"Anh Thành, chị dâu đã xảy ra chuyện!"

"Ngay con hẻm Thanh Thủy của khu Văn Hoa, anh mau đến ngay đi!"

Nhìn thấy tin nhắn Wechat của Đao Sẹo, Giang Thành cảm thấy ngoài dự kiến nhưng rồi thấy cũng đúng, từ lần cuối cùng gặp mặt Lâm Thanh Nhã cách đây cũng khoảng nửa tháng rồi, trong nửa tháng này Giang Thành không có nhìn thấy Lâm Thanh Nhã ở trong trường.

Hẳn là cô đã xảy ra chuyện gì, nếu không cô cũng sẽ không đến trường học.

Giang Thành không yên tâm vì thế làm phiền Đao Sẹo hỏi thăm tin tức của Lâm Thanh Nhã, không nghĩ tới không ít ngày sau Đao Sẹo đã tìm thấy Lâm Thanh Nhã, hơn nữa còn điều tra được gần đây Lâm Thanh Nhã gặp chuyện.

"Anh hãy chờ tôi ở đó, tôi sẽ tới ngay!"

Đao Sẹo đồng ý.

Đồng thời hắn liên hệ với đại ca Từ, dù sao lần này Văn tam gia tự mình ra mặt, nếu đại ca Từ không xuất hiện, Đao Sẹo cũng không dám cứng đối cứng với Văn tam gia, sau khi đại ca Từ biết tin tức cũng bỏ công việc qua một bên, vội vàng chạy đến.

Lâm Thanh Nhã không được có việc gì! Giang Thành nhanh chóng chạy đến, chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã gặp được Đao Sẹo ở hẻm Thanh Thủy.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thành vội vàng hỏi.

Tất nhiên, Đao Sẹo không dám dấu diếm, vừa đi vừa nói: "Theo như tin tức do đàn em của tôi hỏi thăm, nghe nói lúc nhà chị dâu trả tiền xong thì vẫn bình an không có việc gì, nhưng Văn tam gia lại sắp đặt cái bẫy cho cha chị dâu, lần này thua có chút thảm, ngay cả chị dâu cũng bị liên lụy."

"Bây giờ những người đó đang đột nhập vào nhà chị dâu, thật là khốn nạn mà!"

Đao Sẹo hận hai tay không thể mọc thêm cánh để bay qua cứu Lâm Thanh Nhã trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này, Giang Thành cũng không sửa lại xưng hô của Đao Sẹo trong lời nói lúc nãy, anh cùng Đao Sẹo và một đám đàn em chạy tới nhà của Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt tức giận.

Sau khi đến nhà Lâm Thanh Nhã, Giang Thành nhìn xung quanh không khỏi nhíu mày, nói: "Anh chắc chắn đây là nhà của Lâm Thanh Nhã sao?”

Nói thật, rất tàn tạ.

Khu vực này có thể nói là một khu ổ chuột ở thành phố Lâm Châu, nước thải chảy lênh láng trên mặt đất, lâu lâu lại nhìn thấy một vài con chuột đang rượt đuổi và chơi đùa trong cống, thật khó để anh có thể tưởng tượng rằng một cô gái cao quý như Lâm Thanh Nhã lại sống ở đây.

Đao Sẹo không hiểu ý trong lời nói của Giang Thành, gật đầu nói: "Tôi chắc chắn đây là nhà của Lâm Thanh Nhã!"

"Đại ca Từ đã đến bên ngoài rồi, chúng ta đi vào trước đi!"



Giang Thành gật gật đầu.

Rất nhanh, một đoàn người đã ở dưới nhà của Lâm Thanh Nhã, Đao Sẹo chỉ vào tòa nhà đầy dây leo quấn quanh trước mặt: "Anh Thành, nhà chị dâu ở tầng tám. Tôi đã hỏi thăm trước rồi, không có vấn đề gì."

Thật ra không cần Đao Sẹo nhấn mạnh, Giang Thành cũng biết đây là nhà của Lâm Thanh Nhã.

Bởi vì bên ngoài cửa tầng một đã có một vài tên côn đồ, những người này rõ ràng là người của Văn tam gia, vẻ mặt Giang Thành tức giận muốn đi vào cửa tầng một, nhưng những người này cảnh giác ngăn Giang Thành cùng những người khác ở bên ngoài: "Tam gia đang làm việc, không ai được vào trong đó, biến đi!"

Giang Thành không nói hai lời, từ vườn hoa lấy ra chậu hoa đập ở trên đầu người này, Đao Sẹo giống như nhận được mệnh lệnh, dẫn người vọt lên: "Anh Thành của tao muốn về nhà, ai có thể ngăn được, cho dù là Tam gia của tụi bây xuống đây, cũng không thể ngăn được!"

Sức chiến đấu của Đao Sẹo rất mạnh, lấy một địch ba, rất nhanh mấy người đều ngã xuống.

Giang Thành vẻ mặt ngưng trọng, âm trầm đi lên cầu thang, mấy đàn em của Văn tam gia đang định gọi điện thoại kêu người giúp đỡ, trong nháy mắt liền thấy đại ca Từ dẫn theo một nhóm người khác đi tới, đại ca Từ liếc nhìn mấy người đó: "Kéo bọn họ ra, cản đường!"

Sau một trận đấm đá, lúc này, đại ca Từ mới đi lên cầu thang.

Lầu tám.

Đó cũng chính là tầng cao nhất của căn hộ này, hành lang thậm chí là làm bằng bê tông, không có gạch men, vô cùng tồi tàn.

Lúc Giang Thành đi lên lầu tám liền nhìn thấy mười mấy người đứng ngăn cản ở cửa lầu, hiển nhiên những người này và những người dưới kia là cùng một bọn, Đao Sẹo nhìn Giang Thành, chờ đợi mệnh lệnh, tùy thời chuẩn bị tấn công!

"Tụi bây cút đi cho tao!"

"Tao muốn gặp Văn tam gia, không ai ngăn được tao!"

Trong mắt Giang Thành lóe ra sát khí!

Hai bên giằng co trước cửa cầu thang, ai cũng không nhường ai, đại ca Từ rất nhanh cũng đã đến nơi, đầu tiên là ông ta chào hỏi Giang Thành, sau đó mới tức giận nói: "Tao muốn gặp Văn lão tam, bọn mày có thể không tránh ra, nhưng có chuyện gì thì tự bọn mày gánh lấy."

“Leng keng!”

Có người rút cây dao dài khoảng năm mươi cm từ bên hông ra, chuẩn bị một trận ác chiến.

Đám người của Văn tam gia thấy thế không khỏi lui về sau hai bước, không dám khiêu khích với đại ca Từ, người cầm đầu cũng khoảng hai mươi tuổi, cánh tay xăm kín hình xăm: "Đại ca Từ, nếu anh đến để xen vào chuyện của tam gia thì xin mời anh rời đi, tam gia không chào đón anh, bọn đàn em của tam gia cũng không sợ chết, anh có thể thử xem!"

Đại ca Từ nhăn mày.

Nếu chưa gặp Văn tam gia mà đã ra tay, sẽ rơi vào thế hạ phong.



"Nói cho Văn lão tam, tôi muốn gặp ông ấy!" Giang Thành trầm giọng mở miệng.

Người thanh niên muốn nói gì đó, giọng nói của người đàn ông trung niên từ căn phòng bên phải truyền đến: "Tiểu Hổ, để đại ca Từ cùng người của ông ấy vào đi. Tôi muốn xem gần đây có thêm vị thần tiên nào vào thành phố Lâm Châu này."

Tiểu Hổ chỉ có thể tránh ra.

Giang Thành đi ở phía trước, đại ca Từ theo sát phía sau.

Lúc Đao Sẹo đi vào còn cố ý dùng vai đụng vào Tiểu Hổ, Tiểu Hổ giận mà không dám nói gì, dù sao mọi người ai cũng đều biết đầu Đao Sẹo thiếu một cọng gân, nếu phân cao thấp với hắn đều phải chịu thiệt.

Tiểu Hổ hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo vào.

Trong nhà có mùi ẩm mốc, Giang Thành cũng không thèm quan tâm, dù sao căn nhà anh thuê trước đây cũng không khá hơn bao nhiêu, anh lập tức nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha.

Văn tam gia!

Quanh miệng Văn tam gia là bộ râu cá trê rậm rạp, hai bên tóc mai đã bạc, chỉ cần ngồi đó cũng khiến cho người ta có cảm giác uy nghiêm, ngay cả đại ca Từ cũng không theo kịp khí chất đó.

Đại ca Từ cảnh giác liếc nhìn trong phòng khách, vì sợ có phục kích.

"Ha ha... Tiểu Từ, cậu vẫn giống năm đó, đều có tính cảnh giác như vậy, yên tâm đi, nếu các cậu đã tới, vậy chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng, nếu có thể không ra tay tôi sẽ không ra tay, phá hư tình cảm của chúng ta." Văn tam gia cười nhạt nói, nhưng Giang Thành không có tâm trạng nhiều lời với ông ta, anh nhíu mày nói: "Lâm Thanh Nhã và mọi người đâu?"

"A?"

Văn tam gia nhìn Giang Thành, mày hơi nhíu lại.

Người lớn đang nói chuyện sao đến lượt Giang Thành xen vào, không biết lớn nhỏ gì cả, ông ta đang muốn quát lên, Từ Quốc Trung liền lên tiếng trước: "Vị này chính là anh Thành, Văn lão tam, ông tốt nhất thả cô gái của anh Thành ra, bằng không sẽ rước họa vào thân đấy.”

Từ Quốc Trung biết Giang Thành có thế lực rất lớn, nếu không phải Giang Thành dặn dò ông ta phải điệu thấp thì Từ Quốc Trung đã muốn nói ra thân phận của anh.

Văn tam gia nhìn sâu vào mắt Giang Thành.

Ông không tiếp tục phân cao thấp với Giang Thành mà ra lệnh cho đàn em bên người, nói: "Đi mở cửa phòng cho anh Thành đây xem, để cho anh ấy biết kết cục của đắc tội tôi là gì, cho rằng Văn Cảnh Đường tôi là quả hồng mềm sao?"

Đàn em “Vâng!” một tiếng, gật đầu, đi vài bước, sau đó mở cửa phòng ra.

Giang Thành thấy thế khóe mắt liền muốn nứt ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện