Chân Diệu phút chốc không biết nên bày ra biểu tình gì cho tốt.
Theo lý mà nói trận ốm trước đó vài ngày coi như La Thiên Trình cứu nàng, có ân với nàng, nhưng lúc trước hắn có hai lần muốn bóp chết nàng, cho đến bây giờ nửa đêm nằm mơ vẫn là cơn ác mộng kia.
Chân Diệu đang xoắn xuýt, chỉ thấy La Thiên Trình thu hồi tầm mắt, lưu loát phi thân lên ngựa, cư nhiên cứ như vậy đi rồi.
Chân Diệu oán hận, ở trong buồng xe đấm mấy cái lên gối ôm.
Ai bảo ngươi tự mình đa tình!
Quấn quýt cái gì đâu, ân oán bù trừ sau này coi như người xa lạ là được rồi.
Chân Diệu cảm thấy đã tạm thời thuận lợi định vị được vị hôn phu bệnh thần kinh kia của nàng, trong lòng nhất thời ổn định lại.
Bên kia La Thiên Trình cũng nghẹn một khẩu khí.
Hôm đó truyền tin không đáp lại thì thôi đi, hôm nay thấy hắn lại bày ra vẻ mặt một bộ xoắn xuýt.
Trước tiên là đầu hoài tống bão, sau là lạt mềm buộc chặt, nàng rốt cuộc coi hắn là gì, lại coi phủ Trấn Quốc công là cái gì? Bỗng nhớ tới kiếp trước hắn phát hiện ra gian tình của nàng.
Nhưng người đàn bà kia chẳng có nửa điểm thẹn thùng, còn luôn miệng chỉ trích hắn nói hắn vắng vẻ nàng, bỏ mặc nàng, là hắn biến nàng thành như vậy.
Thậm chí khí hắn giơ đao chém về phía nam nhân kia, nàng còn dũng cảm quên mình ngăn trước mặt hắn, nói nguyện ý cùng hắn đi xuống hoàng tuyền.
La Thiên Trình nhớ lại, cười lạnh!
Thê tử của hắn muốn cùng nam nhân khác đi xuống hoàng tuyền đó!
Hắn thật thất bại!
Chỉ sợ sau khi hắn sung quân vì giết người, cơ duyên xảo hợp được Tĩnh Bắc Lệ vương thưởng thức, từ đó chiến công tích lũy, thẳng đến mây xanh cũng không có một nữ tử che trước mặt hắn như vậy.
Sau lại được chim quên ná được cá quên cơm, có mới nới cũ, hắn rơi vào cảnh vạn tiễn xuyên tâm, kết quả rơi vào sông lạnh như băng, cũng vẫn như trước, chỉ một thân một mình mà thôi.
Khi đó. Hắn nghĩ đến cái gì?
À, đúng rồi, hắn vẫn nhớ đến người đàn bà kia, hắn muốn hỏi một câu, hắn rốt cuộc có gì sai đây?
Chẳng lẽ vì lúc đầu nàng tự nhiên thành vợ hắn, không được đáp lại. Hắn xứng phải chịu loại nhục nhã này, rơi vào kết cục này sao?
La Thiên Trình cắn chặt môi dưới, dần dần cắn ra một vệt máu.
Trước đó vài ngày vậy mà hắn lại quên những hận thù kia, lại có chút mong đợi đối với hôn nhân ác mộng kia, rốt cuộc là đã trúng tà gì!
Trong đầu dần hiện lên bộ dáng tươi cười duyên dáng của Chân Diệu, đan xen với hình ảnh kiếp trước nàng chắn trước nam nhân kia, khóc nức nở, nói những lời như khoét tâm kia.
La Thiên Trình chậm rãi nắm chặt dây cương.
Sao hắn có thể tha thứ cho nàng!
Có lẽ hắn cần nghĩ rõ ràng nguyên nhân khi đó không kiên quyết khước từ hôn sự này.
Dù nàng cưới người khác thì những thống khổ kia, những hận thù kia đều do một mình hắn cõng trên lưng, hắn sao cam tâm!
Chân Diệu cũng không biết vị hôn phu của nàng bệnh thần kinh lại trầm trọng hơn, nói chuyện với lão nhân gia một lát, lại lần nữa đến trước cửa Hoa Nhược tự.
Tăng nhân tiếp khách đã sớm chờ ở đó, dẫn mọi người vào, đưa họ đến chỗ dừng chân.
Lão phu nhân trực tiếp đi theo La Thiên Trình vấn an quý nhân kia.
Những người còn lại thì vào gian phòng nhà chùa đã phân cho mình nghỉ ngơi.
Tỷ muội Ôn Nhã Hàm ở một gian, cửa vừa đóng Ôn Nhã Kỳ liền lôi kéo Ôn Nhã Hàm nói: “Tam tỷ, nam tử vừa mới đón chúng ta là hôn phu của Nhị biểu tỷ hả?”
Ôn Nhã Hàm là người ngoài mềm trong cứng. Vốn không muốn gây phiền toái cho người khác, cho nên đến Bá phủ thời thời khắc khắc đều lưu ý, dụng tâm khắp nơi, sớm hiểu rõ một vài quan hệ thân thích chủ yếu.
Lúc trước nghe Chân Hoán hô La thế tử, liền hiểu thân phận La Thiên Trình. Nghe Ôn Nhã Kỳ hỏi, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Trong mắt Ôn Nhã Kỳ hiện lên sự hâm mộ: “Vị hôn phu của Nhị biểu tỷ thật ưa nhìn.”
Khóe miệng Ôn Nhã Hàm nhếch lên.
Đâu chỉ ưa nhìn, thân phận còn hoàn hảo nữa.
Nếu không Nhị biểu muội sao có thể thích.
Nàng nhớ một năm kia Chân Diệu đi phủ Hải Định, vì tuổi tác xấp xỉ tứ đệ nàng, nhị tỷ chỉ nói giỡn một câu, vị biểu muội này liền giận ngay tại chỗ.
Nếu bàn về tướng mạo trong nhóm huynh đệ tỷ muội tứ đệ là nhất rồi, tính tình sáng sủa, rộng rãi.
Ôn Nhã Hàm cười cười.
Hiện tại nhị biểu muổi đổi tình rồi, đỗi đãi với các nàng nhiệt tình lại chu đáo.
Chẳng qua rốt cuộc là chân tâm thật ý hay do nhân sinh của nàng đã viên mãn nên biểu đạt một chút lòng đồng tình dư thừa trên người tỷ muội nàng đây?
Những thứ này nàng đều không cần, nàng chỉ muốn dựa vào đôi tay giúp cha mẹ, người nhà đều trôi qua tốt là đủ rồi.
“Tam tỷ……”
“Ừ?”
Ôn Nhã Kỳ khẽ cúi đầu, có chút ngượng ngùng hỏi: “Tỷ nói, mẹ muốn chúng ta ở lại, sau đó có phải là…. để lão phu nhân và cô cô làm chủ?”
Tiểu cô nương cuối cùng vẫn không biết xấu hổ, nói hết câu.
Trong lòng có chút mừng thầm, hôn sự cô tìm giúp các nàng vô luận thế nào so với những người cầu hôn ở phủ Hải Định sẽ không kém, hẳn phải tốt hơn nhiều lắm.
Ôn Nhã Hàm đầy thâm ý liếc Ôn Nhã Kỳ một cái: “Nhã Kỳ, muội phải nhớ, nhà mẹ đẻ chúng ta mãi mãi là phủ Hải Định, dựa vào người khác là vô dụng.”
Ôn Nhã Kỳ không phục, cắn cắn môi, chẳng qua chỉ cúi đầu không muốn Ôn Nhã Hàm thấy.
Trước mắt còn sớm mới đến bữa tối, Ôn Nhã Hàm nhớ đến chuyện mình tính làm mà muốn tới chùa, nói: “Sửa soạn một chút rồi theo tỷ ra ngoài.”
Kích thước của chùa miếu tuy khác nhau nhưng đại khái bố cục cũng không sai biệt lắm, Ôn Nhã Hàm dẫn theo Ôn Nhã Kỳ rất thuận lợi tìm được nơi cần đến.
Do Chiêu Phong đế tới, chùa liền khước từ những khách hành hương khác, tiểu hòa thượng đang nhàm chán lim dim ngủ.
“Tiểu sư phụ.”
Thanh âm réo rắt của nữ tử khiến tiểu hòa thượng tỉnh lại, mặt đỏ bừng: “Nữ thí chủ cần nhang đèn sao?”
Ôn Nhã Hàm lắc đầu: “Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi một câu, quý tự có cần kinh văn thêu tay không?”
“Kinh văn thêu tay à?” Tiểu hòa thượng còn chưa tỉnh táo lại từ trong giấc mộng, chớp chớp mắt mới gật đầu lia lịa: “Đương nhiên muốn.”
Hoa Nhược tự là chùa lớn nức tiếng xa gần, tuy có gần Đại Phúc tự dưới chân hoàng thành nhưng cũng không ngăn được khách hành hương liên miên không dứt.
Còn có rất nhiều quý phụ một năm đến mấy lần, những kinh thư được tắm phật quang mà các nàng cần còn rất ít.
Kinh thư này phân thành nhiều loại, giá tiền tất nhiên cũng không giống nhau.
Quý trọng nhất là kinh văn thêu tay.
Ôn Nhã Hàm mỉm cười: “Tiểu sư phụ, vậy sau này ta đây có thể thêu một chút kinh thư, vì phật tổ góp một phần tâm ý được không?”
Lời nói uyển chuyển, kỳ thực là nói bán kinh thư đã thêu xong cho chùa đổi lại chút phụ cấp.
Đại đa số chùa miếu đều như vậy, sẽ nhờ một số người đọc sách sao chép kinh thư, sau đó tặng cho khách hành hương.
Khụ, khụ, cái gọi là tặng dĩ nhiên khách hành hương phải quyên ra một số tiền dầu vừng đáng kể.
Ôn Nhã Hàm lúc còn ở ở phủ Hải Định cũng làm như vậy, những chùa miếu có tiếng thường hào phóng, so với việc thêu rồi bán cho tú nương thì được nhiều hơn.
“Có thể thì có thể nhưng việc thêu kinh thư yêu cầu rất nghiêm đó.” Âm thanh của tiểu hòa thượng thanh thúy nói.
Có lẽ do tuổi còn nhỏ, nhìn bộ dáng rất dễ nói chuyện.
Ôn Nhã Hàm thở phào nhẹ nhõm, rút một cái khăn đưa cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ nhìn đi, như vậy có được không?”
Tiểu hòa thượng mở khăn ra.
Chữ tiểu khải đoan đoan chính chính, viết hai câu kinh văn trong kinh kim cương hơn nữa chạm vào rất đặc biệt.
Nhìn kỹ lại mới thấy là dùng sợi tơ đen tinh tế thêu thành.
Tiểu hòa thượng tuổi tuy nhỏ nhưng mỗi ngày trông coi thứ này cũng là có ánh mắt.
Chữ thêu bình thường vì không được hành vân lưu thủy như chữ viết, dù có cách thêu cao minh cũng có cảm giác không tự nhiên, khiến người ta nhìn một cái là nhận ra.
Nhưng nhìn chữ thêu trên khăn này lại khiến người ta không nhận ra.
Ánh mắt tiểu hòa thượng sáng lên: “Nữ thí chủ chờ một chút, tiểu tăng đi mời Kỳ sư phụ.”
Không lâu sau tiểu hòa thượng mang một tấm vải bố trở lại, cẩn thận mở ra, bên trong là một quyển kinh kim cương.
“Nữ thí chủ hãy chiếu theo chữ viết trên này để thêu.”
Ôn Nhã Hàm nhận lấy, mở ra nhìn, tức thì liền khen một tiếng chữ đẹp.
Tiểu hòa thượng không yên lòng dặn dò: “Nữ thí chủ nhất định phải cẩn thận, đừng làm hư kinh thư này. Sư phụ nói chứ tốt như vật khó có được.”
“Sao vậy, người sao chép kinh thư chỉ tặng một cuốn này?” Ôn Nhã Hàm không nhịn được hỏi.
“Thế thì không phải, chẳng qua là lúc trước đều đã tặng hết rồi, chỉ còn dư lại cuốn này. Vị thí chủ chép kinh văn kia nghe sư phụ nói là đã khảo trúng công danh, không tiện sao chép kinh thư nữa.” Tiểu hòa thượng giải thích.
“Thì ra là như vậy, tiểu sư phụ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cẩn thận bảo quản, hai tháng sau tới giao kinh thư.” Ôn Nhã Hàm thu kinh thư lại.
Đúng lúc này nghe thấy một âm thanh: “Tam biểu tỷ, Tứ biểu muội, sao hai người lại ở chỗ này?”
Ôn Nhã Hàm vội giấu kín kinh thư, sau đó mới quay lại: “Nhị biểu muội, sao muội không nghỉ ngơi thêm một chút?”
Chân Diệu bất đắc dĩ chỉ vào Hàm ca nhi ở một bên: “Tổ mẫu không ở đây, con khỉ này liền quấn lấy muội, cho nên muội dẫn nó ra ngoài chơi.”
“Vậy bọn tỷ về trước. Biểu muội chơi vui vẻ.” Ôn Nhã Hàm cười cười với Chân Diệu, lôi kéo Ôn Nhã Kỳ đi.
Hàm ca nhi thấy tiểu hòa thượng, ánh mắt sáng lên, chạy tới nói: “Tiểu sư phụ có biết chỗ nào có thể hái trái cây không?”
“Vòng qua chỗ này có một con đường thông tới một cổ viện, trong viện có mấy cây lựu, hiện tại vừa lúc có thể ăn. Ngoài ra phía sau núi còn có một rừng cây ăn quả, chỉ là lúc này chỉ có hai người thí chủ, không tiện đến đó.” Mắt tiểu hòa thượng rất lớn, âm thanh thanh thúy, đáng yêu hết mức.
Hàm ca nhi như đã quen thuộc, kéo tay tiểu hòa thượng: “Vậy tiểu sư phụ dẫn chúng ta đi hái lựu được không?”
Không đợi tiểu hòa thượng đồng ý liền kéo hắn chạy về hướng hắn vừa chỉ.
Ô kìa, tiểu tăng còn chưa đáp ứng…….
Trong lòng tiểu hòa thượng nghĩ vậy nhưng vẫn không kìm bước được.
Chân Diệu bất đắc dĩ cười cười, đi theo.
Cổ viện thanh u, trên cây lựu quả nhiên điểm xuyết những trái đỏ rực rỡ.
Cầm một quả lựu tách ra ăn, hương vị phá lệ ngọt ngào.
Hàm ca nhi ăn đầy miệng nước lựu, ăn xong còn muốn lấy thêm, bị Chân Diệu ngăn lại: “Không được ăn thêm nữa, đệ còn nhỏ, không tốt cho dạ dày.”
Đôi mắt Hàm ca nhi tha thiết nhìn Chân Diệu: “Tứ tỷ, đệ đói mà, giờ còn sớm mới đến bữa tối.”
Chân Diệu giận, mắng hắn một câu: “Còn lâu cũng phải chờ, đệ đang ở nhà đấy hả.”
Tiếp đó dụ dỗ nói: “Tổ mẫu đã nói đồ ăn ở đây vô cùng ngon đấy.”
Hàm ca nhi lại hứng thú, hai mắt sáng trong nhìn tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, đồ ăn ở chỗ này của các ngươi thực sự ngon hả?”
“Đương nhiên!”
“Vậy….có ngon bằng đùi gà chiên giòn của tứ tỷ ta không?”
Tiểu hòa thượng……
Hàm ca nhi lại hỏi: “Có ngon như cá chua ngọt Tứ tỷ ta làm không?”
Thấy vẻ mặt Hàm ca nhi chấp nhất chờ câu trả lời, tiểu hòa thượng đáng thương hỏi lại: “Đùi gà và cá có hương vị gì?”
Hàm ca nhi bất khả tư nghị nói: “Ngươi đến những cái này cũng không được ăn hả?”
Tiểu hòa thượng mấp máy môi: “Sư phụ nói người xuất gia không được ăn mặn, tiểu tăng mới không thích đâu!”
Hàm ca nhi đầy đồng tình nhìn tiểu hòa thượng một cái, bổ sung thêm một đao: “Tiểu hòa thượng, khó trách ngươi lùn như vậy, đến đùi gà và cá cũng chưa từng ăn, thật đáng thương mà.”
Tiểu hòa thượng bộ dáng mới sáu, bảy tuổi, nói là người xuất gia lục căn thanh tịnh, đứa bé nhỏ như vậy làm sao thực sự giữ tâm tĩnh như nước được.
Đối với trẻ con tầm tuổi hắn mà nói, không thể nghi ngờ đồ ăn có sức hấp dẫn lớn nhất.
Vậy mà Hàm ca nhi còn ở bên cạnh không ngừng miêu tả đùi gà chiên giòn Chân Diệu làm ăn ngon như thế nào, cá chua ngọt mĩ vị ra làm sao.
Cuối cùng tiểu hòa thượng chu miệng khóc: “Tiểu thí chủ là người xấu, tiểu tăng không chơi với ngươi……..”
Thấy tiểu hòa thượng khóc thút tha thút thít nói muốn đi, Chân Diệu vội ngăn lại: “Tiểu sư phụ không nên buồn phiền, đệ đệ ta không cố ý.”
Nếu vừa đến chùa đã chọc tiểu hòa thượng nhà người ta phát khóc, chuyện này truyền ra thì không tốt.
Đặc biệt là Chiêu Phong đế còn ở đây đó, đến lúc đó ấn tượng về Bá phủ lại càng bết bát hơn.
“Nhưng hắn nói đùi gà cùng với cá, tiểu tăng đều chưa từng ăn…….” Tiểu hòa thượng đau lòng.
Thỉnh thoảng có những đứa trẻ tuổi tác tương đương theo người nhà tới dâng hương, hắn cũng không phải lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến những điều kia.
Tận đáy lòng không phải là không hâm mộ.
“Chuyện này còn không đơn giản, để Tứ tỷ ta làm cho ngươi ăn là được rồi.” Hàm ca nhi hoàn toàn không hiểu khó xử của tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng nghe vậy lại càng thương tâm hơn: “Ta là người xuất gia, không được nghĩ đến những thứ đó, muốn thì không phải là hòa thượng tốt.”
Tiểu hòa thượng càng nói càng thương tâm.
Hắn vì cái gì thật sự muốn ăn đây?
Sư phụ biết sẽ thất vọng, đến lúc đó sẽ đuổi hắn xuống núi.
“Oa…….” Tiểu hòa thượng cao giọng khóc.
Mặt Chân Diệu cũng tái rồi.
Nàng sai rồi, nàng không nên giảng đạo lý với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.
Người xuất gia tâm như gương sáng, khí độ an hòa, cái kia nói rất đúng nhưng là mười năm sau chứ không phải tiểu hòa thượng hiện tại!
Chân Diệu vươn tay, vốn định vỗ vỗ đầu tiểu hòa thượng, nhưng nhìn cái đầu bóng loáng kia, bên trên còn chấm ba hàng sẹo hương, không khỏi đổi ý, vỗ lên bả vai hắn, ôn nhu dỗ: “Tiểu sư phụ đừng khóc, nếu muốn biết mùi vị đùi gà và cá chua ngọt như thế nào, ta sẽ làm cho tiểu sư phụ ăn, đảm bảo không phạm giới.”
Tiểu hòa thượng thình lình dừng khóc, đôi mắt được nước gột rửa phá lệ trong suốt, mở to nhìn Chân Diệu: “Nữ thí chủ không nói dối?”
“Thánh địa phật môn, làm sao dám nói dối đây.” Chân Diệu cười híp mắt nói.
Tiểu hòa thượng vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
Chân Diệu nói: “Như vậy đi, lát nữa nguyên liệu ta cần để làm đùi gà chiên giòn và cá chua ngọt sẽ do tiểu sư phụ chuẩn bị, ngươi liền biết ta không lừa ngươi.”
Tiếp đó Chân Diệu nói ra một chuỗi nguyên liệu, tiểu hòa thượng mong chờ nghe, cư nhiên thật không có các loại thịt mà đều là những thứ hắn thường ăn như đậu hũ, nấm hương.
“Nữ thí chủ, vậy hai người theo ta.” Tiểu hòa thượng rốt cuộc thôi khóc, dẫn hai người Chân Diệu đến nhà bếp.