Chân Diệu mím chặt môi.
Tưởng thị thấy vậy tuy trên mặt không hiện ra nhưng trong lòng vẫn sinh một tia bất mãn.
Mấy năm này bà tự hỏi cũng chưa từng bạc đãi Tam phòng, trưởng nữ Chân Ninh nôn nghén rất nhiều, vẫn là bà chủ động nhắc đến chuyện khi đó Chân Diệu làm đồ ăn cho Ngu thị.
Lúc ấy nữ nhi không trực tiếp đáp ứng, là bà mấy ngày này năm lần bảy lượt viết thư đề cập đến, hôm nay mượn cơ hội đầy tháng của Lôi ca nhi, bà tử ở phủ công chúa bên kia đến tặng lễ truyền lời.
Lại không ngờ Diệu nha đầu lại không vui!
Tưởng thị âm thầm cười lạnh.
Diệu nha đầu kém xa nhị tỷ của nó.
Đổi lại là Chân Nghiên dù không muốn cũng sẽ không lộ ra nửa điểm, để người ta cảm thấy vui vui vẻ vẻ, nhìn nha đầu ngốc này, còn cho nàng xem sắc mặt.
Chân Diệu xiết khăn, ngồi ngay ngắn, cả người đều tản ra ý tứ ta không muốn.
Nàng tất nhiên biết trong lòng Tưởng thị không vui, việc lần này đến phủ Công chúa chỉ sợ không đi không được.
Có thể là vì như vậy nên rõ ràng là nàng không nguyện ý cũng phải biểu hiện thật vui vẻ sao? Như vậy tiếp theo có phải ai cũng có thể gọi nàng là đến đuổi là đi sao, đơn giản là Tam phòng bọn họ phải dựa vào Đại phòng?
Trưởng tử thừa tước, tương lai Tam phòng phải dựa vào Đại phòng không giả nhưng Hàm ca nhi còn nhỏ, cả Chân phủ này đồng lứa với nhóc chỉ có hai nam đinh, chẳng nhẽ hắn không có thời điểm dựa vào huynh trưởng và các tỷ tỷ giúp đỡ sao?
Đại bá nương thường ngày khôn khéo rộng lượng, nhưng vẫn lơ đãng lộ sự khinh thị Tam phòng từ trong xương.
Mà không điều chỉnh tố tâm thái chuẩn bị đây.
Chân Diệu khẽ mỉm cười: “Đại tỷ tỷ không thoải mái, là muội muội đến chiếu cố cũng là đương nhiên, chỉ là thân thể mẹ cháu gần đây không được tốt, Nhị tỷ đã xuất giá, thân thể đại tẩu lại tổn thương, nếu cháu cũng không ở bên tẫn hiếu sẽ có chút không yên lòng.”
Tưởng thị giật mình.
Diệu nha đầu là vô tâm hay hữu ý?
Đây là tỏ thái độ với bà phải chiếu cố Ôn thị thật tốt sao?
Nghĩ đến Hòa Phong uyển lại có thêm một di nương, trong nháy mắt Tưởng thị cảm thấy không công bằng.
Trong viện của bà còn có thêm hai người đây này. Sao không có người nào che chở cho bà?
“Diệu nha đầu cứ yên tâm đi, trong phủ sẽ thỏa thỏa đáng đáng, không để cháu phải bận tâm.”
“Không biết lúc nào thì qua đó?” Chân Diệu lúc này mới nới miệng.
Tưởng thị khẽ buông lỏng khẩu khí, nếu còn không đáp ứng có thể bà sẽ không xuống đài được.
“Sáng sớm ngày mai phủ Công chúa sẽ đến đón.”
Tiếp theo tất nhiên là không còn chuyện gì để nói, Tưởng thị đứng dậy cáo từ.
“Tổ mẫu, cháu cũng đến Phong Hòa uyển xem một chút.”
Lão phu nhân gật đầu đồng ý.
Chân Diệu ra ngoài một lát lại trở về.
“Sao đã trở lại?”
Chân Diệu xị mặt: “A Loan tặng củ cải muối trở lại nói Nhị tỷ phu ở tiền viện đã tỉnh rượu, dẫn Nhị tỷ về rồi.”
“Tứ nha đầu, tới ngồi bên cạnh tổ mẫu.”
Chân Diệu đi qua ngồi xuống.
Lão phu nhân vuốt mái tóc đen của nàng: “Không muốn?”
“Vâng.” Chân Diệu không có ý định che dấu, “Cháu là kẻ ngốc, chỉ sợ ở phủ Công chúa chẳng những không chiếu cố tốt được cho Đại tỷ còn chọc phiền toái lại cũng thật không yên lòng về mẫu thân và Đại tẩu.”
“Nha đầu này, quá thành thực rồi. Nếu đã đáp ứng thì cần gì chọc Đại bá nương của cháu mất hứng?”
Chân Diệu ôm tay lão phu nhân, cười híp mắt: “Tổ mẫu không giận cháu là được rồi.”
Nếu muốn nói, tương lai chờ lão phu nhân qua đời, Tam phòng phải tách phủ, chỉ cần nàng và đại ca, nhị tỷ chịu tranh khí (không thua kém), Ôn thị cũng không cần phụ thuộc.
“Aizzzz.” Lão phu nhân chọc chọc chóp mũi Chân Diệu, sau đó nghiêm mặt: “Chân Diệu, cháu có biết chuyện của Chiêu Vân Trưởng công chúa không?”
Chân Diệu theo ấn tượng của nguyên chủ nói: “Chiêu Vân trưởng công chúa năm đó để tang chồng, mang theo hai nam một nữ đến phủ Trưởng công chúa sống. Do được Hoàng thượng vô cùng kính trọng, con trai lớn và nữ nhi duy nhất phá lệ được phong thưởng. Con thứ hai dựa vào tài học của mình khảo trúng tiến sĩ.”
Lão phu nhân cười cười: “Tổ mẫu nói là đối với bản thân trưởng công chúa, cháu có ấn tượng gì?”
Chân Diệu ngẫm nghĩ, có chút khó khăn nói: “Tổ mẫu, cháu đã lớn như vậy cũng chỉ gặp Trưởng công chúa hai ba lần. Rất khó nói nhưng mà nghe nói người ngoài khó gặp Trưởng công chúa, là người vô cùng thanh ngạo (thanh liêm ngạo mạn)?”
Lão phu nhân theo thói quen vuốt ve phật châu: “Vốn chuyện cũ năm xưa không nên nói với đám tiểu bối các cháu, chẳng qua cháu phải đến phủ Trưởng công chúa ở, khó tránh phải giao thiệp với Chiêu Vân Trưởng công chúa, hiểu rõ thêm một chút, biết rõ tính tình Trưởng công chúa cũng tốt.”
Tiếp đó khoảng thời gian uống một tách trà, Chân Diệu nghe lão phu nhân kể chuyện cũ về Chiêu Vân trưởng công chúa, nghe đến cuối, kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống rồi.”
Chiêu Vân trưởng công chúa chân chính là một nhân vật truyền kỳ.
Khi Chiêu Phong đế vẫn còn là hoàng tử, vì thân phận của Thái hậu hiện nay không cao, cuộc sống cũng không quá tốt, cũng giống vậy, Thái hậu sinh Chiêu Vân trưởng công chúa cũng bị vắng vẻ.
Lúc đó biên cảnh phía nam bị dị tộc Nguyệt Di xâm phạm, mỗi lần quấy nhiễu dân chúng, cướp đoạt tài vật liền đi.
Tiên hoàng Văn Ngạn đế nhiều lần sai binh đi đánh, vì tập tính này của bọn chúng mà không kiếm được chỗ tốt nào, dân chúng biên cảnh khổ không tả xiết.
Sau đó tộc trưởng tộ Nguyệt Di cầu hôn công chúa Đại Chu, tiên hoàng liền gả Chiêu Vân trưởng công chúa qua.
Không ngờ ngày thành thân, Chiêu Vân trưởng công chúa dùng chủy thủ thiếp thân ám sát tộc trưởng tộc Nguyệt Di, thân vệ che chở cả đêm chạy trở về.
Cả triều khiếp sợ.
Tộc Nguyệt Di điên cuồng trả thù.
Đại thần trong triều cùng ký dâng thư, yêu cầu giết Chiêu Vân trưởng công chúa bình chiến loạn.
Nghe nói, Chiêu Vân trưởng công chúa mặc một thân hồng y đi vào đại điện, ngửa mặt lên trời cười to sau đó nói với tiên hoàng một câu: “Nhi thần được hưởng tôn sư trưởng công chúa tất nhiên vui lòng lấy thân báo quốc, chẳng qua là một khối u nhỏ cuối cùng cũng có một ngày trở thành mối họa lớn, nhi thần chẳng qua chỉ thay mặt lương đống toàn triều (trụ cột trong triều) vạch trần nó trước thời hạn mà thôi.”
Một câu như vậy khiến toàn triều văn võ có tức giận, có xấu hổ, nhưng không ai nhắc đến chuyện xử tử công chúa Chiêu Vân nữa.
Lúc đó Đông Cung vẫn trống, mấy hoàng tử trưởng thành đều thượng triều thính chính (nghe và quyết định chuyện triều đình), thân là hoàng tử, Chiêu Phong đế chủ động xin đi giết giặc, muốn thân chinh bình loạn.
Cũng chính lần này Chiêu Phong đế bộc lộ tài năng, sau khi chiến thắng trở về được lập thành Thái tử, sau đó thuận lợi kế thừa đại thống (lên ngôi).
Chiêu Vân trưởng công chúa trở thành công chúa tôn quý nhất triều.
Chuyện tự tay đâm chết tộc trưởng tộc Nguyệt Di, cũng được nói thành cử chỉ đại nghĩa vì nước.
Nhưng sự thật là không có thế tộc nào dám cưới một người vợ bưu hãn như vậy, đã vậy lại còn là công chúa tái giá nữa.
Cuối cùng Chiêu Vân trưởng công chúa gả cho ấu tử hầu môn, người chồng không có quyền kế thừa, lưu lại hai nam một nữ sau đó mất sớm, sau đó liền dẫn các con về phủ Công chúa sống, có sự kính yêu của Hoàng thượng, cộng thêm thân phận tôn quý, cuộc sống trôi qua cũng thuận buồm xuôi gió.
Ánh mắt lộ vẻ sương mù vì nhớ lại chuyện cũ của lão phu nhân dần khôi phục trong suốt: “Tứ nha đầu, nói ra thì Chiêu Vân trưởng công chúa và cháu coi như cũng có chút quan hệ sâu xa.”
“Dạ?”
“Trấn quốc công thế tử đời trước, cũng chính là phụ thân của La thế tử, sau khi nghe Trưởng công chúa nói những lời kia đã là người đầu tiên đứng ra chủ động xin giết giặc, đảm nhiệm tiên phong, cũng có thể nói có bậc thang kia mọi chuyện mới thuận lý thành chương. Có khi Trưởng công chúa nể mặt người xưa mà không làm khó cháu.”
“Vâng, cháu gái đã hiểu.” Chân Diệu cảm thấy dường như mình đang nghe kịch, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể thấy vị công chúa truyền kỳ kia cuối cùng cũng có chút mong đợi.
Trở về Bích Sa thụ, lệnh cho đám Bạch Thược thu thập hành lý, nghĩ một chút liền cầm bút viết một phong thư cho La Thiên Trình.
Người này nhảy cửa sổ thành nghiện rồi, vạn nhất mấy ngày nàng không ở đây lại trèo tường đi vào, bị người khác bắt tại trận, vậy nàng lại nổi danh rồi.
“Cô nương, nô tỳ đi đưa thư, người kêu Bán Hạ đó nói thế tử không ở đây. Chờ ngài ấy về phủ sẽ lập tức đưa thư.” Thanh Cáp trả lời.
Chân Diệu gật đầu một cái, bước chân đi đến Trầm Hương uyển.
Lần này đi ít nhất là một tháng, vốn không gặp con sáo nhỏ của nàng cũng rất nhớ.
Bình thường Chân Diệu cũng hay trở lại cho Cẩm Ngôn ăn, tỷ muội Ôn Nhã Hàm đã quen rồi, chẳng qua nghe nàng nói từ nay sẽ phải rời phủ một khoảng thời gian sắc mặt Ôn Nhã Hàm khẽ biến.
“Cẩm Ngôn, mấy ngày ta không ở đây mi phải biết điều một chút, đừng có bay loạn, coi chừng người khác bắt ngươi hầm ăn.”
Đôi mắt nhỏ của Cẩm Ngôn xoay chuyển, lúc Chân Diệu sờ đầu nó liền quay người đi, sau đó bình tĩnh nói: “Cứu mạng…..”
Chân Diệu lảo đảo chút nữa thì ngã.
Ở đâu ra con chim ngu ngốc này, phản ứng chậm nửa nhịp.
Nhìn lại Cẩm Ngôn, con sáo nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nhìn trời, từ đó có thể thấy một tia khinh bỉ.
Khóe miệng Chân Diệu giật giật, quay đầu rời đi.
Trên hành lang lại bị Ôn Nhã Hàm gọi lại: “Nhị biểu muội, nếu không có chuyện gì thì cùng đi đi.”
Hai người thuận theo hành lang chậm rãi đi.
Một lúc lâu, Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Tam biểu tỷ, có chuyện gì sao?”
Ôn Nhã Hàm cắn cắn môi tựa hồ có chút khó nói.
Chân Diệu cũng không giục, thần sắc bình tĩnh nhìn nàng.
Vị biểu tỷ này thường ngày cố ý kéo khoảng cách với nàng, vẻ mặt lúc này xem ra có chuyện tương đối trọng yếu.
Ôn Nhã Hàm rốt cuộc mở miệng: “Nhị biểu muội hôm sau phải rời phủ sao? Ta muốn nhờ muội giúp một chuyện.”
“Tam biểu tỷ cứ nói.”
“Ngày mai ta muốn xuất phủ một chuyến, nhưng lại khó nói với cô, có thể nhờ nhị biểu muội nói với cô đưa ta đi dùng trà không?”
Kinh thư kia nàng thêu gấp, cũng sắp xong rồi, so với ngày ước hẹn sớm hơn rất nhiều, vốn không vội không ngờ Chân Diệu đột nhiên muốn rời phủ, thật ra nàng vốn muốn nhân cơ hội hôm đó cùng ra ngoài để đưa thư nhưng ý định này không được, chỉ có thể làm rõ chuyện này.
Chân Diệu rất ngoài ý muốn: “Tam biểu tỷ muốn đi đâu, làm cái gì, đi ra ngoài bao lâu?”
“Nhị biểu muội, chuyện này ta không tiện nói rõ với muội.”
Dứt khoát cự tuyệt như vậy khiến Chân Diệu lắc đầu bật cười: “Tam biểu tỷ, kinh thành lớn như vậy, đừng nói là tỷ, cho dù là muội cũng không quen thuộc, mới rồi muội hỏi ba vấn đề tỷ cũng không muốn nói vậy muội thực không dám dẫn tỷ ra ngoài.”
Nàng nguyện ý làm một bằng hữu nhưng không hứng thú làm bia đỡ đạn.
Ánh mắt Ôn Nhã Hàm phóng ra xa, rơi vào góc sân chỉ còn một gốc cây đào trụi lủi.
Cành đào run rẩy trong gió, lác đác có thể thấy mấy quả đào bị gió thổi khô quắt tựa như thiếu nữ nở nang ngọt ngào bị thiếu dưỡng chất, suy yếu thành một bà lão gần đất xa trời, nhìn vào khiến lòng người chua xót.
Cõi đời này có thể dựa vào cuối cùng chỉ có bản thân mình.
Ôn Nhã Hàm cười khổ một tiếng, thản nhiên nói: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, xin lỗi.”