Tiểu Mễ biết cô nói như thế sẽ càng khiến Hàm Chi thêm rối bời. Thếnhưng thực tế không một ai có thể giúp họ bằng hai cái tên đó
- Tớ sẽ nói chuyện với Tư Vũ. Chắc chắn Tư Vũ sẽ không để cậu vào đường cùng đâu
- Đừng Tiểu Mễ, cậu đừng làm gì cả. Giờ tớ đang rất rố, cho tớ đem nay để suy nghĩ mọi chuyện. Sáng mai dậy chúng ta sẽ lại nói chuyện, nha!
- Ừm
Tiểu Mễ đưa Hàm Chi về phòng, đắp chăn chăm sóc cô từng chút một sau đó đira. Tiểu Mễ thở dài nghĩ “Giá mà mình có thể giúp gì cho cậu ấy được thì tốt biết mấy. Thật khổ thân cô gái nhỏ bé của tôi”
Sáng hôm sau, Tiểu Mễ bước ra khỏi thì đã sớm thấy Hàm Chi dậy từ lúc nào không hay
- Ơ cậu dậy từ khi nào thế? - Được một lúc rồi, tại tớ không ngủ được (thực tế cả đêm qua Hàm Chi đã thức trắng )
- Cậu ngồi xuống nói chuyện với tớ một chút đi.
- Ừm
- Đêm qua tớ đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm ơn sự quan tâm của cậu. Nhưng tớkhông muốn kéo mọi người vào phiền phức của tớ. Cậu cũng không cần phảinói với Tư Vũ đâu, tớ sẽ tự mình giải quyết.
- Tớ biết Tư Vũ sẽ không có đủ bằng đó nhưng tớ tin cậu ấy sẽ giúp cậu.Vì giúp cậu chính là giúp tớ mà, cậu không phải nghĩ quá nhiều đâu.
- Tớ cảm ơn cậu nhiều lắm – Hàm Chi đặt tay lên đôi tay của Tiểu Mễ - Cảm ơn cậu vì đã đưa ra phương án thích hợp nhất vào thời điểm này
- Tớ muốn xin lỗi cậu vì hôm qua trong lúc đang nôn nóng nên đã đề cậpđến Vương Hạo, mặc dù tớ biết cậu không hề muốn liên quan đến cậu ta.
Hàm Chi mỉm cười nhìn Tiểu Mễ:
- Cậu không cần xin lỗi đâu! Đó chính là giải pháp của tớ, tớ sẽ nhờ Vương Hạo giúp mình.
- Vương Hạo á? – Tiểu Mễ bàng hoàng – Hàm Chi, cậu nghe tớ nói này, chỉcần cậu nói không muốn thì dù Tư Vũ không có đủ, tớ và cậu và cả Tư Vũnữa, cả ba cùng cố gắng kiếm đủ tiền để trả nợ. Cậu không nhất thiếtphải nhờ Vương Hạo.
- Không Tiểu Mễ à, các cậu xứng đáng được sống hạnh phúc, không nên vất vả vì tớ. Tớ biết tớ phải làm gì.
Cuộc nói chuyện cứ thế mà kết thúc. Hàm Chi quyết định đến gặp Vương Hạo
- Vương tổng, có người muốn gặp anh
- Đã có lịch từ trước chưa?
- Dạ chưa, nhưng....
- Thế bảo họ về đi
Vương Hạo vốn không quan tâm lắm, anh đang tập trung với công việc, cô thư ký tiếp tục nói:
- Chính là cô gái Hàm Chi! Anh thực sự không muốn gặp thì tôi sẽ bảo cô ta về.
Nghe đến tên Hàm Chi, bỗng nhiên Vương Hạo sựng người lại. Anh ngẩng mặt lên nhìn thư ký của mình tỏ vẻ ngạc nhiên
- Hàm Chi? Cô ấy chủ động đến tìm tôi sao? – Khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười – cho cô ấy vào đi.
Anh thầm nghĩ: “Sao cô ấy lại tìm mình vào sáng sớm vậy? Rốt cuộc lại có chuyện gì sao?”
Hàm Chi bước vào, cô không giấu nổi sự căng thẳng trên khuôn mặt mình. Thấy Hàm Chi vào, Vương Hạo liền đứng dậy tiến về phía cô
- Mới gặp tối qua mà nay đã nhớ tôi rồi sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu
- Rất sẵn sàng! Đối với tôi, cậu chính là sự ưu tiên! Ngồi xuống ghế đi, để tôi gọi người mang nước đến
- Không cần đâu! Tôi sẽ nói nhanh để không làm mất thời gian của cậu.
Vương Hạo ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hàm Chi, ngửa người ra sau, chân vắtlệch sang một bên. Khuôn mặt luôn mỉm cười nhìn Hàm Chi và chờ đợi điềucô muốn nói
Thế nhưng về phía Hàm Chi, hai tay cô nắm chặt vàonhau, rất khó mở lời bởi cô cảm thấy vay tiền Vương Hạo quả thực khiếncô rất xấu hổ. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, cô lấy hết dũng khí nói ra:
- Cậu có thể cho tôi mượn 42 tỷ được không?
Vương Hạo ngạc nhiên:
- 42 tỷ? Sao cậu lại cần nhiều tiền đến vậy?
- Chỉ là chuyện cá nhân thôi! Xin lỗi vì đã đến hỏi cậu bồng bột như vậy. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì tôi xin phép rút lại lời nói.
Hàm Chi định đứng lên ra về thì Vương Hạo ngăn lại
- 42 tỷ đối với tôi không phải là vấn đề. Tôi có thể cho cậu mượn ngay và luôn
Hàm Chi ngơ người, cô không nghĩ Vương Hạo lại dễ dàng đồng ý nhanh đến vậy
- Cậu...cậu thực sự cho tôi mượn sao?
Vương Hạo đứng dậy, tiến lại chiếc ghế mà Hàm Chi đang ngồi, thủ thỉ vào tai cô:
- Đương nhiên! Nhưng tôi có một điều kiện.
- Là gì?
- Cưới tôi!
Hàm Chi giật mình đứng lên:
- Cưới cậu? Cậu đang nói cái gì vậy?
- Tôi nói là tôi có thể cho cậu vay 42 tỷ nhưng cậu phải lấy tôi. Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ chăm sóc mẹ cậu thật tốt và giảm số tiền nợ mà cậu nợ tôi chỉ còn một nửa. Đó chẳng phải quá hời cho cậu sao?
- Chuyện này...chuyện này...tôi xin lỗi tôi không thể! Hãy coi như hôm nay tôi chưa đến gặp cậu. Tạm biệt!
Hàm Chi liền quay người bỏ về nhưng Vương Hạo nhanh chóng níu cô lại
- Nếu cậu đổi ý thì có thể liên lạc với tôi. Lúc nào tôi cũng sẽ nghe máy.
Đôi má ngày một đỏ hơn. Đề xuất của Vương Hạo quả thực khiến Hàm Chi cứngngười, cô chưa tình nghĩ sẽ có chuyện đó xảy ra. Sau đó, cô cúi chào vànhanh chóng bỏ về.
- Tớ sẽ nói chuyện với Tư Vũ. Chắc chắn Tư Vũ sẽ không để cậu vào đường cùng đâu
- Đừng Tiểu Mễ, cậu đừng làm gì cả. Giờ tớ đang rất rố, cho tớ đem nay để suy nghĩ mọi chuyện. Sáng mai dậy chúng ta sẽ lại nói chuyện, nha!
- Ừm
Tiểu Mễ đưa Hàm Chi về phòng, đắp chăn chăm sóc cô từng chút một sau đó đira. Tiểu Mễ thở dài nghĩ “Giá mà mình có thể giúp gì cho cậu ấy được thì tốt biết mấy. Thật khổ thân cô gái nhỏ bé của tôi”
Sáng hôm sau, Tiểu Mễ bước ra khỏi thì đã sớm thấy Hàm Chi dậy từ lúc nào không hay
- Ơ cậu dậy từ khi nào thế? - Được một lúc rồi, tại tớ không ngủ được (thực tế cả đêm qua Hàm Chi đã thức trắng )
- Cậu ngồi xuống nói chuyện với tớ một chút đi.
- Ừm
- Đêm qua tớ đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm ơn sự quan tâm của cậu. Nhưng tớkhông muốn kéo mọi người vào phiền phức của tớ. Cậu cũng không cần phảinói với Tư Vũ đâu, tớ sẽ tự mình giải quyết.
- Tớ biết Tư Vũ sẽ không có đủ bằng đó nhưng tớ tin cậu ấy sẽ giúp cậu.Vì giúp cậu chính là giúp tớ mà, cậu không phải nghĩ quá nhiều đâu.
- Tớ cảm ơn cậu nhiều lắm – Hàm Chi đặt tay lên đôi tay của Tiểu Mễ - Cảm ơn cậu vì đã đưa ra phương án thích hợp nhất vào thời điểm này
- Tớ muốn xin lỗi cậu vì hôm qua trong lúc đang nôn nóng nên đã đề cậpđến Vương Hạo, mặc dù tớ biết cậu không hề muốn liên quan đến cậu ta.
Hàm Chi mỉm cười nhìn Tiểu Mễ:
- Cậu không cần xin lỗi đâu! Đó chính là giải pháp của tớ, tớ sẽ nhờ Vương Hạo giúp mình.
- Vương Hạo á? – Tiểu Mễ bàng hoàng – Hàm Chi, cậu nghe tớ nói này, chỉcần cậu nói không muốn thì dù Tư Vũ không có đủ, tớ và cậu và cả Tư Vũnữa, cả ba cùng cố gắng kiếm đủ tiền để trả nợ. Cậu không nhất thiếtphải nhờ Vương Hạo.
- Không Tiểu Mễ à, các cậu xứng đáng được sống hạnh phúc, không nên vất vả vì tớ. Tớ biết tớ phải làm gì.
Cuộc nói chuyện cứ thế mà kết thúc. Hàm Chi quyết định đến gặp Vương Hạo
- Vương tổng, có người muốn gặp anh
- Đã có lịch từ trước chưa?
- Dạ chưa, nhưng....
- Thế bảo họ về đi
Vương Hạo vốn không quan tâm lắm, anh đang tập trung với công việc, cô thư ký tiếp tục nói:
- Chính là cô gái Hàm Chi! Anh thực sự không muốn gặp thì tôi sẽ bảo cô ta về.
Nghe đến tên Hàm Chi, bỗng nhiên Vương Hạo sựng người lại. Anh ngẩng mặt lên nhìn thư ký của mình tỏ vẻ ngạc nhiên
- Hàm Chi? Cô ấy chủ động đến tìm tôi sao? – Khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười – cho cô ấy vào đi.
Anh thầm nghĩ: “Sao cô ấy lại tìm mình vào sáng sớm vậy? Rốt cuộc lại có chuyện gì sao?”
Hàm Chi bước vào, cô không giấu nổi sự căng thẳng trên khuôn mặt mình. Thấy Hàm Chi vào, Vương Hạo liền đứng dậy tiến về phía cô
- Mới gặp tối qua mà nay đã nhớ tôi rồi sao?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu
- Rất sẵn sàng! Đối với tôi, cậu chính là sự ưu tiên! Ngồi xuống ghế đi, để tôi gọi người mang nước đến
- Không cần đâu! Tôi sẽ nói nhanh để không làm mất thời gian của cậu.
Vương Hạo ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hàm Chi, ngửa người ra sau, chân vắtlệch sang một bên. Khuôn mặt luôn mỉm cười nhìn Hàm Chi và chờ đợi điềucô muốn nói
Thế nhưng về phía Hàm Chi, hai tay cô nắm chặt vàonhau, rất khó mở lời bởi cô cảm thấy vay tiền Vương Hạo quả thực khiếncô rất xấu hổ. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, cô lấy hết dũng khí nói ra:
- Cậu có thể cho tôi mượn 42 tỷ được không?
Vương Hạo ngạc nhiên:
- 42 tỷ? Sao cậu lại cần nhiều tiền đến vậy?
- Chỉ là chuyện cá nhân thôi! Xin lỗi vì đã đến hỏi cậu bồng bột như vậy. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì tôi xin phép rút lại lời nói.
Hàm Chi định đứng lên ra về thì Vương Hạo ngăn lại
- 42 tỷ đối với tôi không phải là vấn đề. Tôi có thể cho cậu mượn ngay và luôn
Hàm Chi ngơ người, cô không nghĩ Vương Hạo lại dễ dàng đồng ý nhanh đến vậy
- Cậu...cậu thực sự cho tôi mượn sao?
Vương Hạo đứng dậy, tiến lại chiếc ghế mà Hàm Chi đang ngồi, thủ thỉ vào tai cô:
- Đương nhiên! Nhưng tôi có một điều kiện.
- Là gì?
- Cưới tôi!
Hàm Chi giật mình đứng lên:
- Cưới cậu? Cậu đang nói cái gì vậy?
- Tôi nói là tôi có thể cho cậu vay 42 tỷ nhưng cậu phải lấy tôi. Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ chăm sóc mẹ cậu thật tốt và giảm số tiền nợ mà cậu nợ tôi chỉ còn một nửa. Đó chẳng phải quá hời cho cậu sao?
- Chuyện này...chuyện này...tôi xin lỗi tôi không thể! Hãy coi như hôm nay tôi chưa đến gặp cậu. Tạm biệt!
Hàm Chi liền quay người bỏ về nhưng Vương Hạo nhanh chóng níu cô lại
- Nếu cậu đổi ý thì có thể liên lạc với tôi. Lúc nào tôi cũng sẽ nghe máy.
Đôi má ngày một đỏ hơn. Đề xuất của Vương Hạo quả thực khiến Hàm Chi cứngngười, cô chưa tình nghĩ sẽ có chuyện đó xảy ra. Sau đó, cô cúi chào vànhanh chóng bỏ về.
Danh sách chương