Edit: Vivi
Beta: Sakura
Ôn Nhã Hàm lập tức thay đổi sắc mặt.
Dĩ nhiên nàng biết Tam cô nương của Bá phủ đã từ hôn vì bệnh nặng, nhưng không biết người từ hôn chính là Hàn công tử đã cứu nàng.
Sự trùng hợp này thật sự khiến người ta lúng túng.
Ý nghĩ xấu hổ vừa không thể nói ra rồi lại quanh quẩn trong đầu nàng cứ thế nhạt đi.
Chân Diệu thấy Ôn Nhã Hàm buồn bã thì cố ý thở dài: “Lạ thật đấy, hôm nay đâu phải ngày nghỉ, sao Hàn tiến sĩ lại xuất hiện ở đó, trông tình trạng lại không tốt lắm, sợ rằng gia đình đã xảy ra chuyện.”
Trái tim Ôn Nhã Hàm lại thót lên.
Hôm đó Hàn công tử ra tay cứu giúp, tránh cho nàng bị ảnh hưởng danh dự, đó là ơn cứu mạng lớn lao, cho dù nàng có ý gì khác hay không, nếu Hàn công tử gặp khó khăn thì không thể coi như không nhìn thấy.
“Nhị biểu muội, muội có biết Hàn công tử… sống ở đâu không?” Hỏi ra những lời này, Ôn Nhã Hàm đỏ mặt như bị lửa đốt.
Chân Diệu cười: “Sao muội biết được, nhưng mà có khi Đại bá muội biết đấy, hay là để muội hỏi xem?”
Ôn Nhã Hàm xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn cắn răng gật đầu: “Làm phiền biểu muội rồi.”
Không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại thấy nơm nớp.
Tứ muội làm chuyện như vậy, hôm nay mình lại hỏi thăm một nam tử, biểu muội có cảm thấy tỷ muội các nàng đều là người tùy tiện không? Nhưng không ngờ Chân Diệu gật đầu khá tự nhiên, rồi không nhiều lời nữa.
Ôn Nhã Hàm cúi thấp đầu, vân vê chiếc khăn thêu hoa hải đường rất sống động, im lặng một đường trở về phủ.
Chân Diệu muốn hỏi thăm chuyện Hàn Tiến sĩ, tự mình ra mặt đi hỏi Đại bá thì không thích hợp, phải đi Ninh Thọ Đường.
Trời lạnh, bếp lò cháy rừng rực, lão phu nhân ngồi xếp bằng trên sập, ba đại nha hoàn đánh bài với bà, A Trù đứng phía sau, xem bài cho bà.
Thấy chân Diệu đi vào, lão phu nhân thuận tay nhét bài cho A Trù, vẫy Chân Diệu: “Tứ nha đầu. Hôm nay đi xem cửa hàng của biểu ca cháu thế nào rồi?”
Chân Diệu trưng khuôn mặt tươi cười, cởi áo khoác tựa vào lão phu nhân, giở đồ mang về ra: “Gần đây cửa hàng của tứ biểu ca có rất nhiều đồ mới lạ. Cháu gái nhìn mà hoa cả mắt. Tổ mẫu, đây là cháu gái mang về cho ngài.”
Lão phu nhân nhận lấy cái hộp nhỏ rồi mở ra, bên trong chính là một con ốc biển màu sắc sặc sỡ.
Bà lập tức vui vẻ: “Đây là ốc biển sao, ở kinh thành thì rất mới lạ, màu đẹp thế này thì làm vật trang trí được đấy.”
“Tổ mẫu người nghe xem.” Chân Diệu để con ốc biển cạnh tai của lão phu nhân, chậm rãi lắc lên lắc xuống.
Không biết trong ốc biển có cái gì, làm từ từ như thế thì phát ra tiếng nhạc như có như không.
Lão phu nhân trở nên thích thú: “Thế là sao nhỉ, sao bà nghe thấy tiếng nhạc tiên đây?”
Chân Diệu cười giải thích: “Tứ biểu ca nói biển lớn Đông Lăng có đảo Bán Nguyệt. Vùng biển lân cận sinh ra loại ốc biển đặc biệt này, có thợ cho hạt cát đặc biệt vào bên trong thì sẽ sinh ra tiếng nhạc.”
Lão phu nhân nghe mà thấy rất hứng thú: “Xem ra cửa hàng của Tứ biểu ca của cháu làm ăn khá tốt đấy.”
“Cũng nhờ phúc của tổ mẫu, ban đầu chủ ý này hay là tổ mẫu ra đây này.” Chân Diệu cười híp mắt nói.
Nếu không nhờ lão phu nhân nhắc nhở thì dù Tứ biểu ca làm nghề gì cũng đều rất khó tốt đẹp như bây giờ.
Xét về tiền bạc, về mối quan hệ, về bối cảnh, đều thuộc phía dưới ở kinh thành, muốn đặt chân ở đường Thanh Tước thì quá khó khăn.
“Tứ nha đầu, hôm nay sao mồm cháu cứ ngọt như bôi mật thế?” Lão phu nhân có vẻ rất vui.
Người nhiều tuổi đều thích nhìn con cháu vui vẻ hớn hở, nếu như trưng cái mặt như khóc tang thì nhìn thôi cũng thấy lòng buồn bực.
Tứ nha đầu được cái điểm này, lúc nào cũng vui vẻ ra mặt.
“Tổ mẫu. Nói ra thì, hôm nay còn vô tình gặp một người.”
“Thế à, nói nghe xem nào.”
Lão phu nhân không phải mơ hồ, Chân Diệu đi vào nào là chọc cười nào là dâng vật quý, sợ rằng bây giờ mới nói tới điểm chính.
Chân Diệu nhìn bốn nha hoàn đang đánh bài.
Lão phu nhân hiểu ý: “A Trù. Mấy người các ngươi đi phòng bên cạnh chơi đi.”
Bốn đại nha hoàn vội đứng dậy lui ra ngoài.
“Trên đường chúng cháu trở về đã gặp Hàn Tiến sĩ.”
“Hử?” Lão phu nhân không cười nữa.
Chuyện của Chân Tịnh đã thành điều kiêng kỵ mà trong phủ không muốn nhắc tới.
Đặc biệt là hủy hôn, nói đúng ra là Bá phủ làm không hiền hậu.
“Chúng cháu nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, lặng lẽ vén rèm xe lên nhìn xem thì đúng lúc trông thấy Hàn Tiến sĩ. Tổ mẫu, cháu gái thấy Hàn Tiến sĩ không ổn lắm, có lẽ đã gặp phải chuyện lớn rồi. Cháu nghe nói Hàn Tiến sĩ là con cháu nhà nghèo, có lẽ đối với hắn thì là chuyện lớn, đối với Bá phủ chúng ta thì có lẽ chỉ là tiện tay mà thôi. Chuyện Tam tỷ dù sao cũng do chúng ta thất tín trước, nếu bây giờ giúp một tay, tương lai cũng coi như làm việc thiện. Ngài cảm thấy thế nào?” Chân Diệu nói một tràng, sau đó nhìn lão phu nhân với đôi mắt mong mỏi.
Lão phu nhân im lặng thâm trầm.
Chân Diệu thấy thế cũng không gấp gáp, rót cho mình một chén trà nóng, chậm rãi uống.
Chợt nghe lão phu nhân bình tĩnh hỏi: “Tứ nha đầu, sao cháu nhận ra Hàn Tiến sĩ?”
“Phụt —” Chân Diệu phun ra một ngụm trà nóng.
Lão phu nhân nhìn mà cười thầm, mà nét mặt vẫn điềm nhiên.
Con bé này còn chạy tới lý luận nữa, đầu tiên bò ra khỏi cái hầm rồi nói sau.
Chân Diệu quả thật bị hỏi khó rồi, hận không thể tát mình một cái.
Thế mà lúc trước mình còn không hiền hậu hỏi Tam biểu tỷ bằng câu này, sao đã quên mình cũng có lý lịch phạm tội đây.
Tại sao biết, còn không phải là hôm Chân Nghiên lấy chồng, Chân Ngọc khuyến khích mấy người cùng vào phòng kế nhìn lén sao.
Thế này thì hay rồi, mình trực tiếp lật tẩy trước tổ mẫu.
Chân Diệu cảm nhận thấy toàn bộ thế giới có ác ý với chỉ số thông minh của nàng, lập tức ủ rũ, buồn bã ỉu xìu cúi thấp đầu không biết trả lời thế nào.
Lão phu nhân cảm thấy vẻ cháu gái nhỏ cúi đầu ảo não khiến bà rất vui vẻ, nén xúc động muốn xoa đầu nàng, nghiêm mặt khiển trách: “Sang năm là cháu mười lăm tuổi, sắp cập kê rồi, về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
“Vâng” Chân Diệu đàng hoàng nói.
“Ừ, nhưng mà cháu nói cũng có lý, tổ mẫu sẽ hỏi Đại bá cháu. Hủy hôn với Hàn Tiến sĩ, tuy bởi vì khi đó Tam tỷ cháu bệnh nặng, nhưng nếu nhà Hàn tiến sĩ gặp đại nạn gì, có khi sẽ có lời đồn vớ vẩn.”
Nghe lão phu nhân nói như vậy, Chân Diệu liền buông chuyện này.
Nàng cũng chỉ thấy rằng Tam biểu tỷ có ý với Hàn Tiến sĩ nên cố giúp mà thôi, chứ không định ôm đồm nhiều việc, tất cả phải xem số trời và cái duyên.
Lão phu nhân lại thật sự chú ý đến việc này.
Người khác không biết. Sao bà còn không biết chuyện chứ.
Chuyện từ hôn, chính là do Bá phủ dạy con gái không nghiêm mà có sự cố, quả thật đã nợ Hàn Tiến sĩ.
Mà nghe ý lão đại, Hàn Tiến sĩ có tương lai. Mặc dù hắn không biết sự thật, nhưng vì chuyện từ hôn cũng đã có khoảng cách với Bá phủ, nếu thực sự mượn cơ hội này giúp đỡ hắn một tay, tháo gỡ gút mắc thì thật là chuyện tốt.
Lập tức đưa tin cho tiền viện, chờ Thế tử nghỉ làm thì tới Ninh Thọ đường một chuyến.
Sau khi trở về rồi nghe được hạ nhân truyền tin, Thế tử tới thẳng đây, nghe lão phu nhân vừa nói như thế thì quyết định ngày mai đi tìm hiểu.
Ngày hôm sau lại tới Ninh Thọ đường.
“Đại lang. Hàn Tiến sĩ thật sự gặp phải biến cố gì?”
Chân Kiến Văn tỏ vẻ thổn thức: “Hôm nay con trai hỏi thăm rồi, mấy ngày nay Hàn Chí Viễn không đi làm. Đêm rằm tháng giêng ngõ Bát Lý bị hỏa hoạn, nhà họ thuê ở đó, nghe nói mẹ hắn bị bỏng rất nghiêm trọng.”
“Người mẹ trẻ tuổi ở góa. Lúc này vừa sắp hết khổ mà? Khổ thân, thật đáng thương.” Lão phu nhân lắc đầu.
Ban đầu định ra cuộc hôn nhân này, bà cũng từng hỏi thăm, biết Hàn Chí Viễn được góa phụ nuôi lớn, ở dưới còn hai em trai một em gái.
Một người đàn bà, nuôi lớn bốn người con, gian khổ trong đó không cần nói cũng biết.
“Con trai đã mời một đại phu tay nghề giỏi ở Nhạc Nhân Đường qua đó. Còn tặng ít thuốc và tiền bạc. Chỉ là có một chuyện muốn bàn bạc với mẹ.”
“Chuyện gì?”
Chân Kiến Văn chần chờ một lát rồi mới nói: “Mẹ của Hàn Chí Viễn bị thương rất nặng, chưa chắc có thể trụ được. Con trai đi tìm hiểu, hiện tại việc Hàn Chí Viễn sốt ruột nhất là muốn cưới vợ, hai ngày nay đã chạy vài nhà rồi. Nhưng ngài cũng biết. Hễ là nhà có chút nền móng thì đều không muốn gả con gái đi xung hỉ, nếu bà ấy không trụ được, Hàn Chí Viễn lại phải chịu tang, tương lai khó nói.”
Lão phu nhân liếc Chân Kiến Văn một cái: “Đại lang. Con muốn bàn bạc với ta cái gì? Hiện giờ cô gái vừa độ tuổi trong phủ chúng ta chỉ còn lại Ngũ nha đầu và Lục nha đầu, không thể nào vì ban ơn mà cho hắn một trong hai người được? Dù ta có đồng ý, Nhị lang cũng không chịu.”
Bà làm mẹ nên hiểu rất rõ, lão Nhị không phải người hy sinh con gái vì ích lợi.
Huống chi một Tiến sĩ nhà nghèo, chưa nói gì đến ích lợi gì, chỉ có chút tiềm năng, mượn sức thôi.
Lão Nhị đã trải nghiệm ở ngoài nhiều năm thế, giờ quay về kinh, hoàng thượng còn chưa giao việc, nhưng đã gọi vào cung mấy lần, xem ra sẽ không cho bừa một chức nhàn rỗi gì đó được.
Nếu lão Đại muốn ỷ vào thân phận Thế tử để nhúng tay vào chuyện của lão Nhị, sợ rằng phải thất vọng.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lão Đại tiếp nhận tước vị, lão Nhị dựa vào tài năng của mình nên người, đây là điều lão phu nhân vui nhất, bà không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ mà hai huynh đệ có khúc mắc.
Chân Kiến Văn bật cười: “Mẹ nghĩ đi đâu thế, sao con trai lại nghĩ đến Ngũ nha đầu, Lục nha đầu được? Chưa nói khác, chỉ tính tuổi thôi đã thấy kém nhiều quá, Nhị đệ có mà ăn sống con mất.”
Bình thường nhà trai hơn nhà gái quá nhiều tuổi, chín mười phần là điều kiện của nhà trai quá tốt. Hàn Chí Viễn là một tiến sĩ nhà nghèo, hắn mà cần một đích nữ trong phủ ít hơn gần mười tuổi mượn sức, thế có mà bị người ta cười cho đầu óc có vấn đề đấy chứ.
“Vậy rốt cuộc con muốn bàn bạc cái gì?” Lão phu nhân nghe hắn nói như vậy, yên tâm, nhưng cũng buồn bực.
“Con trai nghe mẹ nói, hôm qua Diệu Nhi và Tam cô nương của Ôn gia tình cờ trông thấy Hàn Chí Viễn, bỗng nhiên nghĩ ra. Mẹ xem Tam cô nương của Ôn gia —”
Đầu tiên thì Lão phu nhân giật mình, vừa định trách cứ Chân Kiến Văn làm bừa, nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy có phần ổn thỏa.
Suy tư một lát rồi nói: “Dù sao cũng là cháu gái nhà mẹ đẻ của Ôn thị, chuyện này ta phải nói với nàng xem, xem ý nàng thế nào. Nếu không muốn thì chúng ta không thể ép buộc, đừng để mang tiếng ức hiếp thân thích ở nhờ.”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Hôm sau khi thỉnh an, lão phu nhân liền giữ Ôn thị lại nói chuyện.