Không đợi Ôn Nhã Hàm mở miệng, Chân Diệu cười ôn hòa: “Tam biểu tỷ, nhanh như vậy đã từ Đại Phúc Tự trở về rồi à?”
Ôn Nhã Hàm biến sắc, buột miệng nói: “Nhị biểu muội phái người đi theo ta?”
Trầm Hương Uyển trừ hai nha hoàn hầu hạ tỷ muội Ôn thị, còn lại tất cả đều là nha hoàn của Chân Diệu, khó trách nàng ấy nghĩ đến điều này đầu tiên.
Chân Diệu thất vọng thở dài: “Tam biểu tỷ, muội cho rằng dù sao mấy ngày nay tỷ cũng nên tin tưởng muội nhiều hơn một chút rồi.”
Chẳng qua chỉ thăm dò một chút, không ngờ Ôn Nhã Hàm phản ứng kịch liệt như vậy.
Rốt cuộc nàng ấy giấu diếm chuyện gì đây? Lúc này Ôn Nhã Hàm mới kịp phản ứng bản thân mình nói cái gì, mặt hiện vẻ xấu hổ, nhưng miễn cưỡng nói: “Vậy làm sao Nhị biểu muội thấy được ta?”
“Trùng hợp đi Đại Phúc Tự thắp nhang cùng hai vị bằng hữu mà thôi.”
Sắc mặt Ôn Nhã Hàm thay đổi mấy lần, thật lâu không nói.
Chân Diệu cũng không gấp, lẳng lặng chờ đối phương mở miệng.
Nàng không thích dò thăm chuyện riêng của người ta, nhưng tỷ muội Ôn thị ở trong Bá phủ, thì Bá Phủ có trách nhiệm bảo vệ các nàng.
Một cô nương chưa quen cuộc sống ở kinh thành, lén chuồn đi ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì vậy thì phiền toái lớn rồi.
San bằng một lớp, lớp khác lại nổi lên(*), Bá Phủ thực sự không chịu nổi quá nhiều dằn vặt.
(*) ý chỉ những chuyện không hay xảy ra
Thấy bộ dạng Chân Diệu không nóng không vội, Ôn Nhã Hàm biết chuyện này không thể dấu diếm, thở dài nói: “Nhị biểu muội, bên ngoài trời lạnh, chúng ta đi vào rồi nói được không?”
Chân Diệu đương nhiên không phản đối.
Ôn Nhã Hàm cho Ôn Nhã Kỳ một ánh mắt, bảo nàng tiếp tục canh giữ ở ngoài cửa.
Vào phòng, Ôn Nhã Hàm móc ra một cái bao bố từ trong lòng ngực, sau khi mở ra để lộ một quyển kinh thư mỏng.
Chân Diệu nghi ngờ.
Sắc mặt Ôn Nhã Hàm có hơi lúng túng, cắn răng nói: “Ta vì thêu chữ kinh thư, rồi mang kinh thư đã thêu xong đến chùa miếu, có thể được chút tiền.”
Nói đến đây, nhìn Chân Diệu một cái thật sâu, cười tự giễu.
Biểu muội chắc chắn sẽ cười nhạo nàng quá coi trọng tiền bạc, là kẻ tụng tằng thôi?
Trong phủ dựa vào tiền tiêu vặt hằng tháng của các cô nương trong phủ mà phát tiền tiêu vặt tương đương cho các nàng. Nàng làm như vậy, cho dù ai biết cũng sẽ không vui.
Chân Diệu cũng không hỏi câu ngu xuẩn như “Không phải có tiền tiêu vặt hằng tháng ư?” giống tiểu cô nương ngây thơ không hiểu chuyện.
Ai lại ngại nhiều bạc chứ?
Trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Tam biểu tỷ, tỷ dựa vào bản lãnh của mình kiếm bạc thật sự là rất giỏi. Chỉ là kinh thành không thể so với Phủ Hải Định, một cô nương độc thân ra ngoài dễ chọc phải phiền toái.”
Mỗi lần nàng đi ra ngoài không phải mang một đống lớn nha hoàn hạ nhân ư? Thế mà đêm thất tịch kia còn gặp phải tên dê xồm kìa. Ôn Nhã Hàm lại dám một thân một mình đi ra ngoài, thật là khiến người ta không biết nói gì cho phải.
