Mấy ngày kế tiếp, Sở Hạo Vũ vẫn luôn củng cố cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ của mình.

Mà trong thời gian này, có lẽ Trương Khả đã bị lời nói của Sở Hạo Vũ làm tổn thương, nên không chạy sang trang viên bên này nữa, nhờ vậy mà Sở Hạo Vũ cũng được yên tĩnh hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua, hôm nay đã đến cuộc hẹn đi đến buổi đấu giá đồ cổ với Trương Trung Hán, lần này anh không lái xe mà Trương Trung Hán đích thân tới đón anh.

“Cậu Sở, Tiểu Khả lúc trước...!là nhà họ Trương chúng tôi lỗ mãng”, mấy ngày này nhìn bộ dạng ủ rũ của Trương Khả, Trương Trung Hán cũng biết thái độ của Sở Hạo Vũ, xem ra có những việc không thể gò ép.

“Không sao”, Sở Hạo Vũ không để tâm đến chuyện này, mấy hôm nay chuyện mà anh quan tâm là làm sao để luyện đan.

Đầu tiên phải tìm được lò luyện đan thích hợp.

Từ xưa tới nay Hoa Hạ đã có ghi chép về việc luyện đan của người xưa, ví dụ như vua Tần vì theo đuổi việc trường sinh bất lão, mà tìm kiếm nhiều phương pháp để những người luyện đan chế tạo thuốc trường sinh bất lão.

Lý Thế Dân từng treo giải thưởng ở cổng thành cho đạo sĩ khắp nơi đến bán mạng cho ông ta.

Hoàng đế Càn Long đến Giang Nam sáu lần, trông có vẻ như đang đi tuần tra, nhưng thực tế lại là đi hỏi thăm phương pháp tu tiên, theo đuổi thuốc trường sinh bất lão.

Mà lần này Sở Hạo Vũ đang muốn tìm xem có thứ nào thích hợp, có thể làm đồ chứa đan dược của anh hay không.


Ngoài kiếm đạo, Sở Hạo Vũ cũng có trình độ thâm sâu về lĩnh vực đan dược, đã từng có vô số người tới quỳ lạy chỉ vì xin anh một viên đan dược.

Xe lái tới một cửa hàng có những xà ngang được chạm khắc bằng ngọc ở phía Nam thành phố Tân Hải, đây là cửa hàng đồ cổ nổi tiếng nhất nơi này, ngày thường chỉ có những nhân vật thượng lưu của thành phố Tân Hải mới có thể vào, rất nhiều chiếc xe tư nhân đỗ trước cửa hàng đồ cổ này đều có giá trị từ một triệu tệ trở lên.

“Ông Trương, ông tới rồi”, lái xe riêng của Trương Trung Hán vừa mới đỗ xe thì có người đích thân ra đón.

Dù sao Trương Trung Hán cũng là khách quen ở đây, nhưng hôm nay, nhân viên tiếp đón này hơi bất ngờ vì bên cạnh Trương Trung Hán còn có một người lạ mặt.

Đương nhiên, nghi ngờ thì nghi ngờ, vì chỉ là một nhân viên tiếp đón nên anh ta cũng không hỏi kĩ.

“Đại sư Sở, buổi đấu giá đồ cổ mà tôi nói với cậu chính là ở đây”, có Trương Trung Hán dẫn đường, Sở Hạo Vũ cùng đi vào trong.

Hai bên cửa là hai con sư tử chạm đá màu xám, mà ở lối vào, ngay cả bậc tam cấp cũng được làm từ gỗ trầm hương trăm năm, cổ kính, tựa như lạc vào không gian của trăm năm về trước.

“Ừ”, Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu, hi vọng hôm nay có thể tìm được món đồ luyện đan thích hợp.

Suy cho cùng, việc này cũng liên quan tới tu vi của anh, nếu luyện được đan dược thì tốc độ tu vi của anh sẽ tăng lên rất nhiều.

Kế tiếp, hai người lên căn phòng trang nhã trên tầng.

Sau khi Trương Trung Hán ngồi xuống, có rất nhiều người đến sớm hơn đều nhìn về phía cụ ấy, dù gì nhà họ Trương và nhà họ Lâm cũng được coi là hai nửa bầu trời ở Tân Hải.

“Tiểu Trương, đã lâu không gặp”, trong khi Sở Hạo Vũ đang xem danh sách giới thiệu ngắn gọn về những đồ vật được đấu giá, thì có hai ông cụ ở bên cạnh đi tới.

“Anh Vương, sao anh lại có nhã hứng tới Tân Hải vậy? Cũng không nói với tôi một tiếng”, Trương Trung Hán vừa thấy đối phương lập tức đứng dậy nói với một trong hai người.

“Chỉ ghé qua thôi, nghe nói ở đây có buổi đấu giá đồ cổ, nên vào xem thử.

Đây là?”, một ông cụ thấy Sở Hạo Vũ đang ngồi bên cạnh, liền hỏi.

Từ lúc Trương Trung Hán đứng dậy chào hỏi đến giờ, Sở Hạo Vũ không hề liếc nhìn qua, anh chỉ tập trung nhìn danh sách món đồ được bán đấu giá hôm nay.

“Đây là Sở Hạo Vũ, đại sư Sở, là khách của nhà họ Trương tôi”, Trương Trung Hán chủ động giới thiệu, nhưng người họ Vương không vui lắm khi thấy thái độ kiêu ngạo của người thanh niên này.

Ông cụ này tên đầy đủ là Vương Đức Thắng.

Có điều, những người lão làng ở Tân Hải ngoài Trương Trung Hán ra, có lẽ không mấy ai có thể nhận ra người này, vì cụ ta đến từ...!Yến Kinh.


Nhà họ Vương là gia tộc lớn ở Yến Kinh.

Nếu để những người khác đang ngồi ở đây biết, e là nhất thời sẽ bị chấn động.

Người nhà họ Vương lại xuất hiện ở Tân Hải.

Đây là cơ hội hiếm có để kết thân.

“Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng đưa một vị khách tới cùng”, Vương Đức Thắng chủ động giới thiệu người đang đứng cạnh cụ ta: “Đây là Tôn Thị Phi, ông Tôn, là người tu hành tôi đặc biệt đi mời từ núi Long Hổ, rất giỏi trong việc giám định đồ cổ”.

Nói tới đây, Vương Đức Thắng rất đắc ý.

“Không biết đại sư Sở có tài năng gì nhỉ?”, Vương Đức Thắng nói, chuyển đề tài sang Sở Hạo Vũ.

“Ờ..

cậu ấy...”
Trương Trung Hán cũng không tiện giới thiệu cặn kẽ về Sở Hạo Vũ.

Chẳng lẽ nói Sở Hạo Vũ là tông sư Hóa Kình ư?
Cho dù nhà họ Vương có nổi tiếng ở Yến Kinh, chỉ e tông sư Hóa Kình vẫn khiến Vương Đức Thắng động lòng, đến lúc đó nhỡ cụ ta có suy nghĩ muốn chiêu mộ Sở Hạo Vũ...!Sở Hạo Vũ đi rồi thì Trương Trung Hán ngay cả khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.

Trương Trung Hán do dự, khiến bầu không khí trở nên lúng túng khó xử.

“Tôi có tài năng gì, tại sao phải cho ông biết?”, Sở Hạo Vũ đặt danh sách trong tay xuống.

Vừa dứt lời, sắc mặt Vương Đức Thắng trở nên hết sức khó coi, Tôn Thị Phi bên cạnh cụ ta cũng liếc mắt nhìn Sở Hạo Vũ.

Ngay cả Trương Trung Hán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, sao Sở Hạo Vũ lại ăn nói không có chừng mực như vậy.

“Chỉ là nhãi ranh mà thôi”, Tôn Thị Phi lắc đầu nhìn Sở Hạo Vũ, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ông ta đã gặp quá nhiều thằng nhóc không biết trời cao đất dày như Sở Hạo Vũ.

Hơn nữa, Sở Hạo Vũ lại dám dùng thái độ này nói chuyện với người nhà họ Vương, nếu ở Yến Kinh, e rằng cậu ta sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau.

Vì Tôn Thị Phi hiểu rất rõ sức ảnh hưởng của người họ Vương này ở Yến Kinh.

Sở Hạo Vũ bật cười, lười để ý đến Tôn Thị Phi.


Anh vừa mới nhìn danh sách, có vài món đồ đáng để anh chú ý.

Khoản tiền mấy ngày trước của Lưu Thuận Phong đã được chuyển vào thẻ mà Trương Nghĩa Quân làm cho anh.

Thay vì tranh cãi với loại người qua đường này, Sở Hạo Vũ càng để tâm tới món đồ đấu giá hôm nay hơn.

“Xin lỗi anh Vương, đó là phong cách của đại sư Sở, anh đừng để bụng nhé”, Trương Trung Hán chỉ đành thay Sở Hạo Vũ nói vài lời tốt đẹp, cũng là vì bản thân cụ ấy, dù sao người nhà họ Vương không phải người dễ đắc tội.

“Hừ! Cậu Trương, cậu hãy nhìn người cho kĩ, đừng vớ bừa một người để tiếp khách”, Vương Đức Thắng khịt mũi, quay người rời khỏi đó.

Trương Trung Hán cũng chỉ có thể cười xòa.

“Tôi cần mấy thứ này”, sau khi Vương Đức Thắng rời đi, Sở Hạo Vũ chỉ vào danh sách, nói với Trương Trung Hán.

“Đại sư Sở, cậu có biết vừa nãy cậu đã đắc tội với ai không?”, Trương Trung Hán bất đắc dĩ thở dài, trong lòng hơi sợ hãi.

“Ông ta là ai thì liên quan gì đến tôi?”
Sở Hạo Vũ thẳng thắn nói, nhưng lời anh nói ra khiến Trương Trung Hán lại không tiếp lời được, chỉ có thể hậm hực bật cười.

Sau khi đặt danh sách trong tay xuống bàn, Sở Hạo Vũ ung dung bước xuống tầng, chuẩn bị thăm thú xung quanh...!có lẽ vì ở đây kinh doanh đồ cổ, nên anh cảm nhận được một chút dấu vết của linh khí.

Tất nhiên, nồng độ linh khí trung bình còn không bằng trang viên của Trương Trung Hán.

Sở Hạo Vũ xuống tầng một rồi đi theo cảm tính.

“Sở Hạo Vũ, sao anh lại ở đây?”
Vào đúng lúc này, giọng nói không thể tin được của một người phụ nữ cất lên.

Sở Hạo Vũ nhìn sang bên phải, nhìn thấy Lý Mộc Uyển đứng cách đó mấy mét đang cực kì kinh ngạc nhìn anh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện