Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura

“Tứ cô nương!” A Trù thấy Chân Diệu lại được Thanh Cáp cõng tới đây, bên cạnh còn có một nha hoàn mặt mũi tinh xảo đi theo thì giật nảy mình.

“Lão phu nhân đâu?”

“Lão phu nhân vừa mới tắm xong, đã đi nghỉ rồi ạ.”

“Làm phiền A Trù tỷ tỷ bẩm báo lão phu nhân một tiếng, nói ta đã tới đây.”

“Tứ cô nương….” A Trù kinh ngạc nhìn Chân Diệu.

“Đa tạ A Trù tỷ tỷ.” Chân Diệu một bộ tuyên bố rõ ràng muốn gặp lão phu nhân.

Đến đây A Trù không dám nói gì nữa, vội vã đi vào bẩm báo.

Rất nhanh bên trong đã sáng đèn.

“Tứ cô nương, lão phu nhân gọi ngài vào.”

Chân Diệu gật đầu một cái, được Thanh Cáp cõng vào.

Giáng Châu theo sát phía sau, diệc bộ diệc xu (đi theo không có chủ đích).

Lão phu nhân nằm nghiêng, dựa vào chiếc gối màu đỏ tía, thấy Chân Diệu vào, sắc mặt nghiêm túc.

Hiển nhiên cũng không ngờ biết rõ bà đã đi ngủ còn muốn vào, Chân Diệu khẳng định là có việc.

Mặc dù không đoán được lần thứ hai cháu gái nhỏ đến đây là có việc gì.

“Tổ mẫu, cháu gái biết được một chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là nên bẩm báo cho bà biết.”

Chân Diệu sớm muốn bắt kẻ tính kế Ngu thị, có đầu mối này tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Chẳng qua nàng hiểu rõ mình không có nhân thủ thích hợp, năng lực có hạn, chuyện này rốt cuộc vẫn phải dựa vào lão phu nhân.

“Chuyện gì?”

Chân Diệu ra hiệu cho Giáng Châu đưa chiếc khuyên tai được bọc trong khăn lụa màu trắng cho lão phu nhân nhìn.

Lại nói lại một lần lời của Giáng Châu.

Lão phu nhân nghe xong, sắc mặt xanh mét, âm thầm hít một hơi mới nói: “Tốt lắm, khuyên tai này để ở chỗ này, giờ cũng muộn rồi, Tứ nha đầu, cháu về nghỉ đi, chuyện này tổ mẫu tự có tính toán.”

“Vâng, vậy cháu về trước đây.” Chân Diệu dứt khoát đáp ứng.

Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, sau đó âm thầm cao hứng vì nàng hiểu chuyện.

Biết cái gì nên nhúng tay, cái gì không nên quản. Là một người có chừng mực.

Vì hiểu rõ bản thân nên có chừng mực, đánh giá Chân Diệu một lần nữa được Thanh Cáp cõng đi.

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống: “A Trù, đi gọi Đại phu nhân tới gặp ta. Nhớ đừng để người khác nhìn thấy.”

“Dạ.” A Trù được nhắc tên, tiến vào khom người, lui xuống.

Đêm đã khuya, gió nhỏ lại nhưng tiết trời lại lạnh lẽo hơn.

A Trù nắm thật chặt vào áo, xách theo cái đèn lồng mờ mờ nhìn không rõ, bước thấp bước cao tiến về phía Minh Hoa uyển.

Chân Diệu về phòng, vì vết thương ở chân không được dính nước, chỉ đơn giản lau một chút liền nằm xuống.

Ngoài cửa sổ, lá chuối bị mưa xối lay động không ngừng, in lên cửa sổ những bóng ảnh nhảy nhót.

Chân Diệu thu hồi tầm mắt, yên tĩnh rồi lại cảm thấy chân đau vô cùng.

Đau đến không ngủ được.

Trằn trọc, xoay mình qua lại, chỉ nghe thấy tiếng ngáy của Thanh Cáp thỉnh thoảng vang lên.

Chân Diệu cười cười.

Nha đầu này xem ra đã mệt rồi.

Ngày thường mặc dù ngủ say như chết nhưng cũng không ngáy.

Cũng may tiếng ngáy không lớn, nàng lại không ngủ được, nghe tiếng ngáy này ngược lại lại thấy trong lòng an ổn rất nhiều.

Cũng không biết ngày mai là mưa gió hay quang mây.

Hôm sau, trời quang mưa tạnh.

A Loan đẩy cửa sổ, mùi bùn đất mới hòa quyện với hương thơm hoa cỏ tràn vào.

Chân Diệu khẽ hít một hơi, để đám nha hoàn hầu hạ rửa mặt, mặc quần áo.

Trước đi thỉnh an lão phu nhân, không từ gương mặt không chút gợn sóng của lão phu nhân phát hiện ra điều gì, Chân Diệu lặng lẽ nhìn Tưởng thị.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, chuyện ngày hôm qua lão phu nhân sẽ giao cho Tưởng thị xử lý.

Tưởng thị tựa hồ có phát hiện. Nhìn Chân Diệu một cái, không có gì dị thường, mỉm cười với nàng một cái.

Chân Diệu không lý giải được, nhưng cũng biết những chuyện còn lại không phải chuyện nàng quản được.

“Tứ nha đâu, chân cháu bị thương nên ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, mấy ngày này không cần đến thỉnh an.” Lão phu nhân cười cười, nhìn Thanh Cáp cao lớn, thô kệch một cái. “Nếu không nha hoàn này của cháu cũng sẽ gầy đi vì mệt mất.”

Chân Diệu đáp ứng, vì hôm qua lão phu nhân đã đồng ý, vẫn là do Thanh Cáp cõng đến Thanh Liên cư.

“Tứ muội sao cũng tới, vết thương ở chân đã tốt chưa?” Chân Hoán vừa nói, vừa nhìn vào chân Chân Diệu, lại đột nhiên nhớ tới tuy là huynh muội ruột thịt nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, vội dời tầm mắt đi.

Chân Diệu cũng nghiêm túc đánh giá Chân Hoán.

Mới một ngày không gặp, râu trên cằm đã mọc ra lún phún, cộng thêm mắt có quầng thâm, lộ rõ vẻ vô cùng tiều tụy.

“Đại ca, muội muốn đi thăm đại tẩu một chút.”

“Đại tẩu muội hiện vẫn còn ngủ.”

“Vậy muội đi thăm cháu trai vậy.”

Chân Hoán gật đầu: “Ừ, để ta dẫn muội qua.”

Cửa sổ trong noãn các đều đóng chặt, trong còn có một chậu than.

Vừa bước vào nhà, hơi nóng đã đập vào mặt.

Vú nuôi hành lễ.

Cuối cùng Chân Diệu cũng gặp được đứa bé sinh non kia.

Nhìn tận mắt mới thấy đứa bé này nhỏ biết bao.

Như một con mèo nhỏ nằm trong ngực vú nuôi, ngón tay cái chỉ nhỏ như cọng đinh tử thảo (cây họ cải, có hoa), không có một tia huyết sắc.

Tựa hồ cảm giác có người tới, khóe mắt giật giật nhưng vẫn không mở ra.

Vốn Chân Diệu muốn bế một chút nhưng thật sự thấy rồi lại không dám.

“Đại ca, đã đặt tên cho ca nhi chưa?”

Chân Hoán miễn cưỡng cười cười: “Nào đã nghĩ tên gì, trước gọi Lôi ca nhi đi.”

Nói xong ánh mắt lại rơi trên người vú nuôi, mơ hồ mang theo vài phần bắt bẻ: “Ca nhi ăn thế nào?”

Vú nuôi cho tiểu chủ tử nhà giàu đã được chọn từ sớm, ít nhất chọn hai người, ứng đối với tình huống đột biến.

Tốt nhất tất nhiên là có thời gian sinh không chênh lệch mấy so với chủ mẫu, như vậy sữa đầy đủ lại có chất dinh dưỡng.

Nhưng ba vú nuôi chuẩn bị cho Lôi ca nhi do nhóc sinh non mà đều không dùng tới, chỉ đành vội chọn một vú già có con nửa tuổi trong phủ.

Chân Hoán không yên tâm.

Chỉ đợi ba bà vú kia sinh rồi lại chọn một người tốt để thay.

Vú nuôi mới hiển nhiên biết tình cảnh của mình, đối mặt với ánh mắt của Chân Hoán không khỏi nơm nớp lo sợ, sợ làm sai chỗ nào liền mất đi phần việc tốt này.

Vú nuôi không chỉ được ăn ngon mà còn không mệt, tiền lương lại nhiều, lại còn dựa vào phần tình cảm là vú nuôi của tiểu chủ tử, như vậy tương lai cho nàng dưỡng lão cũng không ít, người nào không muốn ôm chặt lấy phần việc tốt này.

“Tứ muội, Kỷ nương tử nói đứa bé còn quá nhỏ, lại không đủ tháng, chỉ sợ người lớn lây bệnh gì cho nó, chúng ta ra ngoài trước thôi.”

“Vâng.” Thấy cháu trai như con mèo nhỏ, trong lòng Chân Diệu cũng khó chịu, đi theo Chân Hoán ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa liền thấy Chân Băng, Chân Ngọc và tỷ muội Ôn thị.

Thấy Chân Diệu được Thanh Cáp cõng trên lưng, Chân Ngọc cười ra tiếng: “Ôi, tứ tỷ, sao tỷ cũng thành trẻ con rồi, còn muốn được người ta cõng trên lưng.”

“Lục muội, hôm qua Tứ muội bị thương ở chân.” Chân Hoán không vui, nhíu mày.

Chân Ngọc hồ nghi đánh giá Chân Diệu mấy lần, lúc này mới thôi: “Đại ca, bọn muội đi thăm cháu trai nhỏ.”

“Lôi ca nhi còn nhỏ, thân thể lại yếu, tâm ý của mấy muội ca ca tâm lĩnh, không bằng cùng ra phòng khách ngồi, uống vài tách trà.”

Chân Ngọc không vui: “Đại ca thật thiên vị, rõ ràng Tứ tỷ mới cùng huynh đi ra, tại sao tỷ ấy được nhìn. Cùng là cô cô, bọn muội lại không được thăm?”

Chân Hoán nhất thời không nói được gì.

Không nói Chân Diệu là muội muội ruột của hắn, chỉ nói việc hôm qua Chân Diệu không nói hai lời lấy sâm núi vạn kim khó cầu lại mang cả chân bị thương tới đây thăm, hắn cũng không thể cự tuyệt người ngoài cửa.

Về phần mấy người Chân Ngọc, kéo đàn kéo lũ đến, hắn thật sự sợ làm ầm ĩ đến con.

Nhưng lời này cũng không tiện nói ra.

“Lục muội cần gì làm khó Đại ca?” Chân Diệu đã mở miệng.

Chân Ngọc cười lạnh một tiếng: “Tứ tỷ vậy tỷ mới từ nơi nào đi ra? Bọn muội vào thì là làm khó còn tỷ thì không phải sao?”

Chân Diệu cười: “Cũng là vì ta vừa mới làm khó đại ca, thấy Lôi ca nhi mới thấy được sự khó xử của đại ca, lúc này mới không đành lòng thấy huynh ấy lại bị làm khó. Cũng là muội muội, nói vậy Lục muội cũng biết khó xử của Đại ca đi?”

Cái này thì Chân Ngọc không nói, cắn môi.

Nàng cũng không phải là không phục mà tranh giành, nói cho cùng vẫn là đồng tình Chân Hoán.

“Đại ca, đã lâu không tới chỗ huynh uống trà, có thể có trà ngon gì chiêu đãi bọn muội đây?” Chân Băng mở miệng giảng hòa.

“Có trà hoa thượng hạng, mấy hôm trước một vị đồng môn tặng, vừa lúc các muội nếm thử một chút.” Chân Hoán thở phào một hơi, dẫn mấy người đi phòng khách.

Trà còn chưa dâng đã có một nha hoàn vào báo: “Đại gia, Tưởng công tử tới.”

“Ách, vậy mời Tưởng công tử đến thiên sảnh đi.”

Hôm qua bọn họ vốn đều đi học ở quốc tử giám, nghe nói Ngu thị xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy về.

Tưởng Thần mặc dù cũng cùng về nhưng lúc đó không tiện gặp.

Hôm nay tới thăm cũng là trong dự liệu.

Lẽ ra Tưởng Thần còn ở trong phủ, gặp mặt mấy người Chân Diệu cũng không ít, chính là trực tiếp mời vào uống trà cũng không sao, nhưng tỷ muội Ôn thị ở chỗ này có chút không tiện.

Bảo mấy người Chân Diệu uống trà, Chân Hoán đi gặp Tưởng Thần.

Thổi bông hoa đã nở bung trong chén trà, Chân Ngọc cười cười: “Tứ tỷ, hôm qua không phải là đi dự tiệc sao, đang yên đang lành sao lại làm chân bị thương rồi?”

“Lúc chạy có chút vội, bị ngã.” Chân Diệu không muốn nói thêm.

Vì chuyện khuyên tai, nàng cũng không có hứng tán gẫu.

Chân Băng kể từ lúc nghe nhắc đến Tưởng Thần, tâm tư cũng có chút hoảng hốt.

Hôm đó nghe Chân Diệu khuyên, nàng cũng tự hiểu như vậy sẽ không có lợi gì.

Nhưng phần tâm tư kia há có thể nói thu hồi là có thể thu hồi.

Cho tới giờ nàng cũng không cầu quá nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng gặp mặt như vậy một lần, đã là vô cùng tốt.

Ôn Nhã Hàm thủy chung vẫn đối với Chân Diệu đạm đạm, với người khác thì càng xa cách, khách khí, hữu lễ hàn huyên xong cũng không muốn nhiều lời, tránh để người ta hiểu nhầm là muốn vội vã nịnh bợ.

Ôn Nhã Kỳ tuổi còn nhỏ, thấy mọi người đều không nói chuyện, rốt cuộc cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn hương trà quanh quẩn.

Chờ trà có thể uống, mấy người uống cạn, cũng là ngầm hiểu lẫn nhau, đứng lên rời khỏi phòng.

Vừa ra ngoài thì thấy Chân Hoán và Tưởng Thần cũng ra khỏi phòng.

“Mấy muội muội sao không ngồi thêm một lát?”

“Đại ca, chỗ này chỉ có trà, không có điểm tâm, chờ Đại tẩu khỏe rồi bọn muội sẽ trở lại chơi.” Chân Ngọc trêu ghẹo nói.

Ánh mắt không dấu vết rơi trên người Tưởng Thần, thấy hắn chỉ nhìn về phía Chân Diệu không khỏi bất bình thay Chân Băng, hừ lạnh một tiếng.

Tưởng Thần chào hỏi mấy người, không nhịn được hỏi: “Tứ biểu muội làm sao vậy?”

“Không cẩn thận vấp vào hòn đá.”

“Tứ biểu muội lại quăng giầy hả?” Tưởng Thần theo bản năng hỏi, sau đó kịp phản ứng mình nói cái gì, mặt đỏ lên, cơ hồ là chật vật chạy trối chết.

Chân Diệu đã sớm quên chuyện tốt mình từng làm, nằm trên lưng Thanh Cáp thư thư thản thản đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện