Thời gian vừa qua Hàm Chi chọn cách lánh mặt tất cả mọi người. Cô cũng không ở trong kí túc xá mà ở nhà dù của Tiểu Mễ. Đây là căn nhà không cóngười ở nên Tiểu Mễ đã gọi Hàm Chi đến đó một thời gian.
Hôm nay ra chủ nhật, Tiểu Mễ ra ngoài mua ít đồ. Đường phố cuối tuần lúcnào cũng đông đúc. Bỗng nhiên một người đàn ông lạ mặt từ sau đi lên rồi giật chiếc túi của Tiểu Mễ chạy mất. Tiểu Mễ vô cùng hoảng loạn liềnhét toáng lên: “CƯỚP! CÓ CƯỚP! HẮN CƯỚP ĐỒ CỦA TÔI! MỌI NGƯỜI GIÚP TÔIVỚi!”. Lời nói của Tiểu Mễ bỗng chốc thu hút sự chú ý của người điđường. Bỗng nhiên Tư Vũ vừa hay từ trong siêu thị đi ra thấy vậy liềnném đồ xuống và một mạch đuổi theo cướp. Tiểu Mễ liền vội nhặt đồ và đitheo anh.
Tư Vũ rượt đuổi têncướp vô cùng kịch liệt gây náo loạn con phố. Phía trước có một ngõ rẽ,người dân cũng vào trợ giúp Tư Vũ bằng cách chặn ở đầu ngõ khiến hắntiến không được, lui không xong. Lúc này Tư Vũ từ xa lấy đà đạp một phát khiến tên cướp ngã nhào ra đất. Sau đó anh nhanh chóng đè hắn xuống,nói to:
- Mọi người giúp cháu gọi cảnh sát để bắt hắn lại.
Không lâu sau đó, cạnh sát đã đến và tên cướp đã bị giải đi. Lúc này Tiểu Mễmới đuổi theo kịp, miệng thở không ngừng vì quá mệt. Cô liền chạy lạiđưa túi đồ mà nãy Tư Vũ để đó trả lại anh.
- Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu hôm nay mình không biết phải làmsao. À! đây là túi đồ nãy cậu để ở trước cửa siêu thị, mình trả lại cậu.
Tư Vũ cũng quay sang vừa mỉm cười vừa gãi đầu:
- Không có gì! việc cần làm mà!
Sau đó Tiểu Mễ nhìn thấy Tư Vũ mặc đồng phục liền vô cùng bất ngờ, “thì ra cậu ta học cùng trường mình”, sau đó nói:
- Thật không ngờ chúng ta học cùng trường với nhau! Vậy sau này chắc cócơ hội gặp nhau nhiều rồi! Mình học năm ba. – vừa nói Tiểu Mễ vừa chỉvào chiếc áo đồng phục đó.
- Ồ! Không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Tôi cũng vậy!
Hai người vừa nói vừa nhìn nhau cười rất vui vẻ. Bỗng chuông điện thoại của Tiểu Mễ rung lên
- Alo! Ai vậy? Phía bên kia chính là Hàm Chi, cô trả lời:
- Là tớ, Hàm Chi đây!
- Ơ... cậu gọi số ai vậy?
- Đây là số điện thoại mới của tớ! Cậu lưu vào đi nhé! Lát chúng ta về rồi nói chuyện.
Sau đó, Tiểu Mễ liền cúp máy. cô quay sang cảm ơn Tư Vũ một lần nữa:
- Thực sự cảm ơn cậu vì mọi chuyện. Giờ mình có việc phải đi rồi. Tạm biệt
Tư Vũ ngơ ngác, “mình còn chưa biết tên cậu ấy mà?”. Anh chạy đuổi theo Tiểu Mễ
- Cậu tên là gì vậy? Chúng ta vẫn chưa biết tên nhau. Tôi tên Tư Vũ – khoa công nghệ thông tin
Tiểu Mễ liền cười đáp lại:
- Mình tên Tiểu Mễ - khoa Sinh học. Hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trường.
Về đến căn hộ của dì Tiểu Mễ, vì dì đã sang nước ngoài làm việc sinh sốngnên căn nhà này dì đã để lại cho Tiểu Mễ nếu cô không muốn ở kí túc xá.