“Ta biết, cho nên mới đến Đại Phúc Tự dưới chân Hoàng Thành.” Ôn Nhã Hàm rất kinh ngạc khi Chân Diệu không giễu cợt nàng, trong lòng có phần xấu hổ.
Cái lần một mình thuê xe đi Hoa Nhược Tự kia thật sự khiến nàng hoảng sợ.
Phu xe kia trên đường lại nổi ý xấu. Nếu không phải đã đề phòng từ đầu, giấu một con dao găm nhỏ trong tay áo, thì căn bản không chống đỡ được đến lúc ân nhân cứu mạng đến.
Nàng đã đánh giá cao năng lực phản kháng của nữ tử lúc đối mặt với nam tử rồi.
Nếu không có người kia, nàng thật sự không dám nghĩ đến kết quả của mình!
Nhớ tới người kia, trong lòng Ôn Nhã Hàm dâng lên sự ngọt ngào khó nói.
Đều nói vô xảo bất thành thư(*), ban đầu nàng còn không tin, không ngờ chuyện này lại bị nàng gặp phải.
(*) vô xảo bất thành thư: ví von chuyện hết sức đúng lúc
Người kia nghe nói nàng muốn đi Hoa Nhược Tự bán kinh thư thêu tay, liền hộ tống nàng một đoạn đường, vạn lần không ngờ lúc nhìn thấy nàng giao kinh thư ra lại cười nói chữ đó chính là hắn viết.
Hai người đều vì sự trùng hợp nà mà cảm thấy khó tin, chàng còn nói cho mình biết tên của chàng. Cũng nhắc nhở mình, Hoa Nhược Tự ở xa, sau này không bằng đến Đại Phúc Tự sẽ an toàn hơn.
Thấy Ôn Nhã Hàm nửa cúi đầu, cổ trắng hơi lộ ra, tựa như một gốc sen đá e thẹn mang theo sự rụt rè, Chân Diệu sửng sốt.
Đây là cái tình huống gì vậy?
Cũng may Ôn Nhã Hàm rất nhanh phát hiện bản thân mình thất thố, phục hồi tinh thần lại: “Nhị biểu muội, xin lỗi. Có điều khoản thu này rất quan trọng với ta, muội cũng thấy đấy, Đại Phúc Tự ở chỗ phồn hoa, có lẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chân Diệu nghiêm mặt lại: “Tam biểu tỷ, tỷ cũng nói chỉ là có lẽ, có lẽ không thể đánh đồng với khẳng định. Không xảy ra chuyện thì tốt, một khi xảy ra chuyện sẽ hủy cả đời của tỷ.”
Nàng không phải là ví dụ đấy ư, ỷ vào biết mấy chiêu thuật phòng thân, một mình chạy loạn khắp thế giới, cuộc sống trôi qua cũng là rất tiêu sái, cuối cùng lại mất mạng dưới tay tài xế taxi.
Ôn Nhã Hàm cắn cắn môi, sắc mặt lạnh xuống: “Ta biết, sau này ta sẽ không đi khiến biểu muội khó xử nữa.”
Chân Diệu biết Ôn Nhã Hàm là người có loại tính cách này, nói ra lời thì chắc chắn làm được, chỉ là nhìn vẻ mặt nàng thì hiển nhiên không cam lòng, liền nói: “Tam biểu tỷ, Tứ biểu ca không phải là mở ra cửa hàng tạp hóa đấy ư? Sau này sao không đặt sản phẩm thêu ở chỗ huynh ấy để bán?”
Cửa hàng tạp hóa của Ôn Mặc Ngôn mở ở phố Thanh Tước thành Tây, đặt một cái tên đặc biệt gọi là Đào Sa Cư.
Tiền thuê đắt thì có hơi đắt một chút, nhưng hắn cũng không bán tạp hóa bình thường.
Mà nghe theo đề nghị của Lão phu nhân, mua đặc sản gía thấp từ phủ Hải Định rồi vận chuyển tới đây bán.
Khoản lợi nhuận này nhiều vô cùng.
Có điều vì Ôn Mặc Ngôn tự về Phủ Hải Định nhập hàng một chuyến, đi về mất thời gian hai ba tháng, đến giờ mới trở về không lâu, nên Đào Sa Cư chỉ vừa khai trương.
“Tam biểu tỷ, Đào Sa Cư chủ yếu kinh doanh vật phẩm mới lạ, giá tiền không rẻ, đồ thêu của tỷ đặt ở đó, cho dù không bằng bán cho chùa miểu, nhưng cũng kiếm được nhiều hơn so với cửa hàng thêu bình thường, lại được cái an toàn thuận tiện. Tỷ cảm thấy như thế nào?”
Ôn Nhã Hàm cũng không phải là người không biết tốt xấu, thấy Chân Diệu thật lòng tính toán thay nàng thì gật đầu: “Nhị biểu muội nói có lý, lát nữa ta sẽ nói với Tứ đệ xem.”
Thấy Ôn Nhã Hàm thực sự nghĩ thông suốt, Chân Diệu thở phào nhẹ nhỏm, lần này ra ngoài có chút mệt mỏi, bèn đứng dậy cáo từ.
Lại hai ngày nữa qua, có tin vui truyền tới.
Chân Nhị lão gia về rồi!
Càng làm người khác khiếp sợ chính là, Thế tử Trấn Quốc Công La Thiên Trình đích thân đưa ông trở về Phủ Kiến An Bá.
Lúc Chân Diệu ở khách sãnh nhìn thấy La Thiên Trình, có một loại cảm giác như nằm mơ.
Vị hôn phu của nàng và Nhị bá sao lại đến cùng nhau?
Lại nhìn Nhị bá không còn chút ấn tượng, thì càng khiếp sợ mở to mắt.
Vị Nhị bá này của nàng thế mà lại là một vị mỹ nam tử!
Rõ ràng còn lớn hơn phụ thân hai tuổi, nhưng nhìn bộ dáng cứ như chỉ khoảng ba mươi.
Khuôn mặt tuấn nhã, khí chất như tiên giáng trần, cả người mơ hồ lộ ra ánh sáng sáng ngời ngợi, khiến người nhìn xấu hổ.
Kể cả La Thiên Trình diện mạo cực tốt đứng bên cạnh vị Nhị bá này, cũng lộ ra chút non nớt.
Thấy Chân Diệu ngơ ngác nhìn Chân Nhị lão gia, La Thiên Trình tức đến đau cả ngực.
Nữ nhân không có tim này, hiện nay toàn kinh thành đều đang đồn đãi hắn sinh tử chưa rõ, vậy mà chút tiều tụy cũng không có. Không đúng, nàng lại còn dám béo hơn một chút!
Chẳng lẽ nàng không lo sẽ bị làm quả phụ chút nào sao?
Hay là nói, dù sao cũng chưa thành thân, hắn chết đi là chuyện cầu còn không được?
Thấy người diện mạo đẹp là nhìn không dời mắt rồi.
Nông cạn! Vô sỉ!
“Lão gia, ngài đã về rồi, làm thiếp sợ gần chết!” Lý thị bổ nhào qua, nắm lấy ống tay áo Chân Nhị lão gia.
Chân Diệu đờ người.
Lần đầu tiên, nàng đột nhiên cảm giác chỉ có Lý thị mới có thể làm vợ vị Nhị bá này.
Đối mặt với nhân vật như tiên giáng trần như thế, bà lại có thể xuống tay được, không hề bị khí thế của đối phương chấn trụ chút nào.
Lại nhìn Chân Băng Chân Ngọc mắt hồng hồng, vẻ mặt tôn kính nhìn Chân Nhị lão gia, Chân Diệu thở dài.
Bình thường cảm thấy hai vị muội muội dung mạo không tệ, nhưng gặp Nhị bá mới hiểu các nàng đều giống Lý thị a.
Chân Nhị lão gia phong độ hệt tiên nhân bị Lý thị lôi kéo một phát như thế, trong nháy mắt rơi xuống phàm trần, bất đắc dĩ đẩy tay Lý thị ra, quỳ một chân trên đất: “Phụ thân, mẫu thân. Nhi tử bất hiếu đã về.”
“Mau dậy đi.” Lão phu nhân mang vẻ mặt kích động.
Chân Nhị lão gia đứng lên, rồi mới khẽ mỉm cười với Lý thị: “Cực khổ cho phu nhân rồi.”
“Không cực khổ, lão gia về là tốt rồi.”
Lý thị còn muốn bổ nhào vào người Chân Nhị lão gia, Lão phu nhân nhíu mày: “Lý thị, lão Nhị vừa trở về, La Thế tử vẫn ở đây. Còn không đi chuẩn bị một chút cơm canh trà nước!”
Xuất thân thứ nữ đúng là không lên được mặt bàn, ai đời trông thấy phu quân lại dính chặt lấy như một tiểu thiếp thế kia!
Lúc này Lý thị mới lưu luyến không rời mà đi.
Lão phu nhân hỏi về chuyện Chân Diệu cũng đang hiếu kỳ: “Lão Nhị, con và La Thế tử làm sao lại gặp nhau vậy?”
Hạp Khẩu Quan lở tuyết, mỗi một ngày đều đưa thư về.
Số lượng thi thể đào ra ngày càng nhiều, nỗi lo cũng càng ngày càng lớn, chỉ sợ trong thư một ngày nào đó sẽ có tên Chân Nhị lão gia.
May mà mãi cho đến ngày đào thông rồi cũng không có tin dữ truyền đến, ngược lại ở một chỗ khác bị tuyết lở ngăn chặn phát hiện La Thế tử đóng quân cùng đám người Chân Nhị lão gia.
“Mẫu thân, nhi tử lần này có thể may mắn thoát nạn may nhờ có La Thế tử.” Ánh mắt Chân Nhị lão gia nhìn về phía La Thiên Trình rất thân thiết. “Nếu nhi tử đi theo tốc độ bình thường, sợ rằng khi đó đúng lúc vừa vào Hạp Khẩu Quan. Lúc con vừa đi ngang qua một cánh rừng, không biết làm sao lại có một con gấu mù lao ra, mặc dù bị hoảng sợ một chút, nhưng may là có La Thế tử đi ngang qua cứu đám người nhi tử. Sau đó nhi tử cùng La Thế tử nghỉ ngơi nửa ngày, vì trời cũng tối nên ở một đêm trong thôn gần đó. Không nghĩ ngày hôm sau khi đến Hạp Khẩu Quan, thì mới phát hiện tuyết lở.”
“A di đà Phật, đúng là ông trời phù hộ.” Lão phu nhân chắp tay trước ngực niệm một tiếng, nhìn về phía La Thiên Trình, “La Thế tử, đại ân của ngài, phủ Kiến An Bá ghi nhớ trong lòng.”
La Thiên Trình vội nói: “Lão phu nhân tổn thọ vãn bối rồi, đây là điều vãn bối phải làm.”
Lão phu nhân cười, nhìn về phía Chân Nhị lão gia: “Lão Nhị, nói đến thì việc La Thế tử cứu con quả thực đúng là trời định. Cậu ấy nha, thế nhưng là vị hôn phu tế của Tứ nha đầu đấy.”
Chân Nhị lão gia ngạc nhiên: “La Thế tử, lại có chuyện này?”
La Thiên Trình nhẹ gật đầu.
Chân Nhị lão gia nhìn về phía Chân Diệu: “Đây là Diệu Nhi sao? Đến đây với Nhị bá.”
Chân Diệu choáng váng ngẩn ngơ đi tới.
Nàng là kẻ bị sắc đẹp điều khiển chính cống đấy.
Cho nên nhìn đám nha hoàn của nàng, ai ai cũng đẹp mắt cả.
Hôm nay nhìn thấy Nhị bá càng dễ nhìn này thì thực sự không có chút sức chống cự nào.
Sắc mặt La Thiên Trình càng đen hơn.
Chân Nhị lão gia đánh giá tường tận Chân Diệu, khẽ mỉm cười: “Mẫu thân, không nghĩ so với Băng Nhi, Ngọc Nhi, thế nhưng Diệu Nhi lại càng giống con hơn.”
“Các con đều giống Thái phi, thúc cháu hai người giống nhau có gì mà lạ đâu.” Lão phu nhân lơ đễnh nói.
Lại thêm Tam lão gia đen mặt.
Nhị ca quả nhiên vẫn như trước kia, chỉ cần huynh ấy có mặt, thì sẽ không ai nhớ được ông nữa.
Thế này không được, nếu nói thêm gì nữa, không chừng khuê nữ cũng thành của người khác mất.
Tam lão gia hừ lạnh một tiếng.
Khuê nữ và con rể đều là của ông cả!