Sở Hạo Vũ nói thế, Trương Trung Hán hoảng sợ suýt thì ngã khỏi ghế.
Đại sư Sở… muốn ra tay giết người ư?
“Cậu nhóc, cậu nói thế là quá ngông cuồng rồi”, nghe Sở Hạo Vũ nói thế, Vương Đức Thắng biến sắc.
Ý đe dọa rất rõ ràng!
“Hừ, ông đừng hiểu lầm, chút chuyện này không đáng để tôi ra tay, cái vạc này có thể hại chết cả nhà ông”, Sở Hạo Vũ nói thế, các ông trùm của Tân Hải ngồi ở đó đều bàn tán sôi nổi.
Tự dưng lại có một người dám bước ra đối chọi với nhà họ Vương.
Còn Lý Mộc Uyển ngạc nhiên đến tột cùng.
Cô ta cảm thấy hình như mình hiểu sai cái gì rồi, Sở Hạo Vũ không chỉ là khách của buổi đấu giá đồ cổ lần này mà còn là khách VIP của tầng hai.
Hơn nữa người lúc nãy tăng giá mấy món đồ kia...!cũng là Sở Hạo Vũ.
Lẽ nào mình bỏ lỡ cái gì rồi sao…Lý Mộc Uyển cảm thấy có cảm xúc khó nói thành lời.
“Ê thằng ranh, mặc dù cái vạc này có chút tà khí nhưng chỉ cần Tôn Thị Phi tôi làm phép thì chút tà khí này sẽ biến mất thôi!”, đúng lúc này, Tôn Thị Phi là khách mời đứng cạnh Vương Đức Thắng lên tiếng.
“Đạo trưởng Tôn nói đúng đấy!”, Vương Đức Thắng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng Sở Hạo Vũ lại cười khẩy.
Trong mắt Sở Hạo Vũ, những người trong đạo môn ở núi Long Hổ được Vương Đức Thắng này nịnh bợ chẳng khác gì đám lừa gạt trong giang hồ.
Vừa nãy Sở Hạo Vũ cảm nhận được một vài thứ từ xa thông qua hoa văn trên bức ảnh, nhưng bây giờ sau khi mở cửa sổ ra, nhìn cái vạc hình vuông ở khoảng cách gần, lúc này Sở Hạo Vũ mới khẳng định suy nghĩ của mình.
Đây là một loại hung khí!
Hung khí cũng là một loại pháp khí của đạo sĩ nhưng lại có uy lực cao hơn pháp khí bình thường rất nhiều, đồng thời cũng có mối nguy hiểm.
Tà khí rất nhạt đó đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của Sở Hạo Vũ.
“Ông Vương, ông đừng lo, tối nay tôi sẽ lập đàn làm phép cho cái vạc này!”, Tôn Thị Phi lại nói sau đó cười cợt Sở Hạo Vũ: “Cậu thanh niên này, có vài thứ không phải là thứ cậu có thể chọc vào được đâu”.
“Không sao, nếu các ông khăng khăng làm theo ý mình thì đợi sau khi cả nhà tên họ Vương chết hết, tôi sẽ đến thu hồi cái vạc này cũng được”, Sở Hạo Vũ nở nụ cười khinh thường, không chịu yếu thế.
“Chuyện này…”, Vương Đức Thắng lại bắt đầu do dự.
Mặc dù Vương Đức Thắng làm gì cũng hơi thô lỗ, hơn nữa không câu nệ mấy chuyện vặt vãnh, thích làm gì thì làm, nhưng… dù cậu thanh niên trước mặt này có vẻ khá cao ngạo nhưng đối phương nói chắc như đinh đóng cột vậy, không hề thấy giả dối.
“Chuyện này, Tiểu Trương, cậu…”, Vương Đức Thắng do dự.
Dù những lời đối phương nói có chín mươi phần trăm là giả, nhỡ đâu xác suất mười phần trăm còn lại là thật thì sao?
Hơn nữa bình thường lăn lộn trong giới đồ cổ này, Vương Đức Thắng cũng nghe nói đến sự nguy hiểm tiềm ẩn trong vài món đồ cổ.
Quan trọng nhất là sao người đàn ông tên Sở Hạo Vũ này cũng biết về chuyện tà khí?
“Mặc dù tôi không biết đại sư Sở nói thật hay không nhưng tôi tin cậu ấy”, Trương Trung Hán lên tiếng đứng về phía Sở Hạo Vũ.
Hiện trường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, không ai dám lên tiếng nói gì.
Dù sao thì hai người ở tầng hai còn đó, một là người đứng đầu nhà họ Trương ở Tân Hải, một người nữa là Tư lệnh Vương ở Yến Kinh.
“Hay là thế này, cứ để đạo trưởng Tôn lập đàn làm phép ở đây, trừ tà khí trong cái vạc hình vuông này, như vậy ông Vương cũng an tâm hơn”, lúc này người phụ trách buổi đấu giá nói.
“Những thứ tôi cần cho việc lập đàn khá phức tạp, tôi cần cát đen, kiếm Đào Mộc, Long Đầu Hương…”, Tôn Thị Phi nói ra mấy chục thứ đồ mình cần.
“Vừa hay, buổi đấu giá của chúng tôi đều có mấy thứ đạo trưởng Tôn cần”, người chủ trì nói.
“Đều có sao?”, Tôn Thị Phi sửng sốt.
“Tất nhiên, lúc đầu chúng tôi cũng biết có vài thứ sau khi mấy môn đạo này cần dùng cho việc làm phép xong thì mới để khách hàng mang đi, thế nên ông chủ cũng đã bố trí những thứ này”, người phụ trách giải thích.
Tôn Thị Phi nghe thế cũng không phản đối.
Ông ta tiện thể đồng ý với đề nghị này.
“Thằng ranh, cậu hãy nhìn cho rõ làm sao để trừ tà khí”, không lâu sau, Tôn Thị Phi thay một bộ áo dài giơ cao kiếm Đào Mộc trong tay lên.
Trên bục tế được dựng tạm lên ở trước mặt ông ta là cái vạc hình vuông lúc nãy có trị giá tám triệu tệ, giờ đã tăng lên hơn một trăm triệu tệ.
Miệng Tôn Thị Phi lẩm bẩm như đang tụng kinh của đạo giáo nào đó, thỉnh thoảng vung thanh kiếm Đào Mộc trong tay lên.
Nhiều ông trùm ở Tân Hải nhìn không dời mắt, dù sao thì họ đều rất kính trọng những cao nhân như đạo trưởng, vì làm ăn kinh doanh không thể tách rời khỏi phong thủy.
“Lên!”, ông ta phun ra một bùa nước dán lên trên thanh kiếm, sau đó mở nắp cái vạc hình vuông ra.
Ông ta định làm gì thế?
Sở Hạo Vũ cảm thấy khó hiểu.
Sau đó ông ta phun bùa nước vào trong cái vạc, một màn sương màu đỏ bay ra khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên.
“Tà khí của cái vạc này đã bị tôi ép ra ngoài hết rồi, sau đây là phần thanh lọc khí”, Tôn Thị Phi giơ tay lên giải thích với mọi người.
Mặc dù đa số đều tập trung ánh mắt vào Tôn Thị Phi nhưng trong đó lại một người vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Sở Hạo Vũ.
“Rốt cuộc anh ta giấu mình bao nhiêu bí mật? Tại sao lúc trước mình… không hề hay biết”, Lý Mộc Uyển muốn bước đến hỏi Sở Hạo Vũ nhưng lại không có can đảm.
Nhất là dạo gần đây người nhà họ Lâm luôn có thái độ thờ ơ với cô ta khiến cô ta càng nghi ngờ cuộc đời.
Rõ ràng còn một tháng nữa là đến ngày kết hôn nhưng Lý Mộc Uyển không gặp được Lâm Thừa Chí gần nửa tháng rồi.
Mình gả vào nhà họ Lâm thật sự sẽ sống hạnh phúc sao?
Lý Mộc Uyển bắt đầu dao động.
“Mau nhìn kìa!”, bỗng có người lớn giọng hô.
Chỉ thấy Tôn Thị Phi cắn đứt đầu lưỡi phun một ngụm máu vào trong vạc, làn khói màu đỏ trong không khí lập tức biến mất.
“Đại sư Tôn quả nhiên siêu phàm”.
“Đại sư Tôn, gần đây công ty chúng tôi đang khởi công mở rộng, không biết ông có thời gian đến xem giúp tôi cơ địa chỗ đó được không, tiền bạc không thành vấn đề”.
“Tư lệnh Vương, hôm nay là ngày tốt, thế mà lại có được một món bảo vật và một vị cao nhân như đại sư Tôn thế này”.
Làn khói màu đỏ đó biến mất, người xung quanh cũng nhanh chóng bước đến nói mấy lời nịnh hót Vương Đức Thắng và Tôn Thị Phi.
Dù sao thì hai người này một người là Tư lệnh ở Yến Kinh, một người là bậc thầy đắc đạo của đạo môn, nếu móc nối được quan hệ với họ thì đúng là vận may lớn.
“Hừ, nhìn rõ chưa thằng ranh? Có lẽ trong mắt cậu chút tà khí này là một rắc rối nhưng nó chẳng là gì với tôi cả.
Tuy nhiên cậu vẫn có mắt nhìn đấy, có thể nhìn ra có tà khí bên trong”.
“Vì thấy cậu có tài, tôi cũng là người yêu thích người tài năng…”
“Bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái thì tôi miễn cưỡng không làm khó cậu, có thể nhận cậu làm đệ tử”, Tôn Thị Phi nói tiếp, giọng điệu chứa đầy ý giễu cợt.
Còn Sở Hạo Vũ vẫn bình tĩnh lẳng lặng nhìn cái vạc hình vuông trên đàn tế đó.
“Ông chắc đã trừ được hết tà khí rồi chứ?”, Sở Hạo Vũ bình thản nói.
Đột nhiên một luồng khí màu đen nồng đậm tỏa ra từ trong vạc bay vào trong sảnh lớn.
Đại sư Sở… muốn ra tay giết người ư?
“Cậu nhóc, cậu nói thế là quá ngông cuồng rồi”, nghe Sở Hạo Vũ nói thế, Vương Đức Thắng biến sắc.
Ý đe dọa rất rõ ràng!
“Hừ, ông đừng hiểu lầm, chút chuyện này không đáng để tôi ra tay, cái vạc này có thể hại chết cả nhà ông”, Sở Hạo Vũ nói thế, các ông trùm của Tân Hải ngồi ở đó đều bàn tán sôi nổi.
Tự dưng lại có một người dám bước ra đối chọi với nhà họ Vương.
Còn Lý Mộc Uyển ngạc nhiên đến tột cùng.
Cô ta cảm thấy hình như mình hiểu sai cái gì rồi, Sở Hạo Vũ không chỉ là khách của buổi đấu giá đồ cổ lần này mà còn là khách VIP của tầng hai.
Hơn nữa người lúc nãy tăng giá mấy món đồ kia...!cũng là Sở Hạo Vũ.
Lẽ nào mình bỏ lỡ cái gì rồi sao…Lý Mộc Uyển cảm thấy có cảm xúc khó nói thành lời.
“Ê thằng ranh, mặc dù cái vạc này có chút tà khí nhưng chỉ cần Tôn Thị Phi tôi làm phép thì chút tà khí này sẽ biến mất thôi!”, đúng lúc này, Tôn Thị Phi là khách mời đứng cạnh Vương Đức Thắng lên tiếng.
“Đạo trưởng Tôn nói đúng đấy!”, Vương Đức Thắng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng Sở Hạo Vũ lại cười khẩy.
Trong mắt Sở Hạo Vũ, những người trong đạo môn ở núi Long Hổ được Vương Đức Thắng này nịnh bợ chẳng khác gì đám lừa gạt trong giang hồ.
Vừa nãy Sở Hạo Vũ cảm nhận được một vài thứ từ xa thông qua hoa văn trên bức ảnh, nhưng bây giờ sau khi mở cửa sổ ra, nhìn cái vạc hình vuông ở khoảng cách gần, lúc này Sở Hạo Vũ mới khẳng định suy nghĩ của mình.
Đây là một loại hung khí!
Hung khí cũng là một loại pháp khí của đạo sĩ nhưng lại có uy lực cao hơn pháp khí bình thường rất nhiều, đồng thời cũng có mối nguy hiểm.
Tà khí rất nhạt đó đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của Sở Hạo Vũ.
“Ông Vương, ông đừng lo, tối nay tôi sẽ lập đàn làm phép cho cái vạc này!”, Tôn Thị Phi lại nói sau đó cười cợt Sở Hạo Vũ: “Cậu thanh niên này, có vài thứ không phải là thứ cậu có thể chọc vào được đâu”.
“Không sao, nếu các ông khăng khăng làm theo ý mình thì đợi sau khi cả nhà tên họ Vương chết hết, tôi sẽ đến thu hồi cái vạc này cũng được”, Sở Hạo Vũ nở nụ cười khinh thường, không chịu yếu thế.
“Chuyện này…”, Vương Đức Thắng lại bắt đầu do dự.
Mặc dù Vương Đức Thắng làm gì cũng hơi thô lỗ, hơn nữa không câu nệ mấy chuyện vặt vãnh, thích làm gì thì làm, nhưng… dù cậu thanh niên trước mặt này có vẻ khá cao ngạo nhưng đối phương nói chắc như đinh đóng cột vậy, không hề thấy giả dối.
“Chuyện này, Tiểu Trương, cậu…”, Vương Đức Thắng do dự.
Dù những lời đối phương nói có chín mươi phần trăm là giả, nhỡ đâu xác suất mười phần trăm còn lại là thật thì sao?
Hơn nữa bình thường lăn lộn trong giới đồ cổ này, Vương Đức Thắng cũng nghe nói đến sự nguy hiểm tiềm ẩn trong vài món đồ cổ.
Quan trọng nhất là sao người đàn ông tên Sở Hạo Vũ này cũng biết về chuyện tà khí?
“Mặc dù tôi không biết đại sư Sở nói thật hay không nhưng tôi tin cậu ấy”, Trương Trung Hán lên tiếng đứng về phía Sở Hạo Vũ.
Hiện trường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, không ai dám lên tiếng nói gì.
Dù sao thì hai người ở tầng hai còn đó, một là người đứng đầu nhà họ Trương ở Tân Hải, một người nữa là Tư lệnh Vương ở Yến Kinh.
“Hay là thế này, cứ để đạo trưởng Tôn lập đàn làm phép ở đây, trừ tà khí trong cái vạc hình vuông này, như vậy ông Vương cũng an tâm hơn”, lúc này người phụ trách buổi đấu giá nói.
“Những thứ tôi cần cho việc lập đàn khá phức tạp, tôi cần cát đen, kiếm Đào Mộc, Long Đầu Hương…”, Tôn Thị Phi nói ra mấy chục thứ đồ mình cần.
“Vừa hay, buổi đấu giá của chúng tôi đều có mấy thứ đạo trưởng Tôn cần”, người chủ trì nói.
“Đều có sao?”, Tôn Thị Phi sửng sốt.
“Tất nhiên, lúc đầu chúng tôi cũng biết có vài thứ sau khi mấy môn đạo này cần dùng cho việc làm phép xong thì mới để khách hàng mang đi, thế nên ông chủ cũng đã bố trí những thứ này”, người phụ trách giải thích.
Tôn Thị Phi nghe thế cũng không phản đối.
Ông ta tiện thể đồng ý với đề nghị này.
“Thằng ranh, cậu hãy nhìn cho rõ làm sao để trừ tà khí”, không lâu sau, Tôn Thị Phi thay một bộ áo dài giơ cao kiếm Đào Mộc trong tay lên.
Trên bục tế được dựng tạm lên ở trước mặt ông ta là cái vạc hình vuông lúc nãy có trị giá tám triệu tệ, giờ đã tăng lên hơn một trăm triệu tệ.
Miệng Tôn Thị Phi lẩm bẩm như đang tụng kinh của đạo giáo nào đó, thỉnh thoảng vung thanh kiếm Đào Mộc trong tay lên.
Nhiều ông trùm ở Tân Hải nhìn không dời mắt, dù sao thì họ đều rất kính trọng những cao nhân như đạo trưởng, vì làm ăn kinh doanh không thể tách rời khỏi phong thủy.
“Lên!”, ông ta phun ra một bùa nước dán lên trên thanh kiếm, sau đó mở nắp cái vạc hình vuông ra.
Ông ta định làm gì thế?
Sở Hạo Vũ cảm thấy khó hiểu.
Sau đó ông ta phun bùa nước vào trong cái vạc, một màn sương màu đỏ bay ra khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên.
“Tà khí của cái vạc này đã bị tôi ép ra ngoài hết rồi, sau đây là phần thanh lọc khí”, Tôn Thị Phi giơ tay lên giải thích với mọi người.
Mặc dù đa số đều tập trung ánh mắt vào Tôn Thị Phi nhưng trong đó lại một người vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Sở Hạo Vũ.
“Rốt cuộc anh ta giấu mình bao nhiêu bí mật? Tại sao lúc trước mình… không hề hay biết”, Lý Mộc Uyển muốn bước đến hỏi Sở Hạo Vũ nhưng lại không có can đảm.
Nhất là dạo gần đây người nhà họ Lâm luôn có thái độ thờ ơ với cô ta khiến cô ta càng nghi ngờ cuộc đời.
Rõ ràng còn một tháng nữa là đến ngày kết hôn nhưng Lý Mộc Uyển không gặp được Lâm Thừa Chí gần nửa tháng rồi.
Mình gả vào nhà họ Lâm thật sự sẽ sống hạnh phúc sao?
Lý Mộc Uyển bắt đầu dao động.
“Mau nhìn kìa!”, bỗng có người lớn giọng hô.
Chỉ thấy Tôn Thị Phi cắn đứt đầu lưỡi phun một ngụm máu vào trong vạc, làn khói màu đỏ trong không khí lập tức biến mất.
“Đại sư Tôn quả nhiên siêu phàm”.
“Đại sư Tôn, gần đây công ty chúng tôi đang khởi công mở rộng, không biết ông có thời gian đến xem giúp tôi cơ địa chỗ đó được không, tiền bạc không thành vấn đề”.
“Tư lệnh Vương, hôm nay là ngày tốt, thế mà lại có được một món bảo vật và một vị cao nhân như đại sư Tôn thế này”.
Làn khói màu đỏ đó biến mất, người xung quanh cũng nhanh chóng bước đến nói mấy lời nịnh hót Vương Đức Thắng và Tôn Thị Phi.
Dù sao thì hai người này một người là Tư lệnh ở Yến Kinh, một người là bậc thầy đắc đạo của đạo môn, nếu móc nối được quan hệ với họ thì đúng là vận may lớn.
“Hừ, nhìn rõ chưa thằng ranh? Có lẽ trong mắt cậu chút tà khí này là một rắc rối nhưng nó chẳng là gì với tôi cả.
Tuy nhiên cậu vẫn có mắt nhìn đấy, có thể nhìn ra có tà khí bên trong”.
“Vì thấy cậu có tài, tôi cũng là người yêu thích người tài năng…”
“Bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái thì tôi miễn cưỡng không làm khó cậu, có thể nhận cậu làm đệ tử”, Tôn Thị Phi nói tiếp, giọng điệu chứa đầy ý giễu cợt.
Còn Sở Hạo Vũ vẫn bình tĩnh lẳng lặng nhìn cái vạc hình vuông trên đàn tế đó.
“Ông chắc đã trừ được hết tà khí rồi chứ?”, Sở Hạo Vũ bình thản nói.
Đột nhiên một luồng khí màu đen nồng đậm tỏa ra từ trong vạc bay vào trong sảnh lớn.
Danh sách chương