Edit: Hằng Nguyễn
Beta: Sakura
Hai người đều vừa tắm gội qua, chỉ mặc quần áo bên trong, xà phòng tắm tạo nên mùi hương vẫn còn vương vấn, khi cửa mở ra thì bầu không khí trong phòng thoáng kiều diễm lên.
Nhìn La Thiên Trình đến gần, cả người Chân Diệu căng cứng.
Trong lòng nàng đang lo lắng, liếc nhẹ nhìn hắn ta một cái.
Mắt biếc đang nhìn bốn phía phòng hoa chúc thì bị La Thiên Trình bắt gặp.
La Thiên Trình bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rạo rực.
Một năm qua chưa từng chạm vào cơ thể nữ nhân rồi, với tư cách là nam nhi trẻ tuổi huyết khí phương cương thì đây quả thực là một loại dày vò.
Hắn không phải thánh nhân, loại kích thích kia đến như thủy triều dời núi lấp biển bao phủ mấy cái cố kỵ xoắn xuýt kia.
Huống hồ người con gái mặc y phục đỏ kia, vốn là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, như vậy chuyện vợ chồng thì lại quá đỗi bình thường rồi.
Nghĩ như vậy đến khi Chân Diệu ngồi xuống, cúi người cởi giầy ra, giọng hắn có chút trầm xuống: “Ngủ đi.”
Đáng thương kiếp trước Chân Diệu ngay cả một bạn trai cũng chưa từng có, xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình thì ra kết luận, nam nhân đối mặt âu yếm nữ nhân đều là lập tức biến thành Sói đấy, thấy La Thiên Trình ngoại trừ bởi vì vừa tắm rửa qua sắc mặt có chút ửng đỏ, hắn cũng không có gì khác thường, tưởng rằng hắn ta cũng không có ý định làm cái gì, âm thầm phỉ nhổ chính mình nghĩ lung tung, lộ ra cái mặt tươi cười nói: “Được ah.”
Cởi giầy ra rồi, nằm vào phía trong giường, để lại một nửa giường cho La Thiên Trình.
La Thiên Trình liếc mắt nhìn Chân Diệu rồi nằm xuống.
Cả ngày hôm nay Chân Diệu mệt chết đi được, đầu vừa chạm vào gối liền cảm thấy rất buồn ngủ.
Cái giường này không ngờ lại mềm mại như vậy.
Ngửi thấy mùi vị của ánh sáng mặt trời trong chăn, hiển nhiên mới phơi qua nắng rồi, Chân Diệu hài lòng khen ngợi, sau đó mắt nàng đã nhắm lại rồi.
Bỗng một đôi bàn tay ấm áp đặt trên lưng nàng.
Chân Diệu giật mình một cái, đột nhiên ngồi dậy, đối diện nàng là La Thiên Trình với vẻ mặt có chút bất ngờ.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?” Chân Diệu nói lắp bắp.
La Thiên Trình tròn mắt lên nói: “Đương nhiên là làm chuyện phu thê nên làm.”
Nếu như nói vừa mới bắt đầu còn có chút do dự, nhưng bây giờ giận rồi.
Mình lựa chọn muốn hay không, cùng đối phương chọn chính mình. Hiển nhiên là hai chuyện khác nhau.
Một nữ tử, đêm tân hôn không muốn làm trọn chuyện vợ chồng, đây chẳng phải không có để phu quân ở trong lòng.
Nhìn La Thiên Trình mặt lạnh xuống, Chân Diệu cũng cảm thấy oan ức: “Ngươi mới vừa nói đi ngủ đấy.”
Đây là giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng. La Thiên Trình muốn bó tay rồi.
Ngủ đi, đây chỉ là cách nói hàm ý thôi àh, tại sao những người con gái khác đều có thể hiểu chính xác, đến nàng thì có gì sai lệch chăng? Mặc dù từ khi trọng sinh cho đến nay, hắn không hề gần gũi lại với cơ thể nữ nhân nào , nhưng trước kia, hắn nhớ rõ ràng chỉ cần nói hai chữ này, những nha hoàn kia mà bắt đầu hầu hạ hắn đã xin cởi áo ra rồi.
Trong lòng hắn nhớ tới kiếp trước, đêm động phòng hoa chúc hắn đi phía trước mời rượu sau không quay trở lại, nghỉ ở thư phòng, về sau không ngờ một lần say rượu, không biết như thế nào, u mê thì chuyện vợ chồng đã trở thành sự thực rồi, nhưng lại không biết Chân Diệu ngay lúc đó phản ứng như thế nào.
Không hề để ý tới vẻ mặt oan ức của Chân Diệu, La Thiên Trìnhdùng ngón tay thon dài khéo léo rút dây đai lưng của nàng xuống dưới.
Chân Diệu đều trợn tròn mắt.
Thuần thục như vậy, rốt cuộc hắn ta có không ít nữ nhân àh!
Trước ngực mát lạnh. Quần áo đã bị cởi ra, lộ ra cái yếm màu xanh nhạt.
Ánh mắt La Thiên Trình nhìn xuống chỗ hở kia, nhìn xem trông rất sống động, yên lặng dời ánh mắt đi.
“Ơ?” Chân Diệu kinh ngạc nhẹ kêu một tiếng.
Người này vô sỉ như vậy rồi, lại còn có thể làm được việc vô lễ chớ nhìn chứ?
La Thiên Trình gần như là lập tức đã hiểu suy nghĩ của Chân Diệu, khóe miệng ngoéo … một cái, nói khẽ ra hai chữ: “Quá nhỏ.”
Quá nhỏ. Quá nhỏ, quá nhỏ!
Chân Diệu chợt cảm thấy như vạn mũi tên đâm vào tim, nhấc chân liền hướng tới cái miệng tiện của người kia mà đá tới.
Chân bị bắt lại, Chân Diệu dùng sức vùng ra, ngược lại làm cho tất bị tuột, lộ ra đôi chân ngọc ngà, trắng như tuyết.
Đôi chân trắng như sứ làm cho cơ thể La Thiên Trình như được đốt thêm một mồi lửa. Giọng nói mang theo vài phần trầm đục: “Đừng nhúc nhích, nàng muốn ngày mai dâng lên cho tổ mẫu nguyên khăn sạch sẽ đấy sao? Nếu là như vậy, ngày thứ ba lại mặt lại mặt không có heo nướng mà nàng bị trả về đấy!”
Trả về?
Chân Diệu choáng váng.
Nhớ tới việc Chân Hoán lo nghĩ, trong lòng sợ hãi.
Nàng cũng không thể bị trả về. Bằng không thì chẳng phải là thanh danh của nàng bị mất hết sao.
Đại ca của nàng đã dặn đi dặn lại muốn nàng thận trọng từ lời nói đến việc làm, ăn ít ah.
Nghĩ như vậy, tay chân giãy dụa dần dần ngừng.
La Thiên Trình hài lòng nhếch khóe miệng, đầu ngón tay liền nhẹ nhàng lướt qua, sau đó cầm dây lưng kéo một phát.
Chân Diệu chợt cảm thấy trên người mát lạnh, bàn tay lớn khô nóng đã bao phủ lấy.
Cắn môi nuốt tiếng thét chói tai vào, Chân Diệu nhắm mắt lại không hề cử động.
La Thiên Trình nói không sai,đây vốn là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hai người trở thành vợ chồng rồi, bước này là chuyện sớm muộn thôi.
Cũng không phải là thế giới trước kia có thể tự do yêu đương, ở chỗ này, vợ chồng sinh hoạt nối dõi tông đường, chính là việc đạo lý hiển nhiên.
Vậy còn có cái gì già mồm cãi láo đây.
Tránh được nhất thời trốn không được cả đời, chết sớm siêu sinh sớm.
Trên mặt hơi đau nhức, Chân Diệu trợn mắt, tức giận nói: “Ngươi sờ mặt ta làm cái gì?”
Đã cam chịu số phận rồi, rốt cục hắn ta còn ra tay với mặt của mình, chẳng lẽ là tên cuồng ngược đãi à?
Hai tay La Thiên Trình dừng lại trên khuôn mặt của Chân Diệu, lông mày nhíu lại nói: ” Có thể không bày ra vẻ thấy chết không sờn có được không ?”
“Ngươi không cần phải bắt bẻ như vậy.” Chân Diệu cắn răng.
Vì đầu heo nướng kia nàng đều khoanh tay chịu chết rồi, vậy mà còn bị bắt bẻ, rốt cục người này muốn thế nào!
La Thiên Trình cũng cắn răng.
Mặc cho ai thấy sự thống thổ trên mặt nữ nhân thì nhiệt tình của nam nhân đã bị giảm đi hơn nửa. Cô gái này cố tình muốn hắn xấu mặt, lại thuận tiện cười hắn vô năng đây!
Dưới ánh mắt di chuyển.
Chân Diệu bây giờ có vóc dáng cao ráo rồi, mặc dù trên người không có thịt, nhưng chỗ nào cần phát triển thì đã phát triển rồi, đôi chân lại thon dài thẳng tắp, hơn nữa bởi vì luôn sử dụng đơn thuốc tắm gội mà Thái phi cho để dưỡng da, da thịt bóng loáng giống như sa tanh, thật đúng là da nõn nà.
Ánh mắt nhìn qua, ngọn lửa nhỏ vốn đã bị đánh tan mà thoáng một phát lại bùng cháy lên rồi.
Đôi mắt La Thiên Trình thâm sâu, tay trượt đến dừng lại ở vòng eo của nàng.
Chân Diệu vô thức muốn phản kháng, trên người bỗng nhiên thêm một sức nặng.
Thân thể nóng hổi đè xuống, trên người giống như châm ngòi lửa.
Một cái gì đó cứng rắn chống xuống bắp đùi.
Trong lòng Chân Diệu đột nhiên hoảng sợ.
Khó có thể hình dung cảm giác truyền đến, không tự chủ được mà đẩy người ở trên thân thể mình ra.
Chợt nghe bịch một tiếng, La Thiên Trình không hề phòng bị hất đổ xuống mặt đất.
Lúc này trên người La Thiên Trình sớm đã không có mảnh vải, hổn hển đứng lên trông vừa thảm hại vừa buồn cười.
Chân Diệu há mồm vốn định cười cười, nhưng chuyện ấy khiến nàng có cảm giác buồn nôn truyền đến.
Nhổ ra đồ ăn hướng về phía La Thiên Trình, miệng hơi mở, nhổ ra.
Thời khắc này. La Thiên Trình thấy so với việc trông thấy thích khách còn hoảng sợ hơn.
Hắn không có mặc quần áo cũng không có đi giày!
Nhanh chóng tránh sang bên cạnh, uế vật tránh được rồi, thế nhưng mà lúc luống cuống lại đụng phải cái bàn.
Chén nhỏ trên bàn rầm rầm bị rơi xuống đất rồi.
Thanh Phong đường là sân nhỏ độc lập. Quý tộc thực sự là không náo động phòng đấy, tiếng động này không sợ người khác nghe thấy.
Nhưng là bởi vì ngày đầu tân hôn, hai nha hoàn Tử Tô và Thanh Cáp đều ở tại phòng gác đêm, nghe được tiếng động từ phòng tân hôn truyền đến, hai người đang ngủ lập tức đứng lên.
Liếc nhau, không phải cô nương đánh nhau với Thế tử đấy chứ?
Thanh Cáp là người thật thà, lo lắng cô nương nhà mình xảy ra chuyện rắc rối gì, vội vàng hoảng hốt đi về phía phòng tân hôn.
Tử Tô không ngăn lại được, lo lắng Thanh Cáp không hiểu phép tắc, bất đắc dĩ đuổi theo.
Cẩm Ngôn đang nghỉ ở trong lồng rực rỡ. Thoáng nhìn thấy hai bóng người chợt lóe thì theo liền bay theo.
“Thanh Cáp–” Tử Tô gọi một tiếng, thế nhưng đã không còn kịp rồi.
Thân thể to lớn của Thanh Cáp va chạm vào trước cửa, cửa thoáng cái liền mở ra.
La Thiên Trình là người luyện võ, phản ứng rất nhanh. Vừa nghe được cửa phòng mở nhanh chóng chạy đến bên cạnh giường nhặt vội y phục lung tung mặc lên rồi, sau đó chỉ thấy một hình dáng rộng thùng thình bởi vì theo quán tính chụp một cái là tiến đến, vọt tới trên mặt đất.
La Thiên Trình đen mặt .
Hắn chỉ vội vàng khoác một cái áo choàng, có thể chưa kịp mặc quần!
Đây rốt cuộc là cái tên hỗn xược nào, không phải muốn nhìn thấy hắn xấu mặt mới chịu thôi ư!
Còn không thấy rõ trên mặt đất là cái nào, lại một cái cục đen gì đó vọt tiến tới.
La Thiên Trình phản xạ có điều kiện liền rút đao, mới nhớ tới lúc này trên người không có đeo. Chỉ phải đột nhiên cương tại đó.
Cẩm Ngôn xông tới cũng dừng lại, đôi mắt nhỏ quay tròn chuyển nhìn La Thiên Trình.
Sau đó, con sáo này rõ ràng nhận ra tên tiểu tặc nửa đêm nhảy cửa sổ này rồi, cuống họng bị túm, hô: “Cứu mạng ah — ”
La Thiên Trình mắt sắc,nhìn lại cửa phòng. Đã chứng kiến mấy chỗ ngọn đèn dầu lập tức phát sáng lên, tiếp theo là tiếng người huyên náo.
Ông trời ơi!
Chớp mắt một cái, ngoại trừ đối mặt Chân Diệu ngẫu nhiên bất ổn ra, lúc khác phần lớn La Thiên Trình tỉnh táo tự kiềm chế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Đây thật sự là chỉ có càng mất mặt. Chưa có chuyện nào mất mặt như vậy ah!
Thế cho nên nhìn thấy người đầu tiên tiến vào là Tử Tô, đã chết lặng rồi, mặt âm thầm nói: “Cút ra ngoài!”
Tử Tô thấy rõ sự hỗn loạn bên trong, lập tức hiểu rằng Thanh Cáp đã gây họa, vội vàng tới chỗ La Thiên Trình khom người hành lễ: “Thế tử, vậy thì chúng nô tài đi ra ngoài, ngài và cô nương có việc gì thì gọi chúng nô tài.”
“Cô nương nôn ra.” Thanh Cáp đứng yên không động đậy.
Tử Tô nổi nóng, hung hăng véo nàng ta một cái: “Mau đi ra, đợi cô nương gọi chúng ta thì lại đi vào!”
Hai cái chân trắng của Thế tử lộ rõ như ban ngày rồi, lại có người tiến đến, đoán chừng ngày mai Thế tử đuổi chúng ta rồi.
Thanh Cáp bị Tử Tô lôi kéo đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, La Thiên Trình nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó phát hiện cái con sáo kia vẫn còn trong phòng, đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Theo tầm mắt của nó, ánh mắt La Thiên Trình hạ xuống, sau đó nổi giận.
Con sáo này , rốt cục có một chút liêm sỉ không đây!
Không đúng, ánh mắt kia của nó rõ ràng lóe lên sự hiếu kỳ.
La Thiên Trình xấu hổ đan xen, cũng không để ý không có mặc quần rồi, liền nhấc chân đá về phía Cẩm Ngôn.
Cẩm Ngôn mở ra hai cánh bay lên, phịch mất mấy cái lông vũ, trong miệng dao động không sợ hãi mà nói: “Tiểu mỹ nhân, cứu mạng!”
Sau đó bay về phía Chân Diệu.
Chân Diệu hoảng sợ rồi.
Đây cũng không phải là lúc bình thường, y phục nàng không mặc ah, nếu như vậy nhào vào, không phải cũng bị bêu xấu rồi!
Nắm chặt lấy chăn mỏng chống đỡ ở trước ngực, lạnh lùng nói: “Đừng tới đây!”
Nha hoàn bà tử ở Thanh Phong đường ngơ ngác nhìn nhau.
Thế tử và thế tử phu nhân, thật đúng là… rất tình thú!
Có điều sao giọng nói của Thế tử lại kỳ dị vậy.