- Hàm Chi! Tớ về rồi đây!
- Cậu về rồi à! Trưa này chúng ta ăn gì thế?
- Tớ cũng mua kha khá đồ rồi đó! Khi nào một mình ở nhà cậu phải bỏ ra nấu mà ăn đấy nhá!
- Ừm! Cảm ơn bạn yêu của mình! Tớ định sang tuần đi học lại, nghỉ thế đủ rồi.
- À! Sao cậu lại thay số điện thoại vậy!
- Thật ra suốt thời gian vừarồi Vương Hạo liên tục nhắn tin, gọi điện làm phiền tớ. Tớ nghĩ mình nên đổi điện thoại vì vậy cậu ấy sẽ không còn cách nào liên hệ được với tớnữa.
- Nhưng sang tuần cậu mà đi học lại kiểu gì cậu ta cũng sẽ tìm cậu cho bằng được.
- Haizzz.... Tớ sẽ cố gắng tránh cậu ta bằng mọi giá.
“CHOANG”
Tư Vũ nhìn thấy Vương Hạo đập vỡ lọ bình hoa đắt tiền liền không khỏi ngạc nhiên:
- Cậu bị điên à? Biết cái bình đó đắt tiền như nào không? Không muốndùng thì cũng phải để cho người ta chứ. Tự nhiên đập ra. Phí quá~~~
- Chết tiệt! Cậu ta định chơi trò trốn tìm với mình sao?
Vương Hạo hiện giờ hoàn toàn mất liên lạc với Hàm Chi. Anh như phát điên lênvì đã một tuần nay anh không được gặp Hàm Chi. Cảm xúc bây giờ vô cùnglẫn lộn, đan xen giữa nhớ và hận. Thấy tình trạng của Vương Hạo dạo gầnđây không ổn, Tư Vũ liền khuyên nhủ:
- Thôi! Cậu cũng nên để cho người ta có không gian riêng đi! Cũng không thể nào bắt ép người khác phải thích mình được.
- Với người khác là không thể nhưng với tôi thì hoàn toàn có thể.
- Nghe tôi khuyên một lần xem nào! Bây giờ cậu tạm xa Hàm Chi một thờigian và tập trung hoàn toàn cho việc học đi. Tương lai cậu chắc chắn sẽthay cha mình tiếp quản tập đoàn WangShi. Dạo gần đây cậu đã quá lơ làvới nhiệm vụ chính của mình rồi! Hay cậu muốn mai này ra trường sẽ trởthành một người bình thường và mọi tài sản đều thuộc về dì Mạn Nhu.
- Đương nhiên sẽ không có chuyện bà ta được kế thừa tài sản của gia đình tôi rồi!
- Thì vậy! Hãy coi như Hàm Chi chỉ là một điều gì đó thoáng qua trongcuộc đời cậu. Chỉ còn một chút nữa thôi là cậu sẽ tốt nghiệp rồi! Hãytrở thành một người hoàn hảo để ai cũng phải ngước nhìn.
Sau đó, Tư Vũ lôi tấm ảnh anh và Vương Hạo chụp hồi còn bé cùng với mẹ của Vương Hạo, tiếp tục nói:
- Cậu nhìn đi! Mẹ cậu ở bên kia vẫn luôn hi vọng được nhìn thấy cậu mộtngày nào đó sẽ trở thành một vị chủ tịch trẻ tuổi, được mọi người ngưỡng mộ. Ngoài kia còn biết bao kẻ thù dóm ngó, có ý đồ xấu xa với WangShi.Cậu phải mau chóng trưởng thành, tiếp quản và bảo vệ công sức mà mẹ vàcha cậu đã mất rất nhiều năm để xây dựng.
Vương Hạo bắt đầu mềm lòng, quả thực anh cũng nhận thấy dạo gần đây anh đãkhông còn là anh cả ngày trước nữa. Chỉ vì một cô gái mà khiến anh phảilao tâm khổ tứ như vậy. Không những thế Vương Hạo còn vô cùng yêu mẹ của mình, anh muốn thực hiện mọi ý nguyện mà mẹ ảnh mong muốn. Bỗng nhiênđôi mắt Vương Hạo đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
- Cậu nói đúng! Tôi đã quên mất nhiệm vụ chính của mình là gì? Tôi thật là một đứa con đáng trách.
Sau đó, Vương Hạo đứng lên cầm tờ hợp đồng giữa anh và Hàm Chi xé vụn ra thành nhiều mảnh, sau đó vứt vào sọt rác.
- Đúng vậy! Cậu ta chẳng là gì cả! Tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
Tư Vũ đập vai Vương Hạo nói:
- Đúng rồi! Hãy nhanh chóng lấy lại tinh thần đi nào!
Có lẽ, lần này Vương Hạo đã thực sự quyết tâm từ bỏ Hàm Chi. Mặc dù trongsâu thẳm trái tim không thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhưng anh còn cótrách nhiệm to lớn trên vai, anh không được phép để tình cảm làm mình đi chệch hướng. Sau ngày hôm đó trở đi, Vương Hạo lại quay trở lại là cuộc sống như trước kia, hoàn toàn tập trung cho việc học.
Còn phía Hàm Chi, cũng kể từ đó, cô không còn thấy Vương Hạo xuất hiện nữa. Hàm Chi cũng tập trung cho cuộc sống của riêng mình, tiếp tục vừa họcvà làm để trả nợ cho mẹ. Còn về việc đám côn đồ thường xuyên đến nhà,Hàm Chi đã nhờ Lục Văn giúp. Lục Văn và bác Sáu tốt bụng đã giúp cô trảtrước một khoảng tiền vì vậy bọn côn đồ đã không còn đến quấy rầy mẹ cônữa. Sau lần này, mối quan hệ giữa cô và Lục Văn ngày một tốt hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã năm năm trôi qua, Vương Hạo sau khi tốtnghiệp đại học đã sang Anh để tiếp tục học tập và nghiên cứu. Hiện giờanh đã về nước được hai tháng. Sức khỏe của Vương An Trình cũng ngày một yếu đi, ông không thể thường xuyên đến công ty được khiến tiến trìnhlàm việc cũng dần trở nên chậm trễ hơn.
Có lẽ ngày Vương Hạo lên làm chủ tịch không còn xa.....
( Tập đoàn WangShi của gia đình Vương Hạo là tập đoàn thực phẩm lớn nhất cả nước )
Hôm nay ra chủ nhật, Tiểu Mễ ra ngoài mua ít đồ. Đường phố cuối tuần lúcnào cũng đông đúc. Bỗng nhiên một người đàn ông lạ mặt từ sau đi lên rồi giật chiếc túi của Tiểu Mễ chạy mất. Tiểu Mễ vô cùng hoảng loạn liềnhét toáng lên: “CƯỚP! CÓ CƯỚP! HẮN CƯỚP ĐỒ CỦA TÔI! MỌI NGƯỜI GIÚP TÔIVỚi!”. Lời nói của Tiểu Mễ bỗng chốc thu hút sự chú ý của người điđường. Bỗng nhiên Tư Vũ vừa hay từ trong siêu thị đi ra thấy vậy liềnném đồ xuống và một mạch đuổi theo cướp. Tiểu Mễ liền vội nhặt đồ và đitheo anh.
Tư Vũ rượt đuổi têncướp vô cùng kịch liệt gây náo loạn con phố. Phía trước có một ngõ rẽ,người dân cũng vào trợ giúp Tư Vũ bằng cách chặn ở đầu ngõ khiến hắntiến không được, lui không xong. Lúc này Tư Vũ từ xa lấy đà đạp một phát khiến tên cướp ngã nhào ra đất. Sau đó anh nhanh chóng đè hắn xuống,nói to:
- Mọi người giúp cháu gọi cảnh sát để bắt hắn lại.
Không lâu sau đó, cạnh sát đã đến và tên cướp đã bị giải đi. Lúc này Tiểu Mễmới đuổi theo kịp, miệng thở không ngừng vì quá mệt. Cô liền chạy lạiđưa túi đồ mà nãy Tư Vũ để đó trả lại anh.
- Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu hôm nay mình không biết phải làmsao. À! đây là túi đồ nãy cậu để ở trước cửa siêu thị, mình trả lại cậu.
Tư Vũ cũng quay sang vừa mỉm cười vừa gãi đầu:
- Không có gì! việc cần làm mà!
Sau đó Tiểu Mễ nhìn thấy Tư Vũ mặc đồng phục liền vô cùng bất ngờ, “thì ra cậu ta học cùng trường mình”, sau đó nói:
- Thật không ngờ chúng ta học cùng trường với nhau! Vậy sau này chắc cócơ hội gặp nhau nhiều rồi! Mình học năm ba. – vừa nói Tiểu Mễ vừa chỉvào chiếc áo đồng phục đó.
- Ồ! Không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Tôi cũng vậy!
Hai người vừa nói vừa nhìn nhau cười rất vui vẻ. Bỗng chuông điện thoại của Tiểu Mễ rung lên
- Alo! Ai vậy? Phía bên kia chính là Hàm Chi, cô trả lời:
- Là tớ, Hàm Chi đây!
- Ơ... cậu gọi số ai vậy?
- Đây là số điện thoại mới của tớ! Cậu lưu vào đi nhé! Lát chúng ta về rồi nói chuyện.
Sau đó, Tiểu Mễ liền cúp máy. cô quay sang cảm ơn Tư Vũ một lần nữa:
- Thực sự cảm ơn cậu vì mọi chuyện. Giờ mình có việc phải đi rồi. Tạm biệt
Tư Vũ ngơ ngác, “mình còn chưa biết tên cậu ấy mà?”. Anh chạy đuổi theo Tiểu Mễ
- Cậu tên là gì vậy? Chúng ta vẫn chưa biết tên nhau. Tôi tên Tư Vũ – khoa công nghệ thông tin
Tiểu Mễ liền cười đáp lại:
- Mình tên Tiểu Mễ - khoa Sinh học. Hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trường.
Về đến căn hộ của dì Tiểu Mễ, vì dì đã sang nước ngoài làm việc sinh sốngnên căn nhà này dì đã để lại cho Tiểu Mễ nếu cô không muốn ở kí túc xá.
- Hàm Chi! Tớ về rồi đây!
- Cậu về rồi à! Trưa này chúng ta ăn gì thế?
- Tớ cũng mua kha khá đồ rồi đó! Khi nào một mình ở nhà cậu phải bỏ ra nấu mà ăn đấy nhá!
- Ừm! Cảm ơn bạn yêu của mình! Tớ định sang tuần đi học lại, nghỉ thế đủ rồi.
- À! Sao cậu lại thay số điện thoại vậy!
- Thật ra suốt thời gian vừarồi Vương Hạo liên tục nhắn tin, gọi điện làm phiền tớ. Tớ nghĩ mình nên đổi điện thoại vì vậy cậu ấy sẽ không còn cách nào liên hệ được với tớnữa.
- Nhưng sang tuần cậu mà đi học lại kiểu gì cậu ta cũng sẽ tìm cậu cho bằng được.
- Haizzz.... Tớ sẽ cố gắng tránh cậu ta bằng mọi giá.
“CHOANG”
Tư Vũ nhìn thấy Vương Hạo đập vỡ lọ bình hoa đắt tiền liền không khỏi ngạc nhiên:
- Cậu bị điên à? Biết cái bình đó đắt tiền như nào không? Không muốndùng thì cũng phải để cho người ta chứ. Tự nhiên đập ra. Phí quá~~~
- Chết tiệt! Cậu ta định chơi trò trốn tìm với mình sao?
Vương Hạo hiện giờ hoàn toàn mất liên lạc với Hàm Chi. Anh như phát điên lênvì đã một tuần nay anh không được gặp Hàm Chi. Cảm xúc bây giờ vô cùnglẫn lộn, đan xen giữa nhớ và hận. Thấy tình trạng của Vương Hạo dạo gầnđây không ổn, Tư Vũ liền khuyên nhủ:
- Thôi! Cậu cũng nên để cho người ta có không gian riêng đi! Cũng không thể nào bắt ép người khác phải thích mình được.
- Với người khác là không thể nhưng với tôi thì hoàn toàn có thể.
- Nghe tôi khuyên một lần xem nào! Bây giờ cậu tạm xa Hàm Chi một thờigian và tập trung hoàn toàn cho việc học đi. Tương lai cậu chắc chắn sẽthay cha mình tiếp quản tập đoàn WangShi. Dạo gần đây cậu đã quá lơ làvới nhiệm vụ chính của mình rồi! Hay cậu muốn mai này ra trường sẽ trởthành một người bình thường và mọi tài sản đều thuộc về dì Mạn Nhu.
- Đương nhiên sẽ không có chuyện bà ta được kế thừa tài sản của gia đình tôi rồi!
- Thì vậy! Hãy coi như Hàm Chi chỉ là một điều gì đó thoáng qua trongcuộc đời cậu. Chỉ còn một chút nữa thôi là cậu sẽ tốt nghiệp rồi! Hãytrở thành một người hoàn hảo để ai cũng phải ngước nhìn.
Sau đó, Tư Vũ lôi tấm ảnh anh và Vương Hạo chụp hồi còn bé cùng với mẹ của Vương Hạo, tiếp tục nói:
- Cậu nhìn đi! Mẹ cậu ở bên kia vẫn luôn hi vọng được nhìn thấy cậu mộtngày nào đó sẽ trở thành một vị chủ tịch trẻ tuổi, được mọi người ngưỡng mộ. Ngoài kia còn biết bao kẻ thù dóm ngó, có ý đồ xấu xa với WangShi.Cậu phải mau chóng trưởng thành, tiếp quản và bảo vệ công sức mà mẹ vàcha cậu đã mất rất nhiều năm để xây dựng.
Vương Hạo bắt đầu mềm lòng, quả thực anh cũng nhận thấy dạo gần đây anh đãkhông còn là anh cả ngày trước nữa. Chỉ vì một cô gái mà khiến anh phảilao tâm khổ tứ như vậy. Không những thế Vương Hạo còn vô cùng yêu mẹ của mình, anh muốn thực hiện mọi ý nguyện mà mẹ ảnh mong muốn. Bỗng nhiênđôi mắt Vương Hạo đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
- Cậu nói đúng! Tôi đã quên mất nhiệm vụ chính của mình là gì? Tôi thật là một đứa con đáng trách.
Sau đó, Vương Hạo đứng lên cầm tờ hợp đồng giữa anh và Hàm Chi xé vụn ra thành nhiều mảnh, sau đó vứt vào sọt rác.
- Đúng vậy! Cậu ta chẳng là gì cả! Tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
Tư Vũ đập vai Vương Hạo nói:
- Đúng rồi! Hãy nhanh chóng lấy lại tinh thần đi nào!
Có lẽ, lần này Vương Hạo đã thực sự quyết tâm từ bỏ Hàm Chi. Mặc dù trongsâu thẳm trái tim không thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhưng anh còn cótrách nhiệm to lớn trên vai, anh không được phép để tình cảm làm mình đi chệch hướng. Sau ngày hôm đó trở đi, Vương Hạo lại quay trở lại là cuộc sống như trước kia, hoàn toàn tập trung cho việc học.
Còn phía Hàm Chi, cũng kể từ đó, cô không còn thấy Vương Hạo xuất hiện nữa. Hàm Chi cũng tập trung cho cuộc sống của riêng mình, tiếp tục vừa họcvà làm để trả nợ cho mẹ. Còn về việc đám côn đồ thường xuyên đến nhà,Hàm Chi đã nhờ Lục Văn giúp. Lục Văn và bác Sáu tốt bụng đã giúp cô trảtrước một khoảng tiền vì vậy bọn côn đồ đã không còn đến quấy rầy mẹ cônữa. Sau lần này, mối quan hệ giữa cô và Lục Văn ngày một tốt hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã năm năm trôi qua, Vương Hạo sau khi tốtnghiệp đại học đã sang Anh để tiếp tục học tập và nghiên cứu. Hiện giờanh đã về nước được hai tháng. Sức khỏe của Vương An Trình cũng ngày một yếu đi, ông không thể thường xuyên đến công ty được khiến tiến trìnhlàm việc cũng dần trở nên chậm trễ hơn.
Có lẽ ngày Vương Hạo lên làm chủ tịch không còn xa.....
( Tập đoàn WangShi của gia đình Vương Hạo là tập đoàn thực phẩm lớn nhất cả nước )
Danh sách chương