Trans: Thuỷ Tích
Sở Dịch Lan giật mình tỉnh giấc từ trong hoảng hốt.
Anh đột nhiên ngồi thẳng người, trước tiên là quan sát cảnh vật xung quanh.
Đúng là văn phòng của anh.
Sở Dịch Lan không khỏi nhíu mày lại, không rõ cảm giác nôn nóng này từ nơi nào phát ra. Anh bật mở điện thoại, trên đó biểu hiển thị tin nhắn Thẩm Liên gửi tới từ năm phút trước.
Có ảnh chụp gà om xì dầu, có cảnh vật ở phim trường, còn có một tấm ảnh selfie gương mặt.
Hỗn loạn trong lòng Sở Dịch Lan lập tức tản đi.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt của Thẩm Liên.
Thỉnh thoảng Hồ Khải Lam sẽ giục Thẩm Liên update hình ảnh cho fan xem. Thẩm Liên có gương mặt, lại phóng khoáng, đa số đều là sau khi tắm rửa xong, tìm một chỗ có ánh sáng tốt, bối cảnh hợp quy tắc, vẻ mặt hoặc thản nhiên hoặc đường hoàng, chỉ có quyến rũ trong mắt là sẽ không bày ra cho người ngoài xem.
Nhưng khi đối mặt với Sở Dịch Lan, lời nói và ánh mắt kéo sợi là không hề nói quá.
Sở Dịch Lan không để ý hoảng hốt ngắn ngủi vừa rồi, bởi vì rối rắm cũng không giải quyết được vấn đề, cách anh tìm lại cảm giác an toàn rất đơn giản, chính là càng thêm tăng cường bảo vệ cho người anh yêu. Mà Tôn Bỉnh Hách ở nơi đó, chính là một bảo đảm tuyệt đối.
Sở Dịch Lan trêu đùa hỏi: 【Gà om xì dầu có xoa dịu được thiệt hại trong em chưa?】
Thẩm Liên đáp lại rất nhanh: 【Không thể, có lẽ suốt đời này em cũng khó mà quên được.】
Sở Dịch Lan không khỏi cười khẽ ra tiếng, vào giờ phút này anh vẫn cho rằng không đến mức đó.
Mãi đến mấy ngày sau, Sở Dịch Lan nhận lời mời đến tham dự một buổi tiệc rượu của giới kinh doanh, vừa khéo, Minh Lâm nhờ con gái xí nghiệp dược Khang Thịnh cũng đã tới.
Phùng Duyệt Sơn và Chu Nguyên Lâm tới trước, Sở Dịch Lan vừa đến gần đã nghe Phùng Duyệt Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Em muốn đánh chết anh ta!"
Sở Dịch Lan tò mò: "Đánh chết ai?"
Phùng Duyệt Sơn và Chu Nguyên Lâm nghe vậy thình lình quay đầu lại.
Một giây đó, Sở Dịch Lan cho rằng mình chính là một loại thuốc tinh lọc bầu không khí nào đó.
Cảm giác kỳ quái tràn khắp trong lòng, Sở Dịch Lan nhíu mày: "Làm gì vậy?"
Phùng Duyệt Sơn: "Rửa mắt!"
"Con mẹ nó, thằng em họ đó của cậu sao thế?" Sắc mặt Chu Nguyên Lâm không chịu nổi.
Minh Lâm không phát hiện Sở Dịch Lan đã đến, gã vẫn đang đắm chìm trong lời khen ngợi cùng hâm mộ của những người xung quanh. Nâng ly rượu giao lưu khắp nơi, tây trang đen, cà vạt và nút tay áo nhãn hiệu quen thuộc, một tay bỏ túi, ngay cả bộ dáng trầm gương mặt cũng khiến da đầu của những người quen biết Sở Dịch Lan phải giật giật.
Lần này, Sở gia đã nhìn thấy không sót thứ gì.
"..."
Sở Dịch Lan rất ít người thân, trừ đắm mình trong việc bày mưu đặt kế ở chuyện làm ăn ra, những thứ vui sướng của người thường với anh đều là xa xỉ. Trước khi rung động với Thẩm Liên, có bao nhiêu người sợ anh, còn có bao nhiêu người cười nhạo anh cô đơn lẻ loi, tuy Sở Dịch Lan ngoài miệng không nói ra nhưng thái độ dành cho Thẩm Liên đã đủ để chứng minh, anh để ý người này. Nên là Sở Dịch Lan không thể hiểu một người lạnh nhạt, không hề thú vị như mình có gì để bắt chước.
"Sở gia."
"Sếp Sở tới rồi!"
Mấy người vây quanh Minh Lâm lập tức giải tán, chỉ là nể mặt chủ tịch Khang Thịnh thôi chứ cũng không phải thật sự xem trọng gã. So với người đứng đầu Cừ Đô, Minh Lâm còn kém rất xa.
Sắc mặt Minh Lâm không hề lo lắng, đối diện với ánh mặt của Sở Dịch Lan, ban đầu gã tràn đầy tự tin, bởi vì ba từng nói, gã không được kém hơn Sở Dịch Lan.
Nhưng Minh Lâm sẽ không bao giờ biết được, Sở Dịch Lan đã từng trải qua những gì.
Đôi mắt đen sâu thẳm đó như đúc từ một khuôn với người mà Minh Lâm kính trọng nhất, cũng sợ hãi nhất. Đặc điểm di truyền đến từ dòng máu không thể nào xóa đi được này lại là thứ Minh Lâm mưu cầu mãi sẽ không có được.
Giằng co như vậy là lưỡi dao sắc bén chĩa vào cả hai bên.
Chẳng mấy chốc, Minh Lâm đã bị nó cứa bị thương.
Sở Dịch Lan thoáng nhíu mày, anh không thể kiềm chế dời tầm mắt đi.
"Hàng nhái bị lỗi." Trong giọng Phùng Duyệt Sơn lộ ra sâu kín: "Anh ta tự học? Hay là ai dạy?"
Đúng vậy, Sở Dịch Lan cũng đang nghĩ, là ai dạy? "Hai cậu lại là anh em rồi hả?" Sở Dịch Lan quay đầu, trong mắt có ý cười, nhìn lướt qua Phùng Duyệt Sơn và Chu Nguyên Lâm.
Dù gì thì hai ngày trước sếp Chu còn chủi như tát nước trong nhóm, nói muốn vặn đầu Phùng Duyệt Sơn xuống, tình anh em đời này kết thúc tại đây, về sau gặp mặt chỉ có một người sống vân vân.
"Chỗ này." Phùng Duyệt Sơn chỉ bên eo mình: "Hôm qua gặp mặt, anh ấy bay lên đá em một cái vào thẳng bệnh viện luôn."
Sở Dịch Lan: "..."
Lần này Phùng Duyệt Sơn không hề nói quá, Chu Nguyên Lâm vừa nghĩ tới sổ tử thần của Tôn Bỉnh Hách là sát khí lại hừng hực bốc lên.
Tuy lúc ấy Phùng Duyệt Sơn đã uống rượu nhưng tại sao uống rượu không bán người khác mà bán anh ta?
Vì thế, một cú đá đó cũng không hề nhân nhượng, thật sự đá Phùng Duyệt Sơn bị thương.
Lúc ấy, chỗ thắt lưng cậu Phùng không thể động đậy, kêu gào "ây da ây da" rất thê thảm, khám Tây y xong còn đi xem Đông y, vì thế tối hôm qua đã đi châm cứu xoa bóp mấy giờ liền.
Chu Nguyên Lâm cũng đi theo, tiện thể xoa bóp lưu thông máu cho phần lưng. Hai người ở trong từng đợt kêu rên thảm thiết lại lần nữa kết tình anh em. Phùng Duyệt Sơn lấy đầu bảo đảm, về sau những nơi có Tôn Bỉnh Hách, cậu ta thề sống thề chết bảo vệ Chu Nguyên Lâm.
Dù gì cậu ta còn nhiều bảng điểm ghê gớm lắm, đến lúc đó vứt lên mặt trợ lý Tôn là được!
Minh Lâm bắt chước theo lúc chính chủ không có mặt còn ổn, một khi chính chủ tới sẽ trở nên vô cùng xấu hổ.
Vả lại, thái độ lạnh lùng xa cách của Sở Dịch Lan, nếu không được hun đúc dài lâu thì người thường không thể nào có được. Ở đây lại đều là người sáng suốt, sau mấy phút đồng hồ, bản thân Minh Lâm cũng tự cảm thấy mình như một thằng hề.
Cả người gã rét run, có tức giận, cũng có lúng túng mất tự nhiên. Nhưng dù vậy, Minh Lâm vẫn không thể phá vỡ hàng rào đó được. Cho dù chỉ là tiến tới đường đường chính chính, dùng thân phận của mình để nói với Sở Dịch Lan một câu.
Linh hồn của Minh Lâm bị xoa nắn vặn vẹo, bản thân gã lại không hề phát hiện.
Ngoài mặt Sở Dịch Lan ung dung thản nhiên, thật ra cơn sóng trong lòng đã trào dâng như thuỷ triều.
Anh cũng sắp quên mất, từng có một người như vậy, đang mãi tìm kiếm một thế thân, không biết mệt mỏi trong việc phục khắc, tựa như tra tấn bản thân còn chưa đủ, ông ta còn muốn trút hết cơn tức giận cuồn cuộn không ngừng ra ngoài.
Mà ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Sở Dịch Lan đã cảm thấy máu nóng nơi lồng ngực sôi trào, rồi sau đó nhanh chóng xông tới mọi ngóc ngách và tứ chi. Háo hức tanh hôi như bệnh trạng khi trước lại lần nữa tràn ra, nhanh tới làm trong đầu anh trong nháy mắt chỉ còn lại hai chữ: báo thù.
Sở Dịch Lan khẽ run lên.
Đó là phấn khích.
Hiện thực và nội tâm bắt đầu tách rời, cảnh tượng xung quanh dưới sự ảnh hưởng cũng bắt đầu lung lay run rẩy. Để tránh cho cảm xúc không thể khống chế được, Sở Dịch Lan uống ực một ly rượu mạnh.
"Mẹ nó, anh tưởng nước lọc à?" Phùng Duyệt Sơn kinh hãi hô lên.
Sở Dịch Lan đặt ly rượu xuống, đi nhanh về phía Minh Lâm.
Minh Lâm bị khí thế của Sở Dịch Lan dọa sợ nhưng vẫn gắng gượng giả vờ bình tĩnh: "Anh họ, anh..."
"Xuỵt." Sở Dịch Lan vươn năm ngón tay tới, tựa như mạng nhện đặt lên trên mặt Minh Lâm. Bởi vì dùng sức, Minh Lâm lại không dám phản kháng cho nên cả người gã ngửa ra sau, cuối cùng hai khuỷu tay chống lên trên bàn, dùng một tư thế kỳ quái bị Sở Dịch Lan nhìn từ trên xuống dưới.
Ánh mắt khi Sở Dịch Lan nhìn thẳng Minh Lâm tựa như lưỡi dao lạnh thấu xương. Nó giống như có thể tiêu diệt mọi khe rãnh ngóc nghách ẩn nấp, tìm thấy thứ gì đó quen thuộc.
Ông chưa chết sao?
Sở Dịch Lan thầm nghĩ.
Linh hồn Minh Lâm đang thét chói tai, cũng chỉ có dưới tình huống mặt đối mặt thế này, gã mới nhận rõ sự thật.
"Sở, Sở Dịch Lan, anh đừng khinh người..."
"Cậu là chó hả?" Sở Dịch Lan lạnh giọng ngắt ngang: "Tưởng chỉ cần vẫy đuôi là sẽ có xương ăn? Cà vạt, nút tay áo, đổi hết cho tôi. Muốn làm hàng nhái của tôi, cậu còn không xứng."
Đôi con ngươi Minh Lâm co rụt lại, tiếp đó là nhục nhã ê chề ào ào kéo tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương