Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
“Đại tỷ, Đại tỷ phu.” Chân Diệu đi vào, thấy sắc mặt Chân Ninh tái xám, Hàn Khánh Vũ cũng mang vẻ mặt tiều tụy, thì rất kinh ngạc.
Hàn Khánh Vũ có chút khó xử: “Tứ muội, Đại tỷ muội hôm nay khó chịu nhiều lắm, uống nước cũng muốn nôn, không biết muội có thể làm chút món ăn khai vị hay không?”
“Cả nước cũng uống không được ạ?” Chân Diệu nhìn sắc mặt Chân Ninh, thấy cũng không nói quá, “Đại tỷ như vậy có lẽ nên mời đại phu mở phương thuốc chống nôn đi.”
Vẻ mặt Hàn Khánh Vũ bất đắc dĩ: “Mời thái y mở thuốc an thai chống nôn rồi, nhưng cả thuốc cũng uống không vào nữa.”
Vừa rồi Chân Ninh mới gom hết sức lực nói chuyện một lúc với Hàn Khánh Vũ, giờ phút này cũng hữu khí vô lực cười cười với Chân Diệu: “Tứ muội đừng lo, từ từ ta sẽ khỏe thôi.”
“Đại tỷ không ăn được gì, tình huống sẽ ngày càng không xong đấy.” Chân Diệu nhíu mày.
Không ăn uống lâu ngày, dạ dày chịu không nổi kích thích, người bình thường ăn cái gì đều có thể sẽ nôn, huống chi người có thai.
“Đại tỷ phu có biết ở kinh thành này cửa hàng mứt hoa quả nhà ai bán mơ muối ngon nhất không?”
Hàn Khánh Vũ bị hỏi khó rồi.
Hắn là một đại nam nhân, nào biết cái này chứ.
Vẫn là Thúy Nùng chen lời nói: “Tứ cô nương, mùi vị mơ muối của Ngũ Vị Trai là ngon nhất, hôm nay đúng lúc nô tỳ có mua về.”
“Vậy làm phiền Thúy Nùng tỷ tỷ lấy chút mơ muối ra đây, ta thử làm một món điểm tâm nhỏ xem sao.”
Chân Ninh nghe khoát tay: “Tứ muội chớ phí tâm, bộ dạng này của ta, không ăn nổi món ngọt ngấy đâu.”
Chân Diệu cười cười: “Không ngọt ngấy đâu. Chờ muội làm xong, Đại tỷ thử một chút xem.”
“Thúy Nùng, dẫn Tứ cô nương đi, Tứ cô nương cần gì thì đều chuẩn bị cho tốt.”
“Để Thanh Cáp phụ giúp muội là được rồi.” Chân Diệu lui ra ngoài.
Chân Ninh nghiêng trên giường, không có tinh thần, lại khó chịu không ngủ được, cứ không ngừng lăn qua lộn lại.
Hàn Khánh Vũ thấy thẹn trong lòng, trông chừng không rời nửa bước.
Đại khái qua hơn nửa canh giờ, Chân Diệu mới trở về, trong tay bê một cái khay.
“Đại tỷ ngủ rồi ạ?”
Chân Ninh mở mắt ra: “Chỉ nằm một chút thôi.”
Chân Diệu để khay xuống, đưa tay mở nắp lên.
“Ôi, đẹp quá.” Hai nha hoàn hầu hạ trong phòng kinh hô.
Chân Ninh tò mò nhìn sang thì không khỏi ngẩn ra.
Trong mâm sứ trắng tinh, bày bánh ngọt hình thoi theo hình cánh hoa, mỗi một miếng bánh ngọt đều do ba loại màu sắc xen kẽ trùng điệp. Một lớp xanh biếc, một lớp nâu nhạt, lại một lớp trắng thuần, cứ thế lập đi lập lại
Chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ này, sẽ làm cho tim người ta đập thình thịch.
“Đại tỷ nếm thử xem, nếu ăn không vô cũng đừng miễn cưỡng.”
Chân Ninh liếc Thúy Nùng một cái.
Thúy Nùng hiểu ý, gắp một khối điểm tâm đút cho nàng.
Chân Ninh đầu tiên là ngửi ngửi mùi vị.
Một cỗ mùi vị chua ngọt nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao không khiến nàng buồn nôn.
Nếm thử một miếng, hơi chua, vị ngọt rất nhẹ, nhưng ngoài ý muốn là ăn rất ngon, không tự giác bèn cắn miếng thứ hai.
Hàn Khánh Vũ thấy thế thì mang vẻ mặt vui mừng, gật đầu mỉm cười với Chân Diệu.
Chân Diệu mỉm cười đáp lễ.
Mỗi khối điểm tâm rất nhỏ, Chân Ninh ăn hai ba miếng, Thúy Nùng phải đi gắp khối thứ hai.
Chân Diệu lại ngăn lại: “Thúy Nùng tỷ tỷ, thừa dịp Đại tỷ hiện tại mở khẩu vị, đút tỷ ấy uống thuốc trước đã.”
Chân Ninh nôn nghén quá lợi hại, căn bản nhất vẫn phải uống thuốc chuyên trị chứng này.
Điểm tâm này của nàng, chỉ là lời dẫn khai vị mà thôi.
Nếu lại ăn nữa rồi lại nôn, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Thúy Nùng lúc này mới kịp phản ứng, bưng lên thuốc đã được sắc xong do Chân Diệu phân phó lúc làm điểm tâm: “Đại nãi nãi, uống thuốc trước đi ạ.”
Chân Ninh cảm thấy tình trạng khá tốt, nhẹ gật đầu.
Uống được nửa bát, hiếm khi nàng không nôn, Chân Ninh cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Chân Diệu thấy thế đứng lên: “Đại tỷ mệt rồi, tỷ nghỉ ngơi trước đi.”
Sau đó dặn dò Thúy Nùng: “Điểm tâm này để nguội thì hương vị càng ngon. Mỗi lần trước khi Đại nãi nãi uống thuốc thì đút cho tỷ ấy một miếng. Hẳn là đợi uống xong thang thuốc thứ hai thì bệnh nôn nghén sẽ giảm bớt đi. Ta lại làm thêm chút món bổ dưỡng thân thể đưa tới.”
“Đa tạ Tứ cô nương.” Thúy Nùng mang khuôn mặt cảm kích.
“Vậy ta về trước đây.”
Hàn Khánh Vũ đỡ Chân Ninh nằm xong, nói: “Tứ muội. Ta tiễn muội ra ngoài.”
“Làm phiền Đại tỷ phu.”
Chân Diệu đi qua cạnh Phi Yên đang quỳ gối trên bậc thang.
Bước chân Hàn Khánh Vũ ngượng nghịu thêm mấy phần.
Cũng may Chân Diệu không ngừng lại, mà cứ đi tới như vậy.
Đứng lại ở cửa tròn: “Đại tỷ phu tiễn muội đến đây thôi.”
“Tứ muội, hôm nay nhờ có muội.” Hàn Khánh Vũ chắp tay.
Chân Diệu nhoẻn miệng cười: “Đại tỷ phu khách khí, chăm sóc tỷ tỷ là việc phải làm. Chỉ là Đại tỷ nôn nghén bỗng nhiên nghiêm trọng, hẳn là do tâm tình không ổn định tạo thành. Đại tỷ phu vẫn nên chú ý nhiều một chút.”
“Ta biết rồi.” Hàn Khánh Vũ lúng túng tránh né đôi mắt trong suốt kia, mặt hơi đỏ.
Nhưng nghĩ lại, A Ninh nhất định sẽ không nhắc đến với một cô nương chưa lấy chồng về việc này, nên hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thế nhưng cũng không có mặt mũi nán lại lâu, bèn vội vã đi về.
Chân Diệu thu liễm nụ cười, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
A Loan và Thanh Cáp từ từ đi theo sau Chân Diệu.
Trở về phòng, Chân Diệu ôm gối ngẩn người.
Thanh Cáp vui vẻ chạy đi làm đồ ăn, A Loan đi lên trước, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, người sao vậy?”
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn về thôi.” Chân Diệu nằm xuống, “Ta nghỉ ngơi một lát.”
A Loan yên lặng lui ra ngoài.
Chân Diệu lại nghĩ tới lúc đi ngang qua cạnh Phi Yên, thoáng nhìn từ trên xuống, vết đỏ trong cổ áo Phi Yên như ẩn như hiện.
Tâm tình Chân Ninh phập phồng, là vì như nàng nghĩ sao? Nhưng Đại tỷ phu lại mang bộ dạng thâm tình.
Nghĩ đến tổ phụ, phụ thân, vị hôn phu, cộng thêm vị Đại tỷ phu này, Chân Diệu lắc đầu.
Cái thế giới ly kỳ này, tính cách nam nhân có ngàn vạn loại, mỗi một loại đều. . . . . . khốn kiếp như vậy.
Vừa nghĩ như thế, ngược lại thấy thoải mái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cô nương này, tâm không phải rộng bình thường nha.
Mấy ngày kế tiếp, Chân Ninh dần dần khôi phục tinh thần, muốn ăn nhiều hơn trước nhiều.
Có tinh lực, nàng nghĩ lại chuyện hôm đó, lại cảm thấy có chút cổ quái.
Hết thảy không khỏi quá trùng hợp một chút.
Vì thế thầm phân phó bà vú đi thăm dò.
Nàng mang thai, tâm tư những nha đầu này cũng lớn hơn rồi. Hiện tại nhìn một người nào đó cũng đều phải lo lắng để tâm.
Chén canh kia đã bị đổ xuống đất rơi vãi sạch sẽ từ lâu, đương nhiên bà vú cũng không tra được gì. Chỉ là bà vốn cũng không phải nhân vật đơn giản, nghĩ tới chuyện này được lợi cuối cùng chính là Phi Yên, bèn điều tra từ phương diện có quan hệ với nàng ta.
Quả nhiên tra ra chút đầu mối.
“Đại nãi nãi, nha hoàn chăm sóc Bạch Tuyết nói, mấy ngày nay Phi Yên thường sang chơi đùa với mèo.”
Chân Ninh nghe xong sắc mặt trầm xuống.
Chuyện đã qua vài ngày, vốn lại không có chứng cứ chính xác, nhưng thứ nàng cần cũng không phải là chứng cứ. Nàng chỉ cần biết được Phi Yên là vô tội hay có tội thôi.
“Được rồi, bà vú, không cần tra xét việc này tiếp nữa, trong lòng ta có tính toán rồi.”
“Đại nãi nãi hoài nghi Phi Yên ——”
Chân Ninh cười lạnh một tiếng: “Nếu không thì sao? Ở nơi hậu viện đầy máu không thấy ánh đao này, ta cũng không tin trùng hợp gì đó đâu.”
“Vậy Đại nãi nãi muốn xử trí con đĩ nhỏ đó thế nào?” Bà vú nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Con gái bà vừa ra đời đã chết yểu, đối với Chân Ninh, bà xem như tròng mắt của bà vậy.
Chân Ninh cười cười: “Xử trí? Ta cần gì phải xử trí. Bà vú, bà đừng quản việc này nữa, biết được kẻ nào làm loạn là đủ rồi.”
Vốn cũng không có chứng cứ mà xử trí Phi Yên, chọc Đại lang chán ghét không nói, còn có thêm chỗ tốt gì cho nàng đâu?
Không có Phi Yên, dù sao vẫn phải an bài thông phòng. Ai bảo nàng mang thai đây?
Chân Ninh sờ sờ bụng.
Dù sao vẫn chờ đứa nhỏ ra đời rồi nói sau.
“Đại nãi nãi, Tứ cô nương đã tới.” Thúy Nùng cách rèm gọi.
“Mau mời đi vào.” Khuôn mặt Chân Ninh treo lên nụ cười.
Mấy ngày nay ăn thức ăn Chân Diệu làm, khẩu vị càng ngày càng tốt, đến bây giờ lại mơ hồ ngóng trông đến lúc dùng cơm rồi.
Chân Diệu mang theo hộp cơm tinh xảo đi vào.
Đây là hộp cơm hai lớp, giữa hai lớp rỗng, đổ nước nóng vào, dù trời lạnh thế này thì đồ ăn bên trong vẫn còn nóng hôi hổi .
“Hôm nay Tứ muội làm món ngon gì vậy ?” Giọng điệu Chân Ninh hiếm khi dí dỏm lên .
Mặc dù tính tình không hợp lắm, nhưng nhắc đến thức ăn, Chân Diệu vẫn rất vui vẻ, cười híp mắt nói: “Là bánh bao gà xé tàu hủ ky, còn có cháo gạo, Đại tỷ nhân lúc còn nóng nếm thử đi.”
“Tứ muội cùng ăn một chút đi, ăn một mình rất chán.”
“Vâng.”
Tỷ muội hai người cùng nhau dùng cơm, trong nhà đốt địa long, không lâu sau chóp mũi đã đổ mồ hôi.
Thúy Nùng hầu hạ hai người rửa mặt.
Một nha hoàn áo xanh đi vào: “Đại nãi nãi, người phủ Kiến An Bá tới, bảo là muốn đón Tứ cô nương trở về.”
Trong lòng Chân Ninh nặng nề.
Đang yên đang lành sao lại muốn đón Tứ muội về? Chẳng lẽ Bá phủ đã xảy ra chuyện gì?
Trên mặt bình tĩnh nói: “Phái ai tới đón , có nói là chuyện gì không?”
“Vị ma ma kia tự xưng họ Vương, cũng không nói có chuyện gì, chỉ nói lão phu nhân Kiến An Bá muốn gặp Tứ cô nương, xin Tứ cô nương bây giờ về ngay.”
Chân Diệu có chút bất an, nhìn Chân Ninh.
Chân Ninh lộ ra khuôn mặt tươi cười trấn an: “Tổ mẫu đã nhớ muội thế rồi, nếu như thế, Tứ muội, muội hãy về trước đi, mấy ngày nay làm phiền muội.”
“Thúy Nùng, mang bộ đồ trang sức điểm thúy khảm kim cương được đặt trong hộp gỗ lê khắc hoa ra đây.”
Thúy Nùng do dự một chút, xoay người đi lấy.
“Tứ muội, muội chăm sóc tỷ tỷ nhiều ngày, tỷ tỷ không có gì tốt cảm ơn muội, bộ đồ trang sức này muội cầm lấy mang tạm đi.”
“Đa tạ Đại tỷ.” Nghĩ tới người phủ Kiến An Bá bỗng nhiên gọi nàng trở về, Chân Diệu cũng không có tâm tư mà từ chối, nói cám ơn, không kịp thu dọn hành lý đã vội vã lên xe ngựa Bá phủ phái tới.
“Vương ma ma, trong nhà có việc gì?”
Sắc mặt Vương ma ma căng thẳng: “Tứ cô nương, lão nô nói, nhưng ngài không được sốt ruột.”
“Rốt cuộc là sao vậy?” Trong lòng Chân Diệu hồi hộp một chút.
“Là Tam thái thái. . . . . . bị bệnh. . . . . .”
Chân Diệu bỗng dưng mở to mắt: “Mẹ ta bị bệnh, làm sao lại thế?”
Thấy Vương ma ma không nói, nàng vội ổn định tâm thần lại một chút rồi hỏi: “Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Vương ma ma muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Tứ cô nương, chờ ngài về phủ là hiểu thôi.”
Chân Diệu nghe thế trong lòng rét run, mở miệng rồi lại thôi: “Mẹ ta, bà ——”
Nàng muốn hỏi một câu là bị bệnh thật sao, hay là đã ——
Nhưng cũng không dám hỏi tiếp.
Trong lúc sống một ngày như một năm, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng vô cùng quen thuộc.
Chân Diệu nhảy thẳng xuống xe ngựa, xách váy chạy vội.
Thở hồng hộc vọt vào Ninh Thọ Đường, thấy lão phu nhân và bọn nha hoàn cũng không có biến hóa rõ rệt, nàng âm thầm khẽ thở phào nhẹ nhỏm, cố lấy dũng khí hỏi: “Tổ mẫu, nghe nói mẹ cháu bị bệnh, phải không ạ?”
Đưa mắt ra hiệu tất cả nha hoàn lui ra ngoài, Lão phu nhân mới thở dài, đưa tay vuốt sợi tóc rối của Chân Diệu nói: “Mẹ cháu, nàng —— treo cổ tự vẫn.”