Chân Diệu ngồi xổm trên tàng cây, chỉ mong ông lão đang nổi giận đùng đùng kia đi nhanh một chút, lại phát hiện phía xa có một tiểu nha đầu đang chạy đến.
Tiểu nha đầu kia bị đống lá sen lớn đang ôm trong lòng che khuất nửa bên mặt. Chẳng phải là Tước Nhi đi hái lá sen sao? Chân Diệu thầm nói hỏng rồi! Nàng nhìn Tước Nhi càng chạy càng gần thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tước Nhi ôm lá sen chạy tới, phát giác dưới bóng cây, cô nương nhà mình đổi thành ông lão đưa lưng về phía mình, miệng còn không ngừng mắng, không khỏi ơ khẽ một tiếng.
Kiến An Bá nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu, thấy tiểu nha đầu đang sững sờ thì lập tức quát: “Tiểu nha đầu, có phải chính ngươi đánh A Quý không?”
“Lão, Lão Bá gia?” Tước Nhi mờ mịt chớp chớp mắt.
“Nói, có phải ngươi đánh A Quý hay không?”
Tước Nhi bị dọa đến nỗi quỳ phịch xuống một tiếng, cúi đầu thật thấp : “Lão Bá gia, ngài… ngài nói gì, nô tỳ nghe không rõ.”
Thấy bộ dáng tiểu nha đầu bị dọa đến run rẩy, Kiến An Bá không chút nhúc nhích, cả giận nói: “Tiểu nha đầu, đừng mạnh miệng, nếu không phải chính ngươi đánh A Quý, thì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Tước Nhi cẩn thận từng li từng tí nâng mắt, liếc một cái thật nhanh, thăm dò nói: “Lão Bá gia, ngài nói A Quý, là… là con ngỗng trắng trong lòng ngài sao?”
“Phải! Xem ra A Quý đúng là bị ngươi đánh rồi, nói đi, ngươi là nha đầu ở đâu?”
Tước Nhi căng thẳng trong lòng, vội nói: “Lão Bá gia hiểu lầm nô tỳ rồi, nô tỳ mới hái lá sen trở về, người xem trên lá sen vẫn còn đọng nước đây ạ.”
Kiến An Bá liếc mắt nhìn lá sen một cái, quả nhiên trông thấy từng giọt sương rõ ràng đang lăn trên gân lá, bị ánh mặt trời chiếu vào, lóe ra những tia sáng bảy sắc.
Không tìm được hung phạm, Kiến An Bá có phần nhụt chí: “Nói như vậy, quả nhiên không phải là ngươi?”
Tước Nhi liều mạng lắc đầu: “Lão Bá gia minh giám, thật sự không phải nô tỳ.”
Kiến An Bá nhíu mày, không lên tiếng.
Tước Nhi cúi thấp đầu, e dè hỏi: “Lão Bá gia, nếu như không có phân phó gì nữa, nô tỳ xin cáo lui ạ.”
Thấy Kiến An Bá cả buổi không trả lời, dường như ngầm đồng ý, Tước Nhi thở ra, từ từ đứng lên, cong người bước nhỏ lui ra.
“Chờ một chút!” Lúc rời khỏi được mấy trượng , Kiến An Bá bỗng nhiên lên tiếng.
Tước Nhi giật nảy mình.
Kiến An Bá híp mắt, nhìn tiểu nha đầu đang cúi đầu hỏi từng câu từng chữ: “Tiểu nha đầu, ngươi vừa nói hái lá sen về, ngươi tới nơi này làm gì? Nói như vậy, nơi này có người chờ ngươi?”
Chân Diệu vốn cũng thở ra suýt chút nữa đã ngã từ trên cây xuống.
Ông nội, sao ngài còn có thể nghĩ ra cái vấn đề cao thâm như thế chứ?
Tước Nhi cũng choáng váng, ấp úng hồi lâu không nói gì.
“Nói, lúc đầu ai ở đây?” Kiến An Bá giận tái mặt.
Lão không tin một tiểu nha đầu có thể không đếm xỉa đến uy nghiêm của lão.
“Là ——” Tước Nhi bị dọa đến nỗi nơm nớp lo sợ lui về phía sau một bước.
Tim Chân Diệu cũng vọt lên, bàn tay nắm nhánh cây không khỏi siết chặt lại, lá cây vang lên sào sạt, bị át đi bởi tiếng ve kêu trong gió.
“Nói nhanh lên, nếu không ta bán ngươi vào thanh lâu đấy!”
“Là, là . . . . .” Tước Nhi từ từ thằng người lên, nhắm mắt lại quyết định.
Nhìn vẻ mặt của Tước Nhi, Chân Diệu tuyệt vọng thở dài.
Xong rồi, nàng sẽ trở thành tiểu nương tử đầu tiên của triều Đại Chu bị ông nội đánh chết vì đã đánh chết ngỗng của ông nội!
Kiến An Bá thỏa mãn nhếch nhếch khóe miệng.
Ngay trong lúc hai ông cháu biểu lộ khác nhau, Tước Nhi cúi đầu, đứng thẳng người, sau đó… sau đó lại quay người, chạy đi thật nhanh.
Cái gì!
Kiến An Bá và Chân Diệu một người dưới cây một người trên cây đồng thời trợn mắt.
Chân Diệu muốn cười nhưng không dám, lại có chút khó tin, nha đầu kia, nàng… nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy!
Đổi lại là nàng. . . . . .
Chân Diệu cẩn thận suy nghĩ, đổi lại là nàng thì nàng cũng chạy. . . . . .
Người thực sự cảm thấy vô lý chính là Kiến An Bá, lão thực sự không ngờ một tiểu nha đầu, là một tiểu nha đầu ngay cả cấp bậc thực sự cũng không có lại có thể không trả lời lão, còn chạy mất!
Đả kích này dường như còn nghiêm trọng hơn một chút việc phát hiện thảm trạng của A Quý nha.
Hồi lâu sau, Kiến An Bá mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nhưng Tước Nhi đã chạy trốn không thấy bóng dáng từ lâu rồi.
Lão tức giận tới mức giậm chân, lăn qua lăn lại như vậy, ngỗng trắng trong lòng bỗng phát ra tiếng kêu yếu ớt.
“A Quý, ngươi… ngươi còn chưa chết!” Kiến An Bá mừng rỡ gọi một tiếng, vội vã ôm A Quý đi tìm đại phu.
Chân Diệu chờ thật lâu, xác định Kiến An Bá sẽ không vòng lại nữa, lúc này mới thở ra thật mạnh. Nàng ngồi trên cây, có loại cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Thấy thời gian đã muộn, không dám trì hoãn nữa, cẩn thận xoay người dựa và thân cây trượt xuống.
Lúc này nàng mới phát hiện vì lúc leo lên cây quá gọn gàng linh hoạt, nên trên đùi bị xước vài đường, động một cái là đau như kim châm muối xát.
Không còn cách nào, chỉ đành phải trượt xuống từng tấc từng tấc một.
Khi Chân Hoán và một vị thiếu niên mặc một chiếc áo trực chuyết (*) màu trắng khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nhẹ giọng trò chuyện, đi vòng qua hòn non bộ thì hai người đồng thời dừng chân, nhìn bóng hình xinh đẹp cách đó không xa đang ôm cây lớn trượt xuống từ từ mà liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đồng thời thấy được sự khiếp sợ thật sâu.
(*)”Trực chuyết” 直裰 áo mặc thường ngày thời xưa. Sau thường chỉ y phục của nhà sư, đạo sĩ hoặc sĩ tử. § Cũng gọi là “trực bi” 直襬, “trực thân” 直身
Chân Hoán nhìn chằm chặp vào bóng lưng kia, sắc mặt bỗng chốc đen thùi.
Gượng ép thu hồi ánh mắt, co giật khóe miệng nói với thiếu niên áo trắng: “Bây giờ tiểu nha hoàn càng ngày càng nghịch ngợm rồi, Thần biểu đệ, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt thiếu niên áo trắng ngừng một chút trên bộ kỵ trang màu xanh ngọc của Chân Diệu, sau đó nhàn nhạt cười nói: “Vâng, Hoán biểu ca, mời.”
Giọng hai người rất nhỏ, lại cách một khoảng, mà Chân Diệu hết sức chuyên chú leo cây nên cũng không nghe được.
Có điều hình như là người xui xẻ nên uống nước lạnh cũng bị ê răng (*), đúng lúc một chân nàng giẫm trên nhánh cây mục, trượt chân một cái động đến miệng vết thương, cơn đau thấu tim ập tới, vừa lỏng tay thì phịch một tiếng ngã xuống đất.
(*) ở đây ý chỉ hết cái xui này đến cái xui khác
Hai người Chân Hoán đã nhấc chân, cứ thế dừng lại giữa không trung.
Lúc Chân Diệu ngã đã rất gần mặt đất, nên cũng không nặng lắm. Có điều là từ góc độ nàng ngã nhìn đến hai người bỗng nhiên xuất hiện, thì đầu ong lên một tiếng, nàng thà tình nguyện ngã bất tỉnh luôn cho xong.
Chân Hoán bước lớn đi tới, cúi người hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lát nữa ta sẽ tính sổ muội!”
Vừa nói vừa cõng Chân Diệu lên, đến trước mặt thiếu niên áo trắng lúng túng nói: “Khiến Thần biểu đệ chê cười rồi. Chuyện hôm nay mong rằng không nên truyền ra ngoài.”
Thiếu niên vẫn duy trì nụ cười nhẹ hoàn mỹ, khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ.”
Ánh mắt vừa chạm vào khuôn mặt Chân Diệu liền dời đi, nhưng lại hàm chứa sự ranh mãnh không dễ dàng phát giác.
Chân Diệu không có chút phản ứng gì.
Nếu con người ta có chút xấu hổ thì sẽ đỏ mặt, xấu hổ hơn nữa sẽ khó xử ngượng nghịu, nếu còn xấu hổ hơn nữa thì có thể sẽ lung túng phẫn nộ đến bật khóc.
Nhưng xấu hổ đến mức tận cùng như nàng thế này, chỉ có thể là chết lặng, cũng chính là lợn chết không sợ bị dội nước sôi trong truyền thuyết đây mà.
Chân Hoán cõng con lợn chết không sợ bị dội nước sôi Chân Diệu vội vàng cáo từ thiếu niên, chuyên chọn các đường mòn vắng vẻ mà đi như ăn trộm.
May mà thời điểm này không nhiều người lắm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm đưa nàng về đến Trầm Hương Uyển.
Từ lúc Chân Diệu rơi xuống nước, nha hoàn bà tử cả viện bị đuổi đi, thì Trầm Hương Uyển trước mắt không nhiều nha hoàn lắm, đều bị đại nha hoàn Tử Tô sắp xếp việc làm rồi.
Chỉ có Tử Tô và Tước Nhi đón Chân Diệu đi vào.
Vì phải vội họp mặt với thiếu niên, thế nên hàng vạn câu nghi vấn của Chân Hoán chỉ hóa thành một câu dặn dò tức giận: “Nếu muộn gia yến thì muội đừng có trách ta. Hơn nữa, bảo người trong sân muội kín miệng một chút!”
Tử Tô mặt bại liệt nghiêm mặt, Tước Nhi thì mang vẻ mặt hồn nhiên mơ hồ.
Đợi sau khi Chân Hoán phất tay áo rời đi, hai người lưu loát hầu hạ Chân Diệu tắm rửa thay quần áo, động tác lưu loát liên tục, rất nhanh đã chỉnh trang nàng từ nửa tàn tật thành rực rỡ hẳn lên.
Tiểu nha đầu kia bị đống lá sen lớn đang ôm trong lòng che khuất nửa bên mặt. Chẳng phải là Tước Nhi đi hái lá sen sao? Chân Diệu thầm nói hỏng rồi! Nàng nhìn Tước Nhi càng chạy càng gần thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tước Nhi ôm lá sen chạy tới, phát giác dưới bóng cây, cô nương nhà mình đổi thành ông lão đưa lưng về phía mình, miệng còn không ngừng mắng, không khỏi ơ khẽ một tiếng.
Kiến An Bá nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu, thấy tiểu nha đầu đang sững sờ thì lập tức quát: “Tiểu nha đầu, có phải chính ngươi đánh A Quý không?”
“Lão, Lão Bá gia?” Tước Nhi mờ mịt chớp chớp mắt.
“Nói, có phải ngươi đánh A Quý hay không?”
Tước Nhi bị dọa đến nỗi quỳ phịch xuống một tiếng, cúi đầu thật thấp : “Lão Bá gia, ngài… ngài nói gì, nô tỳ nghe không rõ.”
Thấy bộ dáng tiểu nha đầu bị dọa đến run rẩy, Kiến An Bá không chút nhúc nhích, cả giận nói: “Tiểu nha đầu, đừng mạnh miệng, nếu không phải chính ngươi đánh A Quý, thì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Tước Nhi cẩn thận từng li từng tí nâng mắt, liếc một cái thật nhanh, thăm dò nói: “Lão Bá gia, ngài nói A Quý, là… là con ngỗng trắng trong lòng ngài sao?”
“Phải! Xem ra A Quý đúng là bị ngươi đánh rồi, nói đi, ngươi là nha đầu ở đâu?”
Tước Nhi căng thẳng trong lòng, vội nói: “Lão Bá gia hiểu lầm nô tỳ rồi, nô tỳ mới hái lá sen trở về, người xem trên lá sen vẫn còn đọng nước đây ạ.”
Kiến An Bá liếc mắt nhìn lá sen một cái, quả nhiên trông thấy từng giọt sương rõ ràng đang lăn trên gân lá, bị ánh mặt trời chiếu vào, lóe ra những tia sáng bảy sắc.
Không tìm được hung phạm, Kiến An Bá có phần nhụt chí: “Nói như vậy, quả nhiên không phải là ngươi?”
Tước Nhi liều mạng lắc đầu: “Lão Bá gia minh giám, thật sự không phải nô tỳ.”
Kiến An Bá nhíu mày, không lên tiếng.
Tước Nhi cúi thấp đầu, e dè hỏi: “Lão Bá gia, nếu như không có phân phó gì nữa, nô tỳ xin cáo lui ạ.”
Thấy Kiến An Bá cả buổi không trả lời, dường như ngầm đồng ý, Tước Nhi thở ra, từ từ đứng lên, cong người bước nhỏ lui ra.
“Chờ một chút!” Lúc rời khỏi được mấy trượng , Kiến An Bá bỗng nhiên lên tiếng.
Tước Nhi giật nảy mình.
Kiến An Bá híp mắt, nhìn tiểu nha đầu đang cúi đầu hỏi từng câu từng chữ: “Tiểu nha đầu, ngươi vừa nói hái lá sen về, ngươi tới nơi này làm gì? Nói như vậy, nơi này có người chờ ngươi?”
Chân Diệu vốn cũng thở ra suýt chút nữa đã ngã từ trên cây xuống.
Ông nội, sao ngài còn có thể nghĩ ra cái vấn đề cao thâm như thế chứ?
Tước Nhi cũng choáng váng, ấp úng hồi lâu không nói gì.
“Nói, lúc đầu ai ở đây?” Kiến An Bá giận tái mặt.
Lão không tin một tiểu nha đầu có thể không đếm xỉa đến uy nghiêm của lão.
“Là ——” Tước Nhi bị dọa đến nỗi nơm nớp lo sợ lui về phía sau một bước.
Tim Chân Diệu cũng vọt lên, bàn tay nắm nhánh cây không khỏi siết chặt lại, lá cây vang lên sào sạt, bị át đi bởi tiếng ve kêu trong gió.
“Nói nhanh lên, nếu không ta bán ngươi vào thanh lâu đấy!”
“Là, là . . . . .” Tước Nhi từ từ thằng người lên, nhắm mắt lại quyết định.
Nhìn vẻ mặt của Tước Nhi, Chân Diệu tuyệt vọng thở dài.
Xong rồi, nàng sẽ trở thành tiểu nương tử đầu tiên của triều Đại Chu bị ông nội đánh chết vì đã đánh chết ngỗng của ông nội!
Kiến An Bá thỏa mãn nhếch nhếch khóe miệng.
Ngay trong lúc hai ông cháu biểu lộ khác nhau, Tước Nhi cúi đầu, đứng thẳng người, sau đó… sau đó lại quay người, chạy đi thật nhanh.
Cái gì!
Kiến An Bá và Chân Diệu một người dưới cây một người trên cây đồng thời trợn mắt.
Chân Diệu muốn cười nhưng không dám, lại có chút khó tin, nha đầu kia, nàng… nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy!
Đổi lại là nàng. . . . . .
Chân Diệu cẩn thận suy nghĩ, đổi lại là nàng thì nàng cũng chạy. . . . . .
Người thực sự cảm thấy vô lý chính là Kiến An Bá, lão thực sự không ngờ một tiểu nha đầu, là một tiểu nha đầu ngay cả cấp bậc thực sự cũng không có lại có thể không trả lời lão, còn chạy mất!
Đả kích này dường như còn nghiêm trọng hơn một chút việc phát hiện thảm trạng của A Quý nha.
Hồi lâu sau, Kiến An Bá mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nhưng Tước Nhi đã chạy trốn không thấy bóng dáng từ lâu rồi.
Lão tức giận tới mức giậm chân, lăn qua lăn lại như vậy, ngỗng trắng trong lòng bỗng phát ra tiếng kêu yếu ớt.
“A Quý, ngươi… ngươi còn chưa chết!” Kiến An Bá mừng rỡ gọi một tiếng, vội vã ôm A Quý đi tìm đại phu.
Chân Diệu chờ thật lâu, xác định Kiến An Bá sẽ không vòng lại nữa, lúc này mới thở ra thật mạnh. Nàng ngồi trên cây, có loại cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Thấy thời gian đã muộn, không dám trì hoãn nữa, cẩn thận xoay người dựa và thân cây trượt xuống.
Lúc này nàng mới phát hiện vì lúc leo lên cây quá gọn gàng linh hoạt, nên trên đùi bị xước vài đường, động một cái là đau như kim châm muối xát.
Không còn cách nào, chỉ đành phải trượt xuống từng tấc từng tấc một.
Khi Chân Hoán và một vị thiếu niên mặc một chiếc áo trực chuyết (*) màu trắng khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nhẹ giọng trò chuyện, đi vòng qua hòn non bộ thì hai người đồng thời dừng chân, nhìn bóng hình xinh đẹp cách đó không xa đang ôm cây lớn trượt xuống từ từ mà liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đồng thời thấy được sự khiếp sợ thật sâu.
(*)”Trực chuyết” 直裰 áo mặc thường ngày thời xưa. Sau thường chỉ y phục của nhà sư, đạo sĩ hoặc sĩ tử. § Cũng gọi là “trực bi” 直襬, “trực thân” 直身
Chân Hoán nhìn chằm chặp vào bóng lưng kia, sắc mặt bỗng chốc đen thùi.
Gượng ép thu hồi ánh mắt, co giật khóe miệng nói với thiếu niên áo trắng: “Bây giờ tiểu nha hoàn càng ngày càng nghịch ngợm rồi, Thần biểu đệ, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt thiếu niên áo trắng ngừng một chút trên bộ kỵ trang màu xanh ngọc của Chân Diệu, sau đó nhàn nhạt cười nói: “Vâng, Hoán biểu ca, mời.”
Giọng hai người rất nhỏ, lại cách một khoảng, mà Chân Diệu hết sức chuyên chú leo cây nên cũng không nghe được.
Có điều hình như là người xui xẻ nên uống nước lạnh cũng bị ê răng (*), đúng lúc một chân nàng giẫm trên nhánh cây mục, trượt chân một cái động đến miệng vết thương, cơn đau thấu tim ập tới, vừa lỏng tay thì phịch một tiếng ngã xuống đất.
(*) ở đây ý chỉ hết cái xui này đến cái xui khác
Hai người Chân Hoán đã nhấc chân, cứ thế dừng lại giữa không trung.
Lúc Chân Diệu ngã đã rất gần mặt đất, nên cũng không nặng lắm. Có điều là từ góc độ nàng ngã nhìn đến hai người bỗng nhiên xuất hiện, thì đầu ong lên một tiếng, nàng thà tình nguyện ngã bất tỉnh luôn cho xong.
Chân Hoán bước lớn đi tới, cúi người hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lát nữa ta sẽ tính sổ muội!”
Vừa nói vừa cõng Chân Diệu lên, đến trước mặt thiếu niên áo trắng lúng túng nói: “Khiến Thần biểu đệ chê cười rồi. Chuyện hôm nay mong rằng không nên truyền ra ngoài.”
Thiếu niên vẫn duy trì nụ cười nhẹ hoàn mỹ, khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ.”
Ánh mắt vừa chạm vào khuôn mặt Chân Diệu liền dời đi, nhưng lại hàm chứa sự ranh mãnh không dễ dàng phát giác.
Chân Diệu không có chút phản ứng gì.
Nếu con người ta có chút xấu hổ thì sẽ đỏ mặt, xấu hổ hơn nữa sẽ khó xử ngượng nghịu, nếu còn xấu hổ hơn nữa thì có thể sẽ lung túng phẫn nộ đến bật khóc.
Nhưng xấu hổ đến mức tận cùng như nàng thế này, chỉ có thể là chết lặng, cũng chính là lợn chết không sợ bị dội nước sôi trong truyền thuyết đây mà.
Chân Hoán cõng con lợn chết không sợ bị dội nước sôi Chân Diệu vội vàng cáo từ thiếu niên, chuyên chọn các đường mòn vắng vẻ mà đi như ăn trộm.
May mà thời điểm này không nhiều người lắm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm đưa nàng về đến Trầm Hương Uyển.
Từ lúc Chân Diệu rơi xuống nước, nha hoàn bà tử cả viện bị đuổi đi, thì Trầm Hương Uyển trước mắt không nhiều nha hoàn lắm, đều bị đại nha hoàn Tử Tô sắp xếp việc làm rồi.
Chỉ có Tử Tô và Tước Nhi đón Chân Diệu đi vào.
Vì phải vội họp mặt với thiếu niên, thế nên hàng vạn câu nghi vấn của Chân Hoán chỉ hóa thành một câu dặn dò tức giận: “Nếu muộn gia yến thì muội đừng có trách ta. Hơn nữa, bảo người trong sân muội kín miệng một chút!”
Tử Tô mặt bại liệt nghiêm mặt, Tước Nhi thì mang vẻ mặt hồn nhiên mơ hồ.
Đợi sau khi Chân Hoán phất tay áo rời đi, hai người lưu loát hầu hạ Chân Diệu tắm rửa thay quần áo, động tác lưu loát liên tục, rất nhanh đã chỉnh trang nàng từ nửa tàn tật thành rực rỡ hẳn lên.
Danh sách chương