Trans: Thuỷ Tích

Khuông Thành Hải không thể quên được.

Hôm nay lúc ông ta bị mọi người "bao vây tấn công", bên tai đều là thanh âm đủ tính châm chích "Chuyện gì thế?", "Đó là ai?!", "Anh Khuông, anh nói gì đi chứ!", đầu cũng sắp nổ tung nhưng không thể lộ ra dù một chữ.

Cuối cùng, Khuông Thành Hải cố hết sức thoát khỏi vòng vây, bò lên xe của mình. Vừa định đóng cửa thì một chai nước suối đã nện vào trong ngực.

Khuông Thành Hải: "?" Các người làm tới mức đó luôn hả?!

Còn về chuyện riêng của sếp Sở, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ!

Mà tên Khuông Thành Hải này, rõ ràng biết gì đó lại không chịu nói!

Còn hai trợ lý đặc biệt đi cách đó vài bước, chắc chắn cũng biết.

Nhưng Tôn Bỉnh Hách vừa nâng mí mắt lên: "Hửm?"

Mọi người đã tan tác như ông vỡ tổ.

Thẩm Liên chở Sở Dịch Lan vững vàng vượt qua một chiếc xe con, thân xe vừa hơi nghiêng đã thẳng trở lại. Ở đời trước, Thẩm Liên chơi rất điên, ôm cua drift xe, một ít động tác đòi hỏi kỹ thuật khó đều thử qua. Nhưng bây giờ chở theo cục cưng nhà mình, lại thêm yêu mạng sống cho nên y chạy rất là cẩn thận.

Gió lạnh từ đối diện phả thẳng vào mặt có thể nói là lạnh thấu xương nhưng hai người có mũ bảo hiểm che đầu, trên người chỉ cảm thấy nóng bỏng.

Thẩm Liên không có quên! Trong lòng Sở Dịch Lan không nén được sôi trào, ngực anh kề sát sau lưng Thẩm Liên, rất muốn nói gì đó nhưng lúc này lại không tiện.

Mô tô một đường ngược gió xông mưa chạy băng băng. Đàn ông ấy mà, nhiều hay ít đều thích cảm giác này. Lúc mô tô dừng lại, thậm chí Sở Dịch Lan còn cảm thấy chưa đủ sướng.

Nếu đây là quà sinh nhật, cũng không tệ lắm... Sếp Sở xoay người, tiếp đó nhìn thấy trên mảnh đất trống rộng lớn cách đó không xa, có một chiếc máy bay tư nhân.

Thẩm Liên dừng xe bước xuống, cởi mũ bảo hiểm, năm ngón tay cắm vào mái tóc vuốt ra sau, cười nói: "Đi."

Sở Dịch Lan cũng cởi mũ ra, sau đó nhìn tới: "Đi đâu?"

"Chẳng phải đợi tới là biết sao?" Thẩm Liên hơi nhướng mày.

Sở Dịch Lan không nói được gì thầm nghĩ, động tác của Thẩm Liên làm mình muốn hôn em ấy.

Thẩm Liên nói đi đâu thì Sở Dịch Lan đều sẽ đi theo, anh chỉ là tò mò: "Chiếc máy bay này là của ai?"

"Của em."

"Thuê?"

"Mua."

Sở Dịch Lan hơi trừng to mắt: "Em không cần sống nữa hả?"

"Anh nói gì đấy?" Thẩm Liên cười khẽ.

Thật ra chiếc máy bay này chẳng tính là gì so với khối tài sản riêng của Sở Dịch Lan cả. Nhưng đối với Thẩm Liên mà nói, y phải liên tục quay chương trình thực tế, quảng cáo, lại không ngừng làm việc mới có thể gom góp ra được. Nếu là Sở Dịch Lan mua cho Thẩm Liên đương nhiên sẽ rộng rãi thoải mái, xinh đẹp xa hoa hơn chiếc này nhiều. Nhưng nếu là Thẩm Liên tự bỏ tiền, Sở Dịch Lan lại cảm thấy như nhỏ máu.

"Đi thôi." Thẩm Liên dắt lấy tay Sở Dịch Lan: "Xuất phát."

"Chiếc xe này..."

"Có khóa cũng có định vị, lát nữa cậu Phùng sẽ phái người tới mang đi."

Sở Dịch Lan nở nụ cười.

Trên máy bay trừ phi công còn có một gương mặt quen thuộc.

Nhiếp Thịnh chào: "Chào sếp." Dừng một chút: "Sinh nhật vui vẻ."

Phi công do Thẩm Liên bỏ tiền thuê, nghe vậy hơi tỏ ra ngạc nhiên, sau đó tràn ngập chúc mừng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Sở Dịch Lan không quen trường hợp thế này, hơi mất tự nhiên trả lời: "Cảm ơn."

Thẩm Liên kéo Sở Dịch Lan đi ra phía sau.

Chiếc máy bay này tuy nhỏ nhưng bên trong cũng đầy đủ tiện nghi, quan trọng là tính năng an toàn rất tốt. Nó thật sự đã vắt khô nửa cái ví tiền của Thẩm Liên.

Thật ra cái gì cũng mượn được, chỉ cần nói một câu trong nhóm, Phùng Duyệt Sơn, Từ Cảnh Ca, Chu Nguyên Lâm, ai cũng không thiếu, đều có thể lập tức vươn tay giúp đỡ. Nhưng Thẩm Liên cảm thấy không được ổn, nếu toàn bộ những thứ chuẩn bị cho sinh nhật người mình thích đều là mượn thì tính là đàn ông gì? Cho nên khi Thẩm Liên quẹt thẻ trả tiền cũng không hề chớp mắt một cái.

Một năm nay y giúp Tinh Khai kiếm lời không ít tiền, cũng giúp tiền tiết kiệm của mình sung túc hơn. Trước đây, lúc mới vừa bày tỏ với Sở Dịch Lan, Thẩm Liên đã từng nói bây giờ không có tiền, không thể mua này nọ, về sau sẽ kiếm tiền bù lại.

Bây giờ xem như đã thực hiện được một bước nhỏ.

Còn tới bước nào mới tính là xong, Thẩm Liên không nghĩ tới, bởi vì cho Sở Dịch Lan cái gì cũng cảm thấy còn chưa đủ.

Thẩm Liên tăng nhiệt độ xung quanh lên, đưa khăn ấm cho Sở Dịch Lan lau cổ.

"Haiz, trách em, không báo cho anh trước. Lẽ ra phải nhắc anh mặc đồ dày chút, hứng gió lạnh như vậy đừng để sau này trở thành một cặp cụ già bị thấp khớp."

Sở Dịch Lan hơi ngửa cổ lên, cảm xúc nào đó sâu trong đáy mắt tựa như ngôi sao chợt lóe: "Nếu báo trước thì còn gì là bất ngờ?"

Thẩm Liên cười "hì hì".

Chuyến bay mất một tiếng rưỡi. Khác với Cừ Đô, Vân Thành ở một đầu khác có độ ấm vừa phải, cả thành phố tràn ngập trong hoa tươi, vừa xuống máy bay đã cảm nhận được hơi nóng phả thẳng tới.

Xe riêng đang đợi ở lối ra. Không lần lữa thêm, Thẩm Liên kéo Sở Dịch Lan đi, còn Nhiếp Thịnh chịu trách nhiệm lái xe.

"Nếu nóng lát nữa ghét cửa hàng bên đường mua cho anh cái quần cộc hoa nhé? Nghe nói là đặc trưng ở chỗ này đó."

Sở Dịch Lan nhất quyết từ chối: "Không cần!"

Lẽ ra đi đường sẽ mệt nhọc nhưng chẳng ai trong hai người này cảm thấy mệt cả.

Sở Dịch Lan thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ, mang tới cho người ta cảm giác như anh đang ghi nhớ thật kỹ thứ gì đó vào trong lòng vậy.

Xe dần rời xa đám người đông đúc, chạy về phía ngoại ô, cây xanh ngoài cửa sổ cứ chạy dài về phía trước, nơi cuối con đường là một căn nhà gỗ hai gian.

Thẩm Liên mua trang viên cho mình? Sở Dịch Lan đoán.

Cũng được, để sau này dưỡng lão.

Ánh mặt trời vào giờ phút này như đã thoáng mỏi mệt, tia nắng từ chói lọi biến thành cam vàng, chậm rãi chảy xuôi rồi dung hợp vào mặt đất, cảm giác yên ả tự nhiên sinh ra.

Đằng sau, Thẩm Liên vẫn đang nói chuyện với Sở Dịch Lan. Người đàn ông nghiêm túc lắng nghe, không hề giấu giếm nhìn chằm chằm gương mặt y.

Đột nhiên, Thẩm Liên nở nụ cười thật dịu dàng. Bảo Sở Dịch Lan miêu tả thì chính là cả đời này anh đều không thể nào quên được, giống như toàn bộ chân thành tha thiết nhất trong trời đất đều ở bên trong, có thể khiến người ta chìm đắm tới chết.

Sự xuất hiện của Thẩm Liên làm cho Sở Dịch Lan không cách nào tha thứ cho bất kỳ một sự thối nát lụn bại nào.

Bởi vì ngẩng đầu, phát hiện chính mình đang đứng giữa ánh nắng mặt trời mà không có một chỗ nào che thân.

"Dịch Lan." Thẩm Liên nhẹ giọng: "Còn nhớ rõ lời hứa hẹn của em không?"

Y nói: "Quay đầu lại đi."

Trái tim Sở Dịch Lan khẽ rung lên, anh quay đầu, chỉ thấy trên sườn núi phía sau ngoài cửa sổ, một biển hoa hồng đỏ đang nhẹ đong đưa khi có gió thổi qua.

Hoa hồng không bao giờ héo tàn.

"Đi xem đi." Giọng nói mang theo ý cười của Thẩm Liên vang lên từ sau lưng.

Hì hì, năm đó mình thầm nghĩ tặng một biển hoa, tặng cả một sườn núi, xem như đã thực hiện được rồi.

"Em..." Sở Dịch Lan cho rằng cảm xúc mình sẽ không bị bất kỳ thứ gì làm cho dao động nhưng vừa mở miệng ra, cổ họng lại khô cằn. Anh hít sâu một hơi mới tìm lại được giọng nói: "Cũng là em mua hả?"

"Đương nhiên rồi!" Thẩm Liên nói: "Có được một mảnh này phải trồng trước từ hai tuần."

Hôm được Tôn Bỉnh Hách nhắc nhở, Thẩm Liên ngoài miệng tạm ứng phó cho qua nhưng thật ra đã có chuẩn bị từ sớm, nói sao thì đó cũng là một niềm vui bất ngờ mà.

Sở Dịch Lan: "Mảnh đất cũng của em sao?"

Thẩm Liên: "... Cái đó thì không phải."

Nơi này sắp khai phá cho nên giá đất rất cao, chỉ là Thẩm Liên trả số tiền hợp lý cho nên người ta mới cho y hai tuần tạo lãng mạn, đợi hoa hồng héo tàn phải dựa theo yêu cầu cấp trên trồng lại hoa cẩm tú cầu.

"Tôi mua." Sở Dịch Lan nói rồi, đẩy cửa đi xuống, giọng nói lập tức trở nên thoải mái hơn: "Tôi mua!"

Thẩm Liên sững sờ tại chỗ.

Sở Dịch Lan đi vào trong vườn hoa hồng, đầu ngón tay khẽ lướt qua trên cành lá. Người làm vườn ở cách đó không xa nhổm dậy nhìn anh, giống như rất ngạc nhiên vì có đàn ông thích hoa hồng đỏ.

Sở Dịch Lan rất rất rất thích!

*Lời của Thuỷ Tích:1. Cảnh vườn hoa này giống bìa không mấy bà 🥹

2. Nốt chương này mình chuyển nhà qua {PHẦN 2} nhé, bên này đủ 200 phần rồi. Nó rời rạc, nó khó chịu vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện