Edit: TLMT
Beta: Sói
*****************
Tịnh Phác mặt lạnh không nói một lời nào, tôi kéo hắn ra khỏi phòng bệnh của Âu Tòng Hữu, người ngoài thấy chúng tôi như vậy bèn sôi nổi nhìn sang bằng ánh mặt nghi hoặc.

Hắn mặc cho tôi kéo tới một góc ngoặt không có ai, tôi tức giận muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng vẫn dùng từ ngữ ôn hòa khuyên bảo: “Anh tức giận với loại người đó cũng vô dụng, không cần thiết chấp nhặt với tên kia đâu.”
“Cảnh sát Mục.” Tịnh Phác đột nhiên gọi tôi.

Tôi có chút sửng sốt: “Sao?”
Trên gương mặt Tịnh Phác vẫn còn rất tức giận, hiện tại còn mang theo một phần nghi hoặc: “Vì sao cậu lại tức giận với tôi?”
“Người kia là bác sĩ, Âu Tòng Hữu, tên kia dùng những đứa trẻ còn chưa được sinh ra để luyện hóa như vậy, chẳng lẽ không đáng để cậu tức giận sao?”
Tôi trầm mặt chốc lát, Tịnh Phác cau mày, xoay người định bỏ đi.

Tôi gọi hắn: “Tịnh Phác đạo trưởng.”

Hắn dừng chân laị, quay đầu nhìn tôi.

Tôi nói: “Trước đây có một cô gái...!Cô ta tên Tô Phương...”
Tịnh Phác nhíu mày: “Cậu có thể đứng đắn một chút được không?”
Nghe từ “không đứng đắn” do Tịnh Phác nói ra, tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Tôi muốn cười nhưng lại cười không nổi, thấy tay mình hơi run rẩy, tôi bèn nắm chặt tay, tự thuật lại với Tịnh Phác về vụ án của Tô Phương và Khổng Lượng.

Tôi nói: “Tô Phương, Khổng Lượng dĩ nhiên rất đáng giận, Tô Phương thì tôi không dám đoán, nhưng nửa đời sau của Khổng Lượng phỏng chừng không còn tương lai gì đáng nói, sai lầm của bọn họ không tới lượt chúng ta trừng phạt, chúng ta không có tư cách phán xét người khác, anh hiểu không?”
Tịnh Phác xoay người lại đối mặt với tôi, tôi nói: “Anh đã nói là anh linh chịu thương tổn sẽ phản phệ lên trên người Âu Tòng Hữu, vậy mới vừa rồi anh làm thế với Âu Tòng Hữu, những anh linh kia chẳng phải cũng thấy đau sao? Trong suy nghĩ của bọn chúng, hiện tại anh mới là người gây đau khổ.”
Tôi lạnh mặt, tàn nhẫn nói: “Chưa hiểu rõ nguyên nhân đã đi báo thù, sau đó lại gây thương tổn cho bọn chúng một lần nữa thì có khác gì nhau.”
Tịnh Phác biến sắc, tôi run rẩy chỉ tay vào mặt Tịnh Phác: “Anh cảm thấy tôi không tức giận sao? Nếu tức giận có thể giải quyết vấn đề thì giờ tôi còn ở lại cái huyện nhỏ này làm cảnh sát sao?”
Tịnh Phác không nói lời nào, thần sắc rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút, cuối cùng hắn xị mặt, cười khổ lắc đầu rồi quay người đi ra ngoài.

Tôi gọi hắn lại: “Anh đi đâu vậy?”
Tịnh Phác nói: “Trở về cục cảnh sát, ở đây nữa cũng không tra thêm được gì.”
Trên đường trở về, tôi nhìn trộm Tịnh Phác qua kính chiếu hậu.

Người này đẹp mã sáng sủa, tôi đoán tuổi thường không chuẩn, có khi ngoài ba mươi mà tôi còn tưởng là học sinh, vậy nên tôi dứt khoát không đoán nữa, vừa lái xe vừa hỏi hắn: “Đạo trưởng, anh bao lớn?”
“Sao?” Hắn lập tức nói: “Mười tám centimet.”
Tôi: “...”
Tịnh Phác khẽ nói: “Hai mươi tư.”
Tôi gật đầu, đưa tay qua vỗ vai hắn, sau đó nói một câu mà vẫn luôn muốn nói: “Người trẻ tuổi à, cậu còn phải học nhiều thứ lắm.”
Tịnh Phác cười không nói câu nào.

Tôi lái xe tuân thủ luật lệ giao thông, nhanh chóng đưa Tịnh Phác trở về cục cảnh sát an toàn.

Về đến nơi, tôi hỏi lão Lư tư liệu của Âu Tòng Hữu, lão Lư nhân cũng cơ hội hỏi về những gì chúng tôi đã gặp.


Tôi nhanh chóng kể lại chuyện Âu Tòng Hữu, lão Lư cũng không chậm trễ, lão gọi điện thoại liên tục thúc giục, cuối cùng trước khi tan tầm đã có tư liệu của Âu Tòng Hữu.

Tôi, Tịnh Phác, Lương Triết và lão Lư cùng nhau xem tư liệu của Âu Tòng Hữu, quả thực là tôi đoán tuổi không chuẩn, Âu Tòng Hữu nhìn trắng nõn sạch sẽ, tôi cho rằng nhiều nhất là chừng ba mươi tuổi, ai ngờ anh ta đã gần bốn mươi tuổi.

Trên tư liệu ghi Âu Tòng Hữu tốt nghiệp một trường đại học y khoa danh tiếng, từng công tác vài năm ở thành phố lớn, mấy năm nay anh ta vẫn luôn yên ổn ở huyện Ban Qua.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta cũng có vài luận văn học thuật, nhận được nhiều sự khen ngợi.

Âu Tòng Hữu đã từng kết hôn, chỉ là vợ anh ta đã mất năm năm trước, cũng không có con nối dõi.

Tư liệu cho thấy Âu Tòng Hữu là người luôn cố gắng nỗ lực làm việc, đến trung niên vẫn không có vết nhơ nào, còn là người có học vấn cao.

Chúng tôi lại xem tỉ lệ sinh đẻ khoa phụ sản ở bệnh viện, tỉ lệ này vẫn luôn ở ngưỡng trung bình, chỉ chênh lệch một ít giữa các năm.

Tịnh Phác giúp chúng tôi nhận ra, toàn bộ sự tình đều đã rõ rành rành trước mắt: Âu Tòng Hữu có giữ khả năng luyện thai sống thành tiểu quỷ Thái Lan, mấy năm nay anh ta vẫn luôn nuôi tiểu quỷ ở bệnh viện, dù Âu Tòng Hữu và tiểu quỷ không chủ động hại người, nhưng gần đây bởi vì chuyện của Tiểu Vân mà vụ việc bị làm lớn, lúc này chúng tôi mới có thể nhúng tay.

Sau đó Tịnh Phác đưa ra một vấn đề khiến mọi người sởn tóc gáy: “Tên này tìm được nhiều thai sống như vậy từ đâu chứ?”
Đáp án rất đơn giản, đơn giản đến mất tự hỏi cũng biết, bởi vì anh ta là bác sĩ phụ sản.

Chưa ai trong chúng tôi từng xử lý qua chuyện như vậy, mọi người đều không có sáng kiến gì, tôi chỉ biết bảo Lương Triết cẩn thận nghiên cứu danh sách trẻ nhỏ tử vong ở khoa phụ sản của trung tâm bệnh viện, xem có thể tìm được manh mối gì không.

Ngày nào Tịnh Phác cũng chạy đến bệnh viện giám thị Âu Tòng Hữu, Âu Tòng Hữu thì thảnh thơi nằm trên giường bệnh, nhìn thấy chúng tôi đến anh ta còn ôn hòa tiếp đón: “Trong ấm có trà đấy.”
Tịnh Phác khó chịu hỏi tôi: “Các anh không thể trực tiếp bắt người lại sao?”
Tôi lắc đầu cười khổ, nào có dễ dàng như vậy, trước mắt những chứng cứ cơ bản chúng tôi có đều là do Tịnh Phac phỏng đoán được, ngoài ra cũng không có tiến triển gì thêm, nếu có thể dùng trí tưởng tượng định tội người khác, vậy chẳng phải đất nước sẽ rối loạn sao?
Hôm nay tôi và Tịnh Phác xấu hổ đến phòng Âu Tòng Hữu nói chuyện một hồi, cuối cùng lại thở phì phì trở về cục cảnh sát.

Càng ở đấy lâu, lòng tôi càng cảm thấy bực bội bất an.


Lão Lư đứng ở cửa chờ chúng tôi về, thấy chúng tôi đến, lão hỏi: “Hừm, sao mặt ai cũng u ám thế?”
Lão đưa lên một thứ: “Nhìn xem đây là cái gì?”
Tôi mặt lạnh cầm lấy phong thư trong tay lão Lư mở ra, bên trong là một tờ giấy, tôi mở tờ giấy ra xem, hơi sửng sốt.

[Căn cứ theo điều một trăm linh chín, điều một trăm mười một và điều một trăm mười ba “Luật tố tụng hình sự Nhân dân nước cộng hòa Trung Quốc”
Điều động đồng chí Mục Tinh, Lương Triết nhận quyết định điều tra Âu Tòng Hữu.]
Bên dưới có chữ ký của lão Lư và lãnh đạo cấp trên, góc phải bên dưới còn có con dấu tròn màu đỏ diễm lệ.

Tôi nói: “Này...”
Lão Lư cười ha hả, Tịnh Phác đưa tay bắt lấy, cũng đọc xong nội dung trên giấy.

Tôi cùng Tịnh Phác liếc nhìn nhau, tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết, tức khắc mặt mày hớn hở lên, vội vàng nịnh nọt lão Lư: “Lãnh đạo, ông cũng thực có bản lĩnh, sao ông xin được lệnh điều tra này thế?”
Lão Lư bâng quơ nói: “Ăn ngay nói thật, nói bệnh viện có quỷ sinh sự, chúng ta hoài nghi bác sĩ này luyện quỷ Thái Lan ở bệnh viện.”
Sau đó lão Lư trợn mắt nhìn tôi đang há hốc miệng: “Đùa cậu đấy, còn không mau đi nhanh đi?”
Tôi cất bước muốn đi vào bên trong: “Tôi đi tìm Lương Triết.”
Dựa theo quy trình, tôi phải cùng Lương Triết đi đưa lệnh điều tra cho Âu Tòng Hữu xem, nhưng Tịnh Phác cũng nhất quyết muốn đi theo tham gia náo nhiệt, vậy là đám người chúng tôi một đường thẳng tiến đến bệnh viện.

Vết thương trên người Âu Tòng Hữu nhìn rất đáng sợ, nhưng kỳ thật cũng chỉ là vết thương ngoài da, hai ngày nay anh ta đã có thể xuống giường đi lại.

Anh ta đang đi dạo trong bệnh viện, thấy đoàn người chúng tôi hùng hổ đi đến, Âu Tòng Hữu cười chào hỏi với chúng tôi: “Đến rồi đấy à?”
Từ khi Tịnh Phác phát hiện được việc làm xấu xa của Âu Tòng Hữu, tuy Âu Tòng Hữu không thừa nhận trực tiếp, nhưng anh ta cũng không phủ nhận, vẫn trấn định ôn hòa với người khác như trước kia, chỉ là trong mặt tôi, khuôn mặt kia quả thực rất đáng sợ.

Hết chương 17..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện