Hàm Chi! Hôm nọ ai chuẩn bị thuốc vậy? - Dạ! Là Tiểu Mễ và một vài người khác ở bệnh viện ạ!
- Bị thiếu mấy loại giảm sốt rồi! Em giúp chị liên lạc với bệnh viện nhanh chóng chuyển qua đây nha!
Hàm Chi nhanh chóng làm theo lời chị trưởng nhóm. Chỉ khoảng một tiếng sau, xe chở thuốc và một vài dụng cụ khác đã đến, Hàm Chi nhanh chóng xuốngbê đồ
- Hàm Chi! Cậu cần tớ xuống mang cùng cậu không? – Tiểu Mễ hỏi
- Thôi một mình tớ đi là được rồi. Dù gì cũng chỉ có một thùng nhỏ thôi mà!
Tuy nhiên khi Hàm Chi xuống thì thùng đựng đồ to hơn cô ấy nghĩ, vì vậy với vóc dáng nhỏ bé như Hàm Chi thì thật là khó để mang lên phòng. Cô thầmnghĩ: “Không biết mình có bê được không đây! Trông to thực sự! Nhưng mọi người đang làm việc, mình không thể làm phiền họ được! Haizzz...”
Sau đó Hàm Chi cố gắng bê chiếc thùng lên phòng, tuy nhiên mới chỉ nhấc lên mà cô đã bị chiếc thùng che mất tầm nhìn. Bỗng nhiên có vật gì đó cảnphía trước khiến cô không thể tiến lên. Một bàn tay vòng qua chiếc thùng và giật lại phía họ. Chiếc thùng được nhấc lên một cách nhẹ nhàng, đểlộ hai khuôn mặt đối diện nhau. Hàm Chi vừa đưa mắt lên nhìn xem ai vừagiúp mình thì cô bỗng nhiên giật mình lùi về phía sau. Trước mắt côchính là Vương Hạo năm nào. Cô hoàn toàn bị đơ cứng, không tin vào những gì mình nhìn. Đã năm năm trôi qua, cô cũng đã có một cuộc sống riêng và không còn nghĩ về cậu ta, thế nhưng ngày hôm nay lại gặp lại khiến mộtloạt chuyện trong quá khứ bỗng ùa về.
- Cậu.....cậu....Sao cậu lại ở đây? – Hàm Chi ngạc nhiên không nói nên lời
- Nói sao được nhỉ? Tôi cũng không biết sao chúng ta lại gặp nhau ở đây!
Vẫn cách nói chuyện như năm nào, theo kiểu lạnh lùng nhưng có phần ngôngcủa Vương Hạo. Anh giờ đã thay đổi, ánh mắt anh nhìn Hàm Chi cũng đãkhác xưa rất nhiều. Đó là ánh mắt của sự nhớ nhung bao năm cuối cùngcũng không giấu được niềm vui khi gặp lại, là ánh mắt ngày một si tìnhchứ không hề giảm bớt. Anh nhìn chằm chằm vào Hàm Chi.
- Cậu làm gì ở đây?
- Ừm...Để xem nào! Là chủ tịch thì là chức vụ gì trong công ty nhỉ?
- Chủ tịch? Cậu là chủ tịch của tập đoàn WangShi? – Hàm Chi lại một lầnnữa bất ngờ - Đừng nói với tôi là cậu cố tình dàn xếp để gặp lại nhaunhư này?
- Quả thực chúng tacòn nhiều điều chưa giải quyết, nhưng tôi đâu rảnh để làm những việc như cậu nói – Vương Hạo đặt chiếc thùng xuống và tiến sát gần Hàm Chi nói – Chỉ trách nhân duyên của chúng ta vẫn chưa thể nào kết thúc dễ dàng như vậy được.
Thấy Vương Hạo tiến lại gần mình, Hàm Chi nhanh chóng lùi xuống giữ khoảng cách, nói:
- Chẳng có nhân duyên gì ở đây cả! Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ việc!
- Không dễ vậy đâu! Tan làm chúng ta gặp nhau!
Hàm Chi chưa kịp trả lời thì Vương Hạo đã nhanh chóng bê thùng đồ và đi vào trong, vừa đi vừa nói, “nhanh đi theo tôi nào!”.
“Tại sao lại là cậu ta? Tại sao lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như này?Mình phải làm sao trong những ngày tháng tiếp theo đây?”, Hàm Chi liêntục day dứt, tự dằn vặt mình nhưng cô vẫn phải nhanh chóng đuổi theoVương Hạo vì anh đang đến phòng làm việc của cô và các bác sĩ khác.
Lúc này, Vương Hạo mở cửa phòng, đặt chiếc thùng xuống và nói:
- Xin chào mọi người! Dụng cụ mà mọi người cần đây!
Tất cả các bác sĩ đều đổ rạp trước sự đẹp trai của Vương Hạo, liền nói:
- Cậu là ai mà đẹp trai vậy? Cậu giúp Hàm Chi nhà chúng tôi bê đồ lên ư?
Tiểu Mễ đang mải lướt điện thoại, nghe thấy mọi người khen đẹp trai nên cô liền quay lại nhìn.
“CÁCH...” , chiếc điện thoại của Tiểu Mễ rơi mạnh xuống đất đến nỗi màn hình vỡtan nát. Hàm Chi lúc này cũng vừa lên phòng, cô nhìn thấy ánh mắt hoàntoàn “sốc” của Tiểu Mễ vì cô cũng nhận ra Vương Hạo. Tiểu Mễ nhíu màynhìn Hàm Chi như đang ám chỉ chuyện gì đang diễn ra vậy. Hàm Chi cũngnhanh chóng đáp lại bằng hành động lắc đầu. Thấy trạng thái hai người vô cùng lạ, một bác sĩ nói:
- Tiểu Mễ! Em bị làm sao vậy? Điện thoại vỡ màn hình rồi này!
- À....Không có gì ạ.
Sau đó, Vương Hạo tiếp tục nói:
- Rất xin lỗi mọi người vìhôm qua tôi có việc bận, không có thời gian đến chào hỏi. Tôi xin tựgiới thiệu tôi là Vương Hạo – chủ tịch của tập đoàn WangShi. Hi vọng sẽđược gắn bó với mọi người lâu dài.
- Cái gì? Chủ tịch? – Tiểu Mễ bất ngờ hét lớn
Thấy cô không điều chỉnh được cảm xúc cá nhân của mình, một người chị đãchạy lại véo tay cô khẽ nói: “Em có thể bình thường được không? Đừng đểngười ta cảm thấy ngại ngùng”.
- À thì ra là cậu chính là chủ tịch – người chị ấy tiếp tục nói – mớilần đầu gặp mà đã để cậu làm việc nặng nhọc như vậy thật sự ngại quá!
- Không có gì! Việc nên làm mà
Nói rồi, Vương Hạo quay sang mỉm cười với Hàm Chi khiến cô ngại ngùng phảiđánh mắt đi nơi khác. Sau khi nói chuyện một lúc với các nữ bác sĩ,Vương Hạo nhanh chóng quay về phòng làm việc của mình. Lúc này Tiểu Mễmới kéo Hàm Chi ra và nói:
- Cái quái gì đang diễn ra vậy Hàm Chi! Cậu có biết tớ sốc thế nào không
- Tớ cũng ngạc nhiên không kém cậu! Ai ngờ đã bằng đấy năm trôi qua giờlại gặp lại cậu ta trên cương vị của một sếp và nhân viên.
- Tớ thấy quá trùng hợp rồi! Thế giờ cậu định tính sao?
- Haizzz.... tớ cũng không biết nữa! Khi nãy tớ còn mạnh miệng nói sẽ nghỉ làm cơ!
- Thôi cứ làm một thời gian xem sao đã! Tớ nghĩ cậu ta chắc không còn tình cảm gì với cậu nữa đâu!
Nói xong hai người về lại phòng. Cả ngày hôm đó, Hàm Chi không tập trungvào làm việc vì cô vẫn còn nhớ lời của Vương Hạo nói muốn gặp cô lúc tan làm, “Sao mình phải suy nghĩ nhiều làm gì? Kệ cậu ta đi!”, cô nghĩ.
Tại phòng làm việc của Vương Hạo, Tư Vũ cảm thấy hôm nay anh có gì đó rất lạ, liền hỏi:
- Sao hôm nay cậu trông lạ vậy! Cậu đang giấu tôi điều gì à?
- Cậu có muốn biết không?
- Đương nhiên có!
- Vậy giúp tôi xuống phòng y tế mới lấy một liều thuốc bất kì đi!
Mặc dù Tư Vũ chưa hiểu lắm nhưng anh vẫn nghe theo lời Vương Hạo và xuống.
- Xin chào! Tôi......
Tư Vũ vừa xuống đến nơi thì anh nhìn thấy Hàm Chi, anh không giấu nổi sựbất ngờ liền một tay dụi mắt liên tục. Nhưng Hàm Chi thì lại không quábất ngờ vì cô biết ở đâu có Vương Hạo thì ở đó có Tư Vũ. Cô liền chủđộng hỏi:
- Cậu cần gì à?
- À... thì.... chào cậu! Lâu rồi không gặp! Ờm.... tôi muốn một liều thuốc đau đầu!
Sau khi Hàm Chi đưa thuốc, Tư Vũ liền chạy một mạch lên phòng
- Trời ơi! Điều bất ngờ mà cậu cho tôi xem là Hàm Chi ư? Tại sao hai người lại có thể gặp lại nhau cơ chứ!
Vương Hạo đặt bút xuống, mỉm cười nói:
- Để xem nào.... Đó chẳng phải là duyên số sao?
- Bị thiếu mấy loại giảm sốt rồi! Em giúp chị liên lạc với bệnh viện nhanh chóng chuyển qua đây nha!
Hàm Chi nhanh chóng làm theo lời chị trưởng nhóm. Chỉ khoảng một tiếng sau, xe chở thuốc và một vài dụng cụ khác đã đến, Hàm Chi nhanh chóng xuốngbê đồ
- Hàm Chi! Cậu cần tớ xuống mang cùng cậu không? – Tiểu Mễ hỏi
- Thôi một mình tớ đi là được rồi. Dù gì cũng chỉ có một thùng nhỏ thôi mà!
Tuy nhiên khi Hàm Chi xuống thì thùng đựng đồ to hơn cô ấy nghĩ, vì vậy với vóc dáng nhỏ bé như Hàm Chi thì thật là khó để mang lên phòng. Cô thầmnghĩ: “Không biết mình có bê được không đây! Trông to thực sự! Nhưng mọi người đang làm việc, mình không thể làm phiền họ được! Haizzz...”
Sau đó Hàm Chi cố gắng bê chiếc thùng lên phòng, tuy nhiên mới chỉ nhấc lên mà cô đã bị chiếc thùng che mất tầm nhìn. Bỗng nhiên có vật gì đó cảnphía trước khiến cô không thể tiến lên. Một bàn tay vòng qua chiếc thùng và giật lại phía họ. Chiếc thùng được nhấc lên một cách nhẹ nhàng, đểlộ hai khuôn mặt đối diện nhau. Hàm Chi vừa đưa mắt lên nhìn xem ai vừagiúp mình thì cô bỗng nhiên giật mình lùi về phía sau. Trước mắt côchính là Vương Hạo năm nào. Cô hoàn toàn bị đơ cứng, không tin vào những gì mình nhìn. Đã năm năm trôi qua, cô cũng đã có một cuộc sống riêng và không còn nghĩ về cậu ta, thế nhưng ngày hôm nay lại gặp lại khiến mộtloạt chuyện trong quá khứ bỗng ùa về.
- Cậu.....cậu....Sao cậu lại ở đây? – Hàm Chi ngạc nhiên không nói nên lời
- Nói sao được nhỉ? Tôi cũng không biết sao chúng ta lại gặp nhau ở đây!
Vẫn cách nói chuyện như năm nào, theo kiểu lạnh lùng nhưng có phần ngôngcủa Vương Hạo. Anh giờ đã thay đổi, ánh mắt anh nhìn Hàm Chi cũng đãkhác xưa rất nhiều. Đó là ánh mắt của sự nhớ nhung bao năm cuối cùngcũng không giấu được niềm vui khi gặp lại, là ánh mắt ngày một si tìnhchứ không hề giảm bớt. Anh nhìn chằm chằm vào Hàm Chi.
- Cậu làm gì ở đây?
- Ừm...Để xem nào! Là chủ tịch thì là chức vụ gì trong công ty nhỉ?
- Chủ tịch? Cậu là chủ tịch của tập đoàn WangShi? – Hàm Chi lại một lầnnữa bất ngờ - Đừng nói với tôi là cậu cố tình dàn xếp để gặp lại nhaunhư này?
- Quả thực chúng tacòn nhiều điều chưa giải quyết, nhưng tôi đâu rảnh để làm những việc như cậu nói – Vương Hạo đặt chiếc thùng xuống và tiến sát gần Hàm Chi nói – Chỉ trách nhân duyên của chúng ta vẫn chưa thể nào kết thúc dễ dàng như vậy được.
Thấy Vương Hạo tiến lại gần mình, Hàm Chi nhanh chóng lùi xuống giữ khoảng cách, nói:
- Chẳng có nhân duyên gì ở đây cả! Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ việc!
- Không dễ vậy đâu! Tan làm chúng ta gặp nhau!
Hàm Chi chưa kịp trả lời thì Vương Hạo đã nhanh chóng bê thùng đồ và đi vào trong, vừa đi vừa nói, “nhanh đi theo tôi nào!”.
“Tại sao lại là cậu ta? Tại sao lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như này?Mình phải làm sao trong những ngày tháng tiếp theo đây?”, Hàm Chi liêntục day dứt, tự dằn vặt mình nhưng cô vẫn phải nhanh chóng đuổi theoVương Hạo vì anh đang đến phòng làm việc của cô và các bác sĩ khác.
Lúc này, Vương Hạo mở cửa phòng, đặt chiếc thùng xuống và nói:
- Xin chào mọi người! Dụng cụ mà mọi người cần đây!
Tất cả các bác sĩ đều đổ rạp trước sự đẹp trai của Vương Hạo, liền nói:
- Cậu là ai mà đẹp trai vậy? Cậu giúp Hàm Chi nhà chúng tôi bê đồ lên ư?
Tiểu Mễ đang mải lướt điện thoại, nghe thấy mọi người khen đẹp trai nên cô liền quay lại nhìn.
“CÁCH...” , chiếc điện thoại của Tiểu Mễ rơi mạnh xuống đất đến nỗi màn hình vỡtan nát. Hàm Chi lúc này cũng vừa lên phòng, cô nhìn thấy ánh mắt hoàntoàn “sốc” của Tiểu Mễ vì cô cũng nhận ra Vương Hạo. Tiểu Mễ nhíu màynhìn Hàm Chi như đang ám chỉ chuyện gì đang diễn ra vậy. Hàm Chi cũngnhanh chóng đáp lại bằng hành động lắc đầu. Thấy trạng thái hai người vô cùng lạ, một bác sĩ nói:
- Tiểu Mễ! Em bị làm sao vậy? Điện thoại vỡ màn hình rồi này!
- À....Không có gì ạ.
Sau đó, Vương Hạo tiếp tục nói:
- Rất xin lỗi mọi người vìhôm qua tôi có việc bận, không có thời gian đến chào hỏi. Tôi xin tựgiới thiệu tôi là Vương Hạo – chủ tịch của tập đoàn WangShi. Hi vọng sẽđược gắn bó với mọi người lâu dài.
- Cái gì? Chủ tịch? – Tiểu Mễ bất ngờ hét lớn
Thấy cô không điều chỉnh được cảm xúc cá nhân của mình, một người chị đãchạy lại véo tay cô khẽ nói: “Em có thể bình thường được không? Đừng đểngười ta cảm thấy ngại ngùng”.
- À thì ra là cậu chính là chủ tịch – người chị ấy tiếp tục nói – mớilần đầu gặp mà đã để cậu làm việc nặng nhọc như vậy thật sự ngại quá!
- Không có gì! Việc nên làm mà
Nói rồi, Vương Hạo quay sang mỉm cười với Hàm Chi khiến cô ngại ngùng phảiđánh mắt đi nơi khác. Sau khi nói chuyện một lúc với các nữ bác sĩ,Vương Hạo nhanh chóng quay về phòng làm việc của mình. Lúc này Tiểu Mễmới kéo Hàm Chi ra và nói:
- Cái quái gì đang diễn ra vậy Hàm Chi! Cậu có biết tớ sốc thế nào không
- Tớ cũng ngạc nhiên không kém cậu! Ai ngờ đã bằng đấy năm trôi qua giờlại gặp lại cậu ta trên cương vị của một sếp và nhân viên.
- Tớ thấy quá trùng hợp rồi! Thế giờ cậu định tính sao?
- Haizzz.... tớ cũng không biết nữa! Khi nãy tớ còn mạnh miệng nói sẽ nghỉ làm cơ!
- Thôi cứ làm một thời gian xem sao đã! Tớ nghĩ cậu ta chắc không còn tình cảm gì với cậu nữa đâu!
Nói xong hai người về lại phòng. Cả ngày hôm đó, Hàm Chi không tập trungvào làm việc vì cô vẫn còn nhớ lời của Vương Hạo nói muốn gặp cô lúc tan làm, “Sao mình phải suy nghĩ nhiều làm gì? Kệ cậu ta đi!”, cô nghĩ.
Tại phòng làm việc của Vương Hạo, Tư Vũ cảm thấy hôm nay anh có gì đó rất lạ, liền hỏi:
- Sao hôm nay cậu trông lạ vậy! Cậu đang giấu tôi điều gì à?
- Cậu có muốn biết không?
- Đương nhiên có!
- Vậy giúp tôi xuống phòng y tế mới lấy một liều thuốc bất kì đi!
Mặc dù Tư Vũ chưa hiểu lắm nhưng anh vẫn nghe theo lời Vương Hạo và xuống.
- Xin chào! Tôi......
Tư Vũ vừa xuống đến nơi thì anh nhìn thấy Hàm Chi, anh không giấu nổi sựbất ngờ liền một tay dụi mắt liên tục. Nhưng Hàm Chi thì lại không quábất ngờ vì cô biết ở đâu có Vương Hạo thì ở đó có Tư Vũ. Cô liền chủđộng hỏi:
- Cậu cần gì à?
- À... thì.... chào cậu! Lâu rồi không gặp! Ờm.... tôi muốn một liều thuốc đau đầu!
Sau khi Hàm Chi đưa thuốc, Tư Vũ liền chạy một mạch lên phòng
- Trời ơi! Điều bất ngờ mà cậu cho tôi xem là Hàm Chi ư? Tại sao hai người lại có thể gặp lại nhau cơ chứ!
Vương Hạo đặt bút xuống, mỉm cười nói:
- Để xem nào.... Đó chẳng phải là duyên số sao?
Danh sách chương