Nghe Hoàng Mộng Đình và mấy bạn nữ khuyên nhủ, Sở Hạo Vũ vẫn lịch sự ngồi xuống.

Bữa tiệc diễn ra được một lúc.

Vốn dĩ là bạn học cùng lớp, dù mấy năm không gặp nhưng chẳng mấy chốc đã thân thiết nói chuyện với nhau rôm rả.

Chỉ có điều, bọn họ có thật sự thân hay không thì không ai biết.

Trong lúc đó, cũng có người hỏi tình hình mấy năm nay của Sở Hạo Vũ, dù sao thành tích học tập năm đó của Sở Hạo Vũ cũng rất tốt, sau đó anh bỗng mất tích đi đâu không ai biết, thậm chí còn khiến toàn trường chấn động.

“Nào, tôi mời anh Sở một ly”, Lý Lương bưng hai ly rượu nói với Sở Hạo Vũ: “Sở Hạo Vũ, năm đó sau khi anh mất tích, lớp trưởng Hoàng đã buồn rầu rất lâu, đi tìm tung tích của anh.

Anh cũng thật là, chẳng phải chỉ bị Mộc Uyển đá thôi sao, sao một người đàn ông như anh mà lại không nghĩ thông suốt được vậy?”
“Hoàng Mộng Đình tìm tôi sao?”, Sở Hạo Vũ không biết những chuyện này, nhưng cũng không nhận ly rượu của Lý Lương.

“Sao thế, anh không uống ly này à? Anh Sở, anh… xem thường tôi sao?”
Lý Lương hạ thấp giọng xuống, mắt híp thành một đường.

“Hai anh đừng ồn ào nữa”.


Lý Mộc Uyển chủ động bước đến giật lấy ly rượu trên tay Lý Lương.

Sau đó, Lý Mộc Uyển nháy mắt ra hiệu cho mấy bạn nam bên cạnh.

Ngay lập tức có người hiểu ý bước đến tách Lý Lương ra.

Mọi người vẫn sợ hai người không kiềm chế được mà nổi giận rồi động tay động chân với nhau.

Dù sao năm đó Lý Lương và Sở Hạo Vũ cũng như nước với lửa.

“Buông tôi ra, tôi vẫn chưa say mà”, Lý Lương giãy khỏi tay người đang khuyên can rồi đi đến trước mặt Lý Mộc Uyển, nhìn người phụ nữ mình yêu nhiều năm này.

Cầu mà không được.

Đây là nỗi tiếc nuối cả đời của hắn.

Năm đó có Sở Hạo Vũ thì đã đành, không ngờ sau khi Sở Hạo Vũ đi rồi, bây giờ Lý Mộc Uyển lại đính hôn với cậu chủ nhà họ Lâm ở Tân Hải, Lý Lương có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.

Nhưng Lý Lương không đắc tội được với nhà họ Lâm.

Bố hắn chỉ là một Giám đốc Sở Giáo dục mà thôi, cùng lắm chỉ là cán bộ cấp tỉnh, còn nhà họ Lâm lại nắm giữ một nửa thành phố Tân Hải.

Dù có là chủ tịch thành phố cũng phải đến thăm nhà họ Lâm vào mỗi dịp Tết.

Lý Lương cũng chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại ở chỗ Sở Hạo Vũ.

Sở Hạo Vũ không quyền không thế, vậy mới nói chỉ có thành tích tốt thì có tác dụng gì đâu.

Bây giờ sau khi mọi người bước chân ra xã hội, Sở Hạo Vũ nhìn thấy hắn chẳng phải chỉ có thể cúi đầu thôi sao?
“Lý Mộc Uyển, sao năm đó cậu lại thích một thằng đàn ông như thế, tôi có gì không bằng cậu ta chứ?”, Lý Lương mượn rượu nói với Lý Mộc Uyển bên cạnh.

Nghe hắn nói thế, Lý Mộc Uyển không vui lắm.

“Lý Lương uống say rồi, cậu đừng để bụng”, Hoàng Mộng Đình an ủi Sở Hạo Vũ.

Tất nhiên Sở Hạo Vũ không cho là vậy.

Một lát sau.

“Ôi, đau bụng quá, Hoàng Mộng Đình, cậu đi vệ sinh với mình nhé”, Khương Diễm Diễm ở bên cạnh bỗng kéo Hoàng Mộng Đình đi.


Vốn dĩ Khương Diễm Diễm là một người sống ở ký túc xá, quen với sự vui đùa ồn ào, cũng không để ý Hoàng Mộng Đình có muốn đi hay không mà đã kéo cô ta ra ngoài.

Lý Lương nói thế, bầu không khí vốn dĩ đang rất tốt lập tức trở nên lúng túng.

Có lẽ lúc đi học, mọi người ít cảm nhận được khoảng cách của nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp, khoảng cách giữa mọi người trở nên rõ ràng hơn.

Bọn họ đều nghĩ Sở Hạo Vũ nhìn thấy Lý Lương chẳng phải sẽ bị dọa sợ đến mức chẳng dám hé răng nửa lời sao?
Có vài bạn nữ thấy Sở Hạo Vũ im lặng lại xem đó là do anh yếu đuối nên lập tức tỏ ra khinh thường.

Dù sao phái nữ đều khá thích đàn ông mạnh mẽ.

Lúc còn đi học, rất nhiều bạn nam có quan hệ tốt với Lý Lương, đều đứng về phía Lý Lương nên cũng xem Sở Hạo Vũ như trò hề.

Sở Hạo Vũ không quan tâm đến những điều này, một mình anh ngồi đó uống trà.

Trà Tỉnh Long Tây Hồ thượng hạng, mặc dù tay nghề của người pha không tốt lắm nhưng vẫn là trà ngon.

Sở Hạo Vũ không hề động đũa, anh chỉ đến uống trà mà thôi.

Anh cũng nhất thời cảm thấy thú vị nên muốn đến gặp mặt bạn học nhiều năm.

Không ngờ có một số thứ cảnh còn người mất, còn một số thứ vẫn không hề thay đổi.

“Sao hai người đó đi lâu vậy mà chưa quay lại nhỉ? Họ đang làm gì thế?”, Trương Khôi liếc nhìn điện thoại, Khương Diễm Diễm đã kéo Hoàng Mộng Đình đi vệ sinh hai mươi phút rồi mà vẫn chưa quay lại.

Trương Khôi vừa gọi cho Khương Diễm Diễm vừa đứng dậy định đi tìm cô ta.

Không lâu sau, Trương Khôi, Khương Diễm Diễm và Hoàng Mộng Đình quay lại.

“Anh Trương, anh…”, bên cạnh có bạn nữ hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng của Trương Khôi, Sở Hạo Vũ cũng liếc mắt nhìn sang.

Quần áo Trương Khôi khá xộc xệch, ống tay áo xắn lên tận cánh tay, mặt cũng dính chút máu, thở hổn hển.

“Phù phù, thật xui xẻo”, Trương Khôi vừa cởi áo ngoài ra vừa cầm ly nước trên bàn lên uống: “Không biết một tên say rượu từ đâu ra mà ăn mặc hệt như nhà quê, quấn lấy hai người Khương Diễm Diễm không tha.

Ha ha, dám động vào người phụ nữ của ông đây à, đánh chết thằng chó đó!”
Dứt lời, Trương Khôi như khoe khoang liếc nhìn Sở Hạo Vũ.

Nghe thấy bàn bên kia ồn ào, xung quanh cũng có nam sinh cầm rượu đến.

Nghe nói đến chuyện vừa xảy ra bèn mời Trương Khôi một ly.


“Anh Trương oai quá”.

“Đúng thế! Giờ anh Trương có thể đi làm huấn luyện viên đấu vật được rồi”.

“Khương Diễm Diễm thật có phúc, ngày nào cũng có người đàn ông cường tráng như anh Trương ở bên cạnh”.

Trong thoáng chốc bầu không khí hơi lúng túng vì chuyện của Lý Lương và Sở Hạo Vũ bỗng trở nên náo nhiệt.

“Trương Khôi, lúc nãy cậu đánh nhau với người ta à?”, Lý Lương không nịnh nọt Trương Khôi như những người khác mà lại nhíu mày.

Người bình thường không bao giờ ra vào khách sạn Tân Hải, thường thì chỉ có những người giàu có khá giả, hơn nữa lai lịch không hề đơn giản mới vào đây.

Lý Lương mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

“Mọi người uống ít thôi, lát nữa tôi mời mọi người đến phòng tắm hơi Hoàng Gia, buổi tối còn có tiệc nữa, đừng ai về trước nhé!”, Lý Lương nói, sau đó giục mọi người dùng bữa thật nhanh nhưng hắn vẫn nhíu chặt mày.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”, Sở Hạo Vũ hỏi Hoàng Mộng Đình.

“Hả?”, Hoàng Mộng Đình vừa nãy cũng rất sợ hãi, vẫn chưa hoàn hồn lại: “Nhà vệ sinh tầng năm đang sửa chữa, Khương Diễm Diễm nói lên tầng trên tìm nhà vệ sinh, nhưng lại gặp phải một tên say rượu cứ quấy rầy bọn mình không tha, sau đó Trương Khôi đến rồi đánh nhau với hắn”.

“Ừ”, Sở Hạo Vũ lắc đầu.

Trước đây Trương Khôi tập thể thao nên tính cách khá nóng nảy, gặp chuyện gì cũng thích động tay động chân.

“Trương Khôi chọc phải rắc rối rồi à?”, Hoàng Mộng Đình không giống những người khác, cô ta cũng có thể cảm nhận được chuyện này có gì đó không ổn lắm.

Nhất là lúc Trương Khôi đè tên mập đó xuống đất mà đánh, đối phương không chịu thua miệng cứ liên tục nói Trương Khôi đừng hòng thoát, đợi hắn gọi người đến.

“Mong là không có chuyện gì”, Sở Hạo Vũ cầm tách trà trên bàn nhấp một hớp, nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Không lâu sau, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa:
“Thằng cháu ra vẻ ta đây rồi chạy mất hút đi đâu rồi, dẫn theo người phụ nữ của mày, cút ra đây cho ông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện