Trans: Thuỷ Tích

"Ông Phùng" trong miệng Tôn Bỉnh Hách không phải ai xa lạ, chính là ông nội của Phùng Duyệt Sơn.

Hai nhà Minh và Phùng đã từng mấy đời qua lại thân thiết với nhau. Những năm Sở Thường Thích gây khó dễ cho Sở Dịch Lan, người nhà họ Minh chẳng dám đánh một cái rắm nhưng ông Phùng lại âm thầm giúp đỡ không ít, ông không thể trơ mắt nhìn cháu trai của bạn thân bị hủy hoại như vậy. Cho nên Sở Dịch Lan quan tâm Phùng Duyệt Sơn nhiều hơn, trừ là bạn chơi chung từ nhỏ, cũng còn một nguyên do khác là vì ông Phùng.

Ơn nghĩa của ông nội Phùng, Sở Dịch Lan suốt đời khó quên, cho nên vô cùng kính trọng ông.

Tiệc mừng thọ mỗi năm, Sở Dịch Lan tới được sẽ tới, dù không tới được cũng sẽ dày công chuẩn bị quà tặng.

Lúc Sở Thường Thích bỏ trốn tới nước C, Sở Dịch Lan một mình chèo chống Hanh Thái, ông Phùng thấy anh lạnh nhạt thui thủi một mình tựa như chẳng có hứng thú với cái gì cả, trong lòng quýnh lên đã nghĩ tìm một người ở bên cạnh anh. Nhưng sao mà Sở Dịch Lan sẽ đồng ý? Bây giờ, Sở Dịch Lan dẫn Thẩm Liên quang minh chính đại tới tham dự tiệc mừng thọ cũng xem như thành toàn sự tiếc nuối trong lòng ông cụ.

Hôm mừng thọ, Phùng Duyệt Sơn vô cùng nghiêm túc. Từ nhỏ cậu ta đã nghịch ngợm ham chơi, mà ông Phùng chính là "ô dù" của cậu ta, sinh nhật của mình có thể tuỳ tiện sao cũng được nhưng của ông nội không thể xảy ra một sai sót nào.

Trời mới hửng sáng, nhà cũ họ Phùng đã công việc lu bù lên rồi. Đến giữa trưa, lục tục có xe chạy vào.

Thẩm Liên mặc bộ tây trang màu xám nhạt, từ đầu tới chân nghiêm trang quy củ, y thu lại vẻ hào phóng, bên trong xinh đẹp tinh xảo hiện ra một loại thong dong khéo léo vô cùng rõ ràng.

Sở Dịch Lan đón y từ ghế phó lái ra. Phùng Duyệt Sơn vừa lúc đứng trước cửa tiếp khách, thấy thế ánh mắt cũng không nháy.

Trời đất ơi! Vậy mà cậu ta lại nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn từ trên người Thẩm Liên.

"Ôi chao cậu Thẩm." Phùng Duyệt Sơn trêu ghẹo: "Hiếm thấy quá nha!"

Sở Dịch Lan: "Không biết nói chuyện à?"

"Được, được, được." Phùng Duyệt Sơn treo gương mặt tươi cười lên: "Đi, đi vào trong ngồi, sáng sớm ông nội đã nhắc anh rồi."

Nhà cũ họ Phùng là một trang viên đã có tuổi đời hơn trăm năm, khu trồng cây cảnh được cắt tỉa, bày trí núi non vô cùng xinh đẹp. Từ cổng chính đi bộ hơn mười phút sẽ tới lầu chính, phần lớn khách đều đứng trong sảnh lớn nói chuyện với nhau. Phùng Duyệt Sơn định dẫn họ lên lầu hai, Thẩm Liên dừng bước ngay cửa cầu thang, lắc đầu với Sở Dịch Lan: "Mới gặp lần đầu mà em đi lên như vậy rất không ổn, anh với ông nội cũng có rất nhiều lời muốn nói, em ở dưới lầu đợi anh."

Sở Dịch Lan cảm thấy không sao cả nhưng Thẩm Liên khăng khăng từ chối, vẫn nên có chừng mực một chút mới tốt.

Sở Dịch Lan thấy thế không bắt ép, anh dặn dò Phùng Duyệt Sơn tiếp đón Thẩm Liên cho đàng hoàng rồi mới quen cửa quen nẻo đi lên lầu vào phòng sách.

Phùng Duyệt Sơn sợ Thẩm Liên nhàm chán bèn dẫn y đi xem lạc đà Alpaca do mình tỉ mỉ nuôi dưỡng.

Hai con màu trắng chơi đùa trên bãi đất trống xung quanh bụi cây, trông rất là dễ thương.

Ban đầu Phùng Duyệt Sơn còn có thể nói trên trời dưới đất với Thẩm Liên nhưng đợi tới một thời gian nào đó, cậu ta bắt đầu nhìn điện thoại rất thường xuyên.

"Đợi ai đấy?" Thẩm Liên hỏi.

"Không có. Đang nhìn xem kế tiếp cần phải làm gì, ba đã giao nhiệm vụ cho tôi, nếu làm hỏng thì đầu sẽ nở hoa."

Thẩm Liên gật đầu.

"Cậu chủ, bên ngoài có một gói hàng của cậu." Người hầu tiến lên.

Phùng Duyệt Sơn nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi: "Thẩm Liên, cậu chơi trước nha, tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Ừ, đi đi."

Bình thường không thể giao hàng tới đây được, nếu không có thẻ thông hành do chủ nhà cung cấp thì sẽ bị bảo vệ chặn lại ngoài cửa.

Phùng Duyệt Sơn đầu tiên là sải bước dài, tiếp đó vô thức chạy chậm lên. Gói hàng đã được người hầu nhận đang nằm trên bàn. Là một cái hộp vuông, không lớn không nhỏ, dùng giấy màu đỏ gói lại, trông rất vui mừng, dây lụa thắt nơ treo một tấm card màu trắng nhã nhặn, trên đó dùng chữ nhỏ xinh đẹp viết 【Gửi cậu Phùng】.

Không tới, Phùng Duyệt Sơn thầm thở dài.

Thật ra trong lòng đã có đoán trước, dựa theo tính cách của người nọ trừ khi công việc cần thì chắc chắn sẽ không tới trường hợp này.

Phùng Duyệt Sơn cáu kỉnh cào tóc, có quỷ biết cậu ta nghĩ thế nào mà ngày sinh của ông nội lại mở miệng mời Trần Mộc. Đến bây giờ Phùng Duyệt Sơn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kinh ngạc lại khó hiểu khi ấy của Trần Mộc.

"Tôi mời rất nhiều bạn bè!" Phùng Duyệt Sơn tự lấp liếm thay bản thân.

"Vậy cũng không phù hợp." Trần Mộc rất bình thản nói: "Cậu Phùng, trong những người bạn cậu mời tới, có ai giống tôi sao?"

Không cần nói nhiều nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Hoàn cảnh gia đình bình thường, tầng lớp bình thường, cho dù ở giới giải trí thì bây giờ Trần Mộc cũng là nửa người vô hình.

Mặc kệ nói thế nào, thân phận như vậy đi dự tiệc mừng thọ của ông Phùng rất không thích hợp.

Sau đó, Phùng Duyệt Sơn buồn phiền hối hận, cậu ta đã quá nóng nảy. Chỉ là ngày đó khó lắm mới gặp lại Trần Mộc, sau một hồi trò chuyện, đầu óc dần nóng lên lại không thể khống chế mà xem nhẹ một chuyện, nếu có gì sơ suất xảy ra trong bữa tiệc thì sẽ khiến Trần Mộc rất khó xử.

Phùng Duyệt Sơn không biết chính là, một vài cảm xúc nào đó của con người tựa như gió mạnh dưới hiên nhà, trông thì yên tĩnh nhưng cây cối vẫn có thể cảm nhận được.

Phùng Duyệt Sơn tiến tới mở hộp quà ra.

Trần Mộc không thể láy ra được thứ gì quý giá cả, vả lại, thứ quý giá trong mắt cậu ta đối với nhà họ Phùng cũng không tính là thứ gì. Nhưng có một lần vô tình nghe nói ông Phùng thích hoa cỏ bèn trong khả năng cho phép tìm được một chậu lan càng cua nhụy tím.

Trong chậu hoa đặt nơi bàn tay đang lẳng lặng kết nụ.

"Cậu chủ, cần tôi mang đi không?" Người hầu hỏi.

"Không cần." Phùng Duyệt Sơn trả lời.

U sầu nơi đáy mắt thanh niên giây lát lướt qua, đợi khi xuất hiện trước mặt mọi người lại là dáng vẻ cà lơ phất phơi, lại quý giá vui vẻ kia.

Lúc đó Sở Dịch Lan và ông Phùng đã trò chuyện xong, cùng nhau đi từ trên lầu xuống.

Ông cụ mặc một bộ Tôn Trung Sơn màu đỏ, phía trên dùng chỉ vàng thêu chữ "Phúc", năm gần chín mươi, con ngươi đã hơi vẩn đục nhưng trong đó vẫn loé một tia sáng, vô cùng trường thọ.

Phùng Duyệt Sơn tiến đến thầm thì bên tai Thẩm Liên: "Không biết ông nội tôi đã ước ao bao nhiêu lần, mong muốn trong nhà cũng xuất hiện một nhân vật tầm cỡ như anh Sở của tôi."

Thẩm Liên: "Cậu Phùng đừng xem thường bản thân, cậu cũng là một nhân vật mà."

"Thật sao?" Phùng Duyệt Sơn vui vẻ.

"Thật." Thẩm Liên nói: "Dù sao thì vừa bán anh em lại vừa chọc thủng hàng rào phòng ngự của trợ lý Tôn, chỉ có một mình cậu thôi."

Phùng Duyệt Sơn: "..."

"Đúng rồi, lát nữa nhìn thấy Chu Đường Tư cũng đừng ngạc nhiên."

Lúc này, Thẩm Liên mới tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh ta cũng vào được?"

"Anh ta vốn không vào được nhưng bà Chu vào được, bà ấy có qua lại với ông nội tôi." Phùng Duyệt Sơn nói: "Dù gì cũng là cháu trai mình từng yêu thương nâng đỡ mà. Tuy bây giờ đã có Chu Đường Nho, bà Chu cũng khá vừa lòng người này nhưng lại không nhẫn tâm vứt bỏ Chu Đường Tư."

Thẩm Liên gật đầu, không liên quan tới y.

Khi nhà họ Chu còn nằm trong tay bà Chu cũng xem như hưng thịnh. Thật ra đựa theo tình tiết trong sách, Chu Đường Tư sẽ thâu tóm Hanh Thái, biến Chu thị trở thành con rồng lớn nhất Cừ Đô. Nhưng bây giờ thứ gọi là tình tiết đã chạy trật cả vạn dặm rồi.

Bà Chu mặc một chiếc sườn xám màu vàng nghệ, một nửa thêu hoa thược dược nở rộ, tóc bạc vấn cao, lưng hơi còng nhưng tổng thể vẫn nhã nhặn mà rộng lượng, xem mặt mày thì lúc trẻ hẳn là một người đẹp.

Nhưng cho dù có chải chuốt thế nào cũng không giấu được gió sương mỏi mệt nơi đáy mắt.

Chu Đường Tư nhìn thấy Sở Dịch Lan còn gắng gượng ổn định cảm xúc được. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Liên, nơi sâu trong đáy mắt chợt lóe một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện