Edit: Trần Phương
Beta: Sakura

Điền thị nói bóng nói gió, ám chỉ mọi cách.

Chân Diệu vươn móng vuốt trắng trắng mập mập cầm một miếng điểm tâm lên ăn, trên bàn rất nhanh đã không còn.

Ách, nàng đơn thuần như vậy, Nhị thẩm rốt cuộc đang nói cái gì? Điền thị sắp giận đến xóc hông, hất lần này đến lần khác lại không tiện thể hiện quá rõ ràng.

Chờ đến khi về Hinh Viên, ống tay áo phất một cái làm chén trà rơi xuống đất.

Một tiểu nha hoàn rón rén đi tới thu thập mảnh sứ vỡ rơi đầy đất.

“Cút ra ngoài!”

“Dạ!” Tay tiểu nha hoàn run run, mảnh sứ vỡ cắt vào ngón ray, trong nháy mắt máu chảy ra, cũng không dám kêu đau, vừa cúi đầu vừa vội vã lui xuống.

“Phu nhân, hà tất phải tức giận, tức giận chỉ làm hại sức khỏe bản thân, thật không đáng giá.” Điền ma ma bóp vai cho Điền thị.

Điền thị quay đầu: “Vú, vú không biết tiểu chân kia có bao nhiêu đáng giận! Mới quản gia được hai ngày mà đã cắn chết quyền quản gia không nhả, nàng ta cũng không biết mình có bao nhiêu phân lượng! Ta lại không thể nói nhiều, nếu lão phu nhân nhìn ra ta và nàng ta tranh chấp kinh doanh nhiều năm như vậy không phải uổng phí sao!”

Điền thị càng nói càng tức, trong ngực có chút khó chịu.

Thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu chân và bà bát tử xung khắc, thế nào mà vừa vào cửa mọi việc của bà liền không thuận!

Điền ma ma không nhanh không chậm bóp vai cho Điền thị, sau đó mới mở miệng: “Phu nhân, ngài gấp cái gì, đại thọ của lão phu nhân chẳng phải sắp tới sao, đây chính là đại thọ sáu mươi, sẽ làm lớn. Đại nãi nãi tuổi trẻ, lão nô không tin trong lòng nàng ta không hốt hoảng, đến lúc đó không cần phu nhân mở miệng, Đại nãi nãi sẽ xin phu nhân tiếp nhận.”

Điền thị nghe xong sắc mặt dễ nhìn: “Ngẫm lại cũng đúng, chỉ là sợ rằng Chân thị còn chưa biết chuyện đại thọ của lão phu nhân.”

Nói đến đây bỗng nhiên không muốn thu quyền quản gia vội.

Nếu Chân thị vẫn quản gia, chờ đến đại thọ của lão phu nhân, nàng ta luống cuống tay chân, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa!

Dù sao bà bệnh, có rắc rối gì cũng không đẩy lên đầu bà được!

Điền ma ma tựa hồ đoán được suy nghĩ của Điền thị, nhắc nhở: “Phu nhân, lão gia hiếu thuận với lão phu nhân như vậy, nếu thọ yến của lão phu nhân có sai lầm gì sợ rằng ngài ấy sẽ mất hứng. Còn nữa Hạ gia Yến Giang không phải là có người đến sao. Có khách quý đến vẫn là ngài có kinh nghiệm đến chào hỏi cho thỏa đáng.”

Điền thị rùng mình, nhớ tới câu Nhị lão gia nói.

Quyền quản gia phải nắm chắc trong tay.

Về phần hiếu thuận, ha ha.

Còn có Hạ gia, phải tự mình quản gia mới tiện hành sự.

Nghĩ vậy liền liếc mắt khen thưởng Điền ma ma, thầm nghĩ vẫn là vú nuôi ổn đinh, vô luận thế nào cũng khiến người ta không thấy sai sót. Còn luôn luôn nhắc nhở mình khi phạm hồ đồ.

“Chờ ngày mai khi thỉnh an lão phu nhân, ta liền nói chuyện thọ yến một chút.”

Điền ma ma dừng tay, cười nói: “Đâu cần phu nhân nói để lão nô đi Thanh Phong đường là được.”

Điền thị có chút chân chờ: “Vú nuôi đi Thanh Phong đường chỉ để nói chuyện này có thể đến tai lão phu nhân không?”

Điền ma ma nở nụ cười: “Phu nhân yên tâm, lão nô sao lại cố ý nói cái này. Là hai ngày nay Đại nãi nãi quản gia tốt, phu nhân vui vẻ thưởng đồ để lão nô đưa qua.”

Điền thị híp mắt, cười nói: “Vú nói rất đúng, liền đem cây trâm trân châu xanh ta mới mua không lâu cho Đại nãi nãi.”

Tiện nghi tiểu chân, nhưng quản gia tốt khen thưởng cho ngươi, đủ để nói rõ chủ nhân cái nhà này là ai.

Ngẫm lại có thể xả giận một phen, tâm tình Điền thị rất tốt, vì vậy cũng không đau lòng cây trâm điểm thúy từ Bảo Hoa lâu, uất khí trong ngực cũng tản ra.

Chân Diệu làm xong việc liền về Thanh Phong đường, ngồi trong phòng có chút không yên.

Ăn điểm tâm ăn đã no.

Xoa xoa bụng đứng lên: “Đi, ra sân chơi đánh đu.”

Một đám nha hoàn ăn mặc xinh đẹp đỡ Chân Diệu đến dưới tán cây hợp hoan trong sân.

Chân Diệu vén váy giắt bên hông, lưu loát lên bàn đu, quay đầu nhìn lại, cười nói: “Thanh Cáp, ngươi sức lớn, mau tới đẩy ta.”

Thanh Cáp vận đủ khí lực đẩy Chân Diệu bay thật cao. Tay áo tung bay trong gió, tiếng cười như chuông bạc tản ra.

Bạch Thược nhìn vậy có chút bận tâm: “Thanh Cáp, đẩy nhẹ thôi, cao quá rồi, vạn nhất Đại nãi nãi không đứng vứng thì làm sao bây giờ.”

Thanh Cáp cười ngây ngô: “Không việc gì, đại nãi nãi khí lực lớn, bám rất chắc đó.”

Điền ma ma đến Thanh Phong đường, nghe tiểu nha hoàn nói Đại nãi nãi đang đánh đu, bảo tiểu nha hoàn mang bà ta đến hậu viện.

Tiểu nha hoàn có chút do dự: “Điền ma ma, ngài ở đây uống chén trà, nô tỳ đi bẩm báo Đại nãi nãi một tiếng.”

“Bẩm báo cái gì, ta vội tới đưa đồ cho Đại nãi nãi, gặp Đại nãi nãi một lát rồi đi, ngươi trực tiếp dẫn ta đi là được.”

Bà thật ra muốn nhìn xem Đại nãi nãi ở một mình là dạng gì.

Điền thị quản gia mấy chục năm, Điền ma ma vẫn là phụ tá đắc lực của bà ta, trong phủ có lực ảnh hưởng rất lớn, tiểu nha hoàn tất nhiên không dám chống đối, gật đầu nói: “Điền ma ma theo nô tỳ.”

Điền ma ma theo tiểu nha hoàn qua cửa tròn vào hậu viện, chỉ thấy Chân Diệu mặc váy màu lục mỏng, đứng trên xích đu bay thật cao, tiếng cười vương xuống, có chút giống thiếu nữ không biết sầu lo.

Tâm trạng nhất thời khinh thị.

Phu nhân không khỏi quá thiếu kiên nhẫn, đây rõ là tiểu cô nương thôi, thế nào lại bị nàng ta làm cho rối loạn trận tuyến.

Tự cho là biết rõ tính cách Chân Diệu, Điền ma ma có đối sách ứng phó, mặt cười tươi rói đi về phía trước vài bước, khẽ khom người hành lễ.

Đúng lúc này Thanh Cáp đẩy mạnh một cái, Chân Diệu thoáng cái bay lên giữa không trung.

Tiếng roẹt roẹt khẽ khẽ truyền đến, một bên dây thừng của xích đu bị đứt.

Biến cố tới quá nhanh, trên mặt Chân Diệu vẫn mang theo nụ cười, thân thể như diều đứt dây văng ra ngoài.

Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Trong lúc đa số đám nha hoàn đều bối rối, Thanh Cáp và Bạch Thược chạy vọt tới.

Chỉ là chân người nào có thể đuổi kịp tốc độ này.

Chân Diệu vẽ một đường parabol duyên dáng trên không trung, sau đó thấy một gương mặt cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Kỳ quái, cái bản mặt này từ chỗ nào nhô ra vậy, sao lại có nếp nhăn vậy?

Nha hoàn của nàng rõ ràng đều là đại mĩ nhân như hoa như ngọc mà.

Trong đầu Chân Diệu hiện lên ý niệm quỷ dị, chợt tỉnh táo lại.

Không đúng, nàng đang bay ra ngoài, nếu bị ngã không ngã thành tàn phế mới lạ!

A, người này nếu bị mình đè lên không tàn phế thay mình mới là lạ!

Đang lúc mành chỉ treo chuông, Chân Diệu nhắm mắt lại hô to một tiếng: “Đừng tránh ra!”

Ách, hô sai rồi, nàng rõ ràng muốn hô mau tránh ra……

Trong lúc hỏa quang điện thạch rơi xuống, cảm xúc mềm mại truyền đến, Chân Diệu mở mắt thấy thân thể người bị đặt phí dưới, lộ ra biểu tình tự trách.

Trời ạ, thì ra trong lúc thời khắc mấu chốt nàng là người ích kỷ như vậy.

Đám nha hoàn đều vây quanh, kêu khóc nói: “Cô nương ngài không sao chứ?”

Căng thẳng nhất là mấy nha hoàn hồi môn từ phủ Kiến An bá đến, còn quên luôn hô đại nãi nãi.

Bạch Thược là người tỉnh táo, trách mắng: “Khóc cái gì, còn không mau đỡ Đại nãi nãi đứng lên!”

Đẩy nha hoàn ra đỡ Chân Diệu.

Chân Diệu khẽ bò từ trên người Điền ma ma dậy, lảo đảo một cái không cẩn thận đạp vào một tay người dưới đất vẫn không nhúc nhích.

Chân Diệu hoảng hốt, cất giọng nói: “Mau, mau xem lão thái thái này thế nào rồi.”

Nha hoàn trong Thanh Phong đường giật giật khóe miệng nhắc nhở: “Đại nãi nãi, đó là Điền ma ma bên người Nhị phu nhân.”

Bạch Thược và A Loan nhìn Chân Diệu từ trên xuống dưới, ai cũng không để ý đến sống chết của Điền ma ma.

Thanh Cáp bỗng nhiên vọt tới ôm Chân Diệu: “Cô nương, hù chết nô tỳ rồi, hu hu hu. Ngài không sao chứ?”

Chân Diệu đau đến nhe răng, cười khổ nói: “Vốn là không sao nhưng bây giờ hình như chân đau.”

“Thanh Cáp, ngươi sức lớn, mau cõng cô nương vào trong nhà.” Bạch Thược mặt lạnh chỉ huy: “A Loan, ngươi đi xem xích đu xem có chuyện gì xảy ra!”

Mấy nha hoàn hồi môn đỡ lấy Chân Diệu trở về, Vân Liễu và Vân Yến liếc nhìn nhau.

Ách, ai có thể nói cho các nàng biết Điền ma ma bị đụng không biết sống chết phải làm cái gì bây giờ?

Chân Diệu vẫn nhớ kỹ người bị mình liên lụy, ghé trên lưng Thanh Cáp nói: “Tước Nhi, ngươi mau đi mời đại phu tới, Vân Liễu, Vân Yến, các ngươi phân biệt đi tới chỗ lão phu nhân và nhị phu nhân nói một tiếng, Bách Linh, ngươi ở đây coi chừng Điền ma ma, trước khi đại phu tới đừng lộn xộn.”

Dặn dò xong, liền lặng lẽ liếc nhìn Điền ma ma đang hôn mê bất tỉnh, tâm tình nặng nề.

Trở về chính viện, Tử Tô thấy máy người bị dọa sợ một trận, nghe nói Chân Diệu bị trật chân, bất chấp hỏi nhiều, khẩn trương đắp thuốc cho nàng.

Lực chú ý của Chân Diệu không để ở chân mình mà còn nghĩ đến Điền ma ma.

Lão thái thái kia chẳng lẽ bị nàng đè chết rồi.

Trời ạ, là một trạch nữ mà tay nàng cũng dính máu sao?

Không phải là bị đấu chết (tranh đấu) mà là bị đè chết?

“Điền ma ma sao lại đến viện chúng ta?” Chân Diệu rốt cuộc nhớ tới hỏi một câu.

Tiểu nha hoàn cảm thấy mình đã gây họa rồi, nơm nớp lo sợ nói: “Đại nãi nãi, Điền ma ma nói phụng lệnh nhị phu nhân mang đồ tới cho ngài.”

Chân Diệu nghe xong càng lúng túng hơn.

Đều nói không đánh người đang cười, nàng lại đè người ta không biết sống chết, đây là chuyện gì xảy ra hả?

Bên kia Vân Liễu và Vân Yến ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi cuối cùng Vân Yến tranh không lại, kiên trì đi Hinh Viên.

Điền thị nhìn mặt mình trong gương.

Nhị lão gia tiết lộ, mấy ngày này có thể thăng chức, sợ rằng phải cần không ít bạc.

Nhưng chỉ cần có thể tiến một bước, bạc có là gì.

Nghĩ Nhị lão gia thăng quan, phẩm cấp cáo mệnh của bà cũng tăng, trong lòng Điền thị liền thấy ngọt ngào.

Lúc này có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, nha hoàn bên Thanh Phong đường Vân Yến tới.”

“Ách, cho nàng ta vào.” Điền thị khép gương lại, đi ra ngồi trên tháp mĩ nhân ở gian ngoài.

Thầm nghĩ Chân thị này coi như hiểu chuyện, đây là cho người tới nói lời cảm tạ sao?

Vân Yến bất an đi vào cửa, hành lễ vấn an với Điền thị, sau đó nói: “Nhị phu nhân, nô tỳ tới bẩm báo một tiếng, Đại nãi nãi nhà nô tỳ đang chơi xích đu  trong sân, chẳng biết làm sao dây đu lại bị đứt, liền ngã xuống…..”

“Hả?” Trong nháy mắt Điền thị thiếu chút nữa bật cười, vội hung hăng véo đùi mình một cái, nỗ lực tỏ ra khẩn trương: “Đại nãi nãi nhà các ngươi không sao chứ, người rốt cuộc sao rồi. Đám nha hoàn các ngươi, rốt cuộc phục vụ thế nào, Đại nãi nãi chơi xích đu, các ngươi lại nghe theo!”

Điền thị một bộ ân cần, nói như pháo nổ, Vân Yến kiên trì cắt đứt: “Nhị phu nhân, Đại nãi nãi nhà nô tỳ không việc gì, nhưng mà……”

“Nhưng cái gì?”

“Đại nãi nãi đúng lúc ngã lên người Điền ma ma, Điền ma ma rốt cuộc có sao không hiện còn chưa biết…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện