Tổng tài nheo lại đôi mắt hẹp dài, dùng ánh mắt ái muội tinh tế đánh giá đối phương, giống như đối phương chính là cá nằm trên thớt, đang tỏa ra hương khí sâu kín.
Tổng tài nhìn người trước mắt bởi vì sợ hãi mà run rẩy, có chút nghiền ngẫm rồi đột nhiên cong khóe miệng, hắn mỉm cười, dùng thanh âm từ tính khàn khàn nói:
“Muốn cái gì, nói đi.”
– Tiểu thuyết [Tổng tài không manh] – Tóm tắt
Người xem 1 – [Bóp chặt trứng] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
AAAAAAA Tổng tài công moe quá đi aaaaaaaa “Muốn cái gì, nói đi” ai gooooo tiểu thụ thụ hoàn toàn bị ăn sạch sẽ a
Người xem 2 – [Moe moe tổng tài] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Đại gia à, hôm qua anh làm rớt [Ngư lôi dưới biển sâu] (1) nèNgười xem 3 – [Bánh bao nhỏ] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Lầu trên thiệt giàu! Cái đồ thổ hào!
Người xem 19 – [Tick tak] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Quá quá đáng yêu luôn Tổng tài thiệt moe Yêu nhất tổng tài
Đường Đường cúi đầu đặc biệt thấp, cái vị Sa tổng mới nhảy dù xuống đây, tục xưng phú nhị đại, nghe nói trong nhà có hẳn mấy cái tập đoàn. Giá trị con người cũng làm cho bọn cướp muốn thi triển công phu sư tử ngoạm, ngay cả đi làm cũng mang theo mười anh vệ sĩ, phong thái này chỉ có một từ có thể hình dung.
Sang chảnh.
Đường Đường làm việc cho một công ty thiết kế không lớn cũng không nhỏ, đây là một công ty con của tập đoàn. Vị Sa tổng kia chính là con trai lão đại chủ tịch của công ty mẹ. Tổng tài năm nay 30 tuổi, vẫn còn độc thân, đừng có nhìn cái mặt than cau có một bộ “Người lạ chớ đến gần”, hơn nữa còn cuồng sạch sẽ, nhưng ít nhất người ta cũng là kim cương vương lão ngũ, là người đàn ông độc thân hoàng kim. Muốn theo đuổi? Xếp hàng chờ lấy số đi.
Chính là một vị xà tinh bệnh tổng tài công như thế lại đi nhảy dù vào một công ty con thành tích lẹt đẹt, hơn nữa Sa tổng tự mình phân phó, muốn lấy cái phòng vách kính trong cùng của bộ phận địa ốc làm văn phòng.
Kể từ đó, nhóm trạch nam trạch nữ ngày ngày hay cắn hạt dưa, tám chuyện vui vẻ với nhau đành phải ngậm miệng cúi đầu ngoan ngoãn làm việc, không dám lớn tiếng nói một câu, sợ Sa tổng ở trong phòng kính nhìn thấy.
Sa tổng cũng không tốt tính, thỉnh thoảng lại phát giận không rõ lí do thì thôi, hơn nữa đối với nghiệp vụ yêu cầu phi thường nghiêm khắc, nghiêm khắc đến biến thái.
Đường Đường cúi đầu, lưng thẳng tắp, máy tính của cậu nằm ở cuối cùng trong dãy, cách phòng làm việc mới của Sa tổng có một tấm kính mờ, cho nên Đường Đường đành phải ngồi thẳng lưng để che đi màn hình máy tính của mình.
“Tích tích tích…”
Nhóm QQ của công ty nhảy liên tục.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ai goo!!! Sếp mới đẹp trai quá đi hà!!!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Trái tim nhỏ của tui đánh lô tô luôn rồi nè!!!
[Đường cát]: = =
[Đường cát]: Chị Lục à, chị năm nay cũng 35 rồi. Nghe nói Sa tổng năm nay năm vừa mới 30, chị bớt mơ mộng lại đi. Tuy rằng người ta bảo “Gái một con trông mòn con mắt”, chẳng lẽ chị muốn Sa tổng mù luôn hai mắt sao? [Lục Manh Manh mất ngủ]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Cái thằng Đường cát chết tiệt kia!!! Sao mi không đi chết đi?!
[Cao phú soái]: Chị Lục, chị nói xem Đường Đường như thế nào còn chưa gả ra ngoài. Đường Đường cũng trưởng thành rồi nha, nên tìm một người đàn ông tốt để nương tựa.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Đúng a! Tiểu Cao nói chỉ có chuẩn!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: (︶)y
[Đường cát]: = = Mệ, anh Cao à, bình thường hai ta xưng huynh gọi đệ, thấy gái đẹp cũng rủ nhau cùng nhìn, tại sao loại thời điểm này anh lại hùa theo chị Lục chứ.
[Đường cát]: Với cả, anh Cao còn chưa gả đi mà, em cần gì phải vội.
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: Sao cái vị Sa tổng kia lại đột ngột chạy đến chỗ này?
[Tần tui sắp giàu]: Chúng ta chẳng qua chỉ là một công ty con bé xíu, trong mắt mấy cha phú nhị đại thì có gì hay đâu.
[Đường cát]: Vậy cũng không biết, chơi đùa chứ làm gì! Tùy tiện tìm một cái công ty nhỏ, tán gái giết thời gian.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: 1 Nhìn cái mặt than của Sa tổng đâu có giống mấy tên sát gái đâu. Chậc chậc, chị đây thấy không chừng ảnh là cong.
[Cao phú soái]: … Trong mắt chị làm gì có thằng nào không cong.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ahihi
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Nói thiệt, trong mắt của chị đây, đàn ông chỉ có ba loại: công, thụ, lùn xấu nghèo.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Mấy đứa nói nghe, mấy đứa muốn làm công, làm thụ, hay là làm lùn xấu nghèo?
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: …
[Đường cát]: …
[Đường cát]: Bái phục!
[Đường cát]: Chị Lục, em đây xin bái phục!
[Cao phú soái]: Thề sống chết cũng không làm lùn xấu nghèo!
[Tần tui sắp giàu]: Nhưng tui cảm thấy từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn được sống hạnh phúc nữa. Mỗi ngày chịu áp lực lớn như vậy sẽ mau già, muốn cắn hạt dưa muốn uống Coca a a a a o( 口)o
[Đường cát]: Uống nhiều Coca sẽ bị liệt dương!
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: Cút đi! Bà đây không muốn chơi vơi mi nữa!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Mà không biết Sa tổng tên là gì ha?
[Đường cát]: Sa Trĩ? (Thiên: =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])
[Cao phú soái]: Hình như tên là Sa Tuân.
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: …Đường Đường, mi là đồ thô tục.
[Tần tui sắp giàu]: Nhưng là vẫn là nhịn không được muốn tán thưởng!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ai nha phiền quá a, tui còn chưa làm xong bản thiết kế nữa nè, còn mấy người thì sao, ta nói chúng ta lần này không cần phải đưa cho Sa Trĩ xét duyệt đúng không.
[Cao phú soái]: … Chị Lục
[Cao phú soái]: Chị đổi xưng hô cũng quá thuận miệng, Sa tổng sẽ khóc.
[Đường cát]: Chị Lục nghiêm túc dữ vậy, mấy cha lãnh đạo nhảy dù đa số toàn lười biếng không chịu làm việc đâu chị yên tâm. Chắc ổng cũng sắp đi rồi, cố lên.
[Tần tui sắp giàu]: A? Nói như vậy, Đường Đường cậu làm xong rồi?
[Đường cát]: …
[Cao phú soái]: 105
[Cao phú soái]: Mi ra vẻ cái gì không biết! Cầu đổi tổ a, tôi không muốn cùng Đường Đường một tổ! Cậu ta căn bản một chữ đều không viết!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: vỗ vai, Tiểu Cao vất vả rồi.
[Đường cát]: …
[Đường cát]: o(ヘo#)
[Đường cát]: Mấy người cũng phải biết chúng ta đều là dân thiết kế, quan trọng là phải có cảm hứng biết không. yên tâm, bảo đảm ngày cuối cùng cảm hứng sẽ bùng nổ, tui sẽ không làm vướng chân mấy người.
[Tần tui sắp giàu]: Tin lời mi thì có mà bán lúa giống.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Tin lời mi thì cả Tiểu Cao cũng bị gả đi.
[Cao phú soái]:...
[Đường cát]: …
Đường Đường tám chuyện ầm ầm trên nhóm chat, trong nhóm đều là mấy đồng nghiệp thân thiết trong công ty. Ngày thường cũng hay giúp đỡ nhau, chơi với nhau cũng không khách sáo, cho nên nói chuyện rồi văng tục cũng tương đối tùy tiện. Mọi người nói đủ thứ từ trên trời xuống biển, nói cả về mấy cái tin lá cải TV chiếu mấy hôm nay, mãi đến trưa mới ngừng.
Buổi sáng rất thoải mái mà trôi qua, sau đó Cao Dương tìm Đường Đường cùng đi ăn cơm, nhà ăn của công ty làm cơm đều rất có tiêu chuẩn. Đa số nhân viên trong công ty không phải là người gốc thủ đô, đều là dân rời quê lên đây kiếm sống, những người này cũng toàn ăn uống ngay tại công ty.
Đường Đường và Cao Dương vào công ty cùng một lúc, quan hệ tự nhiên thân thiết hơn một chút, hai người đi xuống lầu, vào nhà ăn.
Đường Đường đang đi thì đột nhiên dừng lại, quay người nhìn thoáng qua, rồi lại gãi gãi đầu. Cao Dương hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Đường đáp: “Không có việc gì, sao em cứ cảm thấy có một ánh mắt ác liệt nhìn em chằm chằm, làm em lạnh cả người luôn.”
Cao Dương: “…”
Cao Dương vỗ vai cậu, khóe mắt giật giật nói: “Chú em lậm tiểu thuyết quá rồi đó.”
Nghe cậu ta nói vậy, Đường Đường đột nhiên nhớ lại giấc mơ về hệ thống Tấn Giang tối hôm qua. Mới vừa chạy thoát xà tinh bệnh tổng tài công không lâu, thế nhưng thật sự đụng phải một con còn sống sờ sờ ngay trước mặt.
Đường Đường cả người run lên một chút, cười gượng hai tiếng, phất phất tay, hai người liền tiếp tục đi xuống lầu.
Đường Đường mua món canh cá cay (2) cậu thích nhất, thịt heo chua ngọt (3), khoai tây sợi xào (4), sau đó còn lấy thêm một chén cháo nhỏ. Cậu bưng khay ăn, quay đầu lại nói với Cao Dương: “Tiểu Cao nhi, em đi trước tìm chỗ ngồi, lấy đồ ăn xong nhớ qua nha.”
Cao Dương ừ một tiếng.
Đường Đường bưng khay vào khu đặt bàn ghế, nhà ăn rất lớn, tuy rằng đa số nhân viên đều đến đây ăn cơm nhưng mấy vị trưởng phòng, giám đốc rồi lão tổng này nọ, giá trị con người không thấp, tự nhiên sẽ không bắt bản thân đứng xếp hàng, cũng sẽ không ngồi ăn chung với nhân viên. Mấy người này một là ra ngoài ăn hai là gọi người đem cơm đến, cho nên nhà ăn cũng không đông, một người ngồi một cái bàn cũng không thành vấn đề.
Đường Đường đi đến một cái bàn bốn người ngồi xuống, đặt khay lên, sau đó đứng dậy đi ra quầy lấy đũa dùng một lần, lúc trở về bỗng dưng nhìn thấy cái bàn mình dành trước bỗng mọc ra thêm một người.
Trên bàn cũng là canh cá, thịt heo chua ngọt và khoai tây sợi xào.
Nhưng mà, người kia cũng không phải là Cao Dương, mà là…Sa Tuân, cái vị tổng tài mới nhảy dù kia…
Đường Đường nhất thời tròng mắt đều sắp rớt xuống, nhìn Sa Tuân động tác vừa tao nhã vừa có khí tràng lau lau bàn ăn. Anh ta thấy cậu còn đang sững sờ ở gần đó, bèn vươn tay dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, sau đó gõ gõ lên cái bàn, ngụ ý bảo Đường Đường mau đem đũa qua đây.
Đường Đường: “…”
Đường Đường nhất thời cả người cứng ngắc, nhìn nhìn hai đôi đũa trong tay mình, vốn là lấy cho bản thân và Cao Dương, cuối cùng chỉ có thể kiên trì đưa hai tay dâng lên.
Sa tổng dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc đũa, rút đũa ra, móc giấy ăn từ trong túi áo tây trang lau đũa, sau đó ném giấy ăn qua bên cạnh.
Sa Tuân nói: “Ngồi.”
“… A?”
Đường Đường da đầu run lên, toàn thân lạnh ngắt, ngồi xuống, cúi thấp đầu cầm đũa lên, run rẩy a run rẩy gắp một miếng thịt heo chua ngọt cho vào miệng.
“Lộp bộp.”
Sốt chua ngọt rớt lên quần áo, cậu thầm than một tiếng, nhanh chóng đứng lên, sơ mi trắng đã dính một mảng màu cam, ngay cả cà vạt cũng bị.
Cậu tổng cộng chỉ có hai cái sơ mi hai cái cà vạt, mỗi ngày luân phiên đổi, lúc này đau lòng vô cùng, muốn lấy khăn ra lau. Kết quả “trang hán tử” Đường Đường căn bản không mang theo cái gọi là khăn tay, mà có Sa tổng ngồi bên cạnh, trong phạm vi mười mét không ai dám lại gần, căn bản cũng không còn người nào cho cậu mượn khăn hết.
Đường Đường nhác thấy túi áo tây trang của Sa Tuân, lúc nãy cậu thấy Sa Tuân lấy khăn giấy ra lau đũa, cậu muốn xin một tờ nhưng nhát nên không dám mở miệng.
Sa Tuân ngồi đó, anh nhìn thấy vết thức ăn trên người cậu thì nhíu nhíu mày, bệnh sạch sẽ bùng lên, cơ hồ tỏ ý chán ghét Đường Đường. Sa Tuân buông đũa xuống, ngũ quan đẹp trai hoàn mỹ gen siêu tốt tập hợp trên khuôn mặt than không biểu tình, anh lại duỗi ngón trỏ ra đẩy đẩy mắt kính, dùng đôi mắt hẹp dài lạnh như băng nhìn Đường Đường, nâng nâng cằm.
Sa tổng: “Muốn cái gì, nói đi.”
………..Muốn-cái-gì-sao?!
Dây thần kinh trong đầu Đường Đường đứt phựt một cái, tôi chỉ muốn xin một tờ khăn giấy thôi mà!!!
————————————————
(1) Ngư lôi dưới biển sâu: Là 1 hình thức khen thưởng trên Tấn Giang, mua 1 gói điểm thưởng này mất 100 tệ, tương đương 10.000 điểm của Tấn Giang …
(2) Canh cá cay:
1304032693416 (1)
(3) Thịt heo chua ngọt:
糖醋里脊
(4) Khoay tây sợi xào: Không liên quan nhưng nếu bạn nào đọc “Từ 1 bài post tìm bạn trăm năm biến thành vợ người”, có nhớ đây là món em Mộc Tử Duy làm khi mới ra mắt nhà chồng không =]]?
20300534143108134568859929830
Tổng tài nhìn người trước mắt bởi vì sợ hãi mà run rẩy, có chút nghiền ngẫm rồi đột nhiên cong khóe miệng, hắn mỉm cười, dùng thanh âm từ tính khàn khàn nói:
“Muốn cái gì, nói đi.”
– Tiểu thuyết [Tổng tài không manh] – Tóm tắt
Người xem 1 – [Bóp chặt trứng] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
AAAAAAA Tổng tài công moe quá đi aaaaaaaa “Muốn cái gì, nói đi” ai gooooo tiểu thụ thụ hoàn toàn bị ăn sạch sẽ a
Người xem 2 – [Moe moe tổng tài] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Đại gia à, hôm qua anh làm rớt [Ngư lôi dưới biển sâu] (1) nèNgười xem 3 – [Bánh bao nhỏ] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Lầu trên thiệt giàu! Cái đồ thổ hào!
Người xem 19 – [Tick tak] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Quá quá đáng yêu luôn Tổng tài thiệt moe Yêu nhất tổng tài
Đường Đường cúi đầu đặc biệt thấp, cái vị Sa tổng mới nhảy dù xuống đây, tục xưng phú nhị đại, nghe nói trong nhà có hẳn mấy cái tập đoàn. Giá trị con người cũng làm cho bọn cướp muốn thi triển công phu sư tử ngoạm, ngay cả đi làm cũng mang theo mười anh vệ sĩ, phong thái này chỉ có một từ có thể hình dung.
Sang chảnh.
Đường Đường làm việc cho một công ty thiết kế không lớn cũng không nhỏ, đây là một công ty con của tập đoàn. Vị Sa tổng kia chính là con trai lão đại chủ tịch của công ty mẹ. Tổng tài năm nay 30 tuổi, vẫn còn độc thân, đừng có nhìn cái mặt than cau có một bộ “Người lạ chớ đến gần”, hơn nữa còn cuồng sạch sẽ, nhưng ít nhất người ta cũng là kim cương vương lão ngũ, là người đàn ông độc thân hoàng kim. Muốn theo đuổi? Xếp hàng chờ lấy số đi.
Chính là một vị xà tinh bệnh tổng tài công như thế lại đi nhảy dù vào một công ty con thành tích lẹt đẹt, hơn nữa Sa tổng tự mình phân phó, muốn lấy cái phòng vách kính trong cùng của bộ phận địa ốc làm văn phòng.
Kể từ đó, nhóm trạch nam trạch nữ ngày ngày hay cắn hạt dưa, tám chuyện vui vẻ với nhau đành phải ngậm miệng cúi đầu ngoan ngoãn làm việc, không dám lớn tiếng nói một câu, sợ Sa tổng ở trong phòng kính nhìn thấy.
Sa tổng cũng không tốt tính, thỉnh thoảng lại phát giận không rõ lí do thì thôi, hơn nữa đối với nghiệp vụ yêu cầu phi thường nghiêm khắc, nghiêm khắc đến biến thái.
Đường Đường cúi đầu, lưng thẳng tắp, máy tính của cậu nằm ở cuối cùng trong dãy, cách phòng làm việc mới của Sa tổng có một tấm kính mờ, cho nên Đường Đường đành phải ngồi thẳng lưng để che đi màn hình máy tính của mình.
“Tích tích tích…”
Nhóm QQ của công ty nhảy liên tục.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ai goo!!! Sếp mới đẹp trai quá đi hà!!!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Trái tim nhỏ của tui đánh lô tô luôn rồi nè!!!
[Đường cát]: = =
[Đường cát]: Chị Lục à, chị năm nay cũng 35 rồi. Nghe nói Sa tổng năm nay năm vừa mới 30, chị bớt mơ mộng lại đi. Tuy rằng người ta bảo “Gái một con trông mòn con mắt”, chẳng lẽ chị muốn Sa tổng mù luôn hai mắt sao? [Lục Manh Manh mất ngủ]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Cái thằng Đường cát chết tiệt kia!!! Sao mi không đi chết đi?!
[Cao phú soái]: Chị Lục, chị nói xem Đường Đường như thế nào còn chưa gả ra ngoài. Đường Đường cũng trưởng thành rồi nha, nên tìm một người đàn ông tốt để nương tựa.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Đúng a! Tiểu Cao nói chỉ có chuẩn!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: (︶)y
[Đường cát]: = = Mệ, anh Cao à, bình thường hai ta xưng huynh gọi đệ, thấy gái đẹp cũng rủ nhau cùng nhìn, tại sao loại thời điểm này anh lại hùa theo chị Lục chứ.
[Đường cát]: Với cả, anh Cao còn chưa gả đi mà, em cần gì phải vội.
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: Sao cái vị Sa tổng kia lại đột ngột chạy đến chỗ này?
[Tần tui sắp giàu]: Chúng ta chẳng qua chỉ là một công ty con bé xíu, trong mắt mấy cha phú nhị đại thì có gì hay đâu.
[Đường cát]: Vậy cũng không biết, chơi đùa chứ làm gì! Tùy tiện tìm một cái công ty nhỏ, tán gái giết thời gian.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: 1 Nhìn cái mặt than của Sa tổng đâu có giống mấy tên sát gái đâu. Chậc chậc, chị đây thấy không chừng ảnh là cong.
[Cao phú soái]: … Trong mắt chị làm gì có thằng nào không cong.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ahihi
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Nói thiệt, trong mắt của chị đây, đàn ông chỉ có ba loại: công, thụ, lùn xấu nghèo.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Mấy đứa nói nghe, mấy đứa muốn làm công, làm thụ, hay là làm lùn xấu nghèo?
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: …
[Đường cát]: …
[Đường cát]: Bái phục!
[Đường cát]: Chị Lục, em đây xin bái phục!
[Cao phú soái]: Thề sống chết cũng không làm lùn xấu nghèo!
[Tần tui sắp giàu]: Nhưng tui cảm thấy từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn được sống hạnh phúc nữa. Mỗi ngày chịu áp lực lớn như vậy sẽ mau già, muốn cắn hạt dưa muốn uống Coca a a a a o( 口)o
[Đường cát]: Uống nhiều Coca sẽ bị liệt dương!
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: Cút đi! Bà đây không muốn chơi vơi mi nữa!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Mà không biết Sa tổng tên là gì ha?
[Đường cát]: Sa Trĩ? (Thiên: =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])
[Cao phú soái]: Hình như tên là Sa Tuân.
[Cao phú soái]: …
[Tần tui sắp giàu]: …Đường Đường, mi là đồ thô tục.
[Tần tui sắp giàu]: Nhưng là vẫn là nhịn không được muốn tán thưởng!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ai nha phiền quá a, tui còn chưa làm xong bản thiết kế nữa nè, còn mấy người thì sao, ta nói chúng ta lần này không cần phải đưa cho Sa Trĩ xét duyệt đúng không.
[Cao phú soái]: … Chị Lục
[Cao phú soái]: Chị đổi xưng hô cũng quá thuận miệng, Sa tổng sẽ khóc.
[Đường cát]: Chị Lục nghiêm túc dữ vậy, mấy cha lãnh đạo nhảy dù đa số toàn lười biếng không chịu làm việc đâu chị yên tâm. Chắc ổng cũng sắp đi rồi, cố lên.
[Tần tui sắp giàu]: A? Nói như vậy, Đường Đường cậu làm xong rồi?
[Đường cát]: …
[Cao phú soái]: 105
[Cao phú soái]: Mi ra vẻ cái gì không biết! Cầu đổi tổ a, tôi không muốn cùng Đường Đường một tổ! Cậu ta căn bản một chữ đều không viết!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: vỗ vai, Tiểu Cao vất vả rồi.
[Đường cát]: …
[Đường cát]: o(ヘo#)
[Đường cát]: Mấy người cũng phải biết chúng ta đều là dân thiết kế, quan trọng là phải có cảm hứng biết không. yên tâm, bảo đảm ngày cuối cùng cảm hứng sẽ bùng nổ, tui sẽ không làm vướng chân mấy người.
[Tần tui sắp giàu]: Tin lời mi thì có mà bán lúa giống.
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Tin lời mi thì cả Tiểu Cao cũng bị gả đi.
[Cao phú soái]:...
[Đường cát]: …
Đường Đường tám chuyện ầm ầm trên nhóm chat, trong nhóm đều là mấy đồng nghiệp thân thiết trong công ty. Ngày thường cũng hay giúp đỡ nhau, chơi với nhau cũng không khách sáo, cho nên nói chuyện rồi văng tục cũng tương đối tùy tiện. Mọi người nói đủ thứ từ trên trời xuống biển, nói cả về mấy cái tin lá cải TV chiếu mấy hôm nay, mãi đến trưa mới ngừng.
Buổi sáng rất thoải mái mà trôi qua, sau đó Cao Dương tìm Đường Đường cùng đi ăn cơm, nhà ăn của công ty làm cơm đều rất có tiêu chuẩn. Đa số nhân viên trong công ty không phải là người gốc thủ đô, đều là dân rời quê lên đây kiếm sống, những người này cũng toàn ăn uống ngay tại công ty.
Đường Đường và Cao Dương vào công ty cùng một lúc, quan hệ tự nhiên thân thiết hơn một chút, hai người đi xuống lầu, vào nhà ăn.
Đường Đường đang đi thì đột nhiên dừng lại, quay người nhìn thoáng qua, rồi lại gãi gãi đầu. Cao Dương hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Đường đáp: “Không có việc gì, sao em cứ cảm thấy có một ánh mắt ác liệt nhìn em chằm chằm, làm em lạnh cả người luôn.”
Cao Dương: “…”
Cao Dương vỗ vai cậu, khóe mắt giật giật nói: “Chú em lậm tiểu thuyết quá rồi đó.”
Nghe cậu ta nói vậy, Đường Đường đột nhiên nhớ lại giấc mơ về hệ thống Tấn Giang tối hôm qua. Mới vừa chạy thoát xà tinh bệnh tổng tài công không lâu, thế nhưng thật sự đụng phải một con còn sống sờ sờ ngay trước mặt.
Đường Đường cả người run lên một chút, cười gượng hai tiếng, phất phất tay, hai người liền tiếp tục đi xuống lầu.
Đường Đường mua món canh cá cay (2) cậu thích nhất, thịt heo chua ngọt (3), khoai tây sợi xào (4), sau đó còn lấy thêm một chén cháo nhỏ. Cậu bưng khay ăn, quay đầu lại nói với Cao Dương: “Tiểu Cao nhi, em đi trước tìm chỗ ngồi, lấy đồ ăn xong nhớ qua nha.”
Cao Dương ừ một tiếng.
Đường Đường bưng khay vào khu đặt bàn ghế, nhà ăn rất lớn, tuy rằng đa số nhân viên đều đến đây ăn cơm nhưng mấy vị trưởng phòng, giám đốc rồi lão tổng này nọ, giá trị con người không thấp, tự nhiên sẽ không bắt bản thân đứng xếp hàng, cũng sẽ không ngồi ăn chung với nhân viên. Mấy người này một là ra ngoài ăn hai là gọi người đem cơm đến, cho nên nhà ăn cũng không đông, một người ngồi một cái bàn cũng không thành vấn đề.
Đường Đường đi đến một cái bàn bốn người ngồi xuống, đặt khay lên, sau đó đứng dậy đi ra quầy lấy đũa dùng một lần, lúc trở về bỗng dưng nhìn thấy cái bàn mình dành trước bỗng mọc ra thêm một người.
Trên bàn cũng là canh cá, thịt heo chua ngọt và khoai tây sợi xào.
Nhưng mà, người kia cũng không phải là Cao Dương, mà là…Sa Tuân, cái vị tổng tài mới nhảy dù kia…
Đường Đường nhất thời tròng mắt đều sắp rớt xuống, nhìn Sa Tuân động tác vừa tao nhã vừa có khí tràng lau lau bàn ăn. Anh ta thấy cậu còn đang sững sờ ở gần đó, bèn vươn tay dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, sau đó gõ gõ lên cái bàn, ngụ ý bảo Đường Đường mau đem đũa qua đây.
Đường Đường: “…”
Đường Đường nhất thời cả người cứng ngắc, nhìn nhìn hai đôi đũa trong tay mình, vốn là lấy cho bản thân và Cao Dương, cuối cùng chỉ có thể kiên trì đưa hai tay dâng lên.
Sa tổng dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc đũa, rút đũa ra, móc giấy ăn từ trong túi áo tây trang lau đũa, sau đó ném giấy ăn qua bên cạnh.
Sa Tuân nói: “Ngồi.”
“… A?”
Đường Đường da đầu run lên, toàn thân lạnh ngắt, ngồi xuống, cúi thấp đầu cầm đũa lên, run rẩy a run rẩy gắp một miếng thịt heo chua ngọt cho vào miệng.
“Lộp bộp.”
Sốt chua ngọt rớt lên quần áo, cậu thầm than một tiếng, nhanh chóng đứng lên, sơ mi trắng đã dính một mảng màu cam, ngay cả cà vạt cũng bị.
Cậu tổng cộng chỉ có hai cái sơ mi hai cái cà vạt, mỗi ngày luân phiên đổi, lúc này đau lòng vô cùng, muốn lấy khăn ra lau. Kết quả “trang hán tử” Đường Đường căn bản không mang theo cái gọi là khăn tay, mà có Sa tổng ngồi bên cạnh, trong phạm vi mười mét không ai dám lại gần, căn bản cũng không còn người nào cho cậu mượn khăn hết.
Đường Đường nhác thấy túi áo tây trang của Sa Tuân, lúc nãy cậu thấy Sa Tuân lấy khăn giấy ra lau đũa, cậu muốn xin một tờ nhưng nhát nên không dám mở miệng.
Sa Tuân ngồi đó, anh nhìn thấy vết thức ăn trên người cậu thì nhíu nhíu mày, bệnh sạch sẽ bùng lên, cơ hồ tỏ ý chán ghét Đường Đường. Sa Tuân buông đũa xuống, ngũ quan đẹp trai hoàn mỹ gen siêu tốt tập hợp trên khuôn mặt than không biểu tình, anh lại duỗi ngón trỏ ra đẩy đẩy mắt kính, dùng đôi mắt hẹp dài lạnh như băng nhìn Đường Đường, nâng nâng cằm.
Sa tổng: “Muốn cái gì, nói đi.”
………..Muốn-cái-gì-sao?!
Dây thần kinh trong đầu Đường Đường đứt phựt một cái, tôi chỉ muốn xin một tờ khăn giấy thôi mà!!!
————————————————
(1) Ngư lôi dưới biển sâu: Là 1 hình thức khen thưởng trên Tấn Giang, mua 1 gói điểm thưởng này mất 100 tệ, tương đương 10.000 điểm của Tấn Giang …
(2) Canh cá cay:
1304032693416 (1)
(3) Thịt heo chua ngọt:
糖醋里脊
(4) Khoay tây sợi xào: Không liên quan nhưng nếu bạn nào đọc “Từ 1 bài post tìm bạn trăm năm biến thành vợ người”, có nhớ đây là món em Mộc Tử Duy làm khi mới ra mắt nhà chồng không =]]?
20300534143108134568859929830
Danh sách chương