Trans: Thuỷ Tích

Thẩm Liên bật đèn pha lên, quan sát đoạn đường phía trước, cũng may giờ phút này trừ họ ra cũng không còn xe khác.

Mọi thứ lấy an toàn của Thường Thanh làm điều kiện tiên quyết, cho nên không thể không cẩn thận.

Trong điện thoại Thẩm Liên truyền ra tiếng nói đè nặng của Từ Cảnh Ca: "Thẩm Liên, cậu dừng lại, kế tiếp giao cho người của tôi, xe không phải chạy như vậy."

Thẩm Liên nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Chính là lúc này."

Từ Cảnh Ca: "Không phải! Cậu chờ..."

Thẩm Liên đánh vòng tay lái, đồng thời đạp chân ga. Trong tích tắc xe thể thao gầm gừ lao ra, chiếc xe bánh mì phía sau không kịp tránh. Người lái xe chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó "ầm" một tiếng đâm vào nhau, lại dưới quán tính cùng lực đẩy cực mạnh, lấy đầu xe làm trục, đuôi xe xoay vòng tại chỗ. Mà Thẩm Liên đã chuyển hướng trở về, tiếng ma sát của lốp xe càng trở nên chói tai, ngay lúc thân sau xe bánh mì sắp đụng vào vách núi, y lập tức chèn vào giữa.

Lực chấn động có hiệu quả chậm lại quá lớn khiến xe thể thao bị đè ép tới biến hình, nhưng ghế điều khiển lại được an toàn.

Thẩm Liên lấy búa phá cửa kính xe từ dưới yên ghế ra, lúc bước xuống xe còn vung một cái tựa như vung gậy.

Cửa xe bánh mì mở ra trước y một bước, gã đàn ông đầu tiên đi ra tứ chi quỳ rạp, cúi đầu nôn mửa.

Thẩm Liên đá gã sang một bên, phủ đầu gã đàn ông thứ hai đánh tới bằng một búa.

Đối phương kêu rên một tiếng rồi ôm đầu lăn lộn.

Lại đi vào trong là Thuờng Thanh vừa mới thừa dịp hỗn loạn tháo túi trùm trên đầu xuống.

Thường Thanh thở phì phò, mỉm cười đối diện với Thẩm Liên.

Thẩm Liên vịn cửa xe, cúi thấp người xuống: "Anh ổn không?"

"Ổn." Thường Thanh nói tiếp: "Lực va đập vừa đủ, không choáng váng cũng không ảnh hưởng tới não."

Thẩm Liên: "..."

Khi nói chuyện, cổ tay anh ta chuyển động linh hoạt, sợi dây thừng vốn bị buộc chặt lập tức lỏng lẻo, rớt thành vòng trên đùi.

Thẩm Liên nhướng mày: "Anh còn có kỹ năng này nữa hả?"

Thường Thanh buột miệng nói ra: "Học được dưới tay Cảnh Ca."

Thẩm Liên: "..."

Thường Thanh: "..."

Sắc mặt Thẩm Liên phức tạp: "Hai người... Biết chơi đấy."

Vừa dứt lời, người ngồi ở ghế phó lái phía trước tỉnh táo lại, xoay người định bắt Thường Thanh. Thường Thanh lập tức ngửa ra sau, hai chân dồn sức đạp mạnh về trước, nếu không phải đối phương có đeo dây an toàn thì đã bị treo lên kính chắn gió rồi.

Thẩm Liên vươn tay, Thường Thanh bắt lấy, dưới lực kéo mạnh thuận thế nhảy ra khỏi xe bánh mì.

Thường Thanh tựa lên cửa xe, hô hấp nặng nề, mặt mày thản nhiên lại hàm chứa chút bực bội: "Hôm nay là tôi sơ suất. Cậu có thuốc không?"

Thẩm Liên: "Tôi không hút."

Tiếp đó là một hồi tiếng phanh gấp, tiếng bước chân quen thuộc từ xa chạy đến.

Chưa đợi Thẩm Liên nói ra câu thứ hai đã thấy Thường Thanh nháy mắt với mình, sau đó xoa thái dương, cả người lảo đảo.

"Thường Thanh!" Sắc mặt Từ Cảnh Ca trắng bệch, mới vừa bắt được bả vai Thường Thanh đã nhét người vào trong ngực: "Em làm anh sợ muốn chết, em làm anh sợ muốn chết rồi..." Ban đầu là Từ Cảnh Ca như tự lẩm nhẩm một mình, sau đó cảm xúc vẫn luôn kìm nén cuối cùng bùng nổ, giọng nói thình lình cất cao: "Em làm anh sợ muốn chết!"

Thường Thanh như là không còn sức nữa, cả người để mặc cho Từ Cảnh Ca ôm lấy.

Từ Cảnh Ca lấy lại phản ứng, một bàn tay sờ soạng từ trên xuống dưới: "Bị thương rồi? Bị chỗ nào?"

Thường Thanh thấp giọng: "Không có... Chỉ bị dùng thuốc mê thôi."

Thẩm Liên đứng bên cạnh nhíu mày nheo mắt nhìn xem, có chút giống mỗi lần y xem điện ảnh tập trung phân tích hành động của diễn viên. Không phải, Thường Thanh đột nhiên tỏ ra yếu đuối là sao? Từ Cảnh Ca ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới dưới ánh đèn pha, phía trước là đường cụt, thảo nào Thẩm Liên lại đột nhiên hành động.

Từ Cảnh Ca tràn ngập biết ơn: "Cậu sao rồi Thẩm Liên?"

Thẩm Liên ôm cánh tay: "Tôi rất khỏe."

Chẳng hiểu sao Thường Thanh lại lắc lắc đầu với y.

Từ Cảnh Ca: "Cậu đúng là dũng mãnh! Vừa rồi lúc cậu vượt lên ép xe dừng lại, tôi cũng đã nghĩ xong phải làm thế nào lấy chết tạ tội trước mặt Sở Dịch Lan rồi."

Á!!! Còn có chuyện này!

Giây tiếp theo, Thẩm Liên nghênh đón kỹ xảo biểu diễn vỡ nát nhất hai đời.

Diễn viên xuất sắc nhất đã từng lấy bao nhiêu giải thưởng cứng ngắc cúi người, ấn lên đầu gối, giọng điệu khô cằn: "Khoan khoan, hơi đau."

Thường Thanh: "..." Cậu còn giả hơn cả tôi.

Nhưng bởi vì là thời điểm đặc biệt, Từ Cảnh Ca lại tưởng là thật. Anh ta gọi cấp dưới tới xử lý hiện trường, tự mình mang Thường Thanh và Thẩm Liên đi bệnh viện trước.

Sau khi đến bệnh viện, hai người may mắn ở cùng một phòng. Vì thế Thẩm Liên mới biết, mấy ngày nay đã có tiếng gió, Từ Cảnh Ca hiếm khi cường thế, bắt buộc Thường Thanh tạm dừng quay phim, về thành phố Lận trước. Thường Thanh lại nghiêm khắc từ chối, nghĩ trong trường quay có nhiều người như vậy sẽ không có nguy hiểm, ai ngờ chỉ trong thời gian đi WC rồi đi ra đã bị người chụp khăn từ phía sau, nhét vào cốp xe.

Sở Dịch Lan nhận được tin tức vội vàng đuổi tới bên này, trên đường đều đã nghĩ kỹ, phải tát một bàn tay khiến cái mông Thẩm Liên nở hoa!

Đua xe chặn người, làm sao em ấy dám?

Kết quả vừa đẩy mở cửa phòng bệnh, Thẩm Liên đùi phải bó thạch cao, treo giữa không trung, dáng vẻ mềm yếu nhu nhược.

Đôi mắt Sở Dịch Lan tối xuống, khớp xương trắng bệch, tức giận đến lá phổi đau nhói, trong chốc lát không nói được lời nào.

Tôn Bỉnh Hách đứng sau lưng Sở Dịch Lan, âm thầm giơ ngón cái.

Thẩm Liên: "..."

Từ đầu gối hơi bầm tím tới khi gặp bác sĩ, Thẩm Liên kiên định gật đầu nói đau, do do dự dự đưa ra đáp án "Bong gân", lại đến bây giờ bó thạch cao, cuối cùng một khâu chính là Từ Cảnh Ca giúp đỡ.

Dùng lời Thẩm Liên nói: "Người anh em, thời điểm này tiện tay giúp đỡ một phen không khó chứ?"

Từ Cảnh Ca tỏ vẻ, không khó.

Thậm chí Từ Cảnh Ca còn tự mình lại đây giải vây: "Sở Dịch Lan, Sở tổng, việc này là tôi sơ suất, bởi vì đối phương là hướng về phía tôi. Nhưng nếu không có Thẩm Liên giúp đỡ, chắc chắn đêm nay Thường Thanh đã xảy ra chuyện rồi. Về sau chuyện của Thẩm Liên chính là chuyện của tôi! Anh có gì tức giận cứ đổ lên tôi này!"

"Anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?" Sở Dịch Lan lập tức bùng nổ, cảm xúc chưa từng dâng trào mãnh liệt như vậy: "Lúc ấy anh muốn quyền sử dụng bến cảng Khinh Hải, tôi có từng nhắc nhở chưa? Chuyện này vô cùng nguy hiểm, anh phải xử lý cho tốt, chọc phải phiền toái đừng liên luỵ tới tôi bên này, anh một hơi đáp ứng, cuối cùng lại lan tới Thẩm Liên!"

Sở Dịch Lan giơ tay đẩy Từ Cảnh Ca một phen, đáy mắt là sợ hãi không thể che lấp được: "Anh có biết em ấy... Em ấy có lẽ không chịu nổi đua xe kịch liệt như vậy?"

Cửa phòng không đóng, Thẩm Liên nghe thấy rõ ràng, y mím môi, đương nhiên có hối hận nhưng cũng là đối với chuyện bản thân hành động một mình mà không báo cho vệ sĩ, chứ với tình hình lúc ấy có thể nói là không có lựa chọn khác được.

Từ Cảnh Ca chưa từng bị mắng như vậy nhưng giờ phút này thành thật tới như con chim cút.

"Nói!" Sở Dịch Lan hô lớn.

Từ Cảnh Ca: "Anh là anh hai của tôi, anh nói gì cũng đúng."

Sở Dịch Lan: "..."

Sở Dịch Lan tức giận bật cười: "Từ tổng, anh cũng dùng tới chiêu chơi xấu này à."

"Không, tôi nghiêm túc." Từ Cảnh Ca nói: "Thẩm Liên cứu mạng Thường Thanh chính là cứu mạng tôi. Với quan hệ hai người, về sau anh chính là anh hai của tôi, khi trước những việc làm ăn của Hanh Thái bị chặn ngoài cửa thành phố Lận, tôi đều sẽ tránh đường cho anh."

Sở Dịch Lan tức giận tới trước mắt bốc lên đốm lửa.

Tôn Bỉnh Hách uyển chuyển: "Từ tổng, tạm thời ngài đừng nói gì sẽ tốt hơn."

Từ Cảnh Ca nghe vậy im lặng lùi sang một bên, đôi mắt vô tội lại tràn ngập biết ơn gật đầu với Tôn Bỉnh Hách.

Tôn Bỉnh Hách: "..." Trên người thằng nhãi này có chút tố chất chọc tức người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện