“Là ai?”, Sở Hạo Vũ nghi hoặc nói.

“Lâm Thừa Chí, cậu chủ nhà họ Lâm, tính rất đàn bà, vẫn luôn thích lôi kéo kết thân với ông nội”, Trương Khả vô cùng oán hận.

“Đi, đi xem thử”, Sở Hạo Vũ phất tay, sau đó đứng dậy đi về phía cửa lớn trang viên, Trương Khả cũng theo sát phía sau.

Một chiếc Bugatti Veyron đậu ngay trước cổng sắt của trang viên, loại xe đua này vô cùng hiếm gặp ở Hoa Hạ, những mẫu bình thường cũng phải cần đến ba, bốn mươi triệu tệ mới mua về được, mà chiếc xe trước mắt lại còn là phiên bản mui trần có tính năng cao, cộng thêm thuế hải quan nữa thì e rằng cũng phải có cái giá lên tới hơn năm mươi triệu tệ.

Thực ra tiền không phải là mấu chốt, mấu chốt là kênh mua hàng giới hạn toàn cầu.

Ở thành phố Tân Hải cũng chỉ có nhà họ Lâm là có mạng lưới quan hệ rộng như thế ở nước ngoài.

“Lâm Thừa Chí, sao anh lại đến nữa rồi?”, mặc dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, thế nhưng trong giọng điệu lại thể hiện sự chán ghét sâu sắc.

Thông tin Lâm Thừa Chí đính hôn đã lan truyền rộng khắp thành phố Tân Hải, mặc dù đối phương chỉ là một gia tộc hạng hai, nhưng nhà trai lại là nhà họ Lâm, danh gia vọng tộc cả trăm năm ở Tân Hải, vậy nên chuyện này đã trở thành chủ đề nóng của thành phố Tân Hải.


Trương Khả cho rằng Lâm Thừa Chí đã đính hôn thì sẽ không còn đến quấy rầy mình nữa.

Thế nhưng không ngờ cậu chủ nhà họ Lâm này dù đã có vợ chưa cưới nhưng vẫn chưa chịu cắt đứt hy vọng với Trương Khả, năm lần bảy lượt tới nhà hỏi han, thậm chí vì Trương Khả mà còn đặc biệt đến trang viên của Trương Trung Hán để nịnh bợ cụ ấy.

Trương Trung Hán và ông cụ Lâm Hổ nhà họ Lâm dù gì cũng là bạn già lâu năm, vậy nên Trương Trung Hán cũng không tiện đuổi thẳng cổ Lâm Thừa Chí này đi.

Thường xuyên đến quấy phá nên Lâm Thừa Chí dần trở nên đáng ghét hơn trong lòng Trương Khả.

Có điều, nếu chỉ xét từ góc độ bên ngoài thì Lâm Thừa Chí cũng khá đẹp trai, đôi mắt hoa đào không biết đã làm cho bao nhiêu thiếu nữ chết mê chết mệt.

Thế nhưng, rất đáng tiếc, Trương Khả lại không hề nằm trong số đó.

“Khả Khả, đây là bánh hoa quế mà mấy ngày trước anh tới Liên Châu mua về, chú Trương nói em tới trang viên này nên anh mới đặc biệt mang qua cho em”, Lâm Thừa Chí nhẹ nhàng nói, chất giọng còn hơi khàn khàn và tràn đầy nam tính, nếu đổi lại là một thiếu nữ trẻ tuổi mộng mơ thì nói không chừng đã lập tức cảm động luôn rồi.

“Tôi không thích ăn đồ ngọt, đau răng”, Trương Khả há miệng rồi ôm lấy một bên má, giống như thực sự sợ đau răng.

Sở Hạo Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được mà bật cười.

Mấy ngày nay hôm nào Trương Khả cũng bị ông cụ Trương bắt chạy lên núi, có những lúc trong đồ ăn còn có cả bánh ngọt, vậy mà Sở Hạo Vũ lại chưa từng thấy Trương Khả nhắc đến chuyện đau răng.

“Chuyện này?”, Lâm Thừa Chí cầm hộp gỗ nhỏ trên tay, do dự không quyết: “Vậy em có thể mở cổng ra cho anh vào ngồi uống tách trà được không?”
“Ờ, không được, tạm biệt”, Trương Khả chuẩn bị quay người rời đi.

Cô ấy hoàn toàn không coi Lâm Thừa Chí ra gì, mặt Lâm Thừa Chí bắt đầu không gượng nổi nữa, hết xanh rồi lại tím.

Đột nhiên hắn chú ý đến Sở Hạo Vũ đang đứng cách Trương Khả không xa.

Cứ như thể Sở Hạo Vũ đột nhiên xuất hiện, nhưng thực tế chỉ là đối phương vẫn luôn đứng nguyên tại chỗ nên hắn mới không chú ý mà thôi.

Có điều, sự xuất hiện của Sở Hạo Vũ lại khiến Lâm Thừa Chí vô cùng kinh ngạc.

“Khả Khả, anh ta là ai?”, giọng điệu của hắn hơi hằn học, trong mắt Lâm Thừa Chí thì Trương Khả đã là vật sở hữu của riêng hắn, không cho phép người khác chạm vào, vậy nên khi bên cạnh Trương Khả đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thì đương nhiên sẽ kích thích thần kinh của hắn.

“Anh có vợ chưa cưới thì tôi cũng có chồng chưa cưới rồi đây”, Trương Khả nhanh miệng nói rồi cố ý vòng tay qua hông Sở Hạo Vũ ôm lấy anh.


Sở Hạo Vũ gạt bỏ tay phải của Trương Khả ra không chút dấu vết.

Mặc dù động tác trái ngược, thế nhưng cảnh tượng này lại không hề ảnh hưởng tới sự kích động của Lâm Thừa Chí.

“Ha ha ha, Trương Khả, em muốn làm tới nước này thật sao?”, Lâm Thừa Chí nghiến răng nghiến lợi nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn.

Người đàn ông lạ mặt bên cạnh tuyệt đối không thể là chồng chưa cưới gì đó của Trương Khả, dù gì nhà họ Trương cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Tân Hải, nếu như Trương Khả có chồng chưa cưới thì tin tức này không thể không truyền ra ngoài, có điều động tác đó của Trương Khả đã khiến cho Lâm Thừa Chí không thể nhẫn nhịn nổi.

“Chú Hoàng, mở cánh cổng này ra cho tôi”, Lâm Thừa Chí gằn từng chữ.

Hắn vừa dứt lời, sau lưng lập tức xuất hiện một bóng người.

Một người đàn ông trung niên ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu đen, má trái có một vết sẹo sâu kéo dài từ chân mày tới tận bên môi, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Tuy nhiên điều càng khiến người khác kinh ngạc lại là đôi bàn tay to lớn kia.

Két! Két! Két!
Một tay hắn giữ lấy thanh sắt trên cổng, tuỳ ý xoay vài cái, thanh sắt nguyên chất dày bằng cổ tay của đứa trẻ biến thành những mảnh vỡ trong tay hắn rồi rơi xuống đất ngay tức thì.

Trương Khả trợn mắt há mồm.

Cánh cổng này được làm từ hợp kim rất cứng, mặc dù thoạt nhìn chẳng có khác biệt gì so với những cánh cổng lớn bình thường, thế nhưng với độ cứng này, dù cho Lâm Thừa Chí có lái xe đâm vào thì cũng chẳng hề hấn gì cả!
Lâm Thừa Chí nhìn thấy vậy thì trên mặt vô cùng hả hê đắc ý.

Đây là vệ sĩ thân cận mà ông cụ Lâm Hổ đặc biệt mời từ bên Liên Châu về để bảo vệ cho hắn, rất có thủ đoạn, hơn nữa nghe nói còn là đệ tử của một danh gia võ đạo ẩn cư tại Hoa Hạ.

Điều mấu chốt hơn là người này là một cao thủ Ám Kình.

Ba mươi tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Ám Kình, biến sắt thành bùn, lần đầu tiên gặp mặt, chú Hoàng này chỉ dùng một tay đã giữ gọn được Lâm Thừa Chí.

“Anh muốn làm gì?”, Trương Khả lờ mờ có cảm giác chẳng lành.

Lâm Thừa Chí chậm rãi cởi bỏ cà vạt trên cổ ra và nở nụ cười dâm đãng, một bước đi qua cánh cửa sắt tiến vào bên trong.


Hắn đã không chịu được nữa rồi, có những lúc phải dùng một vài thủ đoạn mạnh tay mới được, đặc biệt là khi đối diện với người nhà họ Trương.

“Chú Hoàng, lát nữa giúp tôi trói cô ấy lại cho chắc”, Lâm Thừa Chí cũng coi như thân quen với Trương Khả, từ nhỏ đã đi theo ông cụ Trương luyện võ, hắn cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Trương Khả, vậy nên chỉ có thể nhờ người giúp đỡ.

“Lâm Thừa Chí, anh đừng có mà làm bừa”, Trương Khả cảnh giác nói, có điều ánh mắt lại chỉ chú ý đến người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh Lâm Thừa Chí kia.

Lâm Thừa Chí là kẻ vô dụng, đối phó với hắn rất dễ dàng, nhưng gã đàn ông mặt sẹo kia… thì Trương Khả không chắc lắm.

Cách biệt giữa võ sĩ, có những lúc trước khi giao đấu đã có thể đại khái mường tượng ra rồi.

Cô ấy không phải đối thủ của người này.

“Trước khi tôi đến đã cho người điều ra kỹ rồi, bên trong trang viên này đã không còn người nữa, ôi chao, chốn bồng lai tiên cảnh, quả đúng là một nơi tốt, càng thích hợp để làm chút chuyện hay ho nhỉ?”
“Ai bảo cô không chịu nghe lời tôi, suýt nữa thì quên, phải dùng điện thoại quay video lại, đến lúc đó để cho đám gia tộc lớn kia nhìn thấy cô chủ nhà họ Trương, con gái của Trương Nghĩa Quân lúc biến thành một con chó thì có dáng vẻ kiều diễm như thế nào”.

“Cô gào đi, đoán chừng có gào tới rách họng thì cũng không ai hay biết đâu”, Lâm Thừa Chí cười cợt nhả.

Lâm Thừa Chí nói rồi rút ra một lọ thuốc từ trong túi áo, lấy ra một viên bỏ vào trong miệng.

Đây là loại thuốc mới mà hắn lấy được từ bên Mễ Quốc, một viên là đủ sung mãn cả nửa ngày, lát nữa cho Trương Khả nuốt hai viên là được.

“Còn có tôi biết mà”, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên, Sở Hạo Vũ cười như không cười, đột nhiên lên tiếng.

“Suýt nữa thì quên, còn cả thằng chó nhà mày nữa”, Lâm Thừa Chí hung hăng nói.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện