làm một phép ẩn dụ để nói với cô.

- Thi thể biết nói chuyện, bác sĩ pháp y chúng tôi dựa trên thi thể để thu thập thông tin có giá trị thông qua các manh mối trên thi thể để giúp đỡ nạn nhân...

Nữ bác sĩ pháp y dừng lời vì cô thấy Lương Xuyên trực tiếp đặt tay lên hộp sọ của thi thể.

- Lương cố vấn, anh.........

- Xuỵt.........

Lương Xuyên làm một động tá bảo nữ bác sĩ pháp y im lặng, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại như đang nghe gì đó.

- Nào, đem những gì anh muốn nói, nói hết cho tôi.

Khi nào trí tưởng tượng của con người hoạt động mạnh nhất?

Đó là khi bạn nhắm mắt lại, khi tâm trí của bạn không chỉ dựa vào đôi mắt để quan sát và tiếp nhận thông tin, trí tưởng tượng của bạn sẽ tự nhiên trỗi dậy. Hầu hết mọi người nhắm mắt và cảm nhận bóng tối nhưng lúc này, dường như Lương Xuyên có thể thấy chút gì đó lờ mờ không rõ..

Ngô Đại Hải ngăn cản Giản Hồng nói chuyện, anh nghĩ Lương Xuyên đang suy luận nhưng Ngô Đại Hải không thể tưởng tượng Lương Xuyên thật sự đang thấy thứ gì đó.

Thi thể này chết quá lâu rồi, tầm nhìn của Lương Xuyên vẫn là một mảng tối tăm. Hắn vẫn cố gắng tìm kiếm, từ từ cúi đầu xuống. Chính xác, hắn đang cố gắng nhìn xuống trong bóng tối mờ mịt đấy, dường như dưới chân còn một chút gì đó khác lạ với bóng tối đang tồn tại.

Đó là một đôi chân không phải chân của hắn, một đôi chân mặc quần jean cũ nát rất to và rắn chắc

Đồng thời, Lương Xuyên cũng nhìn thấy trong tay của mình như đang cầm thứ gì đó, hắn cẩn thận muốn nhìn rõ thứ đó nhưng rất khó nhìn. Dần dần, Lương Xuyên cảm thấy rất mệt, sự mệt mỏi này đến rất nhanh, vì vậy Lương Xuyên không có nhiều thời gian. Một lát sau, hắn mở mắt ra, đôi mắt phủ đầy tơ máu đỏ ngầu khiến Ngô Đại Hải đang đứng một bên hơi ngạc nhiên, anh cảm thấy mình gọi Lương Xuyên đến hỗ trợ nên vào đúng giờ nghỉ ngơi nên thể lực không được tốt.

- Xuyên, nếu anh mệt mỏi quá có thể quay về nghỉ ngơi trước, ngày mai hoàn thành thông tin tôi sẽ gọi anh đến xem.........

- Đội trưởng Ngô, hung khí đã được tìm thấy.

Một cảnh sát đi tới, cầm một túi nhựa trong tay, trong trong túi đựng một cái búa.

Ngô Đại Hải đưa tay cầm cái túi, anh tôi đưa nó cho Giản Hồng, Giản Hồng lấy búa và đặt vào hộp sọ của thi thể để so sánh, sau đó nói:

- Đội trưởng Ngô, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây chính là hung khí, cụ thể hơn tôi sẽ quay về đồn cảnh sát để làm thí nghiệm chi tiết. Tôi nghĩ khả năng sai sót là rất thấp, đường kính của cái búa này phù hợp với vết thương chí mạng trên thi thể.

- Tuy nhiên, mọi người cũng phải chuẩn bị tâm lý.

- Gì cơ?

Ngô Đại Hải hỏi.

- Trên cơ bản sẽ không thể trích xuất dấu vân tay và DNA từ cái búa này, bởi vì nó ở dưới đáy giếng quá lâu và giếng này cũng không phải là một cái giếng cạn.

Giản Hồng bất lực nói.

- Cô có thể cho tôi xem cái búa một chút không

Lúc này, Lương Xuyên có vẻ rất mệt nhưng đột nhiên mở miệng.

Giản Hồng do dự nhìn Ngô Đại Hải, Ngô Đại Hải gật đầu với cô.

- Được, xin hãy đeo găng tay vào.

Giản Hồng nhắc nhở.

- Cảm ơn cô.

Sau khi nhận được găng tay từ nữ bác sĩ pháp y, Lương Xuyên nhẹ nhàng cầm cái búa trên tay phải, tự nhiên rũ xuống.

Giản Hồng thay đổi cái nhìn với Lương Xuyên, từ sự tò mò ban đầu chuyển sang nghi ngờ. Trong suy nghĩ của cô, mọi thứ ở hiện trường phải thực hiện rất nghiêm túc nhưng cố vấn tâm lý này lại mang một loại tâm lý kinh dị để làm việc.

Ngô Đại Hải rất tự tin vào trợ lý của mình, bởi vì trong những vụ án khác, vị trí của Lương Xuyên rất quan trọng trong việc phá án.

Lương Xuyên nheo mắt, cố gắng làm đôi mắt của mình rõ ràng hơn rồi cúi đầu nhìn xuống, đầu tiên nhìn vào dưới chân của mình, sau đó nhìn phía bên chân phải là tay, là nó, chính là cái này.

Tuy không thấy rõ ràng lắm nhưng có lẽ là một cái búa, về hình dáng cơ bản lại gần giống nhau.

Lương Xuyên đưa hung khí lại cho nữ bác sĩ pháp y, sau đó tháo găng tay ra và nói:

- Có khả năng nạn nhân có quan hệ với hung khí này. Theo ý kiến của tôi nếu chúng ta không thể xác định danh tính của nạn nhân từ các khía cạnh khác, chúng ta có thể bắt đầu từ hung khí này. Đây không phải cây búa thông thường trong gia đình, hẳn là dụng cụ đặc chế, có thể cử một số cảnh sát đến các cửa hàng sắt ở thành phố này hỏi thăm thử.

- Hung thủ mới có liên quan đến hung khí chứ, anh lại nói nó là của người chết.

Nữ bác sĩ nhắc nhở Lương Xuyên về sai lầm này.

- Đây là điều làm tôi phân vân nhưng tôi có thể chắc chắn rằng vũ khí này có mối quan hệ mật thiết với người chết.

Có một câu Lương Xuyên đã không nói vì hắn đã thông qua hình ảnh ký ức của nạn nhân, nhìn thấy đối phương từng cầm chiếc búa này trong tay, tuy nhiên, nếu nói ra sẽ không có ai tin.

- Tốt rồi, để lại một đội để bảo vệ hiện trường, sau đó phái một đội khác bắt đầu hỏi thăm dân làng gần đó trong đêm nay, chứng cứ liên quan, thi thể và các phát hiện khác đều đưa về cục cảnh sát để kiểm tra. À đúng rồi, kiểm tra hồ sơ người mất tích ở thành phố này trong một năm nay để giảm đối tượng mục tiêu, Giản pháp y cô chờ chút, lát nữa sẽ có báo cáo, cái này sẽ làm nhanh thôi.

- Tôi hiểu rồi.

Giản Hồng gật đầu.

Lời tác giả: Câu chuyện này dựa trên vụ án có thật, sau khi câu chuyện kết thúc, Tiểu Long sẽ cho bạn biết tên của vụ án. CCTV đã từng có một chương trình đặc biệt để giới thiệu vụ án, vì vậy trong câu chuyện tiếp theo, bạn không nghĩ rằng Tiểu Long viết kéo hơi dài. Bởi vì thực tế luôn giống như một cuốn tiểu thuyết hơn là một cuốn tiểu thuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện